Phúc hắc tổng tài, đừng ăn tôi

Chương 117: Cô rốt cuộc muốn gì?
Edit: Lady
 
” Cậu hiện tại muốn hết thảy chuyện của mình đều bị người khác định đoạt sao!”
Luật Hạo Thiên ánh mắt dần dần lạnh như băng, nhìn Tiểu, cô nơm nớp lo sợ đi tới.
” Nhìn thấy không? Đây là đại thiếu gia Lâm gia, giống như một con chó chết say khướt trước mặt cô, chính là đại thiếu gia Lâm gia. Nên làm như thế nào? Không cần tôi nhiều lời?”
Tiểu Phỉ khẩn trương cả người run run:” Luật tiên sinh……”
Luật Hạo Thiên vỗ nhẹ bả vai cô:” Đây chính là cơ hội tốt, nếu bỏ lỡ, say này chưa chắc đã có.”
Tiểu Phỉ suy nghĩ, cắn răng nói:” Tôi…… Tôi đã biết.”
Cô đi đến phía trước, nâng người đàn ông say rượu kia.
Hắn ngũ quan thân thể cường tráng, rất tuấn tú, Tiểu Phỉ ở trên tạp chí xem qua ảnh của hắn, không nghĩ tới lại được tiếp xúc gần gũi như vậy, dĩ nhiên là khi hắn say rượu.
Lâm Tường say khướt, phía trên mặt có loại yếu ớt cô độc, điều này cùng Luật HạoTthiên là hoàn toàn tương phản.
Ở trong lòng Tiểu Phỉ, Luật Hạo Thiên là một người âm nhu như vậy, nhưng cả người lại tản ra khí phách cường hãn.
” Đại thiếu gia! Lâm Tường thiếu gia?” Cô nhẹ nhàng gọi,
Lâm Tường ngẩng đầu lên, ánh mắt say khướt nhìn cô.
” Tường……” Cô vươn tay run nhè nhẹ, chạm đến hai má của hắn.
Hắn nhìn cô, trước mắt cảnh vật dần dần mơ hồ, hướng cô vươn tay:”…… San San, em là San San……”
” Đúng vậy, tôi là San San.”
……
Sáng sớm, Lâm Tường từ trong mộng tỉnh lại, đầu đau như muốn nổ tung.
Mở mắt ra, lại bị tình cảnh trước mắt làm dọa ngây người.
Chính mình cả người trần trụi nằm ở trên giường, bên cạnh cũng là một người phụ nữa như vậy!
Hắn không thể tin được, hai tay ôm lấy đầu, cố gắng nhớ lại chuyện tối hôm qua, như thế nào cũng không nhớ được.
Cô gái tỉnh lại, vẻ mặt nước mắt ôm lấy hắn.
” Đại thiếu gia, cậu phải trách nhiệm với tôi……”
Đó là một người con gái xa lạ, hắn căn bản không biết cô, tại sao họ không mặc quần áo nằm ở đây?
” Phụ trách?” Hắn kinh ngạc nói:” Tôi…… Tôi tối hôm qua làm cái gì?”
Tay cô gái vỗ ngực hắn:” Đại thiếu gia làm cái gì, chẳng lẽ chính cậu không rõ sao?”
Lâm Tường dần dần chảy ra mồ hôi lạnh, tối hôm qua hắn uống say không còn biết gì, thật sự cái gì cũng không nhớ rõ. Chẳng lẽ ngay tại lúc hắn uống say không còn biết gì, làm cái chuyện không nên làm?
” Lâm Tường thiếu gia.” Cô gái chỉ vào vết máu đỏ tươi trên ga giường màu trắng:” Người ta là lần đầu tiên, cậu làm người ta đau quá……”
Lâm Tường trong đầu ong ong tác hưởng (hỗn loạn), hắn không phải là người không biết hạn chế, cũng rất mê, nhưng chơi thì chơi, cũng không ngủ cùng phụ nữ. Hắn không háo sắc, điểm ấy là kế thừa gien tốt đẹp của cha mình.
Sau một lúc lâu, hắn hỏi:” Cô tên gì?”
Cô gái đáp:” Đại thiếu gia gọi tôi Tiểu Phỉ là được.”
” Được rồi, Tiểu Phỉ……” Hắn kiên trì nói:” Cô muốn như thế nào?”
Tiểu Phỉ sửng sốt một chút, bỗng nhiên khóc rống lên:” Tối hôm qua cậu uống say không còn biết gì, người ta hảo tâm thu lưu cậu, cậu lại mạnh mẽ đem người ta lôi lên giường, hiện tại cậu ngược lại hỏi tôi muốn làm gì!”

Thấy cô khóc, Lâm Tường thoáng bối rối, gãi đầu, không biết như thế nào cho phải.
Sau một lúc lâu, hắn nhớ tới một người, trước đây hắn gây họa đều tìm anh giải quyết.
” A lô? Hạo Thiên sao?”
Hắn gọi điện thoại mới nhớ tới Luật Hạo Thiên đã mất trí nhớ, nhưng hiện tại hắn thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt, đành phải kiên trì nói:” Hạo Thiên, chỗ này của tôi có chút việc, anh có thể tới đây một chuyến không?”
San San ngủ mơ mơ màng màng tỉnh lại, xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ hỏi Luật Hạo Thiên bên cạnh:” Ai gọi vậy?”
” Là đại thiếu gia.”
” Anh ấy tìm anh có chuyện gì?”
” Không có gì.” Luật Hạo Thiên cầm điện thoại đi ra phòng ngủ, đè thấp thanh âm:” Đại thiếu gia, loại chuyện này còn phải nhờ tôi nhắc cậu sao? Cho cô ấy ít tiền là được!”
Cúp điện thoại, anh cười lạnh, con cá đã cắn câu.
——————————–
Lâm Tường viết một tờ chi phiếu mười vạn, đưa cho Tiểu Phỉ.
Cô nhìn chi phiếu kia, nuốt nước miếng, nhịn xuống dục vọng mãnh liệt muốn đưa tay nhận lấy, nghiêm mặt nói:” Đại thiếu gia, tôi mặc dù nghèo, nhưng cũng có tôn nghiêm, mong anh thu hồi đồng tiền dơ bẩn này đi! Của tôi, không phải do ngài dùng tiền mà mua!”
Lâm Tường sửng sốt:” Vậy cô muốn như thế nào?”
Cô đem quần áo ném trên người hắn, hét lớn:” Tôi cái gì cũng không cần, anh cút cho tôi, cút!”
……
” Tôi thật không rõ, cô ấy nói mình cái gì cũng không cần, chuyejn này không phải tình như vậy sao?”
Nhà ăn trong công ty, Lâm Tường cau mày cùng Luật Hạo Thiên tố khổ.
” Az, tôi hôm qua cũng uống say không còn biết gì, nhưng chưa từng có chuyện hồ đồ cùng phụ nữ lên giường, az……”
” Đại thiếu gia đừng phiền não, sự tình đã như vậy, hơn nữa cô ấy cũng không nói yêu cầu vô lý nào không phải sao? Cậu yên tâm đi.”
” Nhưng tôi cảm thấy việc này không đơn giản như vậy!”
” Đại thiếu gia đừng lo lắng, có chuyện gì, tôi sẽ giúp cậu.”
” Az, Hạo Thiên, may mắn có anh.”
Luật Hạo Thiên trong lòng cười lạnh, mặt ngoài cũng là một mảnh lạnh nhạt.
……
Mỗi một ngày qua đi, Lâm Tường vẫn kháng cự hôn sự cùng tiểu thư Nghiêm gia, nhưng không dám đi quán bar mua say, chỉ ở nhà uống rượu làm càn.
Một ngày này, hắn lại cùng lão gia tử ầm ỹ một trận, trở lại trong phòng mình, nhìn thấy một nữ giúp việc quỳ rạp trên mặt đất lau sàn.
Hắn nhất thời tức giận nói:” Tôi không phải nói phòng của tôi không cần người hầu sao? Cô có hiểu quy củ hay không!”
Nữ giúp việc sửng sốt một chút, chậm rãi xoay người lại.
Hắn lắp bắp kinh hãi:” Là cô?”
 
Chương 118: Vì để em ấm chân.
Edit: Lady
 
Nữ giúp việc chậm rãi xoay người lại, Lâm Tường lắp bắp kinh hãi:” Là cô?”
Lập tức nhíu mày nói:” Cô làm sao có thể ở trong này?”

” Đại thiếu gia, tôi tới tìm anh.”
” Cô…… Chuyện của chúng ta không phải chấm dứt rồi sao?”
” Tôi chưa nói chấm dứt !”
Lâm Tường tức giận nói:” Tôi cho cô tiền cô không cần, hiện tại lại chạy tới đây làm cái gì?”
” Đại thiếu gia, tôi muốn cậu……”
Tiểu Phỉ chậm rãi hướng hắn đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
” Tôi biết, anh sẽ kết hôn.”
“…… Vậy cô còn quấn lấy tôi?”
” Chính anh cũng biết, anh không cam tâm.” Cô một đôi đôi mắt đẹp thật sâu nhìn hắn:” Lâm Tường thiếu gia, kỳ thật anh yêu người khác phải không?”
Hắn thân mình mạnh chấn động:” Cô làm sao mà biết?”
” San San là bạn của tôi.” Cô buồn bã nói:” Chúng tôi là…… bạn bè rất tốt……”
Lâm Tường lại kinh gạc, cúi đầu nhìn cô.
Trong mắt của cô đầy nước mắt:” Tôi biết anh thích cô ấy, tối hôm đó…… Anh vẫn kêu tên San San.”
Lời nói của Tiểu Phỉ làm xúc động nội tâm yếu ớt nhất của hắn.
Hắn thích San San, không riêng gì bởi vì bọn họ chơi thân với nhau, cũng không bởi vì cô xinh đẹp cùng kiên cường.
Trong cô không có thứ hắn có, hắn dùng hết toàn lực cũng không tìm được thứ đó, tự do, độc lập!
Lúc nhìn cô, hắn không kìm lòng được mà nhớ đến mẹ, cái việc nghĩa vô phản cố (*), như hoa mai bàn kiên cường mà cao nhã nữ nhân.
(*) Đạo nghĩa không cho phép lùn bước.
Cho nên cô đối hắn mà nói, là thầm mến, cũng là kính ngưỡng, hắn luôn cao cao nhìn lên cô, giống như bầu trời trên đỉnh núi Tuyết Liên, cũng không dám đi hái.
” Lâm Tường thiếu gia, tôi biết trong lòng anh nhất định chịu khổ sở?” Tiểu Phỉ ôn nhu hỏi nói, tay vuốt ve hai má của hắn:” Bất quá không sao, anh có thể xem tôi là San San, có lẽ như vậy, có thể giảm bớt đau khổ trong lòng anh.”
Cô nói xong, hai tay đụng đến nút áo của hắn, từng viên nút được cởi bỏ……
——————–
San San bỗng nhiên cảm thấy bụng có chút đau, liền gọi điện thoại cho Luật Hạo Thiên, làm nũng nói:” Ông xã, bụng em đau……”
” Anh lập tức trở về!” Điện thoại cạch một tiếng bị cắt đứt.
Ách…… Cô chỉ là muốn lấy cớ cùng anh nói chyện, không nghĩ tới, anh đã nôn nóng như vậy.
Không đến 20 phút, anh chạy trở về, vào cửa liền ôm lấy cô:” Làm sao vậy? Làm sao không thoải mái? Anh dẫn em khám bác sĩ.”
” Không nghiêm trọng như vậy, mới vừa rồi bụng có đau một chút, hiện tại tốt hơn nhiều…… Anh cũng thật là, lại vội vã chạy về?”
” Anh sợ em sinh.” Hắn đầu đầy mồ hôi nói.
Cô xì một tiếng nở nụ cười:” Anh ngốc à? Nào có đứa nhỏ năm tháng đã sinh?”
Anh lau mồ hôi, cũng cười nói:” Anh quýnh lên, liền quên tất cả. Anh phải đưa em đến bệnh viện xem sao!”
San San cảm thấy không cần thiết, nhưng anh vẫn kiên trì, đành phải đi theo anh.
Sau khi kiểm tra xong, quả nhiên không có vấn đề gì.
” Đau bụng, có thể là phụ nữ có thai bị lạnh, hiện tại thời tiết đang rét, phải chú ý không thể để cho chân và bụng phụ nữ có thai bị cảm lạnh.”
Nghe xong bác sĩ giải thích, Luật Hạo Thiên bừng tỉnh đại ngộ:” Nhất định là ngươi ngủ không thành thật, ban đêm đá chăn.”

” Em nào có……” Cô ủy khuất nói:” Chân của em bị lạnh nha, nhất là mùa đông, thế nào cũng không ấm được.”
” Sao có thể như vậy ?” Anh nhíu mày nói, ôm chặt cô:” Anh thật là vô dụng, ngay cả tật xẩu của mình cũng không biết.”
“…… Cái này cũng không phải là tật xấu, thói quen của em.” Rúc vào vòng ôm ấm áp của anh, cô được hạnh phúc vây quanh, biết anh đau lòng cho cô, cô cảm thấy rất ngọt ngào.
” Không được, phải nghĩ cánh……”
Vì thế buổi tối hôm nay, lúc San San nửa đêm tỉnh lại, phát hiện chân của mình ấm áp, đứng dậy nhìn thấy, anh cư nhiên ngủ dưới chân cô, đem hai chân của cô dán tại ngực mình……
Chỉ một thoáng nước mắt của cô liền rơi xuống, trong lòng ấm áp, ê ẩm, rất ngọt ngào, cũng rất đau.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve tóc mềm mại của anh, anh ngủ say, khuôn mặt tuấn mỹ xinh đẹp, trong lòng đang cầm chân của cô, lại như đang âu yếm trân bảo……
Đằng Hải! Đằng Hải! Cô trong lòng gọi tên anh, một tiếng thanh, rung động đến tâm can.
—————–
Lâm Tường chưa từng nghĩ tới, chính mình lại suy sút như thế.
Mỗi buổi sáng thức dậy, trong vòng tay của hắn có phụ nữ , hắn cảm thấy hối hận. Hắn thề không bao giờ mắc phải sai lầm như vậy, nhưng đến tối, giống như dục vọng bao phủ tâm hắn, lần lượt nhập vào nhịp sống mơ màng về đêm…
Hắn biết, hắn đã không rời được người phụ nữ kia.
Cô biết được nhược của hắn, nơi yếu ớt trong lòng hắn , thậm chí so với chính hắn còn hiểu hơn, hắn kháng cự không được…… Vì thế hắn lần lượt trầm luân, không biết khi nào là đích.
” Đại thiếu gia, cậu gần đây tinh thần không tốt sao, là vì chuyện cùng Nghiêm tiểu thư đính hôn sao?” Giang Trục Thủy thấy hắn bộ dạng uể oải không phấn chấn , quan tâm hỏi.
Hắn chau mày, không nghĩ để cho chuyện mình bị người khác biết, vì thế qua loa tắc trách nói:” Không có gì, anh sao? Em trai anh tìm được chưa?”
Giang Trục Thủy sắc mặt buồn bã:” Chưa.”
Lâm Tường suy nghĩ, hỏi:” Trục Thủy, anh vì sao cùng em gái tôi kết hôn? Anh yêu con bé sao?”
Anh thản nhiên nói:” Hai người kết hôn, không nhất định vì yêu.”
” Vậy anh vì cái gì?”
Giang Trục Thủy nhìn hắn một cái:” Đại thiếu gia chắc không nghĩ tôi vì sản nghiệp của Lâm gia chứ?”
 
Chương 119: Hiện trường hôn lễ
Edit: Lady
 
Giang Trục Thủy nhìn hắn một:” Đại thiếu gia chắc không nghĩ tôi vì sản nghiệp của Lâm gia chứ?”
Lâm Tường lúng túng nói:” Tôi làm sao mà biết trong lòng anh nghĩ như thế nào……”
” Đại thiếu gia, cậu có thể không hiểu tôi, chỉ cần lão gia hiểu là được.”
” Hừ! Ông ấy đương nhiên hiểu được anh, ông ấy cho tới bây giờ đều đứng phía anh, không phải sao?” Lâm Tường trong lòng nghẹn khuất, đem tức giận trút lên đầu Giang Trục Thủy.
” Đại thiếu gia.” Giang Trục Thủy nghiêm mặt nói:” Nếu cậu thấy được tình cảnh lúc ấy, cậu sẽ làm sao? Nhiều phóng viên vậy quanh Tư Tư, ép hỏi cô ấy cha đứa bé là ai!”
Anh bỗng nhiên ngừng lại, cười khổ nói:” Quên đi, dù sao tôi làm những chuyện này, cũng không cần người khác hiểu.”
Lâm Tường nhíu mày:” Nhưng anh không phải thích San San sao? Cứ như vậy cưới người phụ nữ khác, anh cam tâm sao? Hay là…… Anh xem em gái tôi như người thay thế?” (bản gốc là thế phẩm)
” Trong tình yêu, cho tới bây giờ đều không có người thay thế, Tư Tư là Tư Tư, cô ấy không phải San San, cũng không phải người phụ nữ khác! Tôi cùng cô ấy kết hôn, là vì nhất thời giải nguy, nhưng tôi tôn trọng cô ấy!”
Anh nói xong xoay người, lại thấy Lâm Tư Tư đứng ở cửa, hai mắt rưng rưng nhìn anh.
” Tư Tư?” Anh ngây ngẩn cả người:” Sao em lại tới đây?”
Tư Tư xoa xoa nước mắt, cười nói:” Em nấu canh, cùng nhau uống đi.”
……
” Trục Thủy, cám ơn anh.” Tư Tư nhìn anh, mỉm cười nói.
Giang Trục Thủy sửng sốt:” Cám ơn cái gì?”
” Cám ơn anh vì đã nói câu kia, em là Lâm Tư Tư, không phải bất luận kẻ nào.”
Anh nở nụ cười:” Kỳ thật mỗi người đều như thế, em chỉ cần là chính mình, mới là tốt nhất.”

Tư Tư cắn cắn môi:” Nhưng em kém cỏi như vậy, em lại gây ra nhiều chuyện, lại điêu ngoa tùy hứng……”
” Anh chỉ biết, nhân chi sơ tính bản thiện, ai sinh ra cũng không phải người độc ác. Nhưng người làm chuyện sai, sẽ từ từ lớn lên, em hiện tại đã trưởng thành hơn nhiều.”
” Có thật không?”
” Đúng vậy!” Anh chân thành mỉm cười.
Nhìn anh tươi cười, lòng của cô quay tròn, cảm khái ngàn vạn.
Cô từng nghĩ rằng trong sinh mệnh của cô anh chỉ là người qua đường, lại không nghĩ rằng anh mới là người đàn ông đáng giá mình cần phải dựa vào.
Cô cũng từng yêu, cũng từng hận, cũng đã khóc, cũng có mệt mỏi, nhưng đối với cô mà nói, Luật Hạo Thiên giống một đoàn lửa, cô giống như con bướm liều lĩnh, đốt tâm bằng lửa, lại không nhận được sự đáp lại của anh.
Mà Giang Trục Thủy giống như một nhánh sông, chậm rãi chảy xuôi, tẩy tẩy phong trần cho cô, xóa sạch vết thương trong lòng cô. Không có gió lớn, vẫn đưa con thuyền nhỏ như cô chạy xuôi dòng nước……
Có lẽ anh, mới là người mình cần?
……
Hôn lễ hai nhà Lâm Nghiêm, đến đây đều là nhân vật phong vân trên thương trường, hôn lễ của hai nhà có máu mặt, toàn bộ các tạp chí lớn nhỏ đều đến để đưa tin. Hôn lễ được diễn ra trong một tòa cao ốc, chưa được cả vạn người, nhưng lại thiếu chú rể.
Lão gia tử tức giận nổi trận lôi đình, phái rất nhiều người ra ngoài tìm kiếm, cho đến khi hôn lễ sắp bắt đầu, vẫn không thấy bóng dáng Lâm Tường.
” Tên tiểu tử này! Nó thật sự dám!”
Kỳ thật Lâm Tường cũng không dám làm trái lão gia tử. Hắn hồ nháo, cùng lão gia tử cãi lộn, phát giận này nọ, nhưng hắn tuyệt sẽ không ở trường hợp này đột nhiên mất tích.
Hắn rời đi, nguyên nhân chỉ có một, đó là Tiểu Phỉ.
Lúc hắn thay xong lễ phục chẩn bị lái xe đến hội trường, lại nhận được điện thoại của Tiểu Phỉ.
” Tường, anh mau tới đây.”
” Không được, hôm nay là hôn lễ của tôi.”
” Tôi ở trong bệnh viện, tôi đã mang thai, anh không đến, tôi sẽ giết chết con của anh!”
” Cô uy hiếp tôi?”
” Anh cứ chờ mà xem!”
Cứ như vậy, Lâm Tường quay xe lại đến bệnh viện……
Trong hội trường, người hai nhà Lâm Nghiêm gấp đến độ xoay quanh, Nghiêm Tu Nhân tức giận nói:” Này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ông có thể cho tôi một lý do không?”
” Ông thông gia an tâm một chút chớ vội, chúng ta chờ một chút.”
” Còn chờ cái gì! Lâm Bạc! Ông ba mấy bận làm ra những chuyện này, ông để mặt múi Lâm gia chúng tôi để ở đâu?”
Lão gia tử cũng tức giận nói:” Nghiêm Tu Nhân, tôi đã nói với ông rồi, ông không thể không nói những chuyện này mới được sao?”
Trong một góc, Luật Hạo Thiên một thân tây trang màu đen lộ ra vẻ phá lệ nhẹ nhàng khoan khoái hợp lòng người, thờ ơ lạnh nhạt với tất cả.
San San ngồi bên cạnh cảm thấy không yên:” Bọn họ giống như đang cãi vã……”
Luật Hạo Thiên một tay ôm lấy cô ngồi ở trên ghế:” Đừng nóng vội, sẽ có người đi khuyên.”
Quả nhiên, Giang Trục Thủy bước nhanh đi tới, khuyên giải, không khí căng thẳng mới áp đi.
Nghiêm Tu Nhân lại dời mục tiêu, hướng Giang Trục Thủy nói lời trào phúng:” Giang luật sư, làm con rể Lâm gia rồi, thật là không giống trước đây!”
Giang Trục Thủy lại thản nhiên nói:” Người này hay người kia, không có gì khác biệt. Nếu nói thật có điều gì khác biệt, thì chính là ánh mắt nhìn người mới khác biệt.”
Một câu của anh, làm cho Nghiêm Tu Nhân nghẹn họng, cảm thất mất mặt, liền ngậm miệng không nói.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lâm Tường vẫn không xuất hiện, lão gia tử giờ phút này thật sự muốn đem đứa con này lột sống, tức giận đến tái mặt.
Bỗng nhiên, trong hội trường im lặng, Nghiêm Thanh Du mặc quần áo cưới màu trắng lấy miểng lụa mỏng trên đầu xuống, tóc tai bù xù rồi đi ra ngoài.
” Thanh Du con muốn làm gì?” Nghiêm phụ quýnh lên đuổi theo.
Thanh Du dưới chân không ngừng, vào thang máy, đi lên tầng cao nhất.
” Không được, có thể xảy ra chuyện gì hay không?” San San cũng hoảng, liều mạng gọi cho Lâm Tường, vẫn tắt máy.
Cô dự cảm không ổn, cũng đi theo bọn họ, Luật Hạo Thiên suy nghĩ, cũng không ngăn cản, mà gắt gao đi theo phía sau cô.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận