"Uwa... tối quá...!"
Tôi bất giác hét lên như vậy, rồi ngay lập tức phát động ma thuật ánh sáng.
"...vẫn không nhìn thấy gì....."
Nhưng dù ma thuật ánh sáng đã được phát động, tầm nhìn của tôi cũng không mấy khả quan hơn.
Tuy nhiên, trong tầm ảnh hưởng của ma thuật ánh sáng, tôi vẫn tìm thấy một vài thứ. Đó là sàn nhà được lát đá cẩm thạch trắng xóa. Trần trắng ngà. Và những cây cột trắng phâu cách đều nhau.
Tóm lại, mọi thứ trong tầm nhìn của tôi lúc này đều có màu trắng.
(...bản đồ này... có trong game không nhỉ?)
Một nghi vấn hiện lên trong đầu tôi. Ừ thì, tôi không tự thân chinh phục Abyss lần nào. Tuy vậy, tôi vẫn thu thập thông tin thông qua web và video công lực.
Bản đồ là chuyện tất nhiên, cả quái vật, cơ chế, trang bị drop... là một game thủ yêu thích The World of Fantasy, làm sao tôi có thể bỏ qua những chi tiết quan trọng này.
Nhưng cũng chính vì thế nên tôi mới cảm thấy nghi vấn về bản đồ ở trước mặt mình.
"...trước hết hãy thử thám hiểm đã nhỉ."
Đâu đó trong tôi là cảm giác bất an. Bất an trước những điều bản thân chưa biết. Nhưng đồng thời, trên cả cảm giác bất an đó, chính là lòng hiếu kỳ của một game thủ.
Đúng vậy, rất có thể bản đồ này không tồn tại trong game. Là hàng độc quyền của thế giới hiện thực. Nhờ nghĩ theo hướng này, mà hiện tại trong tôi đã tràn ngập cảm giác hào hứng.
Đi thôi nào, OH!!!
Dồn quyết tâm, tôi cất bước tiến về phía trước.
Có điều... tôi đã phải mau chóng đứng khựng lại.
"............................................................C-Cái quái gì thế này!! Kinh tởm!!!!!"
Không đùa đấy chứ?! Thế này tức là sao!!
<Phòng triển lãm đầu người>
Thứ đập vào mắt tôi lúc này là một tấm biển kiểu cách ghi những dòng chữ trên.
Chưa dừng lại tại đó, như thể là một bản mẫu, ở phía sau còn có một hộp kính chứa thứ gì đó trông giống...... đầu người.
Vừa mới bắt đầu thôi mà đã ấn tượng đến mức phát sốc rồi!
Những yếu tố như thế này, trong TWOF chắc chắn không tồn tại. Đương nhiên vẫn có những yếu tố tương đối kinh hãi, nhưng hầu hết người chơi chỉ được nghe kể lại từ NPC. Hình ảnh miêu tả rõ ràng như này, tuyệt đối chưa từng xuất hiện............
".....uu........"
Cổ họng khẽ run, tôi rời mắt khỏi chiếc hộp kính, tiếp tục bước đi.
Đi thêm một chút, tôi tìm thấy một nơi giống lối vào.
"............................thật à..."
Tôi chẳng biết nói gì nữa.
Ở cái nơi trông giống lối vào này, được bố trí hai bệ đá. Và ở trên hai bệ đá ấy... là thứ gì đó trông giống đầu người.
Khung cách này quá thiếu tính hiện thực. Tôi hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.
*Ping*
"....................!!"
Ngay khi tôi bước qua lối vào. Một âm thanh tưa như động cơ vang lên.
Tiếp theo sau đó, không gian vỗn dĩ đang chìm trong bóng tối bỗng chốc bừng sáng. Vì quá bất ngờ nên tôi đã đưa tay lên che chắn tầm nhìn. Và khi tôi bỏ tay xuống...
"..a ha ha......."
Tôi chỉ biết cười nhạt.
Tại vì... không phải sao? Toàn bộ những chiếc đầu được trưng bày ở đây đều là đầu của.... Masha.
"............................................haa..."
Cố gắng hít thở để giữ bình tĩnh, tôi đưa mắt nhìn một vòng căn phòng.
Dường như ngoài tôi ra thì không còn ai khác.
(Nếu đây là một trò chơi khăm thì nói thật... nó chăng vui chút nào đâu!!)
Chậc... có tức giận cũng vô ích. Trước hết tôi phải tìm hiểu căn phòng này.
<Kẻ phạm tội cấm kỵ>
Ở giữa căn phòng được treo một bức tranh lớn có tựa đề như vậy. Trong bức tranh... là đầu của Masha... tức là tôi.
Khung cảnh trong bức tranh nhìn sơ qua có vẻ như là đài xét xử công khai. Chiếc đầu nằm lăn ra trên sàn. Phần mặt cắt ở cổ vẫn không ngừng phun máu. Hai con ngươi trợn tròn như sắp rơi ra ngoài. Môi khô khốc. Miệng mở toang như thể đang gào thét điều gì. Nước dãi nhuốm máu, nước mắt và mồ hôi khiến khuôn mặt trở nên tàn tệ.....
<Bức tranh này được vẽ từ máu và thịt của kẻ tội đồ>
Bên dưới còn được chú thích như thế.
Mặc dù không hiểu tại sao, nhưng khi nhìn vào bức tranh này, tôi cảm thấy vô cùng tức giận.
<Kẻ bị phán tội tẩm thủy>
Tiếp đến là một hộp kính chứa đầy nước. Bên trong là một chiếc đầu bị trương phình, không rõ hình dạng. Thế nhưng, từ mái tóc màu nâu, cùng phần chân tóc hơi hướng xanh lá này.....
<Kẻ bị phán tội treo cổ>
Gương mặt tím tái. Cặp đồng đồng tử trợn ngược lên trên. Hai hàm răng cắn chặt vào nhau. Nước bọt chảy ra từ hai mép miệng. Biểu cảm méo mó như thể vừa phải chứng kiến một thứ gì đó vô cùng kinh khủng.
<Kẻ rơi vào trùng độc>
Sau chiếc hộp kính vừa rồi lại là một bức tranh khác có kích thước nhỏ hơn bức tranh được treo ở giữa phòng trưng bày.
Trong bức tranh... vẫn là phần đầu của Masha. Biểu cảm sợ hãi cùng cực. Một con ngươi đã bị khuyết mất. Một con ngươi khác bị thứ gì đó trông giống đuôi của một con sâu đục thủng. Và từ cái miệng mở to như đang gào thét... là đầu của con sâu.
<Não hầu>
Khác với phần tựa đề... chiếc đầu được trưng bày trên đĩa trong hộp kính đương nhiên vẫn là tôi...
Phần hộp sọ bên trên đã bị cưa ra... từ đó bộ não nhuốm máu được phơi bày ra bên ngoài. Biểu cảm kinh hãi không khỏi khiến người khác liên tưởng rằng "người này" bị cưa nắp sọ khi đang còn sống...
<Kẻ bị thiêu sống>
<Kẻ bị giật điện>
<Kẻ bị xuyên cọc>
<Kẻ bị trúng độc>
<Kẻ bị kéo lưỡi>
".....đủ rồi........"
Tôi không thể tiếp tục xem chúng nữa.
"Flame Sweep."
Ngay khi tôi thi triển ma thuật bằng giọng nói lạnh nhạt, cả căn phòng trắng xóa chìm trong biển lửa.
Thế nhưng..... chẳng mấy chốc, lửa đã bị dập tắt. Những thứ được trưng bày trong căn phòng vẫn nguyên vẹn, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.
"Flame Sweep!"
Flame Sweep!!
Flame Sweep!!!
...
☆
Cho dù tôi có phát động ma thuật bao nhiêu lần... căn phòng vẫn không bị tổn hại.
"Meteor!"
Nơi tôi đang đứng bỗng chốc rung chuyển dữ đội. Tôi bất giác kích hoạt <Ma thuật kết giới>. Giây tiếp theo, toàn bộ căn phòng chìm vào dung nham nóng chảy. Tuy nhiên...
"........................"
...căn phòng vẫn hồi phục hồi thái ban đầu.
"Nếu không thể phá hủy toàn bộ, vậy thì... Air Shot!"
Một viên đạn được hình thành từ ma thuật thuộc tính phong xuyên thủng bức tranh ở giữa căn phòng. Thế nhưng tựa như một thước phim tua ngược, bức tranh quay trở về hình dạng vốn có của nó.
"Air Shot. Rock Shot. Flame Shot. Lightning Shot!"
Dẫu có phá hủy bao nhiêu lần chúng vẫn tái tạo lại như một dạng tế bào sống.
"Ma thuật kết giới!"
Không thể chịu đựng được hơn nữa, tôi dùng đến quân bài chủ lực của bản thân.
".........không thể nào....."
Ma thuật kết giới được tạo ra đã thành công tách đôi căn phòng. Nhưng rồi vào khoảnh khắc tiếp theo, căn phòng lại tiếp tục được tái tạo. Mặc cho tôi đã sử dụng ma thuật hồi phục lấp đi vết cắt.
Trước cú sốc đó, tôi ngồi sụp xuống sàn.
"Không... vẫn còn quá sớm!"
Tôi dựng người dậy và tiếp tục di chuyển.
Ở phía sau bức tranh được bày trí ở giữa căn phòng, tôi tìm thấy lối đi dẫn đến căn phòng tiếp theo.
(Đúng vậy. Chỉ mới là căn phòng đầu tiên thôi. Nếu đi tiếp, biết đâu mình sẽ tìm thấy thứ gì đó...)
Nghĩ vậy, tôi liền nện bước xuống sàn.
Căn phòng tiếp theo... thậm chí còn kinh khủng hơn cả căn phòng thứ nhất.
Những chiếc đầu được trưng bày đã bắt đầu bị phân hủy. Trên tựa đề của những bức tranh hoặc hộp kính đều được chú thích thêm dòng chữ <Ngày thứ 3>.
"............!"
Tôi không thốt ra lời nào, chỉ cúi gằm, di chuyển đến căn phòng tiếp theo.
"........uệ...!"
Căn phòng này tràn ngập mùi hôi thối.
Quá trình phân hủy của những chiếc đầu đã tiến triển đến <Ngày thứ 7>. Hình thù của chúng cũng trở nên vô cùng kinh tởm. Dẫu biết đó là khuôn mặt của bản thân, nhưng tôi chỉ muốn nghiềng nát toàn bộ.
<Ngày thứ 14>
<Ngày thứ 21>
<Ngày thứ 30>
<Ngày thứ 50>
<Ngày thứ 100>
Đây là căn phòng cuối cùng.
Những chiếc đầu đã hóa thành xương trắng.
Cũng giống như căn phòng này.
"...hãy bình tĩnh lại đi nào......"
Bản đồ <Phòng triển lãm đầu người> này... có gì đó rất kỳ lạ.
Từ khi đặt chân vào <Phòng triển lãm> và nhìn thấy những vật trưng bày, có một cảm giác gì đó gần giống với hận thù đã nảy sinh trong lòng tôi.
Ban đầu tôi cứ nghĩ đó là cảm giác nóng giận... nhưng hiện giờ khi ngẫm nghĩ lại... liệu tôi có cảm thấy nóng giận vì một chuyện như vậy không?
Có thể, tôi sẽ tức giận đôi chút vì trò đùa thiếu tế nhị này. Nhưng suy cho cùng, nó cũng chỉ là một trò đùa. Đầu của tôi vẫn nằm trên cổ mà. Thế nên, không có chuyện tôi nóng giận đến mức phát động ma thuật tùy tiện...
Cơ mà, tôi làm gì có đủ dũng sĩ để phát động <Meteor> khi bản thân không ở nơi an toàn?! Dù đã thi triển kết giới kịp thời, nhưng nếu kết giới bị phá hủy... chẳng phải tôi sẽ lãnh đủ sát thương do bản thân gây ra sao??
Rõ ràng, hành động vừa rồi của tôi quá kỳ lạ!
Không thể tấn công được... mọi đòn tấn công đều không công hiệu... ảo giác?
(...tại sao mình lại không nhận ra sớm hơn chứ?!)
Nếu đây là thế giới gần giống với TWOF, vậy thì chẳng lạ gì khi <Tráng thái bất thường> tồn tại. Potion hóa giải, hoặc kỹ năng <Ma thuật hóa giải> của Tư tế cũng là để phục vụ cho những trường hợp này...
"....ực..... Ma thuật hóa giải!"
Ngay khi tôi cảm nhận được một lượng lớn ma lực chảy ra khỏi cơ thể, cả căn phòng đã chìm vào ánh sáng và tan biến. Vâng, là tan biến theo đúng mặt chữ...
"....uwaaa.... xấu hổ chết đi được!!!"
2
Tôi ngồi sụp xuống, dùng hai tay che lại khuôn mặt tỏa nhiệt nóng hổi của mình.