Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta

Ngày mồng một tháng tư, ngày nói dối, lại trở thành ngày xui xẻo nhất của Lâm Quân Tử.
Vào một trong những ngày mà cả nước điên cuồng đùa cợt lừa bịp nhau, vui vẻ vô cùng, có rất nhiều người bị lừa gạt, bị trêu chọ, nhưng mà, không có ai xui xẻo bằng Lâm Quân Tử !
Lâm Quân Tử, giới tính nữ, xuân xanh hai mươi, dân tộc Hán, vừa mới tốt nghiệp chuyên nghành y tá.
Không biết Lâm lão ba tính tình khiêm nhường, ôn nhuận, đã nhún nhường bao nhiêu lần, vận dụng bao nhiêu mối quan hệ, mới tìm cho nàng được một công việc không đúng tiêu chuẩn. ở bệnh viện..
Thế nên công việc y tá này, hôm nay chính là ngày thứ ba đi làm của nàng.
Trong ngày cá tháng tư này, trên người Lâm Quân Tử tổng cộng xảy ra ba chuyện xui xẻo, mà chuyện xui xẻo cuối cùng đã trực tiếp phá vỡ vận mệnh của nàng.
Chuyện thứ nhất, lúc sắp tan tầm, nàng bị y tá trưởng gọi lên phòng quản lý, hung hăng mắng ột trận té tát.
Đương nhiên, dùng từ trong công việc, thì gọi là phê bình.
Nội dung phê bình cụ thể là “Lâm Quân Tử, tại sao cô dám tự tiện quyết định, xử trí băng bó cho người kia? Người kia một thân du thủ du thực, vừa nhìn đã biết là đầu trộm đuôi cướp ! Bây giờ thì hay rồi, người đã chạy mất, nếu cô tự động quyết định, như vậy, tiền thuốc của hắn cô chi đi, tổng cộng năm trăm hai mươi đồng. Nhớ cho kỹ, lần sau đừng có tái phạm sai lầm đơn giản này!”
Lâm Quân Tử cúi đầu, âm thầm nắm chặt tay, lẳng lặng im lặng, làm ra vẻ thái độ ngoan ngoãn nhận tội.
Mà cảm xúc oán giận trong lòng, đã sớm dâng lên cuồn cuộn.
Mẹ nó chứ, đây là thời đại nào a ?
Người bệnh máu chảy đầm đìa đến bệnh viện, nhất định phải giao tiền trước, rồi mới được chữa bệnh.
Nếu như không đưa tiền, cứ chờ máu chảy khô rồi nói.
Hôm nay nàng rốt cục không nỡ nhìn, trượng nghĩa một phen, đưa cái người đầy máu kia đi chữa trị, nhưng mà, người nọ sau khi truyền dịch xong liền lặn mất tăm !
Thật là mẹ nó làm cho người ta chán nản cõi lòng a !
Lâm Quân Tử âm thầm thể, nếu như còn gặp lại tên hỗn đản kia, nhất định sẽ đem hắn đánh thành năm trăm ngàn hai mươi đồng tiền thuốc, mẹ nó chứ, dám đùa giỡn lão nương !
Trời chiều ngả dần về phía Tây, ánh sáng chiếu rọi tản mác, những tòa nhà cao ốc ở gần đều bị ánh sáng màu vàng phủ lên một tầng nguội lạnh, như một tấm sa mỏng không mấy chân thực.
Lâm Quân Tử lê bước nặng nề, đi ra cổng bệnh viện.
Trong lòng vẫn không ngừng chửi bới, năm trăm hai, đảo lại không phải là “hai trăm năm” * sao?
* 二百五: ngu, khờ dại, khờ khạo, gà mờ.
Ta thật đúng là một kẻ đần độn ngu dốt “hai trăm năm”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui