Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu

Ngọc Phi Yên cẩn thận dè dặt dùng huyền lực đụng chạm đoàn hỏa diểm lớn nhỏ ẩn trong thân thể Liên Cẩn.

Hỏa diễm này giương nanh múa vuốt giống như tiểu yêu tinh chiếm lấy khí phách của hắn.

Tuy rằng là hỏa diễm, lại cực kỳ có linh tính, nhận thấy huyền lực của Ngọc Phi Yên, đầu tiên là rút lui vài bước, sau khi xác định nàng không có nguy hiểm, lại dương dương đắc ý, thậm chí biến hóa thành nắm đấm, hướng về huyền lực của nàng ra quyền thị uy.

“Lúc sau có thể sẽ có chút đau, ngươi cố chịu!”

Ngọc Phi Yên muốn dùng huyền lực để xem thử một chút rốt cuộc ngọn lửa màu xanh lam này là thứ gì, lại sợ thương tổn đến Liên Cẩn, chỉ có thể mở miệng trưng cầu ý kiến của hắn.

“Không có việc gì.”

Đối với lời nói của nàng, Liên Cẩn vô cùng phối hợp.

“Yên tâm, ngươi sẽ không có việc gì!”

Thanh âm của Ngọc Phi Yên ôn nhu giống như đang dụ dỗ tiểu hài tử, trên mặt Liên Cẩn lần nữa lộ ra nụ cười thuần mỹ.

“Ta tin tưởng ngươi.”

Thấy Liên Cẩn đáp ứng, nàng mới lớ mật thả ra huyền lực, cùng ngọn lửa phía trươc đụng chạm. Vốn nghĩ rằng hỏa diễm này sẽ đốt cháy huyền lực của nàng, không nghĩ tới lúc đầu nó lộ ra bộ mặt dữ tợn, nhưng sau khi cảm nhận được sự hiện diện của Ngọc Phi Yên, lại trở nên cực kì ôn nhu, ngoan ngoãn để tùy ý nàng chạm đến.

Đây là U Minh Hỏa!

Trong đầu Ngọc Phi Yên chợt toát ra một cái thanh âm.

Nàng kinh ngạc một lúc, vểnh tai cẩn thận nghe, thanh âm kia lại biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.

Lại nhìn Liên Cẩn, sắc mặt bình thường, hẳn lời nói ban nãy không phải của hắn.

Rốt cuộc là ai?

Mang theo một bụng nghi hoặc, Ngọc Phi Yên lại tiếp tục kiểm tra.

Sau khi cẩn thận xác nhận lại lần nữa, nàng thu hồi chỉ bạc.

Kiểm tra trước sau mất hơn một canh giờ, cũng làm cho Hoắc thần y ở bên cạnh lo lắng: “Thế nào, Ngọc nha đầu! Có thể trị cho tiểu Liên Cẩn sao?”

Hoắc thần y ngây người ở Liên phủ một đoạn thời gian, ông dốc lòng nghiên cứu hồi lâu, vẫn không tìm ra nguyên nhân của bệnh, điều này làm cho người hành y nhiều năm như ông vô cùng uể oải, thậm chí còn hoài nghi năng lực của mình.

Ông lưu lại một phần là vì món Liên Thủ Phật Tâm này quả thật là mỹ thực, nhưng lại càng hi vọng có thể trị được cho Liên Cẩn.

Học vấn như biển, y thuật cũng như vậy. Trên đời này cư nhiên cũng có thứ ông không biết, chứng bệnh ông không trị được, hoàn toàn kích thích sự tích cực trong người Hoắc thần y! Làm cho ông vượt qua được bản thân mình.

Ngọc Phi Yên không biết trả lời câu hỏi của Hoác thần y như thế nào.

Tuy rằng nàng không biết vì lí do gì mà trong thân thể của Liên Cẩn lại có U Minh Hỏa, nhưng là khí phách của hắn cùng U Minh Hỏa đã hòa thành một, nếu muốn dùng sức mạnh làm cho U Minh HOả trong người hắn bức ra, chỉ sợ thân thể hắn không chịu nổi, nguoiwc lại có thể gây nguy hiểm cho tính mạng của Liên Cẩn.

Trừ phi, tìm được vật dẫn thích hợp, đem U Minh Hỏa dẫn ra ngoài.

Nhưng U Minh Hỏa không phải là vật bình thường, thân thể người bình thường làm sao có thể chịu đựng được!

Thấy nàng trầm mặc không nói, Hoắc thần y không khỏi thất vọng: “Chẳng lẽ thật sự không có cách nào sao? Ngay cả ngươi cũng không có cách nào…”

Nhìn ra Hoắc thần y thực sự quan tâm đến Liên Cẩn, Ngọc Phi Yên suy nghĩ một lúc, mới mở miệng: “Biện pháp thì có, chỉ là năng lực của ta có hạn, không thể giúp hắn trị liệu. việc này không có nắm chắc, ta không dám vội vàng ra tay, hơn nữa ta cũng không chắc biện pháp của ta hữu dụng. Ta nghĩ, để ta nói chuyện với Liên công tử một chút!”

Vừa nghe nói có biện pháp, trên mặt Hoắc thần y lại khôi phục tinh thần.

Biết nàng có chuyện muốn hỏi Liên Cẩn, Hoắc thần y liên tục gật đầu: “Tốt, tốt! Ta đi ra ngoài! Các ngươi nói chuyện đi!”

“Ta liền ở tại đây!”

Hạ Hầu Kình Thiên không chịu ra ngoài, chỉ khi Ngọc Phi Yên nói, muốn đề cập tới vấn đề bệnh tất riêng tư, hắn mới mím môi, không tình nguyện cùng Hoắc thần y rời khỏi phòng.

Trong phòng chỉ còn Ngọc Phi Yên và Liên Cẩn, nàng không có vòng vo, trực tiếp hỏi vấn đề mình quan tâm.

“Việc này xảy ra khi nào? Đã bao lâu?’

Mặc dù nàng không có nói rõ, trog lòng Liên Cẩn cũng hiểu. ‘Năm mười tuổi ta theo phụ thân ra ngoài du ngoạn, trong lúc vô ý xâm nhập một vùng đầm lầy,gặp U Minh Hỏa, sau này nó liền sống nhờ trong cơ thể ta, tới bây giờ đã được tám năm.”

Tám năm!

Nàng hoàn toàn có thể tương tượng ra, tám năm này Liên Cẩn phải chịu tra tấn đến mức nào.

Nếu không có U Minh hỏa, thiếu niên này sẽ sống cuộc sống thích ý bình yên, làm sao lại mang bộ dáng ốm yếu như hiện tại.

Thấy thần sắc không đành lòng của nàng, Liên Cẩn ngược lại mở miệng an ủi nàng, “Trong họa có phúc, trong phúc lại có họa. Bao nhiêu người đau khổ tìm kiếm đều tìm không thấy bảo bối trong thân thể ta, coi như là tạo hóa của ta.’

Mặc dù phải trải qua nhiều năm đau ốm, Liên Cẩn vẫn lạc quan như vậy, làm cho tâm tình của nàng cũng tốt lên rất nhiều.

“Xin Liên công tử yên tâm, chuyện này ta sẽ không nói cho bất cứ người nào.”

Ngọc Phi Yên hứa hẹn nói.

Tuy rằng không biết vì sao trong đầu mình lại hiện ra tên U Minh Hỏa, nhưng nàng có thể khẳng định U Minh hỏa không phải vật tầm thường, đây cũng là lí do vì sao khi Hạ Hầu Kinhf Thiên cùng Hoắc thần y ở đây, nàng không nói ra nguyên nhân.

Đối diện voiaws thiếu nữ bảo hộ cho mình như vậy, làm cho lòng Liên Cẩn mềm nhũn.

“Chỉ cần ngươi nói, ta sẽ tin!”

Thấy Ngọc Phi Yên tựa hồ không hiểu rõ lắm về U mInh Hỏa, Liên Cẩn nhẫn nại giải thích cho nàng.

Từ cổ chí kim, thiên địa tách ra, đến nay đã hàng tỷ năm, biến động bất ngờ, làm sinh ra một ít kì trân dị bảo, trong đó có một loại là thần hỏa.”

“U Minh Hỏa thuộc thần hỏa, là thứ có thể gặp nhưng không thể cầu! Vận khí của ta coi như tốt, vậy mà có thể gặp được nó. Chỉ là cơ thể ta cũng không thích hợp làm Kí chủ cho U Minh Hỏa, cho nên mới trở nên chật vất như vậy.”

Thanh âm của hắn từ tốn ôn nhu, nhẫn nại giải thích từng chút một.

Được Liên Cẩn giải thích, nghi hoặc trong lòng nháy mắt cũng được giải đáp,

“Thần hỏa rốt cuộc có lợi gì?”

Ngọc Phi Yên tò mò hỏi.

“Trong sách ghi lại, nếu biết cách sử dụng, thần hỏa có thể luyện đan, luyện khí, chế thuốc! được xưng là thần khí địa bàn Sơn Phủ, chính là Đúc sư Hách Liên dùng Long tìn chi hỏa luyện chế ra.”

“Chỉ là, phàm là thần hỏa đều có linh tính, có tính cách thô bạo, có giảo hoạt như hồ ly, cực kì không dễ khống chế. Sau khi Hách Liên luyện ra thần khí, bị Long tình chi hỏa thiêu chết, ngay cả địa bàn Sơn Phủ, cũng không biết tung tích.’

Thì ra là thế!

Long tình chi hỏa là bảo bối, U Minh hỏa cũng là bảo bối!

Nhìn không ra, tuổi của Liên Cẩn cũng không lớn lắm, lại bác học hiểu biết nhiều như vậy, giống như một bản bách khoa tàn thư!

Cân nhắc một lúc, nàng nói ra ý tưởng của mình. “Muốn chữa khỏi cho ngươi, đầu tiên phải tìm được kí chủ mới cho U Minh Hỏa, đưa U Minh Hỏa dẫn qua.’

“Ta vừa thăm dò nó, phát hiện nó chẳng những có linh tính, dị thường giảo hoạt, mà còn rất cường đại, rất không dễ khống chế. Nếu nó không thích kí chủ mới, chỉ sợ sẽ không chịu rời thân thể ngươi. Hiện tai ta mới là võ hoàng, không đủ năng lực áp chế nó.”

“Trừ khi… Ta tới Võ tông, hoặc là trên Võ tông, ta mới nắm chắc nó rời đi. Nếu không, chọc giận nó, chỉ làm cho ngươi càng thêm thống khổ. Hai thứ mà thiếu một cũng không được! Còn lại, đều dựa vào thân thể ngươi, điều chế dược thích hợp với ngươi để khôi phục nguyên khí.”

‘Ta hiểu được.” Liên Cẩn nhẹ giọng thở dài.

“Việc tìm được kí chủ mới thích hợp cho U Minh Hỏa là vô cùng khó. Mặc dù U Minh Hỏa có thích kí chủ mới, cũng không thể thương hại đến tính mạng người đó. Nếu để ta khỏe mạnh, ngược lại hại người khác, ta cũng sẽ bất an. Về phần còn lại, ngược lại so với điều thứ nhất làm cho ta ngoài ý muốn, ngươi không phải đã là Võ thần sao?”

Bị ánh mắt ôn nhuận của Liên Cẩn đánh giá, Ngọc Phi Yên ngượng ngùng nở nụ cười.

“Ta có thể đánh bại Chu Liệt, phần lớn là do hắn kiêu ngạo tự mãn, để ta chiếm được thời cơ. Kỳ thật ta mới vừa đột phá tầng Võ vương, thăng lên làm Võ hoàng. Cho nên ta mới không nắm chắc, không dám trị bệnh cho ngươi.’

“Dù sao, mạng người do trời không phải sao.’

Bởi vì năng lực của mình không đủ, để thế gian tổn thất một mỹ nam như vậy, ta sẽ tiếc nuối vạn phần.

Lời sau này nàng chỉ dám nghĩ trong lòng, ngoài miệng nào dám nói ra.

“Không có gì, tuổi ngươi còn nhỏ, lên chức Võ tông cần có thời gian, ta có thể chờ! Dù sao ta cũng đã bệnh nhiều năm như vậy, không lẽ không đợi được một thời gian nữa sao. Ta rất nhẫn nại chờ ngươi lớm lên…”

Câu nói cuối cùng của Liên Cẩn làm cho nàng đỏ mặt.

Khụ khụ !

Thiếu niên, lời nói mập mờ như vậy, thật sự làm cho người khác mơ mộng hỏa huyền a!

Người ta sẽ ngượng ngùng.

Mặc dù cách một tầng sa mỏng, Liên Cẩn vẫn thấy được hai luồng đỏ ửng trên mặt nàng.

Thì ra nàng da mặt mỏng như vậy, Liên Cẩn cười rộ lên,

Thấy hắn cười, Ngọc Phi Yên giống như tiểu hài tử làm chuyện xấu bị bắt được, khuôn mắt trong nháy mắt đỏ rực như tôm luộc, một mảnh đỏ rực, càng thêm xing đẹp động lòng người.

Khuôn mặt thiếu nữ đỏ giống như xuất huyết, tâm tình Liên Cẩn thật tốt, lại bởi vì cảm xúc giao động, nhịn không được phải ho khan.

‘Ngươi không sao chứ?”

Thấy hắn thật khó chịu, nàng yên lặng bước lên phía trước vuốt lưng cho hắn, dùng huyền lực giúp hắn thư giản thân thể, thấy sắc mặt hắn khôi phục bình thường, nàng mới dừng lại.

“Tốt hơn nhiều, cảm ơn ngươi!” Liên Cẩm vẫy vẫy tay.

‘Ta bị như vậy cũng không phải ngày một ngày hai, đã sớm thành thói quen.’

