Edit by LinhMaroon
“Kỳ thật chuyện này một lời khó mà nói hết, ta là đào hôn chạy đến đây, bọn họ muốn bắt ta trở về thành thân.”
Lâm Quân Tử kinh ngạc vạn phần, mắt hạnh trợn tròn “Chỉ nghe nói nữ hài tử không vừa ý tướng công mới muốn đào hôn, đại nam nhân mà cũng đào hôn sao ?”
Bạch Lộ mày kiếm khẽ nhếch, đôi mắt sáng đau đớn trên gương mặt cười khổ thở dài “Nếu như bắt ngươi lấy một người con gái ngươi đã quen biết từ khi ba tuổi, biết trên người nàng có mấy cái bớt, biết mỗi ngày nàng rụng mấy cọng tóc, biết nàng lúc ngủ hay nghiến răng xì hơi lại còn chảy nước miếng, có thể không trốn hay không ? Đây không phải một chuyện cực kỳ khủng bố hay sao?”
Nghe hắn nói vậy, Lâm Quân Tử sửng sốt, trong đầu lập tức xuất hiện một hình ảnh:
Một nữ hài tử dáng người thấp lè tè, mặt đầy tàn nhanh, vừa ngủ vừa quyệt quyệt nước miếng , ôm vị đại soái ca quyến rũ đến nước cũng phải mềm này, vừa cắn cắn lại thơm thơm.
Oa nha nha, thật sự là chà đạp a !
Thật là khủng bố !
Lâm Quân Tử giống như bị sét đánh tại chỗ, thân thể không khỏi run rẩy lên một chút, nàng vô thức khẽ vuốt vuốt cánh tay mình, như đang cố phủi đi mấy ý nghĩ làm người ta nổi da gà này.
Bạch Lộ không biết nàng đang nghĩ đến cái gì, tiếp tục nói: “Cho nên, ta muốn bỏ trốn, từ nhỏ đến lớn ta đều bị kiềm chế, chuyện gì cũng không dám nói, lần này cuối cùng cũng trốn thoát, ta nhất định không thể bị bắt trở về.
Tròng mắt Lâm Quân Tử khẽ đảo một vòng, nghe thấy trong lời nói của Bạch Lộ có sơ hở.
Cá tính của nàng quả thật rất thô lỗ thẳng thắn, nhưng không có nghĩa là nàng rất ngu.
“Nhưng là, người truy bắt ngươi đều là người của quan phủ a ?”
Cho dù thế nào, đào hôn cũng là chuyện riêng trong nhà, không đáng kinh động tới quan phủ chứ.
Sơ hở này quá rõ ràng.
Bạch Lộ sửng sốt, sắc mặt lập tức trầm xuống “Có chuyện ngươi không biết, cha ta qua đời rất sớm, mẫu thân cùng ta không nơi không chốn dựa vào, phải tìm cữu cữu* ta làm nơi nương tựa. Cữu cữu ta vốn là Hạo Quốc Uy Viễn đại tướng quân, thủ hạ của ông ta chính là hàng nghìn hàng vạn binh sĩ, dĩ nhiên là binh lính của quan phủ truy bắt ta !”
* cậu, em trai mẹ
Ngữ khí dừng một chút, thanh âm Bạch Lộ lại càng thấp “Mà người ta phải kết hôn, chính là hòn ngọc quý trên tay cữu cữu, biểu muội của ta! “
Lâm Quân Tử kinh ngạc một chút, dựa vào, họ hàng gần kết hôn a ?
Bạch Lộ mặt ủ mày chau, khuôn mặt như bức tranh kia phủ kín một tầng sầu bi lãnh đạm, giống như khói tỏa trên núi xa, mây mù che lối.
Lâm Quân Tử cũng bị vẻ mặt này làm cho vừa buồn vừa giận theo.