Làm sao nam nhân lại có một đôi tròng mắt như vậy a, rõ ràng mị hoặc khiến tim đập dị thường, quyến rũ đến nước còn phải mềm nha!
Tiếng thét chói tai của Lâm Quân Tử rốt cục bị mắc lại trong cổ họng, cũng không phải là do tay công tử dùng khí lực quá lớn, mà là, nàng bị diện mạo của công tử làm làm cho chấn kinh mất rồi.
Trời ạ, người trước mặt là một nam nhân sao?
Dung nhan kinh thế như vậy chỉ có thể dùng khuynh quốc khuynh thành, mỹ mạo như hoa để hình dung ?
Tại sao trong đầu của nàng đều là ý nghĩ xinh đẹp quyến rũ mềm mại như hoa a!
Đây là danh từ chuyên dùng cho con gái a, nhưng là, người trước mặt là một nam nhân a!
Lâm Quân Tử hoàn toàn choáng váng vì khiếp sợ, nàng bị sét đánh rồi.
Mãi tới khi cửa phòng tựa hồ như bị người ta đạp đổ, nàng mới thanh tỉnh trở lại.
Ý niệm đầu tiên sau khi tỉnh tảo lại chính là, nàng cứ như vậy đứng ở trong nước, trần trụi mà đối diện với một đại nam nhân, ngẩn người lâu như vậy!
Ta dựa vào, còn muốn làm cho người ta sống hay không a!
Cứ cho là nàng đã sớm nghiên cứu triệt để sơ đồ cấu tạo cơ thể người, mấy thứ linh tinh của nam nhân nàng lại càng rõ ràng không kém một chút nào.
Nhưng là, bây giờ người bị xem hết là nàng a !
Đây xác thực chính là khỏa thân lại còn bị nhìn rồi!
Mẹ nó chứ, thủ thân như ngọc hai mươi năm, cư nhiên lại bị một đại nam nhân xem hết, đúng là thục bất khả nhẫn*!
*cái gì cũng không thể nhịn được
Phản ứng đầu tiên của Lâm Quân Tử chính là “Ùm” một tiếng thu lại trong nước.
Nhưng là thùng gỗ nhìn có vẻ lớn, nhưng là sau khi chứa hai người , cũng trở nên hẹp lại.
Bắp đùi Lâm Quân Tử, trong nháy mắt chạm phải cánh tay của công tử.
Giây tiếp theo, lửa giận của Lâm Quân Tử đã bốc lên tới gáy rồi, lúc này, nàng rôt cuộc cũng không giả bộ nhu nhược được nữa, chính thức lộ nguyên hình.
Lâm Quân Tử nhìn công tử cũng đang trợn mắt há mồm, sợ hãi không thôi hung tợn nói: “Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy phụ nữ bao giờ?”
Trên mặt công tử tức thì hiện lên vẻ quẫn bách, đôi mắt đẹp bị dọa cho khẽ buông xuống “Ách…”
Dưới ngọn đèn sáng ngời, khuôn mặt công tử rõ ràng đỏ bừng, bộ dáng thẹn thùng xấu hổ kia trong mắt Lâm Quân Tử dĩ nhiên là đáng yêu đến nói không nên lời.
Mà hai giọt nước, vừa vặn bắn lên gương mặt trắng nõn của hắn, giống như nước mắt vì sợ hãi, rõ ràng càng làm tăng thêm sắc thái sợ hãi cùng e ngại của hắn.
Lông mi khẽ cau lại, một đôi tròng mắt ngập nước chứa đầy khiếp sợ cùng bối rối.