Trong giọng nói của hắn cũng không có hối hận, ngược lại lộ ra binhg thản cùng thản nhiên, làm cho nàng vô cùng khâm phục.

“Việc của ta để qua một bên, bây giờ nói chuyện của ngươi đi.’ Hắn nói nàng ngồi xuống, “Nếu đã đến, sao không hỏi ta, Ngọc Thiên Huyết cùng Ngọc Tinh Khung như thế nào?”

Liên Cẩn nói ra lời này, thần sắc Ngọc Phi Yên khẽ biến.

Lúc này nàng dùng dung mạo chân thật đến Liên phủ, mặt nạ da người để ở trong phủ Lâm Giang Vương. Trên đòi này, duy nhất chỉ có Hạ Hầu Kình Thiên biết Ngọc La Sát chính là Ngọc Phi Yên, ngay cả Ngọc lão gia cùng Khôi thúc cũng chỉ cho rằng nàng là dược sư…

Liên Cẩn làm sao mà biết được?

“Phi Yên cô nương, xin yên tâm! Đây là bí mật của ngươi, ta sẽ không nói cho bất luận kẻ nào!” Hắn lại dùng câu nói của nàng lúc trước trả lại cho nàng: “Ngươi đã quên ta là ai sao? Xem bói là nghề của ta, ta làm sao lại không biết ngươi là ai, chẳng phải là học nghiệp không tinh!”

Thấy Liên Cản cũng không áp chế chính mình, ngược lại vẫn ôn nhuận như trước, nàng cũng không giaais giếm.

“Nếu Liên công tử đã nói vậy, ta cũng sẽ tin tưởng ngươi, sẽ không giấu giếm ngươi. Ta thực sự muốn công tử giúp đỡ! Sau khi đại ca cùng tam thúc của ta gặp chuyện khong may, ta cùng gia gia vô cùng lo lắng cho bọn họ. Ta muốn biết, họ đang ở đâu? Có bình an không? Khi nào thì trở về?”

Đối với việc nàng liên tiếp đặt câu hỏi, Liên Cẩn mỉm cười ý bảo nàng đừng vội.

“Bọn họ đang ở một nơi khác, tạm thời không có nguy hiểm đén tính mạng, nhưng là bây giờ không có cách nào có thể trở về. không phải bọn họ không muốn trở về mà có nguyện nhân, làm cho bọn họ không thể rời đi. Nếu… Ngươi tham gia đại hội đáu dược, có lẽ sẽ ở Lạc Hà cốc nhìn thấy bọn họ. Đến lúc đó có thể đoàn tụ hay không, đều do duyên của các ngươi!”

Lời nói của Liên Cẩn, làm cho nàng trong lòng sinh ra hi vọng.

Thuật bói toán của Liên gia vang danh thiên hạ, trong đó Liên Cẩn là xuất sắc nhất. Nếu hắn nói như vậy, nhất định chính là như vậy!

“Thật tốt quá! Chỉ cần bọn họ bình an là được rồi. Đại hội đấu dược ta nhất định sẽ tham gia!”

Nàng đứng lên, hành lễ với Liên Cẩn, “Đa tạ Liên công tử.”

“Ta đã gọi ngươi Phi Yên, ngươi còn muốn đối với ta xa lạ như vậy sao? Trực tiếp gọi tên ta là được rồi!” Liên Cẩn nắm tay thành quyền, che môi, “Thân thể của ta còn làm phiền Phi Yên, nếu ngươi muốn khách khí, ta ngược lại hổ thẹn.’

Thật ra tính cách nàng cũng hào phóng, nghe Liên Cẩn nói như vậy, lập tức gật đầu.

“Ta cũng cảm thấy xưng công tử, tiểu thư vô cùng phiền toái.’

“Nếu đã nói như vậy, ta cũng không cần để ý đến lễ giáo làm gì! Liên Cẩn, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp chữa khỏi cho ngươi, trả lại cho ngươi một thân thể khỏe mạnh.”

Rõ ràng chỉ là cái tên, cũng được nhiều người gọi qua, nhưng hắn lại cảm thấy, hai chũ này từ trong miệng Ngọc Phi Yên nói ra phá lệ êm tai.

Ngay khi nàng tiếp tục hỏi tình hình mỗi khi phát bệnh của hắn, một cái thanh âm thanh thúy dễ nghe từ bên ngoài truyền vào.

“Liên ca ca, ta là Tuyết Nhi! Ngươi ở đâu? Ta đưa dược sư tới xem bệnh cho ngươi.”

Ồn ào.

Trong lòng Liên Cẩn có chút không vui.

Ở một đầu khác của Ái Liên cư, Hạ Hầu Tuyết mang theo Tiết Tử Di cùng Trình Quang Trung đến bên cạnh hồ sen, tay nàng gọp lại thành cái loa, hướng về đầu bên này kêu lên, ‘Liên ca ca, chúng ta vào được không?”

Thời gian ở cùng Ngọc Phi Yên bị quấy rối, tuy rằng Liên Cẩn không nói gì, nhưng biểu tình lại lạnh vài phần.

“Mặc, mang Tuyết công chúa tiến vào.” Nghĩ đến Hạ Hầu Tuyết dây dưa không dứt, Liên Cẩn ấn huyệt thái dương, cảm thấy đau đầu.

Nhìn ra Liên Cẩn mất hứng, Ngọc Phi Yên cũng không nói gì.

Dù sao nàng và Liên Cẩn chỉ mới quen biết chưa đến nửa ngày, không biết chuyện này sẽ như thế nào, cho nên vẫn là yên lặng mới thích hợp.

Thấy Mặc Thương tự mình đến đón mình, Hạ Hầu Tuyết vô cùng cao hứng.

Vừa tới bên này, nàng liền bắt đầu ríu ra ríu rít. “Mặc Thương, thân mình Liên ca ca có tốt không? Lần này ta thỉnh riêng dược sư ở Dược Vương Các đến đây xem bệnh cho Liên ca ca. Ngươi đừng thấy Trình dược sư trẻ tuổi, thế nhưng hắn đã là đại dược sư!”

Mặc Thương lạnh lùng, cùng với Hạ Hầu Tuyết nhiệt tình hình thành một cảnh đối lập, trong khi Hạ Hầu Tuyết líu ríu bên cạnh hắn, Mặc Thương vẫn như trước không rên một tiếng.

Mặc Thương không để ý đến Hạ Hầu Tuyết, cũng không làm nàng tức giận, ngược lại hướng về Tiết Tử Di cùng Trình Quang Trung giải thích nói:

“Tử Di tỷ tỷ, Trình dược sư, các ngươi cũng đừng trách hắn! tính cách của hắn là như vậy, hắn không thích nói chuyện.”

‘Tới khi đến bên ngoài Ái Liên cư, nàng vừa thấy Hạ Hầu Kình Thiên, miệng nhỏ lập tức khép chặc, nháy mắt liền an tĩnh.

“Thập tứ thúc, người cũng ở đây a!”

Hạ Hầu Tuyết lúng túng cười, thanh âm nhẹ đi rất nhiều.

“Thấy gia đến liền không vui?” Bị Ngọc Phi Yên đẩy ra ngoài cửa, hắn đã sớm nghẹn một bụng khí, hiện tại Hạ Hầu Tuyết lại mang bộ dáng giống như chuột thấy mèo, càng khơi mào cơn tức giận của vị vương gia này.

“Cả đám đều không muốn thấy gia, chẳng lẽ gia sẽ ăn thịt người sao?”

“Không không không, không có…”

Hạ Hầu Tuyết sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trái tim mãnh liệt nhảy lên, thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng nức nở suýt khóc. Nếu biết thập tứ thúc ở đây, nàng mới không cần chọn hôm nay mà đến Liên Phủ.

Tuy rằng nàng là nữ nhi của hoàng hậu, là kim chi ngọc diệp chân chính, là công chúa duy nhất trong hoàng cung, nhận mọi sủng ái cùng che chở của Hạ Hầu Quân Vũ, nhưng nàng thật sự rất sợ thập tứ thúc.

Huống chi việc thái tử rơi đài, bên ngoài đều nói là do Hạ Hầu Kình Thiên, làm cho Hạ Hầu Tuyết đối với hắn càng thêm sợ hãi.

Mọi người ai cũng nói nàng là nữ nhi hoàng thượng sủng ái nhất, kỳ thực trong lòng nàng rõ nhất, nếu bàn về phân lượng trong lòng phụ hoàng, nàng so với đầu ngón tay của thập tứ thúc vẫn còn kém.

Không thú vị…

Bộ dáng của Hạ Hầu Tuyết làm cho hắn nhất thời mất hứng.

Dường như mọi người đều sợ hắn, giống như coi hắn lá sát tinh không việc ác nào không làm… Trừ bỏ mèo con!

Hắn nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy nàng tại ôn tuyền, trong mắt nàng không có sợ hãi, chỉ có ánh mắt kiệt ngạo cùng phấn khởi khiêu khích. Quả nhiên, vẫn chỉ có mèo con hợp tâm ý hắn!

Tiết Tử Di không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được hắn, nàng rụt lui cổ, hận không thể biến mình thành người vô hình.

Nàng nghĩ rằng lúc ở Hồng Tinh trấn, việc Hạ Hầu Kình Thiên đi Âm Sơn Công phủ bái phỏng sau khi hồi kinh chỉ là tùy tiện nói, không nghĩ tới hắn lại làm thật, lại còn nói trước mặt người đem Công Tước vị truyền cho nhi tử, chính mình hưởng phúc – lão Âm Sơn Công, cũng chính là tổ phụ Tiết Hồng của Tiết Tử Di nói mấy câu.

Bởi vì hắn nói mấy câu kia, làm cho thiên kim chi tử như Tiết Tử Di trong một lần đến Âm Sơn Công Phủ, đã bị Tiết Hồng nhốt tại từ đường, để nàng sao chép “Nữ giới”.

Nếu không phải sư huynh đồng môn Trình Quang Trung đến bái phỏng, nàng có lẽ đã bị giam đến hết năm.

Nguyên bản Tiết Tử Di còn ôm ảo tưởng đối với hắn , nhưng trong khoảng thời gian ngắn nàng bị phạt, Hạ Hầu Nam từ thái tử tôn quý biến thành Mãng Quận Vương bị người đời cười nhạo, mọi người trong thiên hạ đều truyền là Lâm Giang Vương âm thầm thao túng, ngay cacr Tiết Hồng cũng không để Tiết sắc đi Mãng Quận vương phủ, Tiết Tử Di mới hoàn toàn chết tâm.

Nam nhân này, đẹp thì đẹp thật, nhưng lại rất nguy hiểm!

Nàng vẫn là nên cách xa hắn một chút!

Hiện tại, gặp hắn ở Ái Liên cư, đối với người nam nhân trước mắt này, Tiết Tử Di chỉ sợ hãi, phẫn nộ, tức giận mà không dám nói gì.

Bất quá, làm cho Tiết Tử Di cảm thấy ngoài ý muốn là, dương như Hạ Hầu Kình Thiên không có bất kì hứng thú nào đối với nàng ta, liền không nhìn hắn nữa. Ngược lại, Trình Quang Trung tới cùng các nàng, nhìn thấy Hoắc thần y liền cung kính hạ lễ.

“Gặp qua sư thúc tổ!”

“Ngươi là?” Hoắc thần y híp mắt, đánh giá hắn.

“Đệ tử Trình Quang Trung, sư phụ là Dược Vương Các Hoàng Liên, Lâm chưởng môn là sư tổ của đệ tử.” Trình Quang Trung giới thiệu chính mình, Hoắc thần y gật gật đầu.

“Dược Vương Các vẫn tốt chứ?”

“Làm sư thúc tổ quan tâm, toàn bộ Dược Vương Các đều tốt, các đệ tử chính thức đang chuẩn bị tham gia đại hội đấu dược.”

Trình Quang Trung cỡ hai ba hai tư tuổi, mang danh thân truyền đệ tử Dược Vương Các, trên mặt lộ vẻ kiêu căng, chỉ là trước mặt Hoắc thần y nên thu liễm một chút.

“Sư thúc tổ, đại hội đấu dược năm sau ngài sẽ đi sao?”

“Sẽ đi! Lúc này ta chắn chắn sẽ trở về Dược Vương Các, ta còn mang theo một vị bằng hữu trở về.”

Trình Quang Trung vốn chỉ thuận miệng hỏi, không nghĩ tới Hoắc thần y lại trở về đi tham gia đại hội đấu dược, điều này làm cho hắn có chút ngoài ý muốn, vị sư thúc tổ này rời Dược Vương Các bốn mươi năm, chưa từng tham gia đại hội đấu dược.

Bây giờ, chẳng lễ mặt trời mọc đằng tây?

Sau khi Hoắc thần y xuất sư, liền một mực hành y trên đại lục, không có trở lại Lạc Hà cốc. Hiện tại ông nói như vậy, làm cho hắn không khỏi nghĩ đến một ít chuyện cũ nghe được từ Hoàng Liên sư phụ.

Lúc trước chưởng môn của Dược Vương Các, lão chưởng môn vốn muốn truyền cho Hoắc thần y, chỉ là trước khi việc này xảy ra, Hoắc thần y say rượu loạn tính làm bậy, xâm phạm một vị nữ đệ tử, bấy giờ chức chưởng môn mới được truyền cho Lâm chưởng môn, Hoắc thần y trong cơn giận dữ rời Dược Vương Các, nhiều năm không có trở về.

Bây giờ tự nhiên ông lại nói muốn trở về, rốt cuộc là có bí mật gi?

Chẳng lẽ trở về muốn đoạt lại chức chưởng môn sao?

Sư phụ Hoàng Liên của hắn là thân truyền đệ tử của Lâm chưởng môn, tất nhiên là đứng về phe của Lâm chưởng môn. Nghe được tin tức trọng yếu như vậy, hắn hận không thể nhanh chóng viết thư báo tin, cho sư phụ cùng sư tổ, để bọn họ sớm đề phòng!

Biểu tình trên mặt hắn, Hoắc thần y cũng không chú ý tới, nghe thấy tiếng mở cửa, ông nhanh chóng bước nhanh tới cạnh cửa, “Ai nha! Cuối cùng các người cũng đi ra!”

“Liên ca ca”

Hạ Hầu Tuyết vừa chuẩn bị đi tới, sau khi nhìn thấy Ngọc Phi Yên đi bên người Liên Cẩn, thanh âm mắc nghẹn trong cổ họng.

Nữ nhân này là ai?

Vì sao lại một mình ở trong phòng cùng Liên Cẩn?

Trong lòng Hạ Hầu Tuyết ê ẩm, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tràn đầy ủy khuất, miệng nhỏ đỏ bừng lại mím lại, ."Liên ca ca, này vị tỷ tỷ là ai a?”

Không đợi Hạ Hầu Tuyết nói xong, Ngọc Phi Yên đã bị một cánh tay kéo lại, ngay sau đó liến ngã vào trong lòng Hạ Hầu Kình Thiên.

Hạ Hầu Kình Thiên thập phần là người thuộc phái hành động, hắn cũng không thích nhìn Ngọc Phi Yên cùng Liên Cẩn đứng chung một chỗ, thật sự là chói mắt cực kỳ! Chỉ khi ôm lấy Ngọc Phi Yên ở trong ngực, Hạ Hầu Kình Thiên mới hoàn toàn cảm thấy thoải mái.

Nhìn động tác của Hạ Hầu Kình Thiên, nguyên bản Hạ Hầu Tuyết đang cảm thấy ủy khuất lại há hốc miệng.

Đây là Thập Tứ thúc mà nàng nhận thức sao?

Hắn không phải thích nam nhân sao?

Nàng là ai a, có bản lĩnh lớn như vậy, có thể làm cho Thập Tứ thúc vì nàng mà thay đổi?

Mấy vấn đề này giống như một đám bong bóng, từ trong đầu Hạ Hầu Tuyết bốc lên . Bất quá cho dù đáp án là cái gì, nàng đều thật cao hứng. Ít nhất cô nương này là người của Thập Tứ thúc , liền sẽ không giành liên ca ca với nàng!

"Liên ca ca, ta giới thiệu với ngươi một chút, hai vị này là đệ tử Dược Vương Các. Hắn là Trình Quan Trung, hiện tại đã là đại dược sư ! Nàng là Tiết Tử Di, là đích nữ của âm sơn công, cũng học y ở Dược Vương Các! Ta biết thân thể ngươi không thoải mái, nên thỉnh riêng Trình dược sư đến xem bệnh cho ngươi! Hắn rất lợi hại !"

‘Hạ Hầu Tuyết mở to hai mắt nhìn Liên Cẩn, giống như tiểu động vật, hi vọng hắn sẽ khích lệ mình.

Nàng nhưng là thật vất vả mới nghe được Trình Quan Trung tại Đại Chu Quốc, mới thỉnh riêng người tới đây.

Được Hạ Hầu Tuyết khích lệ, Trình Quan Trung đắc ý cười, ngoài miệng lại khiêm tốn nói: "Công chúa thật sự là quá khách khí! Ta cũng mới vừa thông qua khảo hạch của dược sư cao cấp, bất quá chỉ là trị vài cái nghi nan tạp chứng thôi! Không đáng giá nhắc tới!"

"Đại dược sư còn lợi hại hơn Dược vương sao?"

Vào thời điểm Trình Quan Trung đắc ý hả hê, Liên Cẩn lại nói một câu.

Không khí lập tức đóng băng ba thước, biểu tình của Trình Quan Trung trở nên cứng ngắc, trong lúc nhất thời, không khí trở nên cực kỳ lúng túng.

"Khụ khụ, có sư thúc tổ ở đây, ta tất nhiên là không dám múa búa trước cửa Lỗ Ban!"

Sắc mặt Trình Quan Trung trở nên thật chật vật.

Mất công hắn còn tưởng cùng Liên Cẩn kết giao một chút, không nghĩ tới đối phương lại không nể mặt như vậy. Còn có, hắn hiện tại hận chết vị công chúa kia ! Rõ ràng Hoắc thần y đã ở đây, còn mời hắn đến đây, việc này không phải làm hắn mất mặt sao!

"Hiểu được là tốt rồi." Liên Cẩn trực tiếp xem nhẹ biểu tình của Trình Quan Trung.

Lúc này, sắc mặt Trình Quan Trung triệt để đen thui.

Nếu không phải bận tâm đến mặt mũi, hắn hận không thể lập tức rời đi địa phương quỷ quái này.

Lúc này người lúng túng nhất không phải Trình Quan Trung, mà là Hạ Hầu Tuyết.

Nàng cũng không biết Hoắc thần y tự mình chữa bệnh cho Liên Cẩn, còn tự cho là đúng mời đến một vị dược sư cao cấp, thật sự là rất mất mặt!

Ngay tại thời điểm Hạ Hầu Tuyết không biết nên nói cái gì, Tiết Tử Di thấy được Ngọc Phi Yên đang nỗ lực muốn tránh thoát ôm ấp của Hạ Hầu Kình Thiên, tuy rằng nàng mang khăn che mặt, nhưng dáng người, khí chất cùng với độ thân thuộc với Hạ Hầu Kình Thiên như vậy, làm cho Tiết Tử Di nhịn không được sợ hãi kêu ra tiếng: "Ngươi là Ngọc La Sát —— "

Một tiếng này, hóa giải xấu hổ của Trình Quan Trung cùng Hạ Hầu Tuyết, hai người đồng thời nhìn về phía Ngọc Phi Yên.

Ngọc La Sát, tên này đối với Trình Quan Trung mà nói cũng không xem là xa lạ.

Từ lúc nàng bắt đầu nổi danh, Dược Vương Các liền âm thầm chú ý nàng.

Xác thực mà nói, là địa phương nỗi danh tối cao về y thuật trên đại lục, Dược Vương Các luôn luôn chú ý tới những đệ tử không xuất thân từ Dược Vương Các, mà y thuật lại cao minh.

Ngọc La Sát chữa khỏi quái chứng của Yến Vương, lại ngăn được bệnh dịch ở Tần Trì Quốc, riêng hai sự việc này, làm cho Dược Vương Các thực sự coi trọng.

Lâm chưởng môn thiên tân vạn khổ tìm tới nơi phát ra bệnh dịch tại Tần Trì Quốc mà Ngọc La Sát trị liệu lấy nước thuốc, mò mẫm thí nghiệm thật lâu, cũng không thể biết được phương thuốc, làm cho hắn buồn rầu không thôi, cũng càng thêm coi trọng Ngọc La Sát, thậm chí không tiếc đại giới sai người đi tìm kiếm Ngọc La Sát.

