Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta


Đoạt tử tuyệt tôn chưởng
Cát Thái Lang quỳ rạp trên mặt đất, khản cả giọng tru lên tức giận mắng ” Kỹ nữ thối tha, khó trách lão bản Ý Hương Lâu nói phải cần đến thuốc mê để hôn mê ngươi, mẹ nó chứ, ngươi biết võ!”
Lâm Quân Tử phủi tay cười to nhìn hắn “Cát Thái Lang, ngươi không ngờ tới đi! Lão nương ta hôm nay sẽ vì dân trừ hại, ta cũng đã chết một lần rồi, ngươi cũng nên nếm thử mùi vị của quan tài nó như thế nào đi?”
Cát Thái Lang tức giận thiếu chút nữa hộc máu, quay lại đám thủ hạ đang ngẩn người phía sau, nghiễn răng nghiễn lợi gào thét: “Các ngươi còn chờ cái gì ? Lên cho ta, bắt được thì đánh thật mạnh cho ta, kỹ nữ thối tha này dám đả thương ta, ta muốn ả sống không bằng chết! Tiểu Viên Tử, nhanh đi gọi người đến đây cho ta.”
Mấy tên thủ hạ phía sau Cát Thái Lang như bừng tỉnh từ trong mộng, bối rối mà xông lên, quyền cước vung loạn cả lên đánh về phía Lâm Quân Tử.
Cái tên Tiểu Viên Tử kia, cũng nhanh chân chạy ra khỏi cửa.
Lâm Quân Tử ra tay như vũ bảo, quyền thế nhanh nhẹn, chiêu chiêu tàn lệ.
Cao thủ tiệt quyền đạo của nàng, cũng không phải hư danh mà có.
Nam nam nữ nữ đứng trong quán đều phải cúi mình mà gọi nàng hai tiếng đại tỷ !
Không mất đến một khắc, đám ô hợp kia đã bị Lâm Quân Tử làm ặt mũi bầm dập, co quắp xụi lơ, không dám bước lên nửa bước.
Bọn hắn chưa bao giờ nhìn thấy tốc độ nhanh nhẹn như vậy, lại còn cả thứ quyền pháp chưa thấy trong bất cứ quyển sách nào như vậy.
Chỉ có tên khỉ ôm kia lúc nãy giả chết giờ lại ngọ nguậy, cầm nửa vò rượu bị đạp nát, định khua về phía Lâm Quân Tử.
Cát Thái Lang thấy Lâm Quân Tử đang toàn lực đối phó với khỉ ốm, xông lên, lặng lẽ từ bên cạnh cầm lên một cái ghế.
Nhưng còn chưa có giơ lên, đã bị Cửu Nguyệt đứng sau hắn cầm lấy một cái bát ăn cơm, đập “Xoảng ” một tiếng, lại một lần nữa nằm bẹp dưới gầm bàn.
Đồng thời, bên này tên khỉ ốm kia cũng trúng một quyền của Lâm Quân Tử, bị đánh bay ra ngoài.
Lâm Quân Tử quay đầu lại, nhìn Cát Thái Lang đang nằm trên mặt đất, con ngươi khẽ đảo, khóe môi bỗng xẹt qua một nụ cười xấu xa.
Nàng tiện tay cầm lấy một cái lò than nhỏ còn đang bập bùng cháy bên cạnh bàn, hướng về một điểm nào đó trên người Cát Thái Lang nện xuống.
“Ba ba” một tiếng, đũng quần của Cát Thái Lang lập tức bị than bắt lửa, một mùi cháy khét lẹt trong nháy mắt dâng lên, tràn ngập cả sảnh lớn.
“Ai nha!” Cát Thái Lang kêu lên một tiếng thê thảm, chấn động cả màng nhĩ mọi người.
Nhìn vẻ mặt vặn vẹo của hắn, cả bộ dáng liều mạng giãy dụa ia, Lâm Quân Tử cười ha hả “Thái Lang đại gia, chiêu này của ta gọi là Đoạn tử tuyệt tôn chưởng, như thế nào? Ngươi vào Thái giám tích đi, ta coi như là vì con gái nhà lành trong thành Sâm Châu này tạo phúc a, ha ha !”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui