Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta

Chỉ là ngón tay thon dài của Bạch Lộ, theo tiềm thức vẫn vuốt qua vuốt lại khóe môi, nơi tiếp xúc với thân thể của nàng, thể xác và tinh thần hoàn toàn đắm chìm trong những suy nghĩ mềm mại vừa nãy.
Tất cả cảm nhận êm ái nồng đậm, lại bị một câu cười nhạo của Cửu Nguyệt cắt đứt: “Nụ hôn đầu tiên nga! Nụ hôn đầu tiên của công tử bị cái cô Thanh cô nương kia đoạt mất rồi, không biết trong lòng công tử trong lòng nguyện ý hay không nguyện ý đây?”
Nhìn ánh mắt cố ý giễu cợt của Cửu Nguyệt, Bạch Lộ phục hồi lại tinh thần, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái “Cảnh cáo ngươi, Lâm cô nương là học qua quyền đạo, nếu như lần sau ngươi còn dám trước mặt gọi nàng là Thanh cô nương, ta không đảm bảo được cho ngươi đâu! Hơn nữa, nàng tuyệt đối không phải thanh lâu nữ tử!”
Cho dù vẻ mặt Bạch Lộ giả bộ cường thế, nhưng mà cũng không hung ác hơn là mấy.
Người đẹp như vậy, ngay cả lúc hung ác lên cũng là hung ác đến xinh đẹp.
Hắn như vậy, làm cho Cửu Nguyệt ngẩn người, công tử đã bao giờ hung ác với hắn đâu a!
Cửu Nguyệt nhấp nháy đôi mắt to, sắc mặt lập tức suy sụp xuống, vành mắt giống như đỏ lên “Không thể nào, nhanh như vậy đã cho biết tên rồi? Lại còn Lâm cô nương, gọi thật là hảo thân thiết a! Ta vậy nhưng cũng theo công tử mười năm rồi! Chẳng lẽ mười năm không bằng một thoáng sao?”
Bạch Lộ cúi đầu khép hờ đôi mắt, không thèm để ý tới hắn đang hô to gọi nhỏ, oán thán bất bình, từa ở đầu giường, tiếp tục suy nghĩ mông lung.
Cửu Nguyệt ủy khuất mà bĩu môi “Trọng sắc khinh bạn, trọng sắc khinh phó*, đúng là nói cái này mà!”
*phó: người hầu, đầy tớ.
“Ô ô ô, mạng của ta đến khổ, chủ tử của ta cư nhiên đối xử với ta như vậy a! Mạng khổ a mạng khổ đến chết rồi!”

______________________________________________________
Sáng sớm, ánh sáng mặt trời sáng lạn theo cửa lớn cùng cửa sổ nhà trọ tiến vào, ánh vàng rực rỡ.
Ánh sáng tươi đẹp như vậy cho thấy rõ, hôm nay là một ngày trời quang nắng ráo.
Lâm Quân Tử cùng Bạch Lộ, Cửu Nguyệt ở lầu một ăn điểm tâm.
Bạch Lộ vẫn mặc trường sam màu xanh nhạt như trước, vẫn mang chiếc mũ rộng vành không thấy rõ mặt như cũ, chỉ là lúc nói chuyện với Lâm Quân Tử thanh âm đã trở nên càng thêm ôn hòa hữu lễ.
Cửu Nguyệt quả nhiên không hề nhắc đến ba chữ Thanh cô nương, nhưng mà, ánh mắt nhìn Lâm Quân Tử rõ ràng trở nên phòng bị như phòng địch.
Nếu như trước kia vốn là khinh bỉ thân thế của nàng, hoàn toàn xem thường nàng.
Như vậy bây giờ, thì cứ như là nàng muốn cướp công tử nhà hắn đi không bằng.
*** Mềnh nà mềnh rất thik bạn Cửu Nguyệt này nhà, cute khó đỡ…. mà bạn tác giả này miêu ta anh nam 9 cứ như là tiên nhân hạ phàm ý, chậc chậc ***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui