Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu

Dược của Ngọc Phi Yên vào miệng liền tan, đã sớm hoà cùng nước miếng tất cả đều bị Tần thái hậu nuốt xuống.

Nôn nửa ngày, ngay cả tổ yến vừa ăn cũng đều phun ra, nhưng đay đớn trong thân thể vẫn không giảm bớt chút nào, ngược lại càng thêm mãnh liệt.

“Mau truyền Hoắc thần y! Mau---“

Vẻ mặt kinh hoảng vô cùng lần đầu tiên xuất hiện trên mặt người được xưng tụng là đứng đầu hậu cung, bà không muốn chết! Ở trong hoàng cung này, nàng tân tân khổ khổ nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, rốt cuộc mới có thể bước lên làm hoàng thái hậu, còn chưa hưởng thụ được mấy năm, làm sao có thể dễ dàng chết như vậy chứ!

“Muộn…”

Ngọc Phi Yên không chút hoang mang, hôm nay không kết thúc, Tần thái hậu sẽ không chết tâm. Đối phương đã muốn đến cửa, tự nhiên nàng cũng phải nắm chặt nắm tay, hung hăng phản kích.

“Độc này Hoắc thần y cũng giải không được!”

“Ngươi…” Tần thái hậu chỉ vào Ngọc Phi Yên, ánh mắt như rắn độc nhìn nàng, bà muốn mắng Ngọc Phi Yên to gan lớn mật, nhưng cổ họng lại đau đớn vô cùng, cũng không thể nào phát ra tiếng.

“A a a a a…” Hai tay Tần thái hậu ôm lấy cổ họng chính mình, dùng sức ho, hô hấp càng thêm dồn dập, cả người té lăn trên đất, giống như tiếng dê bị chọt tiết run rẩy la to.

“Ngọc Phi Yên, ngươi thật to gan! Ngươi đến cùng đã cho thái hậu ăn cái gì?”

Lệ tần nhìn một màn như vậy, hoàn toàn ngây dại, ngay cả kêu người cũng đều quên mất.

“Độc dược a!”

Ngọc Phi Yên nhún nhún vai, cười nói.

“Không cho bà ta dùng độc, làm sao có thể làm thất vọng tội danh mà các ngươi vu oan cho ta đây!” Ngọc Phi Yên xoè tay, lộ ra năm viên thước sắc thái sặc sỡ nằm trong lòng bàn tay :”Lệ tần nương nương, ngươi cũng dùng một chút đi! Sau khi dùng, ngươi sẽ được cùng thái hậu song bước đến hoàng tuyền, cùng nhau làm bạn tốt!”

“Không! Ta không muốn! Ta không muốn!”

Lệ tần thấy Ngọc Phi Yên cười tủm tỉm đem độc dược đi đến càng lúc càng gần, sợ tới mức liên tiếp lùi về phía sau.

Trước khi Ngọc Phi Yên đến, Tần thái hậu đã cùng Lệ tần thương lượng rất tốt, bàng vào tội danh hạ độc này, lại bị cưỡng bách một phen, chắc chắn sẽ doạ Ngọc Phi Yên.

Ngọc gia suy bại, Ngọc Phi Yên không còn chỗ dựa, một tiểu cô nương, chỉ có thể kinh nhưng không thể doạ. Đem tội danh độc sát thái hậu đổ lên người nàng, thì có thể dễ dàng khống chế nàng, không sợ Ngọc Phi Yên không ngoan ngoãn nghe lời.

Chỉ là, các nàng thế nào lại không nghĩ sẽ xuất hiện biến số như vậy!

Tần thái hậu té trên mặt đất sống chết còn chưa rõ, Lệ tần đột nhiên mất đi tâm phúc, bị Ngọc Phi yên ép đến không còn đường lui.

“Ngọc Phi Yên, ngươi không được qua đây!”

Trong lúc cuống quýt, Lệ tần nhìn thấy quả cầu lưu ly trên bàn. Nghĩ đến “Hậu chiêu” mà Tần thái hậu nói, ánh mắt nàng lập tức sáng ngời, vội vàng chạy đến bên bàn, cầm lấy quả cầu lưu ly hung hăn nện xuống mặt đất.

“Loảng xoảng---“

Quả cầu lưu ly nhiều màu tan nát, trên mặt đất phát ra âm thanh va chạm thanh thuý, truyền rất xa rất xa. Qủa cầu lưu ly này đã được Chu Liệt rót huyền lực vào, cũng là tín hiệu mà hắn đã cùng Tần thái hậu ước định.

“Ngọc Phi Yên, ngươi xong đời! Ngọc gia cũng xong đời! Ha ha ha!”

Mới vừa rồi còn hoảng loạn, Lệ tần đỡ mép bàn, cười đến không kịp thở.

Không thuận theo ta, chết!

Đây là lời nói của Tần thái hậu.

Nhớ đến Ngọc Phi Yên bức mình đến chật vật như vậy, Lệ tần liền hận Chu Liệt không mau đuổi tới đây, giết chết tiểu tiện nhân này.

Đây là… Viện binh? Thì ra còn lưu một nước cờ.

Ngọc Phi Yên híp mắt, còn chưa tiến hành động tác tiếp theo, cửa lớn đã bị người phá tung, Chu Liệt một thân oai vệ mang theo Minh Nguyệt đao đứng ở trước cửa.

“Này Xa công, ngươi tới thật đúng lúc!” Thấy Chu Liệt đến nhanh như vậy, Lệ tần mừng rỡ như điên :”Ngọc Phi Yên hạ độc mưu hại thái hậu, ngươi mau giết nàng!”

Ngọc Phi Yên cũng chưa từng gặp qua Chu Liệt, nhưng nàng đã nghe nói qua sự tích về hắn.

Uy Xa công Chu Liệt, Võ Thần duy nhất của Đại Chu Quốc, là người có tu vi võ học cao nhất Đại Chu Quốc, nổi danh ngang ngửa với Võ Thần Hồ Sa của Tần Trì Quốc.

Thời đại này dùng võ vi tôn, võ giả có cấp bậc cao chính là đại biểu cho thực lực của một quốc gia.

Năm xưa, Đại Chu Quốc không có Võ Thần, luôn bị Tần Trì Quốc ức hiếp, không thể không đưa công chúa đi Tần Trì Quốc hoà thân, đưa hoàng tử đi làm con tin, đổi lấy hoà bình cho đất nước. Sau này Chu Liệt thành Võ Thần, Đại Chu Quốc mới bắt đầu lấy lại thể diện.

Địa vị của Chu Liệt ở Đại Chu Quốc, liền giống như một quốc bảo. Mặc dù hắn cái gì cũng không làm, chỉ cần có một Võ Thần như vậy toạ trấn ở Đại Chu Quốc, quốc gia khác cũng không dám tuỳ tiện xâm phạm.

Tần thái hậu lại có thể mời đến Chu Liệt, làm cho Ngọc Phi Yên có chút giật mình.

Võ giả cấp bậc Võ Thần, không phải sẽ không hỏi thế sự sao?

Chu Liệt đã sớm biết rõ kế hoạch của Tần thái hậu, nhìn thấy Tần thái hậu té trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, hắn còn cho rằng đây chính là một phần trong kế hoạch của bà ta.

“Ngọc Phi Yên, ngươi hạ độc mưu hại thái hậu, phải bị tội gì!” Tiếng nói của Chu Liệt triền miên kéo dài, khuếch tán đến từng ngóc ngách trong kinh thành, hành vi của hắn làm cho Ngọc Phi Yên rốt cuộc cũng có thể khẳng định, Chu Liệt là đồng loã được Tần thái hậu mời đến.

Dựa theo lẽ thường, nhìn thấy Tần thái hậu như vậy, Chu Liệt hẳn là nên nhanh chóng mời thái y đến cứu thái hậu, nhưng hắn đối với Tần thái hậu chẳng chút quan tâm, rõ ràng sớm đã có gian trá.

Xem ra Tần thái hậu lúc này đây rất quyết tâm, nếu như nàng không đáp ứng gả cho Hạ Hầu Nam, thì phải nhổ cỏ tận gốc.

Tần thái hậu đại khái có lẽ đã nhận định nàng chính là nữ tử có mệnh cách phượng hoàng, cho nên mới sử dụng kế sách không dùng được liền hạ triệt như này.

Phượng hoàng mệnh cách rốt cuộc là cái gì, Ngọc Phi Yên đều không biết.

Vì muốn đối phó với một tiểu nữ tử không có danh tiếng như mình, Tần thái hậu cư nhiên lại thỉnh ra Võ Thần Chu Liệt, thật sự là quá lưu tâm, bà ta thật sự là rất để ý đến nàng! Ngọc Phi Yên cười lạnh.

Ngươi đổi trắng thay đen, vu oan hãm hại ta, xem chúng ta ai lợi hại hơn!

Nghĩ đến đây, mày liễu của Ngọc Phi Yên nhướn cao.

“Muốn gán tội người khác thì sợ gì không có lý do!”

“Này Xa công, ngươi cũng đã một bó tuổi rồi, sớm đã có con cháu đầy cả sảnh đường, lại núp ở bên trong tẩm cung của thái hậu, không phải là có chuyện gì không thể để người khác biết đi! Bây giờ bị ta phát hiện, ngươi liền vội vã muốn giết người diệt khẩu, đây chính là giấu đầu lòi đuôi a!”

Tiếng nói của Ngọc Phi Yên ôn nhuận mềm mại, không chút nào phô trương, uy lực lại giống như Chu Liệt, bao trùm ngã tư đường lớn nhỏ khắp kinh thành.

Chu Liệt thiên tính vạn tính, không tính đến Ngọc Phi Yên sẽ phản kích như vậy.

Lời của nàng, nửa thật nửa giả, che che lấp lấp, làm cho người nghe liền không khỏi liên tưởng đến một ít chuyện ái muội nào đó. Đây chính là hắt nước bẩn! Là bôi nhọ!

“Ngọc Phi Yên, ngươi đừng nói bậy!”

Chu Liệt uy rằng giỏi võ, nhưng về trình độ miệng lưỡi thì không thể chiếm bát kỳ tiện nghi nào, lúc này đã bị Ngọc Phi Yên bức đến nóng nảy, mặt hắn đỏ bừng lên, không biết nên nói cái gì cho phải.

“Ta có phải nói bậy hay không, trong lòng lão nhân gia ngài là rõ ràng nhất. Không có chuyện gì thì ngươi đó mặt cái gì? Ngươi yên tâm, tình yêu tuổi xế bóng rất tốt đẹp! Cho dù các ngươi có cáu gì, ta cũng sẽ ủng hộ hai tay! Ta sẽ không nơi nơi nói lung tung!”

Lời nói khiến người đỏ mặt tía tai này, lại bị Ngọc Phi Yên thoải mái nói ra như vậy, Chu Liệt vừa tức vừa thẹn.

Nàng đã rêu rao khắp thiên hạ biết, còn nói cái gì sẽ không nói cho người khác biết chứ.

Lời nói này, người khắp kinh thành đều nghe được. Cho dù Chu Liệt cùng Tần thái hậu không có gì, cũng không thể nào ngăn cản mọi người bát quái*(xì xầm) cùng mơ màng*(liên tưởng), lúc này đây, mặt mũi của hắn đều mất hết rồi.

“Ta coi khinh ngươi!”

Sợ Ngọc Phi Yên lại nói ra những lời khơng biết xấu hổ gì nữa, Chu Liệt thu hồi huyền lực, nhìn bạch y thiếu nữ đang đứng trước mặt.

Hắn còn cảm thấy rất hiếu kỳ, Ngọc Phi Yên trang điểm rất thanh lịch, trên đầu cũng chỉ cài một châu hoa, ngay cả son phấn bột nước cũng không dùng. Nàng hình như cũng đã nhận ra được tình cảnh của bản thân, lại không hoảng hốt chút nào, bình tĩnh thong dong, tuổi còn nhỏ lại có phần khí độ này, không thể không khiến người khâm phục.

“Mười lăm tuổi đã là Võ Vương, thật đúng là hậu sinh khả uý!”

Hai mắt Chu Liệt tinh nhuệ, trong lòng có chút hâm mộ Ngọc Kinh Lôi, cư nhiên lại có con cháu kiệt xuất như vậy.

“Lão nhân, ta mới mười bốn tuổi.” Ngọc Phi Yên tươi cười rạng rỡ như hoa đào ngày xuân, kinh diễm động lòng người.

“Mặc kệ ngươi bao lớn, ngươi liền trở thành lịch sử.”

Chu Liệt giơ Minh Nguyệt đao lên, râu bạc trắng phiêu phiêu. Nếu nói là lúc đầu, hắn lựa chọn trợ giúp Tần thái hậu là vì hứa hẹn, nhưng hiện giờ, hắn ra tay càng chủ động nhiều hơn.

Trên vùng đại lục này chưa từng có Võ Vương mười bốn tuổi, Ngọc Phi Yên xuất hiện làm cho Chu Liệt cảm thấy uy hiếp cùng áp lực trước nay chưa từng có.

Một núi không thể chứa hai hổ! Tốt hơn là nên chọn lúc nàng còn chưa trưởng thành đem nàng bóp chết thì hơn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui