Phục Hồi Sư Trở Về Từ Vực Thẳm

Tôi cảm nhận được dòng cảm xúc đang chảy cuồn cuộn trong mình.

Chỉ một phút mất đi cảnh giác, tôi sẽ bị dòng cảm xúc này nuốt chửng.

Khi đó, có thể tôi sẽ trở nên giống như con búp bê kia... trở thành một cổ máy truy đuổi những con người đặt chân vào tòa tề thự này.

(Dù không hiểu tại sao, nhưng mình đang cảm thấy rất bình tĩnh.)

Trái ngược với dòng cảm xúc cuộn trào kia, tâm trạng của tôi đang phẳng lặng như mặt hồ trong suốt.

(Ann... là búp bê tóc vàng mắt xanh đó nhỉ...)

Dường như tôi có thể đồng cảm với Ann.

Vậy nên, thay vì bị cảm xúc nuốt chửng, tâm trạng của tôi trở nên tĩnh lặng.

(Kết giới!)

Những bật thang kết giới được hình thành.

Tôi chậm rải bước lên chúng.

Đến nơi, tôi vặt tay cầm và mở cánh cửa ra.

(...nơi đây........)

Hành lang này nằm trong ký ức của tôi. Nói chính xác hơn thì nơi đây là hình ảnh mà tôi vừa nhìn thấy ban nãy.

Tuy vậy, hành lang quả nhiên cũ kỹ, mục nát hơn trong kỹ ức rất nhiều, tựa như đã nhiều năm không được bảo quản, dọn dẹp.

(Nếu mình đi theo con đường này...)

Tôi bước đi trên hành lang.

Không còn những vật trang trí sang trọng.

Không còn đèn ma thuật sáng lấp láng.

Khung cảnh ngày ấy giờ đây đã rỗng nát như nhân cách của tên anh trai kia.







"Quả nhiên cô không bị lời nguyền của tôi không chế."

"Ann..."

Nơi tôi tìm đến là chiếu nghỉ của cầu thang.

Ở đó, búp bê Ann đang ngắm nhìn bức tranh.

Tôi cũng đi đến bên cạnh Ann và ngước nhìn bức tranh.

(Đây chính là ■■■.)

Giờ thì tôi đã nhận ra nhân vật ở trong bức tranh.

Thế nhưng quả nhiên tôi không thể gọi tên của ■■■.

Khả năng cao là vì ảnh hưởng của lời nguyền cổ đại.

"Cô tên gì?"


Vẫn giữ nguyên đôi đồng tử xanh trên bức tranh, Ann hỏi.

"Tôi tên Masha."

Tôi đáp lại ngắn gọn.

"Nếu là cô... rất có thể sẽ giải được lời nguyền của ■■■."

"Ann... muốn hóa giải lời nguyền của ■■■ sao?"

(Không phải Ann là người cảm thấy ấm ức nhất khi không cứu giúp được ■■■ sao?)

Như thể hiểu được ý nghĩ trong ánh mắt của tôi, Ann đặt tay lên ngực và trả lời.

"Tôi là búp bê. Ngay từ đầu đã là một vật vô tri vô giác, không có cảm xúc rồi. Toàn bộ những cảm giác này đều là thuộc về ■■■. Vì vậy tôi có thể hiểu được ■■■. Cô ấy đã luôn phải chịu đau đớn và cô đơn trong suốt khoảng thời gian vô tận qua."

Cuối cùng thì tôi cũng đã có câu trả lời cho thứ cảm xúc này.

"Hắn vẫn còn ở đây đúng không? Ann, cô có thể dẫn đường cho tôi được không?"

"Hiểu rồi. Hãy đi theo tôi."

Nói rồi, Ann bước vào bức tranh.

Tựa như mặt nước, cơ thể Ann chìm vào bề mặt của bức tranh.

Tôi cũng nối bước theo Ann.







(Nơi đây......)

Bên trong là chính là "căn phòng" của ngày hôm ấy.

Và ở giữa căn phòng, không phải là ■■■, cũng không phải là Erika... mà là, hai con búp bê xấu xí, đáng ghê tởm, méo mỏ không ra hình, không ra dáng.

(Thật kỳ lạ, mình có thể biết được hai kẻ này là ai.)

"Umm! Umm! Umm!"

"Uga! Uga! Uga!"

Hai con búp bê bị trói tay và bịt miệng nhưng vẫn rên rỉ, vùng vẫy.

"Ann, cô có thể hóa giải lời nguyền cho tôi không?"

"Tất nhiên rồi."

Cơ thể của tôi ngay lập tức bị bao phủ bởi những hạt ánh sáng. Khi ánh sáng tan biến, tầm nhìn của tôi cũng được khôi phục.

Tôi thử kiểm tra tay chân và quần áo, nhưng nó vẫn nguyên vẹn như lúc trước khi tôi bị biến thành búp bê.

"Tôi hóa giải lời nguyền của hai kẻ này nhé."

"Cô cứ tự nhiên. ■■■ là một cô gái rất tốt bụng. Cuối cùng ■■■ cũng không thể xuống tay với anh trai của mình. Nếu Masha hóa giải lời nguyền, ■■■ hẳn sẽ có thể trút bỏ được gánh nặng, có thể an giấc mà tâm trạng không bị giày vò..."

Quả nhiên ■■■ là một thiếu nữ tốt bụng.

Tuy vậy, tốt bụng với kẻ khác mà bản thân phải chịu đau khổ thì chẳng có ý nghĩa gì. Ít nhất thì đây là cách suy nghĩ của tôi.


"Kỳ tích!"

Ánh sáng với nhiều màu sắc bao phủ lấy hai tên búp bê.

Chẳng mấy chốc cơ thể của chúng đã phồng ra và trở về hình dạng con người.

Một bên là anh trai của ■■■. Một bên là gã béo đã giày xéo ■■■ và Erika.

"Làm tốt lắm con nhóc-"

"Ta sẽ thưởng-"

"Hell Flame!"

kết hợp giữa đã tạo ra một ngọn lửa hắc ám hơn cả bóng tối.

"GAAAAAAAAAAAAA!"

"UGAAAAAAAA!!!"

Ngọn lửa hắc ám nhanh chóng nuốt chửng hai tên quái vật mang hình dáng con người.

"Masha, cô..."

"Tôi đâu có ý định giúp đỡ chúng. Với lại, trả thù không hẳn là một chuyện tồi tệ. Quả thật nó chẳng sinh ra lợi ích gì, giết những kẻ này rồi thì chỉ còn sót lại sự trống rỗng thôi. Nhưng như thế cũng tốt mà, ta có thể lấp đầy sự trông rỗng bằng một thứ khác. Thay vì là những tên này."

Cảm xúc bùm nổ trong tôi.

Dù tôi chỉ là kẻ ngoài cuộc chẳng liên quan gì đến chuyện này.

Những sau khi chứng kiến cảm xúc của Ann, tôi làm sao có thể giải thoát cho những tên này?

"Vậy à... cảm ơn cô nhé, Masha...."




<Đã hóa giải thành công một phần của lời nguyền cổ đại>




"...có vẻ như đây là câu trả lời chính xác nhỉ...."

Cơ thể Ann chìm trong vô số hạt ánh sáng.




<Đang thống kê điểm kinh nghiệm........>




"Cảm ơn-"

Ann ngã sụp xuống sàn.





<................................Hoàn tất>






"..................."

Tôi nhìn xuống hai cái xác đã hóa thành tro. Song, lại nhìn sang Ann.

Sau khi những hạt ánh sáng tan biến, từ cơ thể Ann rơi ra một vài vật phẩm.

Quả nhiên, Ann chính là boss của bản đồ này.






















Tôi nhặt búp bê Ann lên.

(Không ngờ Ann lại trở thành trang bị.)









"Khiển rối sư?!"

Đây là một nghề nghiệp mà tôi chưa từng nghe qua trước kia.

Không lẽ đây là nghề nghiệp độc quyền của thế giới này? Hay là hay là nghề nghiệp mà TWOF sẽ update trong tương lai?

Dù thế nào đi nữa, tâm trạng của tôi cũng đang rất sảng khoái.

(Ann quả nhiên trông rất đáng yêu!)

Nhìn ở khoảng cách này, tôi có thể hiểu được vì sao ■■■ luôn mang Ann theo bên mình.

Thánh nữ ■■■. Thiếu nữ ■■■.

"■■■. Thánh nữ ■■■."

Hơi tò mò nên tôi đã thử gọi tên hai người họ.

Nhưng quả nhiên vẫn không thể gọi được. Ngay cả trong suy nghĩ cũng không thể gọi tên.

(Nhưng hiện tại có nghĩ đến chuyện này thì cũng không giúp được gì....)

Ôm Ann bằng một tay, tôi nhặt những vật phẩm khác lên.







Trang bị mặt nạ. Trong nó giống một chiếc khăn bịt mắt. Không nói đúng hơn thì nó chính xác là một chiếc khăn bịt mắt?

(Thử xem nào.)

Khi trang bị vào, tôi ngay lập tức hiểu được tác dụng của nó.

Đây là loại trang bị ngăn chặn nhận thức của người khác.

Đúng là quái lạ nhỉ. Lẽ ra nó phải ngăn chặn tầm nhìn của tôi, vậy mà lại gây ảnh hướng lên người khác.

(Trang bị vào mà vẫn nhìn thấy được mọi thứ.)

Quá huyền bí. Diện mạo lại trông rất ngầu nữa!!!

Tôi nhắm nhìn bản thân trong chiếc gương toàn thân đặt ở góc phòng.

Nhìn tôi không khác gì nhân vật 2B trong NieR.
3






Trang bị bông tai bổ trợ thuộc tính Nguyền Rủa . Diện mạo của nó là một bông tai màu đen đính kèm ngọc tím. Tuy giản dị nhưng cũng ngầu không kém. Dù không bấm lỗ tai vẫn có thể trang bị được.

Khi trang bị, thứ này sẽ bay lơ lửng bên cạnh tai của tôi.






Không ngờ, tôi lại có thể thu thập nhanh như vậy. Cảm động!!






Lại là một vật phẩm chuyển dạng khác.






Đá cường hóa.




"Trong những thứ này, quả nhiên quý giá nhất vẫn là Ann nhỉ."

Việc có được Ann hoàn toàn nằm ngoài tính toán của tôi.

"Công nhận, Ann đáng yêu thật đấy~"

Liệu đây có thực sự là búp bê không? Không phải là tinh linh hay thiên thần sao??

Mà dù có là thế nào đi nữa, từ nay tôi đã có bạn đồng hành rồi.

(Phải rồi... sao mình không hốt luôn chiếc gương toàn thân này nhỉ!)

Tôi vẫn luôn gặp khó khăn với việc soi bản thân. Không có gương phải dùng hình ảnh phản chiếu trên mặt nước kể ra cũng bất tiện.

"Xin phép nh-"

Ngay khi tôi chạm vào gương, một bàn tay thò ra và nắm lấy tay tôi.
1

(.................................................!!!!!)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui