Thấy chết mà không cứu 1
Phía trước chưa thấy rõ ràng cái gì, nhưng từ phía bụi cây đã mơ hồ tiếng khóc.
Trong lòng Lâm Quân Tử lập tức có chút ngạc nhiên, tối như vậy rồi mà còn có người nào trốn ở chỗ này khóc?
Bị ủy khuất gì đây?
Vừa nghĩ lại nghĩ, bản thân mình còn lo chưa xong, lại còn lo chuyện bao đồng, mặc kệ đi!
Nhưng là tiếng khóc kia ngày lại càng bi thương, ngày càng tuyệt vọng.
Lâm Quân Tử suy nghĩ một chút, rồi lại động lòng thương cảm, liền tìm đến nguyên căn.
Đi qua rừng cây rậm rạp, Lâm Quân Tử không khỏi có chút kinh ngạc.
Trước mặt nàng xuất hiện một mặt hồ rất lớn.
Dưới bầu trời u ám, mặt nước phát ra ánh sáng trắng nhạt.
Gẩn phía bên trên mọc lên vài đóa hoa sen.
Tiết trời cuối thu, sen đã tàn, chỉ còn vài chiếc lá to bản mọc lên vô cùng rậm rạp.
Bên bờ, đèn cung đình đỏ sậm, chiếu roi ánh sáng mông lung đa tình với lá sen, theo gió đung đưa.
Đèn rọi xuống hồ, hương sen ngan ngát, một cảnh tượng thật đẹp.
Mọi người ai chẳng ham thích cái đẹp, Lâm Quân Tử đang bị cảnh đẹp hấp dẫn, chợt nghe thấy tiếng người vừa khóc vừa kêu rên.
“Mẫu thân, hài nhi bất hiếu!”
Sau đó, một thân ảnh mờ mờ, lao xuống mặt hồ.
Lâm Quân Tử không rõ thấy rõ nhưng nghe “Ùm” một tiếng.
Cô gái kia nhảy xuống hồ tự vẫn!
Lâm Quân Tử lập tức sợ hết hồn, làm sao nàng ta có thể sống sót được chứ!
Cái này không thể được.
Lâm Quân Tử không thể trơ mắt ra nhìn, thấy chết mà không cứu.
Nàng không cần suy nghĩ, liền nhảy xuống nước.
Cuối mùa thu, nhiệt độ trong nước rất thấp.
Tuy rằng Lâm Tử Quân ở dưới nước không tệ, nhưng vì quá lạnh nên toàn thân run rẩy.
Tuy rằng ánh sáng leo lét, nhưng nàng Lâm Quân Tử nhanh tay bắt được cổ chân người kia.
Lâm Quân Tử vội ôm chặt lấy nàng ta, cố gắng ngoi đầu lên khỏi mặt nước.
Không biết có phải cô gái này đã không thiết sống hay không mà cứ giùng giằng không chịu.
Cố gắng đẩy vòng tay ôm chặt của Lâm Quân Tử.
Thấy chết mà không cứu 2
Lâm Quân Tử bị nước lạnh ngấm vào người, toàn thân tê dại, mà cô gái trong lòng ngực nàng thì đang giãy giụa tìm cách thoát ra.
Lúc này trong lòng Lâm Quân Tử có chút nóng nảy, nếu như cô gái cứ tiếp tục như vậy, tất yếu là sẽ không thể cứu.
Lúc này nhất thiết phải có người giúp một tay!
Không kịp suy nghĩ nhiều, Lâm Quân Tử la lớn: “Người đâu! Mau cứu người có người rơi xuống nước!”
Lâm Quân Tử vừa la vừa gắt gao kéo tay cố gắng, bơi về phía bờ.
“Có ai không? Mau tới cứu người a!”
Khí lực của Lâm Quân Tử như muốn cạn kiệt.
Đến lúc nàng cảm thấy như không thể chịu nổi nữa thì tiếng bước chân hỗn loạn rầm rập chạy tới.
Lâm Quân Tử ngước đầu lên nhìn thấy có ba bốn người đang chạy tới.
Nhất thời cảm thấy yên tâm.
Trên bờ hai người nhoài tay ra, cố nắm lấy Lâm Quân Tử.
Bên bờ có một thanh âm hùng hậu vang lên “Chớ hoảng sợ, từ từ dựa vào đây. Không việc gì nữa rồi!”
Rốt cục, cũng có người nắm được tay hai người kéo lên bờ.
Ba chân bốn cẳng để cô gái kia lên bờ.
Lúc này cô ta không còn giãy giụa, ngất đi.
Lâm Quân Tử vội vàng lấy bản lĩnh học ở trường y tá ra, ấn bụng cô gái, làm nước trong bụng phun ra.
Sau mấy cái, cô gái chợt ho khan một tiếng, phun ra rất nhiều nước rồi từ từ tỉnh lại.
Cô gái kia vừa tỉnh lại, câu đầu tiên lại là “ Ngươi tại sao lại muốn cứu ta, tại sao không để ta chết đi!”(đừng cứu lun đi cho khỏi edit 1 đoạn dài lê thê nhảm nhí!!)
Trên bờ có người trung niên, có một người mang theo đèn.
Thế nên, Lâm Quân Tử có thể thấy rõ được dung mạo của cô gái kia.
Một thân cung nữ áo váy màu tím than tất cả đều dính ướt trên người, trên đầu hai búi tóc trái đào, sắc mặt trắng bệch dù đường nét rất thanh tú.
Nhưng trong mắt nàng ngập tràn tuyệt vọng.
Thấy chết mà không cứu 3
Nhưng trong mắt nàng ngập tràn tuyệt vọng.
Lâm Quân Tử quệt tay lau nước trên mặt, có chút mất hứng hỏi:
“Tại sao ngươi lại muốn chết? Còn trẻ như vậy, có chuyện gì mà phải tìm con đường này?”
Cô gái kia ngồi dậy, cái gì cũng không nói, chỉ bụm miệng ô ô khóc rống lên.
Nhìn bộ dạng yếu hèn vô năng ấy, Lâm Quân Tử nhịn không được trong lòng căm tức.
Tóm lấy bả vai cô gái, lớn tiếng:
“Ta cho ngươi biết, ngươi cái mạng này là do ta cứu, ngươi từ nay phải nghe lời ta, ta ra lệnh cho ngươi, không được phép nghĩ lung tung, phải sống tử tế, biết không?”
Cô gái nghe những lời này hết sức sửng sốt, ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn Lâm Quân Tử mấy lần.
Lâm QuânTử lời nói lần này, thật rất rung động lòng người a!
Mấy người nữa chạy tới, cũng rất ngạc nhiên nhìn Lâm Quân Tử.
Hơn nữa những người đứng đó nãy giờ, lớn tuổi hơn, rất là kinh dị nhìn Lâm Quân Tử mấy lần.
Cô gái mới nét mặt ủy khuất vô hạn vừa khóc vừa nói:
“Tại sao lại cứu ta, sao không để ta lấy cái chết để chứng minh sự minh bạch của mình! Ta không thể bị oan uổng như vậy a! Ta cũng không thể bồi thường số bạc kia a!”
Lâm Quân Tử ngẩn người hỏi:” Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra a? Ngươi bị ai vu oan? Nơi hoàng cung rộng lớn như vậy làm sao không có người nào bênh vực ngươi?”
Cô gái không nhịn được bi thương, thút thít khóc ròng:
“Ta là a hoàn trong cung, trước đây vài ngày, bởi vì mẹ ta bị bệnh, ta mới muốn mượn quản sự cung nội một ít ngân lượng để bốc thuốc. Quản sự nói trong tay không dư thừa bạc, không cho ta mượn!”
Giọng nói ngừng một chút,sau đó thì càng thêm ủy khuất” Hôm nay, quản sự kiểm tra bạc trong kho, thấy thiếu liền cho rằng ta lấy! Còn gia hạn cho ta ba ngày phải đem số bạc đó trả lại, nếu không sẽ theo cung pháp xử tội. Ta oan uổng lắm, ta căn bản là không hề lấy số bạc đó a!”
Cô ta lại không nhịn được, trong giây lát gào khóc lên.
“Chẳng lẽ trong cung tên đó muốn làm gì thì làm sao? Tại ngươi không tìm bề trên mà trình bày? Ngươi bây giờ mà đi tìm cái chết, ai biết ngươi là bị oan? Còn có thể cho rằng ngươi vì sợ tội nên tự sát!”
Ai là Tiểu Cường?
Cô gái oan khuất kêu lên:
“Ta chính là bị oan uổng, ta muốn lấy cái chết chứng minh, ta dùng cái chết chứng minh ta là trong sạch, ta thật không có trộm bạc!”
Lâm Quân Tử có chút tức giận, mắt hạnh trợn tròn, thanh âm cũng rõ ràng cao lên.
Có chút hận sắt không thể thành thép.
“Ngươi có phải ngu ngốc không hả? Người mà chết, trong sạch có ích lợi gì chứ? Ngươi phải sống mà chứng minh sự trong sạch của mình, phải để cho tên khốn quản sự kia thu hồi lời nhục mạ ngươi! Ngươi phải làm Tiểu Cường ấy, Tiểu Cường đánh mãi không chết!”
Cô gái ngây người lắng nghe, như phần nào hiều được ý tứ của Lâm Quân Tử, thanh âm cũng dần dần nhỏ xuống.
Người lớn tuổi đứng cạnh bên kinh nhạc hỏi Lâm Quân Tử: “Ai là Tiểu Cường?”
Lâm Quân Tử tức giận liếc hắn một cái, ý tứ là, tiểu Cường ngươi cũng không biết là ai sao?
Trong miệng phun ra hai chữ “Con gián!”
“Trương Lang?”
Người lớn tuổi nhìn một chút người xách theo đèn cung đình bên cạnh , nghi ngờ hỏi:
“Hạo quốc có nhân vật nào là Trương Cường sao? Còn rất nổi danh? Ta làm sao không biết?”
Nghe được ông ta hỏi những lời này, Lâm Quân Tử trong nháy mắt cứng lại, sau đó “Phụt” một tiếng, cười to ra.
Nàng ngước mắt, lần đầu tiên nhìn thẳng hai người đứng bên cạnh.
Hai người tuổi cũng cao, bộ dáng chừng bốn năm mươi tuổi.
Người vừa hỏi Tiểu Cường thân người cao gầy, đường cong trên mặt sáng sủa, tuấn mi mũi cao, một cặp mắt sâu có chút thâm thúy.
Dưới môi mỏng, có một chòm râu ngắn ngủn.
Khóe miệng khẽ cong lên, cho thấy người này cơ trí thông mẫn tâm tư.
Một thân vận cẩm y màu trắng, tôn lên khí chất cực kỳ cao quý.
Lâm Quân Tử trong lòng thầm than, lại là lão soái ca nha.
Không biết là quan viên trọng yếu gì của quốc gia!
Nhìn vậy, chắc là quan văn rồi!
Người xách theo đèn cung đình đứng bên lão soái ca bên người, cũng chừng bốn mươi tuổi, một thân áo dài màu lam, trên đầu mang mũ sa bích sắc.
Sắc mặt rất trắng, nếp nhăn trên mặt rất nhiều, từ mi thiện mục.
Xem bộ dáng là người hầu cận lão soái ca, đối với thần sắc của ông ta cũng cực kỳ kính cẩn nghe theo.
Bên cạnh là hai người đã kéo nàng vào bờ, trên mình khoác bộ y phục của thái giám cung đình.
Đại thúc đẹp trai
Bên cạnh là hai người đã kéo nàng vào bờ, trên mình khoác bộ y phục của thái giám cung đình.
Lâm Quân Tử không biết người trước mặt đến tột cùng là ai, cố nén lại xúc động muốn cười ngất, che miệng nói:
“Đại thúc ơi, đại thúc không hiểu rồi, ta đang nói là con gián, không phải người nào tên là Trương Lang hay Trương Cường, mà là một con côn trùng, một con côn trùng đánh sao cũng không chết. Ta bảo với cô gái này phải giống như con gián, mặt dày mà sống sót như con gián!”
Mặt của đại thúc hiện vẻ kinh ngạc, ngay sau đó tròng mắt sáng sủa thoáng qua một tia minh quang, khóe môi hiện lên nét tươi cười:
“So sánh được đấy! Đúng, cứ sống như con gián, trên đời này không có gì là đáng ngại cả!”
Lâm Quân Tử được khẳng định, rất là cao hứng. Lại nói với cô gái đang ngồi bệt trên đất:
“Tốt lắm, bây giờ đi về, đổi lại thân quần áo sạch, tắm một cái ngủ đi. Ngày mai, phải đi tìm lãnh đạo khác tố cáo tên quản sự này, ta không tin, hoàng cung lớn như vậy, không có ai chủ trì chánh nghĩa! Chính ngươi phải có lòng tin mới được!”
Cô gái mặc dù ngừng tiếng khóc, nhưng là, vẫn mặt ủ mày chau nhỏ giọng nức nở.
Nhìn bộ dạng ủ rũ không ai giúp, vẫn không có lòng tin đối với ngày mai.
Lâm Quân Tử có chút bất đắc dĩ, nàng ngẩng đầu nhìn đại thúc, hỏi:
“Đại thúc, ngươi biết hậu cung này liên hệ thế nào chứ? Có thể đi giúp nàng không vậy! Nhìn nàng như vậy, chờ chúng ta đi, lại làm ra chuyện điên rồ gì nữa! Vậy ta cứu mạng nửa đường thất bại a!”
Đại thúc nghe nàng hỏi lên như vậy, không hề từ chối, nhìn về phía một người tuổi còn trẻ bên cạnh có lẽ là tiểu thái giám nói:
“Tiểu Mễ, đem vị cô nương này đưa về Ngọc Hòa cung đi, nói một tiếng với quản sự kia.”
“Dạ!”
Tiểu Mễ đáp lại, vươn tay đỡ cô gái đang ngồi ủ rũ trên mặt đất.
Lâm Quân Tử cũng đứng lên, nhìn về phía cô gái còn nao núng nói:
“Đừng sợ, phải có lòng tin đối với bản thân. Nhớ lời của ta, chúng ta cũng phải làm Tiểu Cường đánh mãi không chết, biết chưa?”
“Dạ!” Cô gái gật đầu một cái, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, hướng Lâm Quân Tử thi lễ.
“Đa tạ cô nương đã cứu tánh mạng ta, nếu như ta có thể tránh được một kiếp này, nhất định ngày ngày cảm niệm ân cứu mạng của cô nương!”