Nhưng mà, Ngọc La Sát này hành tung bất định, đệ tử Dược Vương Các tìm thật lâu cũng không thể tìm được nàng, không nghĩ tới lại có thể gặp ở đây.

"Nguyên lai vị này chính là đại danh đỉnh đỉnh Ngọc La Sát! Ta có nghe nói sự tích về ngươi, đối với ngươi thật là kính ngưỡng!" Trình Quan Trung hạ thấp tư thái, trong lòng lại tính toán, tuy rằng hôm nay hắn bị ủy khuất, nhưng là có thể nhìn thấy Ngọc La Sát, coi như cũng có thu hoạch lớn! Chưởng môn sư tổ nhất định sẽ hảo hảo thưởng cho chính mình!

"Ngươi khách khí!"

Nam tử trước mắt ngũ quan cũng được cho anh tuấn, nhưng ánh mắt không chừng lại âm thầm tính kế, làm cho lòng Ngọc Phi Yên không quá thoải mái, chỉ là gật đầu xem như đáp lại.

Vừa nghe thanh âm của Ngọc Phi Yên, tinh thần của Trình Quan Trung liền rạo rực.

Thanh âm rất hay, không biết người lớn lên trông thế nào!

Đáng tiếc, Ngọc La Sát mang khăn che mặt, nam nhân bên cạnh lại quá mức cường hãn, mặc dù Trình Quan Trung không hiểu rõ Hạ Hầu Kình Thiên lắm, nhưng bản năng xu lợi tị hại cũng cho hắn biết đó là một kẻ không dễ chọc.

Nhìn ra Ngọc Phi Yên không thích Trình Quan Trung, Hạ Hầu Kình Thiên thật cao hứng, cúi đầu hỏi: "Nếu không, chúng ta đi về trước?"

"Được!"

Những lời nên nói, Ngọc Phi Yên cũng đã nói rõ với Liên Cẩn, hơn nữa từ Liên Cẩn nàng cũng đã biết tạm thời Ngọc Thiên Huyết cùng Ngọc Tinh Khung không có việc gì, mục đích hôm nay đến cũng đã đạt được .

Ngọc Phi Yên nói lời từ biệt với Liên Cẩn, Hoắc thần y liền vội vàng hỏi: " Liên Thủ phật tâm thì làm sao bây giờ?"

Giờ phút này mà còn nghĩ đến mỹ thực, làm cho Ngọc Phi Yên rất muốn cười.

"Hoắc lão, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đưa Liên Thủ phật tâm tới cho ngươi thưởng thức!"

Như vậy xem như, tiếp nhận ca bệnh này rồi?

Liên Cẩn được cứu rồi?

Hoắc thần y vừa nghe, cao hứng nở nụ cười, "Ta đã nói rồi, Ngọc nha đầu ngươi nhất định có biện pháp ! Xem ra lần này ta xem như đã tìm đúng người! Tiểu Liên Cẩn, ngươi nhanh chóng chuẩn bị Liên Thủ phật tâm cho thật tốt, chờ Ngọc nha đầu chữa khỏi cho ngươi, liền đưa tới cho ta!"

"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Liên Cẩn còn muốn đa tạ Hoắc lão giới thiệu Ngọc cô nương cho ta! Ta đối với y thuật của Ngọc cô nương vô cùng yên tâm, tin tưởng nàng nhất định có thể trị khỏi bệnh cho ta!" Liên Cẩn ôn hòa nói.

" Tiểu tử ngươi cũng thật tinh mắt! Y thuậtcủa nha đầu kia, ngay cả ta cũng ghen tị a, ha ha ha!"

Hoắc thần y quen biết với Ngọc La Sát như vậy, làm cho Trình Quan Trung sinh ra cảnh giác.

Bọn họ làm sao mà nhận thức ? !

Tin tức bên ngoài không phải nói Hoắc thần y bị Ngọc La Sát đoạt danh tiếng, đối với nàng thật là oán hận sao! Hiện tại xem ra, tin tức mà sư tổ nghe được là sai! Còn có, tiểu bằng hữu mà vừa rồi sư thúc tổ nhắc đến, không phải là Ngọc La Sát đó chứ? Ngọc La Sát muốn tham gia đại hội đấu dược? Đây chính là một tin tức lớn nha!

Không được, hắn nhất định phải đem chuyện này thông báo cho chưởng môn sư tổ!

So với Trình Quan Trung đầy bụng âm mưu, Hạ Hầu Tuyết thật sự giật mình.

Bệnh của Liên Cẩn không biết xem qua bao nhiêu dược sư có tiếng, đều là không công mà lui. Vị thiếu nữ trước mắt này nhìn qua tuổi không lớn lắm, lại khoe khoang khoác lác, nói có thể trị khỏi bệnh cho Liên Cẩn, Hạ Hầu Tuyết có chút không tin.

"Ngọc tỷ tỷ, ngươi thật sự có thể trị khỏi bệnh cho Liên ca ca sao?" Hạ Hầu Tuyết nhìn Ngọc Phi Yên, suy nghĩ muốn xuyên qua mạng che mặt nhìn ra được một chút gì đó.

Nàng luôn cảm thấy,lúc này thái độ của Liên Cẩn không quá hữu hảo.

Dù sao Trình Quan Trung cũng là khách nhân mà nàng mời đến, không nể mặt thầy tu cũng phải nể mặt phật tổ! Trong dĩ vãng, mặc dù tính tình của Liên Cẩn luôn lạnh nhạt đạm, nhưng cũng không có nói chuyện giống như trực tiếp đánh người mặt như vậy.

Không biết có phải nguyên nhân là do tâm lý của mình hay không, Hạ Hầu Tuyết cho rằng Liên Cẩn đối với Ngọc Phi Yên rất khác thường .

Cười ôn hòa như vậy, trong mắt Liên Cẩn tràn đầy hi vọng, nhiều năm như vậy nàng chưa từng thấy qua. Nếu nói trước kia mọi thứ về Liên Cẩn đều tốt đẹp, lại không có một tia sinh khí, hắn hiện tại, phảng phất như ánh mặt trời, trở nên bừng bừng sinh khí.

Mà thay đổi này, đều do nữ tử tên Ngọc La Sát mang đến .

Trong lòng vô ý thức dâng lê một cỗ nguy cơ, Hạ Hầu Tuyết rất tin tưởng vào trực giác của chính mình, nhận định Ngọc Phi Yên là địch nhân nguy hiểm nhất của nàng.

"Nàng nhỏ hơn ngươi ——" thấy Hạ Hầu Tuyết giả bộ lôi kéo làm quen, Hạ Hầu Kình Thiên ở bên cạnh nói giúp vào.

Hắn vừa nói xong, trên mặt Hạ Hầu Tuyết lập tức đỏ lên

Nàng đã mười lăm tuổi, không nghĩ tới tuổi của Ngọc La Sát còn nhỏ hơn nàng!

Trừ bỏ Hạ Hầu Tuyết, Trình Quan Trung cũng phi thường giật mình.

Còn nhỏ như vậy, y thuật có thể được sư tổ khen ngợi, nếu có thể đem Ngọc La Sát dẫn tới cho chưởng môn sư tổ, Ngọc La Sát được trọng dụng, vậy về sau tại Dược Vương Các, chính mình chẳng phải là không có chỗ đứng?

Trong lúc nhất thời, nội tâm của Trình Quan Trung lại trở nên rối rắm.

"Nguyên lai là muội muội a, thực thực xin lỗi! Ngươi đội mạng che mặt, ta nhìn không ra tuổi của ngươi ——" Hạ Hầu Tuyết ngoài miệng nói xin lỗi, nhưng một chút thành ý cũng không có. Một câu nói, đẩy trách nhiệm lên người Ngọc Phi Yên.

Ước chừng nhìn ra Hạ Hầu Tuyết ái mộ Liên Cẩn, coi mình trở thành địch nhân, Ngọc Phi Yên cười cười, lười phải so đo cùng tiểu cô nương.

Dù sao tuổi tâm lý của nàng đã là người trưởng thành, nếu Hạ Hầu Tuyết ở xã hội hiện đại bất quá cũng chỉ là một học sinh trung học, nàng là người lớn làm sao có thể so đo với một học sinh trung học đâu!

Ngọc Phi Yên không nói chuyện, Hạ Hầu Tuyết cũng không có vẻ sẽ bỏ qua như vậy.

Nàng khiêm nhượng, ngược lại làm cho Hạ Hầu Tuyết cảm thấy đây là vì sợ hãi, cho rằng bởi vì đối phương biết chính mình là công chúa, cho nên mới sợ.

Mặc dù Hạ Hầu Tuyết sợ hãi Hạ Hầu Kình Thiên, nhưng cảm giác Ngọc Phi Yên gây nguy cơ cho nàng càng đáng sợ hơn. Nàng thích Liên Cẩn nhiều năm như vậy, làm sao có thể bởi vì một "Ngọc La Sát" thân phận không rõ liền bỏ dở nửa chừng đâu!

"Muội muội, nếu ngươi có thể chữa khỏi cho Liên ca ca, ngươi muốn cái gì, ta đều sẽ nhờ phụ hoàng ban thưởng cho ngươi! Liên ca ca bị bệnh lâu như vậy, ta thấy liền đau lòng. Chỉ cần chữa khỏi bệnh cho Liên ca ca, để ta trả giá cái gì đại giới ta đều có thể!"

Thấy chính mình không so đo, đối phương lại mở miệng kêu một tiếng muội muội, trong lòng Ngọc Phi Yên cực kỳ chán ghét.

Dựa theo hình thức ở cổ đại, tỷ tỷ muội muội , không phải là xưng hô của thê thiếp trong thời này sao? Người này não tàn sao? Con mắt nào của nàng nhìn thấy bản thân muốn làm muội muội của nàng?

"Thật có lỗi! Ta là con một, không có tỷ muội, cũng không có thói quen tùy tiện nhận tỷ muội!"

"Lại nói ta cứu người phải xem tâm tình, ta cùng Liên Cẩn rất có duyên, ta mới muốn cứu hắn, không phải bởi vì ngươi. Huống chi việc chữa khỏi bệnh cho hắn, người muốn cảm tạ ta cũng là Liên gia, quan hệ gì với ngươi?"

Ngọc Phi Yên không nói tì thôi, vừa nói lại làm cho người ta tức chết.

Mặt Hạ Hầu Tuyết sung huyết đỏ bừng, nàng còn chưa từng bị nhục nhã như vậy.

Cái gì mà có duyên, là thấy bộ dạng Liên ca ca đẹp nên mới nói vậy đi!

Hạ Hầu Tuyết còn muốn nói chuyện, Hạ Hầu Kình Thiên mắt lạnh đảo qua, nàng sợ tới mức ngậm miệng, đem tất cả lời nói đến miệng đều nuốt xuống.

"Ta trở về kê đơn dược cho ngươi, nhớ rõ dùng đúng thời gian, cách ba ngày ta sẽ đến đây kiểm tra tình huống của ngươi. Thân mình ngươi quá yếu, mặc dù là chữa bệnh, trước hết cũng phải điều trị một đoạn thời gian. Tạm thời ta chỉ có thể làm chỉ có như vậy, còn lại , phải đợi thời cơ chín muồi mới được!"

"Làm phiền ! Đa tạ!"

Ánh mắt Liên Cẩn dừng lại trên cánh tay Hạ Hầu Kình Thiên đang vờn quanh eo nhỏ của Ngọc Phi Yên, lông mi dài nhẹ buông xuống , che lại gợn sóng trong mắt hắn.

Sau khi Hạ Hầu Kình Thiên cùng Ngọc Phi Yên đi rồi, Tiết Tử Di mới nhẹ nhàng thở ra, sờ sờ cái trán, toát ra một mảnh mồ hôi lạnh.

Hoàn hảo hoàn hảo, lần này Lâm Giang Vương không làm khó nàng! Thật sự là quá may mắn!

"Liên ca ca, mấy ngày nay ngươi ngủ có ngon không..." Không có Ngọc La Sát, Hạ Hầu Tuyết vừa định thể hiện sự tồn tại của mình trước mặt Liên Cẩn, Liên Cẩn lại mở miệng để Mặc Thương tiễn khách.

"Liên ca ca, Tuyết Nhi vừa tới, ngươi liền muốn đuổi ta đi sao?"

Hạ Hầu Tuyết nghẹn một bụng ủy khuất, vào thời điểm này liền bạo phát, nước mắt nàng vừa muốn rơi xuống, thân mình Liên Cẩn bỗng nhiên lay động, ngã xuống, Hạ Hầu Tuyết sợ tới mức đem nước mắt đang chực trào ra lại bức trở về.

"Như thế nào? Vì sao Liên ca ca lại ngất xỉu đi như vậy?"

Hạ Hầu Tuyết mở to mắt to, nhìn Mặc Thương đem Liên Cẩn ôm vào trong nhà, nàng vừa định đi theo, Mặc Thương đã đem Liên Cẩn đặt ở trên giường, lại đi ra ngăn Hạ Hầu Tuyết ở ngoài cửa.

"Mặc Thương, tránh ra! Ta là công chúa, ta muốn nhìn thấy liên ca ca!"

"Ầm ĩ ——" Mặc Thương lạnh mặt, ném ra một chữ.

"Ngươi, ngươi dám nói ta ầm ĩ! Chờ liên ca ca tỉnh lại, ta sẽ nói hắn..." Nguyên bản Hạ Hầu Tuyết muốn nói để Liên Cẩn trừng phạt Mặc Thương, nhưng lại nghĩ đến Mặc Thương là thị vệ của Liên Cẩn, phụ trách bảo hộ an toàn cho hắn, Liên Cẩn không lúc nào cách xa được Mặc Thương, lại ngượng ngùng im miệng.

"Công chúa, có sư thúc tổ ta ở đây, liên công tử nhất định sẽ bình an không có việc gì ! Ngươi yên tâm!"

Trình Quan Trung sớm đã muốn đi , hắn muốn nhanh chóng trở về báo tin tức trọng yếu mà hôm nay phát hiện được, thấy Hạ Hầu Tuyết còn muốn dây dưa ở nơi này, hắn liền mở miệng khuyên nàng.

"Lại nói, bệnh nhân cũng cần hoàn cảnh an tĩnh để tĩnh dưỡng, nhiều người, không khí vẩn đục, ngược lại bất lợi cho Liên công tử dưỡng bệnh."

"Thật vậy chăng? Liên ca ca, ngươi dưỡng bệnh cho tốt, ta trở về hôm sau trở lại thăm ngươi!" Hạ Hầu Tuyết nức nở hai cái, nhìn thoáng qua mi tâm buộc chặt của Liên Cẩn, lưu luyến không rời ly khai Ái Liên cư.

Vừa ra khỏi Liên phủ, Trình Quan Trung lấy cớ nhanh chóng rời đi.

Mà Hạ Hầu Tuyết vừa vào xe ngựa, nước mắt như chuỗi ngọc bị đứt, ào ào rơi xuống.

"Tử Di, Ngọc La Sát kia rốt cuộc là ai? Ngươi làm sao lại nhận thức nàng?"

Mặc dù cam chịu ở trước mặt Liên Cẩn, nhưng ở trước mặt Tiết Tử Di, Hạ Hầu Tuyết lại biến thành một công chúa cao quý.

Thân phận của đối phương là công chúa, làm cho Tiết Tử Di cảm thấy nghẹn khuất. Mặc dù nàng đã là đệ tử Dược Vương Các, cũng chưa đạt được tư cách dược sư, nàng cũng không dám cường ngạnh.

Tiết Tử Di đem sự tình cùng Hạ Hầu Kình Thiên gặp nhau tại Hồng Tinh trấn nói ra, vừa nghe nàng nói Hạ Hầu Kình Thiên làm cho Hạ Hầu Nam kêu Ngọc Phi Yên là Thập Tứ thẩm, Hạ Hầu Tuyết kinh ngạc không thôi.

" Chẳng lẽ bọn họ tự định chung thân ?"

"Cái này ta cũng không biết, nhưng là Lâm Giang Vương cực kỳ để ý đến Ngọc La Sát, vị trí của nàng ta ở trong lòng hắn nhất định rất trọng yếu."

"Việc này làm ta an tâm!" Hạ Hầu Tuyết rốt cục nhẹ nhàng thở ra.

Nàng vẫn biết Thập Tứ thúc cường hãn, nữ nhân hắn nhìn trúng khẳng định chạy không thoát. Liên Cẩn cho dù có ý với Ngọc La Sát, nhưng là tranh không lại Hạ Hầu Kình Thiên !

Bất quá, vì tránh cho đêm dài lắm mộng, Hạ Hầu Tuyết đợi sau khi Tiết Tử Di rời đi, vẫn là vội vã tiến cung, đi tới ngự thư phòng của Hạ Hầu Quân Vũ.

"Phụ hoàng, nhi thần đã về rồi!"

Hạ Hầu Tuyết giống như một tiểu yến tử hoạt bát, gục bên người Hạ Hầu Quân Vũ, thân thủ đấm lưng cho hắn, "Tấu chương phê lâu như vậy, thật vất vả cho phụ hoàng! Nhi thần giúp phụ hoàng xoa bóp vai, giúp phụ hoàng đấm lưng!"

Ở trước mặt Hạ Hầu Quân Vũ, Hạ Hầu Tuyết là một nữ nhi nhu thuận, làm cho hoàng thượng cười ha ha.

"Nói đi, lại nghĩ muốn cái gì ?" Hạ Hầu Quân Vũ cầm bút lông điểm điểm chóp mũi Hạ Hầu Tuyết, "Ngươi không phải đi Liên phủ sao? Hôm nay làm sao sẽ trở lại nhanh như vậy?"

Bị Hạ Hầu Quân Vũ chọc trúng nỗi đau, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Hầu Tuyết suy sụp xuống dưới.

"Phụ hoàng, đừng nói nữa, lần này nhi thần thật mất mặt !"

Hạ Hầu Tuyết đem chuyện gặp được Ngọc La Sát nói ra, "Sớm biết rằng bên người Liên ca ca có Hoắc thần y cùng Ngọc La Sát, nhi thần liền sẽ không thỉnh Trình Quan Trung đi qua ! Bất quá, lần này đi nhi thần cũng có thu hoạch, cùng Thập Tứ thúc có quan hệ!"

"Nha? Chuyện gì liên quan đến Kình Thiên a?"

Vừa nghe có quan hệ với Hạ Hầu Kình Thiên, Hạ Hầu Quân Vũ lập tức buông xuống bút lông, dựng thẳng lỗ tai nghe Hạ Hầu Tuyết nói chuyện bát quái.

"Dù sao, sự tình chính là như vậy ! Thập Tứ thúc đối Ngọc La Sát rất tốt ! Phụ hoàng, ngươi cũng không biết đâu, nhi thần chưa từng thấy Thập Tứ thúc đối với nữ nhân nào lại ôn nhu như vậy. Đúng rồi, lúc trước hắn còn làm cho hoàng huynh kêu Ngọc La Sát Thập Tứ thẩm nữa cơ! Ngài nói nói xem, có phải hay không bọn họ có cái gì a? Thập Tứ thúc có phải hay không giấu người mà thành hôn a?"

Thành hôn? !

Hạ Hầu Quân Vũ cả kinh, lấy hiểu biết của hắn đối với Hạ Hầu Kình Thiên, quả thực là có khả năng này a!

Cho tới bây giờ hắn chính là một người không làm việc theo lẽ thường!

Nhưng là... Đối tượng mà Hạ Hầu Kình Thiên để ý không phải Ngọc Phi Yên sao? Thế nào lại lòi ra người tên Ngọc La Sát, còn nhận thức sớm hơn?

Thanh danh của Ngọc La Sát, Hạ Hầu Quân Vũ cũng có nghe nói qua, y thuật cao minh đến nỗi ngay cả Hoắc thần y đều khen không dứt miệng, còn rất có thiện tâm, là một cô nương tốt. Nếu như không có Ngọc Phi Yên, để nàng làm vợ của Hạ Hầu Kình Thiên cũng rất tốt.

Vấn đề hiện tại là, Hạ Hầu Kình Thiên vừa thừa nhận hắn thích Ngọc Phi Yên, vừa cùng Ngọc La Sát chàng chàng thiếp thiếp, ôm ôm ấp ấp, đây là có chuyện gì, làm cho Hạ Hầu Quân Vũ trở nên hồ đồ rồi!

Nhi tử, cho dù muốn thay lòng cũng không thể nhanh như vậy a! Trái tim của cha chịu không nỗi a!

"Người tới, tuyên Lâm Giang Vương tiến cung!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui