Phúc hắc tổng tài, đừng ăn tôi

Chương 126: Em muốn thả cậy ấy!
Edit: Lady
 
San San sau khi kiểm tra xong, trở về đến phòng bệnh của mình nghỉ ngơi.
Khi tỉnh lại, đã thấy Luật Hạo Thiên ngồi bên cạnh, hai tay khoát lên trên giường, tập trung ngủ.
Cô nhẹ nhàng sờ tóc anh, bỗng nhiên điện thoại anh đặt trên bàn rung lên.
Cô hoảng sợ, cầm lấy kia điện thoại, chỉ thấy một tin được nhắn tới.
Cô không thói quen xem địện thoại của chồng, nhưng hôm nay không biết sao, tâm tò mò, ma xui quỷ khiến liền liền  mở tin nhắn kia.
Một dòng chữ ngắn gọn.
Ba dặm hương, nhanh chóng.
Đây là ý gì?
San San bất động thanh sắc đặt địện thoại ở chỗ cũ, nằm trên giường tiếp tục ngủ.
Nhưng thật ra cô không ngủ, nghe thấy tiếng đọng anh đứng dậy, sau đó lại nghe thấy tiếng động anh mở cửa rời đi, lòng hiếu kỳ của cô càng ngày càng đậm, lặng lẽ từ trên giường đứng đậy, đi theo anh đi ra ngoài.
Cô lặng lẽ đi theo phía sau anh, cho đến khi anh lên xe, cô cũng vội vàng bắt một chiếc taxi đi theo.
” Đi theo chiếc xe phía trước, đi cách một đọan, đừng để chiếc xe đó phát hiện.”
Người tài xế cười cười:” Cô gái này, có phải bắt gặp chồng mình ra ngoài?” (ý bảo anh ngoại tình)
San San nhíu mày nói:” Anh lo lái xe mình đi.”
Cô tin Luật Hạo Thiên không ra ngoài, nhưng…… Tin nhắn kia làm cho cô cảm thấy mơ hồ không ổn. Cho nên cô muốn theo theo anh để biết tột cùng là chuyện gì.
Xe taxi ra khỏi thành phố, lái xe nhắc nhở nói:” Ở đi phía trước đi chính là đường núi, cô muốn đến nơi này sao?”
“…… Anh chỉ cần đi theo chiếc xe kia là được.”
Luật Hạo Thiên dừng xe ở một trạm xăng, sau đó anh xuống xe đi vào nơi đó.
San San liền bảo người tài xế, sau đó tự mình xuống xe dọc theo bụi cỏ lặng lẽ đi tới tạm xăng kia.
Từ cửa sổ nhìn vào trong, cả người không khỏi lạnh lẽo, không thể tin được chỗ mình thấy là thật!
Giang Hằng Vũ, người thiếu niên mặt trời kialà bạn tốt nhất của cô. Lúc này đang ngây ngốc ngồi trên sô pha, hai mắt vô thần. Tay chân bị trói chặt.
San San  che miệng, cố nén không cho mình thét lên kinh hãi, trong đầu sớm rối lọan.
Đây là có chuyện gì? Tại sao Luật Hạo Thiên…… cùng với Giang Hằng Vũ mất tích mấy tháng nay ở đây?
Địa điểm sai lầm người sai lầm, lòng của cô một trận run run, chỉ nghe Luật Hạo Thiên nói:” Giang Hằng Vũ, cậu không ăn cơm, là muốn tuyệt thực tự sát sao?”
A Vũ nói:” Luật Hạo Thiên, anh là tên vô sỉ, anh chừng nào mới có thể thả tôi ra ngoài? Anh bắt tôi cả ngày ở đây, tôi thà rằng chết còn hơn!”
” Chờ tôi đoạt được tất cả, tự nhiên sẽ thả cậu. Cậu nghĩ rằng tôi sợ cậu chết sao? Tôi chỉ không muốn làm cho San San đau lòng mà thôi.”
Lòng San San, đột nhiên co lại, khó có thể giãn ra.
Thân mình khẽ run lên, đụng phải cái bình ở góc tường, một người quát:” Người nào!”
Vài người chạy ra khỏi phòng ốc, sẽ đem San San ấn ngã xuống đất, Luật Hạo Thiên hô to một tiếng:” Dừng tay!”
San San ngẩng đầu, nhìn trên khuôn mặt anh đầy phức tạp. cả hai đều rơi vào trầm mặc, nhưng lại hiểu được tâm trạng của mỗi người.
Luật Hạo Thiên đứng ở nơi đó, phảng phất trong thân thể có một thứ trọng yếu bị rút đi, trong lòng cảm thấy đau đớn!

San San lòng càng đau hơn, không, anh không phải Đằng Hải, anh là Luật Hạo Thiên, anh lừa cô, lừa mọi người! Anh luôn luôn lừa cô, luôn luôn lừa cô……
” Vì sao!” Cô khan giọng quát.
” San San.” Thanh âm suy yêu của Giang Hằng Vũ vang lên.
San San chậm rãi đi đến trước mặt hắn, Luật Hạo Thiên thấp giọng nói:” Em muốn làm gì?”
Cô hít sâu một hơi:” Em muốn thả cậu ấy.”
” Không được!” Anh lạnh lùng nói, cô giống như không nghe thấytay bắt đầu cởi bỏ dây thừng trên người Giang Hằng Vũ.
” Anh bảo em dừng tay!” Luật Hạo Thiên tiến lên ngăn cản, không cẩn thận đẩy cô một chút, thân mình cô đứng không vững, liền tá ngã.
—————————————
” San San!” Anh kinh hô, vội vàng cúi xuống ôm cô.
Dưới thân San San một chất lỏng chảy ra, là máu!
” San San, em cố gắng một chút……” Luật Hạo Thiên rốt cuộc cũng buông Giang Hằng Vũ, ôm lấy San San liền hướng phía ngoài chạy tới.
” Vì sao…… Vì sao gạt em……”
” Anh xin lỗi, San San, anh không phải cố ý gạt em.” Lòng anh đau như dao cắt.” Anh biết anh không làm không đựơc……”
” Hại người, là chuyện anh không thể không làm sao?” Cô suy yếu nói, trước mắt sớm một mảnh mơ hồ, không thấy rõ khuôn mặt anh.
” Anh có lý do, nếu em là anh…… Được rồi San San, chúng ta không nói chuyện này, em không cần nói, không nên cử động, chúng ta đến bệnh viện ngay……”
Cô lắc đầu:” Em chỉ sợ…… Em kiên trì không được……”
” Không đâu! Em sẽ không có việc gì!”
” Em đau quá……”
” San San cố nhịn, anh hôn em sẽ không đâu!”
” Không…… Em không muốn anh chạm vào em, tay anh rất bẩn, anh buông em ra.”
Luật Hạo Thiên thống khổ, cô nói tay anh bẩn, tay anh thật sự bẩn sao?
” Anh nói cho em biết, anh có phải là Hồ Điệp công tử? Có phải anh hại Tư Tư phải không, có phải anh giá họa cho Giang Hằng Vũ hay không?”
Anh cắn chặt môi tái nhợt, không nói được một lời.
” Hãy nói với em.”
“…… Đúng, là anh làm, đều là anh làm!”
” Vì sao, phải làm như vậy?”
” Bởi vì anh hận bọn họ…… Bọn họ không làm gì cả, không cần cố gắng mà có thể sở hữu hết thảy. Mà anh, lại dùng hết toàn lực, vết thương chồng chất, bao nhiêu lần vào sinh ra tử!”
” Hạo Thiên……” Cô khóc, nước mắt theo hai má tái nhợt chảy xuống:” Anh không bị mất trí nhớ, anh tình nguyện mình bị  mất trí nhớ. Như vậy, anh có thể làm Đằng Hải của em……”
Thanh âm của cô dần dần mỏng manh, cuối cùng anh cũng không nghe được, hai mắt chậm rãi nhắm lại……
” San San! San San!” Luật Hạo Thiên gọi tên cô, tê tâm liệt phế
 
Chương 127: Phòng phẩu thuật
Edit: Lady

 
” Bác sĩ! Mau cứu cô ấy!” Luật Hạo Thiên theo xe đẩy cùng nhau vào phòng phẫu thuật.
” Xin lỗi, Luật tiên sinh anh không thể vào được.”
” Vì sao?”
” Anh sẽ làm ảnh hưởng đến việc trị liệu của chúng tôi.”
Luật Hạo Thiên sửng sốt một chút, túm lấy áo bác sĩ , hung hăng nói:” Cứu không được cô ấytôi bắt các người sẽ chôn cùng!”
Ở bên ngoài phòng nghỉ ngồi xuống, anh cúi đầu, trong đầu rối bời.
Anh biết hiện tại quan trọng nhất cầu cho San San vô sự, mà những thứ khác, tuy rằng anh tận lực tránh cho mình không suy nghĩ, nhưng anh biết, đó là điều không thể trốn.
Ở trên xe cô đã nói những lời này, mỗi một câu đều giống như đam vào lòng anh, làm cho anh thống khổ.
Thật ra cục diện như vậy anh cũng không phải chưa nghĩ qua , chính mình cảm thấy rất tự tin, hiện tại anh rốt cục biết được, giấy không gói được lửa, anh lừa được nhất thời, những không thể lừa được cả đời.
Một cái bác sĩ đi ra:” Luật tiên sinh, đứa bé không bảo đảm, phải nhanh phẩu thuật, anh mau ký tên .”
Luật Hạo Thiên tay run rẩy, ký tên hỏi:” Sao lại vậy?”
” Phảu thuật nhất định có nguy hiểm, chúng tôi không dám cam đoan nhất định thành công.”
” Ông dám!” Luật Hạo Thiên nắm lấy quần áo người bác sĩ.
” Hạo Thiên, anh đừng xúc động!” Giang Trục Thủy không biết khi nào tới, vội vàng ngăn lại:” Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? San San không phải ở trong bệnh viện nghỉ ngơi sao? Làm sao có thể đột nhiên phát sinh chuyện này?”
Luật Hạo Thiên cúi đầu, nhíu mày nói:” Là tôi mang cô ấy ra ngoài tản bộ, không cẩn thận ngã xuống……”
” Không cẩn thận?” Lâm Tường tức giận nói:” Anh là chồng cô ấy, anh sao lại có thể không cẩn thận? Anh không lo cho cô ấy?”
Luật Hạo Thiên kìm nén tức giận:” Không cần cậu giáo huấn tôi!”
” Được rồi, mọi người bớt tranh cãi đi.” Giang Trục Thủy khuyên nhủ:” Chỉ cần San San có thể bình an vô sự, như thế nào cũng được.”
” Anh rể, anh Giang!” Hàm Nhã thở hồng hộc chạy tới, trong lòng ôm một đống này nọ, mang quần áo trẻ con, bình sữa và vâng vâng.
” Em đem đến đây để làm gì?” Giang Trục Thủy ngạc nhiên nói.
” Chị không phải sắp sinh sao?” Hàm Nhã nhìn vào cửa phòng phẩu thuật:” Thế nào? Sinh được chưa.”
Không khí khẩn trương , bị cô phá hư rối tinh rối mù, Luật Hạo Thiên xoay người sang chỗ khác không để ý tới cô, Lâm Tường tức giận nói:” Sinh cái gì mà sinh! Mọi người còn mong cho cô ấy như vậy!”
Giang Trục Thủy thở dài một tiếng, đem những thứ trong tay cô đặt trên ghế, bất đắc dĩ nói:” Ai nói với em là San San phải sinh? Cô ấy mới mang thai sáu tháng, sinh cái gì sinh?”
” A?…… Nga, em không biết……” Hàm Nhã cảm thấy có lỗi nói, cô thật sự không phải cố ý. Vừa nghe chị vào phòng phẩu thuật, liền nghĩ rằng sắp sinh.
” Vậy chị ấy hiện tại như thé nào?” Cô vội hỏi .
” Đứa bé không bảo đảm, đang phẩu thuật.”
” Nga……” Hàm Nhã nhìn mắt sắc mặt dữ tợn của Luật Hạo Thiên, ánh mắt kia, giống như muốn đem mình ăn tươi nuốt sống .
” Anh rể, anh đừng sốt ruột……”
” Cô câm miệng đi.”
Cô không dám nói thêm nữa.

Qua gần một giờ, nhưng một giờ này giống như mười năm, lòng Luật Hạo Thiên , bị dày vò vỡ nát, nặng nề cúi đầu.
Rốt cục, cửa cũng mở, bác sĩ lấy mũ xuống bước ra.
” Cô ấy thế nào!” Mọi người tiến lên hỏi.
” Bệnh nhân đã thoát ly khỏi nguy hiểm.”
Một câu làm cho tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, lập tức y tá phụ giúp đưa xe đẩy đi ra, Luật Hạo Thiên liền chạy lại :” San San !”
” Bệnh nhân còn đang hôn mê, cần phải nghỉ ngơi vài ngày mới có thể tỉnh lại.”
Luật Hạo Thiên nhắm lại hai mắt, cầu nguyện trời xanh, hoàn hảo cô ấy không có việc gì, anh nguyện ý dùng hết thảy để trao đổi cho sinh mệnh của cô.
Sang ngày hôm sau, Lâm Tư Tư đem bình giữ nhiệt đến.
” Em vừa hầm canh gà, mang cho cô ấy bồi bổ.”
Giang Trục Thủy cười nói:” Vất vả cho em rồi.”
” Không sao, anh mau đưa cho San San  uống đi.”
” Em cũng vào đi !”
Tư Tư lắc lắc đầu:” Em không vào đâu.”
Giang Trục Thủy biết, cô không muốn gặp Luật Hạo thiên.
” Được rồi, anh sẽ đem tâm ý của em nói với San San .”
“…… Ừ, anh thay em nói với cô một tiếng xin lỗi, là do em không hiểu chuyện, làm rất nhiều chuyện tổn thương đến cô ấy, hiện tại ngẫm lại thật sự rất buồn cười ……”
” Tư Tư.”
” Vâng?”
” Em trưởng thành rồi.”
Tư Tư vui vẻ cười:” Em trở về đây.”
Quay người lại, tay lại bị anh cầm.
Cô kinh ngạc, chậm rãi quay đầu, anh cười:” Buổi tối cùng nhau ăn cơm đi.”
” Được.”
Từng là công chúa tùy hứng bá đạo, đã trải qua nhiều chuyện như vậy , đã lột xác trở thành một người thành thục, là Trục Thủy làm cho cô thay đổi, hiện tại ngẫm lại, chính mình cảm thấy ngây thơ cơ nào……
Khi San San  tỉnh lại, cô chỉ khóc.
Cô biết đứa bé đã không còn, cô có thể cảm giác được, sinh mệnh bé nhỏ kia, đã không còn trong cơ thể cô.
Có lẽ đứa bé này căn bản không nên xuất hiện vào lúc này, đây là ông trời trừng phạt cô……
” San San ……” Luật Hạo Thiên nhẹ giọng gọi.
Cô nghe được thanh âm của anh, không mở mắt, suy yếu nói:” Anh đi đi, em không gặp anh.”
” Chẳng lẽ bởi vì anh làm chuyện này, em sẽ rời khỏi anh ?” Anh cực kỳ bi ai nói:” Em đã quên chúng ta ở trong giáo đường nói gì sao, lúc anh trao nhẫn cho em, em đã nói gì?”
 
Chương 128: Nói hết
Eidt: Lady
 
” Em đã quên ở giáo đường nói gì sao, lúc anh trao nhẫn cho em, em đã nói gì?”
Anh nâng tay lên, để cho cô nhìn thấy nhẫn kim cương trên tay mình.
” Chúng ta đã từng thề với nhau, vĩnh viễn khồn rời xa nhau, vĩnh viễn không phản bội, chúng ta đã lập ra lời thề này, chẳng lẽ em quên sao?”
Thanh âm anh khan khan nói, chậm rãi nắm tay cô:” Chúng ta cùng trao nhẫn cho nhau, chúng ta không bao giờ phản bội lẫn nhau.”

” Nhưng anh gạt em, đây không phải là phản bội?”
” Anh gạt em, đó là không muốn em lo lắng, không muốn cho em đau lòng.”
” Anh cũng biết em sẽ khổ sở, nhưng anh vẫn làm, chuyện em khiến đau lòng, những anh vẫn làm!”
” San San, em đừng kích động, anh xin em đừng kích động, em vừa phẫu thuật!” Luật hạo thiên tay run rẩy, vừa vội lại hoảng, đầu đầy mồ hôi:” Em bình tĩnh một chút, hãy nghe anh nói được không? Thật ra anh không làm thương tổn ai, anh muốn gì thì đoạt lấy, anh không từ đoạn điểm, nhưng anh không hại người, thật sự, việc Giang Hằng Vũ, anh đã cũng đã chăm sóc cậu ta cẩn thận sao?”
Nhắc tới Giang Hằng Vũ, San San xoa nước mắt:” Được rồi, anh nói anh không có ác ý, vậy anh lập tức thả cậu ấy ra!”
” Không được!” Ạm nhíu mày:” Anh không thể thả cậu ta…… Nếu anh thả, cậu ta sẽ không tha cho anh.”
San San nhìn anh, trong mắt mang theo tuyệt vọng cùng bi ai, cắn chặt răng, nói:” Nếu anh không thả cậu ấy, em cũng sẽ đi tìm lão gia, để cho ông ấy đi cứu cậu ấy.”
” Không được!” Anh vội hô lên:” San San, em muốn bức anh chết sao?”
San San cắn chặt răng, cầm tay anh nói:” Em thay anh xin lão gia tha thứ, nếu không thì chúng ta gánh vác! Như vậy còn không được sao?”
Luật Hạo Thiên cũng cắn chặt răng, không nói một câu.
” Không được sao? Vì em cũng không được sao?” San San suy yếu nhìn anh, nước mắt chậm rãi chảy qua hai má.
” San San……” Thanh âm anh khàn khàn:” Anh có thể vì em làm một chuyện gì, nhưng…… Cái này không được! Chờ anh thành công, em theo anh cùng nhau chia xẻ hết thảy, không tốt sao?”
” Hạo Thiên, anh căn bản không biết em đang nói gì……” Cô khóc lắc đầu:” Anh làm thế nào đến bước này? Anh muốn thành công này không sai, nhưng anh không thể đem thành công của mình dựa trên sự thống khổ của người khác. Anh nhốt Giang Hằng Vũ một tháng, anh có nghĩ tới cảm nhận của cậu ấy không? Anh đoạt lấy tự do của cậu ấy anh biết không?”
“…… Anh không nghĩ tới.” Anh trầm giọng nói:” Anh cho cậu ấy, ăn ngon ở tốt, so với tên Lâm Tường kia tốt hơn nhiều……”
Anh bỗng nhiên nghiêm bặt, cảm giác giống như mình đã nói sai điều gì.
San San hai mắt trợn to:” Anh nói cái gì?”
Thanh âm của cô lạnh như bằng cùng tuyệt vọng, ngơ ngác nhìn anh, anh lại cúi đầu.
“…… Lâm Tường, cũng là do anh bắt cóc đúng không? Anh vì sao phải làm như vậy? Lâm gia đối với anh có ơn dưỡng dục, anh làm sao có thể như vậy? Anh hại Tư Tư tiểu thư còn chưa đủ, anh còn muốn hại đại thiếu gia? Anh rốt cuộc vì sao phải làm như vậy? Vì sao!”
Nói xong lời cuối cùng cô đã khóc không thành tiếng, mà hai mắt chứa  đựng oán hận cùng thất vọng. Giờ phút này, trong phòng bệnh tràn ngập không khí bi thương, ngay cả không khí cũng tựa hồ không thể thừa nhận bi thương này.
————————————–
Anh cúi đầu, trầm mặc, thật lâu sau, anh nắm lấy tay cô, đặt lên bụng mình.
Hai mắt của anh hơi đỏ, cắn răng, thanh âm khàn khàn nói:” Em cảm nhận được không?”
” Cái gì?” Cô không rõ ý của anh.
Anh nhìn cô, khuôn mặt lạnh như băng không một tia biểu tình:” Em biết không? Nơi này, thiếu một quả thận.”
Anh tựa hồ làm cho ngữ khí mình bình tĩnh, nhưng cuối cùng vẫn giống như thạch hướng cô mà nói
” Anh nói cái gì?” Cô ngồi dậy, tự mình dùng sức dụng vào bên trái bụng anh, bụng anh bằng phẳng sáu khối cơ bụng, cảm thấy bên trọng không thiếu thứ gì.
Anh lại một lần nữa nắm lấy tay cô:” Em có biết anh như thế nào tiến Lâm gia không?”
Cô mờ mịt nhìn anh.
Anh một trận cười khổ:” Em cho rằng lão gia tùy tiện muốn thu nhận con nuôi sao? Anh nói cho em biết, thật ra anh hết thảy ngày hôm nay, đều là dựa vào quả thận này mà đôir lấy! Mười năm trước, đại thiếu gia bị bệnh, cần đổi thận. Anh rất may mắn, bởi vì anh cùng cậu ta đều có thận giống nhau, cho nên……”
” Đừng nói nữa!” Cô chịu không nổi, tay che miệng anh lại:” Đừng nói nữa….. Làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy……”
Cô khóc, khóc đỏ mắt.
Cô chỉ biết anh thân thế đáng thương, chỉ biết anh chịu rất nhiều đau khổ, còn không biết, anh lại có chuyện đau long như vậy.
Một cậu bé chỉ mười ba tuổi, còn chưa trưởng thành, đã mất đi một quả thận, đây là loại cảnh ngộ như thế nào, là như thế nào!
Anh lấy tay cô ra, kiên trì nói tiếp:” Cho nên anh tuy rằng trở thành con nuôi Lâm gia , nhưng anh chưa bao giờ quên, bọn họ từi trong người anh lấy đi thứ gì? Anh hận Lâm Tường, hận Lâm bạc, anh muốn bọn họ cũng nếm thử đau đớn anh đã chịu! Anh mười năm vì Lâm gia bán mạng, vết thương đầy người, đều là vì bọn họ Lâm gia mà lưu lại, anh chẳng lẽ không được đoạt lại những gì anh nên có?”
San San đau khổ lắc đầu, che miệng lại, cô không biết nên nói cái gì, càng không biết như thế nào mới có thể an ủi nỗi đau trong lòng anh! Vết thương trên người rất nhanh sẽ khép lại, nhưng vết thương trong lòng vĩnh viễn không phai được!
” San San, hôm nay anh nói những điều này với em, anh cũng không nghĩ mình sẽ ở lại.” Đáy mắt anh một mảnh ảm đạm:” Em biết không? Thật ra năm đó người hại mẹ con em, người tên Mạc Trình Phong kia, chính là cha của anh.”
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận