Lâm Quân Tử giây phút này mới hiểu ra, hắn vẫn không tin nàng, vẫn luôn coi nàng như người qua đường tùy thời gặp gỡ!
Nguyên lai, nàng là một bên tình nguyện !
Đúng là mặt nóng chạm phải mông lạnh a !
Lâm Quân Tử tức giận mà hạ mí mắt xuống, mẹ nó chứ, cái thói đời này, gặp được người thật lòng coi như trúng độc đắc
Mà đem chân tình ra, lại bị coi như lòng lang dạ sói!
Quên đi, đừng có ngu thêm lần nữa , đơn thuần như vậy đúng là khờ khạo mà !
Lâm Quân Tử gục đầu xuống không nói gì, Bạch Lộ lại nói: “Nếu cô nương thấy không thoái mái, như vậy nên sớm đi nghỉ đi! Chuyện hôm nay, thật sự phi thường cảm tạ cô nương !”
Lâm Quân Tử rõ ràng không còn chút nhiệt tình nào, khẽ gật đầu, chả buồn nói chuyện nữa.
Bạch Lộ khiêm tốn mà cảm tạ rồi trở về phòng.
Còn lại một mình Lâm Quân Tử,sau khi buồn bực vì không được người ta tin tưởng trôi qua, nhìn căn phòng lộn xộn mà mặt ủ mày chau.
Ta rốt cuộc có thân phận như thế nào a ?
Ở nơi cổ đại xa xôi này, ta rốt cuộc là cọng hành trong sân nhà ai a ?
Bỗng dưng nhớ tới lời nói lúc này của Bạch Lộ, Lâm Quân Tử hoảng hốt nhanh chóng kéo ống tay áo lên.
Qua nhiên phía trên cánh tay trái, có một chấm thủ cung sa nhỏ như hạt đậu đỏ, yên ổn nằm ẩn hiện trên da thịt trắng noãn như ngọc, dưới ngọn đèn rạng rỡ tỏa ra ánh sáng xinh đẹp.
Lâm Quân Tử nhìn chấm thủ cung sa kia, thở phào nhẹ nhõm một hơi, ta kháo, tình cảnh cũng không đến nỗi nát bét như vậy.
Nàng xúc động mà mếu máo, sụt sịt cái mũi, trời còn thương a, ít nhất vẫn còn là một cô nương gia trong sạch !
Nhưng mà ta làm sao lại xuyên qua vậy ?
Lâm Quân Tử sờ sờ vết thương trên đầu, hoang mang mà cau mày, cố gắng nhớ lại.
*** Mọi người có vẻ không thik bộ này lắm nhể….