Lâm Quân Tử dũng cảm ưỡn ngực, cực kỳ trượng nghĩa mà nói: “Bọn họ không bắt được ta đâu, ngươi yên tâm đi, mau đi nhanh đi, đừng làm ta lo lắng!”
Trong mắt Bạch Lộ rõ ràng có chút cảm động, vẫn do dự như cũ nói: “Nhưng mà…ta lo cho ngươi, chúng ta cùng nhau chạy…”
Bạch Lộ còn chưa dứt lời, cái tên Thiết Tháp hán tử được gọi là nhị ca kia đã áp sát về phía bọn họ.
Đồng thời , miệng cũng liến thoắng cười khẩy với Lâm Quân Tử: “Mẹ nó chứ, ngươi cũng không mở mắt hỏi thăm xem ở trong thành Sâm Châu này, dám chọc vào đại ca ta, lại còn giả thần giả quỷ, hạn chết của ngươi đến chắc rồi. Đáng tiếc một tiểu mỹ nhân như vậy! Ta phải đem ngươi chém làm tám mảnh cho chó ăn!”
Thiết Tháp hán tử cầm trong tay một thanh cương đao, hàn quang tràn đầy lệ khí, làm cho cả người lỗ chân lông cũng rùng mình dựng lên.
Lâm Quân Tử bây giờ lại phát cáu, cái tên Bạch Lộ này, sao lại lắm mồm như vậy a ?
Bây giờ thì tốt rồi, tình hình thế này, ai muốn chạy cũng không được nữa rồi.
Lâm Quân Tử chỉ vào Thiết Tháp hán tử quát to một tiếng: “Ngươi, đừng lại đó cho ta, ngươi không sợ xúc phạm đến thần linh, rước lấy trời phạt sao ?”
Thiết Tháp hán tử bị khí thế của Lâm Quân Tử hù dọa cho kinh sợ, không tự chủ dừng lại.
Lâm Quân Tử đưa tay về phía sau , ra dấu với Bạch Lộ, ý tứ là ngươi mau đi đi.
Miệng vẫn hô to gọi nhỏ với Thiết Tháp hán tử: “Ta ngày hôm qua đã chết rồi, ngươi không thấy kỳ lạ sao, hôm nay lại gặp ta ở đây ? Ngươi không muốn biết, ta dạo qua một vòng âm tào địa phủ, đầu trâu mặt ngựa kia đã nói với ta những gì?”
Lúc này, Lâm Quân Tử bất chấp tất cả, đui mù cũng tốt, dối trá cũng được, có thể trì hoãn đến bao giờ thì trì hoãn.
Quả nhiên bọn người đứng sau Thiết Tháp hán tử đều bị hù dọa.
Bọn họ cũng tham gia tiệc rượu ngày hôm qua, hôm nay quả thật nhìn thấy người chết sống lại, đúng là chuyện không thể tưởng tượng được a !
Lâm Quân Tử hung hăng dậm chân, cô âm thầm tức giận, Bạch Lộ này sao còn chưa đi a !
Nhưng là, lại nghe thấy Bạch Lộ ở phía sau vô lực mà thở dài một tiếng “Lâm cô nương, bên ngoài lại có người tới!”
Ngụ ý là, không phải chúng ta không đi, mà là chúng ta thực sự đi không nổi!