~ Trạng thái: Mê hoặc ~
Chẳng phải là hiệu ứng <Mê hoặc> đó sao? Vì lý do gì mà đám đạo tặc ở đây trúng phải loại trạng thái bất thường này??
(Mừ, hỏi cho vui thế thôi.)
Đại khái thì tôi đã đoán ra được nguyên nhân rồi.
Mê hoặc là một loại kỹ năng dạng tinh thần của nghề Vũ công. Đối thủ hoặc ma vật khi trúng phải loại trạng thái <Mê hoặc> này sẽ không thể gây sát thương lên người sử dụng.
Người sử dụng có thể yêu cầu đối thủ hoặc ma vật đang ở trong trạng thái <Mê hoặc> tấn công những mục tiêu xung quanh (ngoại trừ đồng đội của bản thân).
Tuy nhiên, mức độ thành công và hiệu quả <Mê hoặc> còn phụ thuộc vào cấp độ kỹ năng. Chẳng hạn như, nếu kỹ năng ở lv.1, nó chỉ có hiệu quả <Không thể gây sát thương lên người sử dụng> mà thôi.
Sẵn tiện, giả như <Giám định> kép lên <Mê hoặc>, tôi sẽ có thể xem được cấp độ của nó.
[Trạng thái <Mê hoặc> được gây ra bởi chỉ số Tinh Thần/Hấp Dẫn của đối phương quá thấp. Mức độ hiệu quả <Phát dục> <Hưng phấn> <Duy trì nòi giống>]
1
Khoan đã!!!!
Cái quái gì thế này?!
Phát dục? Hưng phấn? Duy trì...?!
(HẢAAA?!)
Chẳng thể hiểu được!!
Dòng chú thích này đang muốn nói điều gì?
Ý là, lũ đạo tặc này muốn *** với tôi à??
(...uệ....!)
Thôi đi! Kinh tởm chết đi được!!!
Tại sao tôi phải bị lũ đàn ông nhìn bằng ánh mắt ấy chứ?!
Quả thật, tôi muốn trở thành Masha. Nhưng đối tượng yêu đương của tôi vẫn là nữ giới nhé! Buồn gì mà lại <Mê hoặc> lũ đạo tặc khốn khiếp này!!!
(...haa... haa... haa... phù....)
Tôi thở dài trong lòng.
Dường như, tôi vừa mất kiểm soát.
Tuy nhiên, nhờ vậy mà tôi đã biết được vấn đề nằm ở đâu.
Có vẻ như... tôi đã nâng chỉ số hấp dẫn (CHR) quá đà rồi.
(Ngốc thật!)
Tôi nào ngờ được, chỉ số hấp dẫn lại có tác dụng phụ tai hại thế này.
Kỹ năng một khi đã nâng thì không thể xóa bỏ.
(Nghĩ sau đi!)
Điều quan trọng bây giờ là giải quyết đám đạo tặc ở trước mặt.
"Sao nào? Sợ quá không thể nói được gì sao, cô em? Ha ha ha."
Khốn khiếp. Ham muốn biến bọn này thành dạng khối đang dâng trào trong tôi.
Không giống như giết ma vật. Xuống tay với con người không đơn giản như vậy. Để bảo vệ bản thân thì đương nhiên là không còn cách nào khác. Kể cả quy luật của thế giới này cũng khuyến khích đặt mạng sống bản thân lên hàng đầu.
Ngẫm lại thì, mạng sống của con người ở thế giới này có giá trị khá thấp. Chế độ nô lệ cũng tồn tại như thể đó là một điều hiển nhiên. Trẻ em mồ côi phơi xác trong khu ổ chuột không phải chuyện lạ.
Từ ký ức của Masha, tôi còn tìm thấy những điều tồi tệ hơn nữa kìa. Nhưng đột nhiên bảo rằng, hãy giết lũ đạo tặc này đi thì tôi không thể làm được.
Mặc dù muốn dạy cho chúng một bài học vì tội đám phát sinh tư tưởng đồi bại với Masha, nhưng đồng thời tôi cũng không có thù hận gì với chúng.
Thêm nữa, tôi có đủ khả năng để vô hiệu hóa lũ này mà không đoạt đi sinh mệnh của chúng.
(Vậy thì, câu trả lời rất đơn giản.)
Tự ôm lấy bản thân, tôi giả vờ run rẩy tỏ vẻ như thể đang kiềm chế nỗi sợ.
"T-Tôi sẽ đi theo mấy ông, vì vậy đừng làm tôi đau..."
(Diễn xuất đạt đấy chứ!)
1
Rất có thể chúng còn bắt những con tin khác và giam giữ họ ở căn cứ.
Vậy nên, tạm thời tôi sẽ đi theo bọn chúng.
"Ồ, biết điều đấy chứ."
Gã đàn ông trông có vẻ là cầm đầu cười sảng khoái.
"T-Tôi có thể tự đi."
Một gã định vác tôi lên nhưng tôi ngay lập tức khước từ.
Dù có chết đi sống lại một nghìn lần thì bọn này cũng chẳng có tư cách chạm vào cơ thể Masha!
☆
Đi thẳng vào kết luận.
Trong căn cứ của bọn đạo tặc này, không có con tin, cũng không có tài sản hay báu vật cướp được. Căn cứ của bọn chúng chỉ là một hang động rỗng tuếch.
Dường như chúng chỉ mới di chuyển đến đây thôi.
"Mục đích của các ngươi là gì?"
"Nghĩ bọn này nói chắc?!"
"Vậy à. Kết giới!"
"Aaaaaaaaaaaa!!!"
Sau khi bị cắt rời và nối lại nhiều lần, cuối cùng tên cầm đầu cũng chịu hé miệng.
"T-Tôi chỉ nhận yêu cầu bắt cóc người từ một gã mặc áo trùm trong quán rượu thôi. Hoàn toàn không biết gì cả!"
Hỏi ra mới biết, bọn này là mạo hiểm giả hạng E. Vì không kiếm được thu nhập ổn định, nên bọn chúng đã chấp nhận yêu cầu bắt cóc con gái của lãnh chúa từ một kẻ khả nghi.
(Mừ... xem ra mọi chuyện không đơn giản như mình nghĩ.)
Hầy, tôi còn muốn dạo chơi thêm một chút. Nhưng xem ra không còn cách nào khác rồi.
"Kết giới! Nói trước với các ngươi nhé. Nếu các ngươi tìm cách thoát ra khỏi bức tường kết giới này. Con rối ở bên ngoài sẽ xử lý các ngươi không khoan nhượng."
Hiểu ý tôi, Ann nhảy lên, quật ngã một thân cây.
"Híiiii...."
Vừa rồi chính là kỹ năng <Triệu hồi rối> và <Điều khiển rối> của Khiển rối sư.
Khiển rối sư có 3 kỹ năng.
Dòng 1 - <Triệu hồi rối> <Điều khiển rối>
Dòng 2 - <Thiết lập mệnh lệnh>
<Triệu hồi rối> - Đúng với tên gọi. Tôi có thể triệu hồi Ann với chỉ số tùy chỉnh có giới hạn = 50% của người triệu hồi.
<Điều khiển rối> - Là kỹ năng cho phép tôi điều khiển Ann theo ý muốn.
<Thiết lập mệnh lệnh> - Với kỹ năng này, tôi có thể cài đặt mệnh lệnh vào Ann. Sau khi đã được cài đặt mệnh lệnh, Ann sẽ hoạt động dựa trên những mệnh lệnh đó mà không cần có sự điều khiển trực tiếp của tôi.
Ứng dụng kỹ năng ở dòng thứ hai, tôi đã ra lệnh cho Ann trông chừng và không được để chúng chạy thoát.
Sau đó, tôi đã đi đến ngôi làng gần nhất, liên lạc với cảnh vệ và kỵ sĩ cư trú trong làng.
Họ nhanh chóng huy động lực lượng. Với sự chỉ đường của tôi, họ đã thành công bắt giữ đám đạo tặc.
"Chúng tôi sẽ liên lạc với lãnh chúa để xác nhận thông tin mà cô vừa cung cấp. Đây là phần thường của cô."
"Tôi được phép nhận nó ạ?"
"Vào thời điểm chúng tập hợp thành một băng nhóm và tấn công một cô gái ở bên ngoài, chúng đã là đạo tặc rồi. Cô không cần lo nghĩ đâu."
Ừm, quả nhiên khuôn mặt này không ổn rồi.
Ngài kỵ sĩ hoàn toàn chẳng nghi ngờ gì những lời tôi khai báo.
Không những thế còn đưa cho tôi một túi tiền chứa 10 đồng vàng.
1
Dựa trên ký ức của Masha và theo cảm quan của tôi thì:
- 1 đồng sắt = 100 yen (20 nghìn VNĐ)
- 10 đồng sắt -> 1 đồng đồng = 1000 yen
- 10 đồng đồng -> 1 đồng bạc = 10.000 yen
- 10 đồng bạc -> 1 đồng vàng = 100.000 yen
- 100 đồng vàng -> 1 đồng bạch ngân = 10 triệu yen
- 100 đồng bạch ngân -> 1 động hắc ngân = 1 tỷ yen
Hãy tạm quên đồng bạch ngân và đồng hắc ngân đi vì nó chỉ tồn tại trong ngân khố của đất nước thôi.
10 đồng vàng, nghĩa là chưa đầy một ngày tôi đã kiếm được 1 triệu yen (20 triệu VNĐ).
(Điều này không phải quá khủng sao?)
Tôi thử hỏi ngài kỵ sĩ thêm về xử lý của bọn đạo tặc.
Ừm... Ra vậy... có vẻ như bọn chúng sẽ trở thành nô lệ lao động. Hiện tại mức phạt của chúng là trên 3 năm. Nhưng nếu thông tin mà tôi cung cấp là chính xác, mức phạt của chúng sẽ bị kéo dài vô thời hạn.
(Uwaa... dính dáng đến quý tộc thì tội sẽ nặng như vậy sao....)
Xin chia buồn.
☆
Chào buổi chiều, thiếu nữ khiếm thị Masha đây.
Hiện tại, tôi đã thành công đến được thành phố cảng Ezeruhi.
(Gió mang theo hương vị của biển. Không hổ danh là thành phố cảng.)
Những ngôi nhà mái ngói dựng san sát nhau.
Ngọn đèn hãi đăng.
Tháp đồng hồ.
Người người tấp nập qua lại dưới ánh chiều tà.
Gian hàng bán thịt nướng tỏa mùi hương thơm phức.
Gian hàng bán hải sản.
*Ực*
Khi nhận ra... ánh nhìn của tôi đã chạy theo những gian hàng bán đồ ăn.
(Không được. Phải đăng ký lại thẻ mạo hiểm giả trước.)
Lắc đầu qua lại, tôi tiếp tục bước đi.
Vì làm mất thẻ mạo hiểm chứng minh thân phận mà tôi đã bị thu phí 1 đồng bạc ở ngoài cổng.
(Có lẽ mình đã đánh mất lúc rơi xuống Abyss?)
Hoặc cũng có thể là trong lúc chiến đấu với lũ ma vật trước khi học <Ma thuật không gian>. Nói tóm lại thì khi nhận ra, thẻ mạo hiểm của tôi đã bay hơi.
(Là ở chỗ này nhỉ?)
Thay vì gọi đây là tòa nhà Hội, tôi thấy nó trông giống quán rượu hơn.
(Không ngờ!)
Dù bên ngoài trông giống quán rượu, nhưng bên trong vẫn có khu vực quầy tiếp dành cho mạo hiểm giả. À, nhưng mà, khu vực phòng ăn kiêm quán rượu vẫn chiếm nhiều diện tích hơn.
(.............................)
Tại sao tôi vẫn bị chú ý nhỉ??
Tôi đã để <Blindfold> ở chế độ {Hiện} và kích hoạt <Rối loạn nhận thức> rồi mà!
(Nhanh đăng ký lại thôi.)
Bước bước bước, tôi đi nhanh đến quầy.
Đứng ở quầy là một chị gái mặc trang phục thủy thủ.
Nói là trang phục thủy thủ nhưng váy không ngắn như những bộ đồng phục của trường học ở Nhật bản.
"Cô bé cần gì?"
"Tôi muốn đăng ký lại thẻ mạo hiểm."
"Cô bé làm mất thẻ nhỉ? Cô bé cho tôi xin tên và sóng ma lực nhé."
Trong lúc tôi nhìn vào bảng tên [Marisa] của chị nhân viên, chị ấy đã lấy ra một phiến đá khắc hình bàn tay.
"Tên cô bé là gì. À, cô bé đặt tên lên đây nhé."
"Tên tôi là Masha."
Khi tôi đặt tay lên phiến đá, một tấm bảng trong suốt hiện lên.
"......ể?"
Chị nhân viên tên Marisa đột nhiên bất động khi nhìn vào thông tin trên tấm bảng trong suốt.
"Có chuyện gì ạ?"
"Cô bé thật sự là Masha nhỉ? Chuyện này là thế nào. Thông tin của cô bé được xác nhận là đã tử vong."
À, ra là vậy.
"Chuyện này kể ra thì khá dài dòng. Nói tóm lại, tôi đã bị rơi xuống vực trong hầm ngục..."
Tất nhiên tôi không ngu dại gì mà nói hết toàn bộ sự thật.
Tôi nói rằng mình tìm thấy một vòng tròn dịch chuyển bên dưới vực thẳm. Cứ tiếp tục ở lại nơi đó thì cũng chỉ có con đường chết, nên tôi là thử giẫm lên. Kết quả, tôi bị dịch chuyển đến tầng một của một hầm ngục trên đại lục địa.
"Khó tin nhỉ. Nhưng cô bé đã ở đây, tên và bước sóng ma lực cũng chính xác. Mắt của cô bé..."
"Vâng, là bị thương trong lúc rơi xuống."
"Thật đáng tiếc. Cô bé đã vất vả rồi... ủa, nhưng chị có cảm giác cô bé vẫn nhìn được mà nhỉ?"
"À, cái này là nhờ kỹ năng <Cảm nhận ma lực>. A ha ha..."
"Thế à. Được rồi, chị sẽ làm lại thẻ cho Masha. Đợi chút nhé."
Nguy quá!
Dẫu sao thì "thiếu nữ khiếm thị" cũng chỉ là diễn.
Trên thực tế, dù trang bị <Abyss Blindfold> nhưng mắt tôi vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ như bình thường.
(Mà có bảo mình giả khiếm thị thì mình cũng chẳng biết làm thế nào.)
Về khoảng này, tôi không có kinh nghiệm. Và đương nhiên cũng chẳng ham gì kinh nghiệm ấy...
"Của Cô bé đây. Tổng cộng là hai đồng bạc."
"Cảm ơn chị."
Tôi đặt hai đồng bạc vào khay và nhận lấy thẻ mạo hiểm giả.
"Cô bé hãy kiểm tra lại thông tin xem có chính xác không nhé."
1
"Vâng."
Tôi đưa tấm thẻ mạo hiểm giả màu xanh lá nhạt lên.
Nhân tiện, mỗi nghề nghiệp sẽ có một màu sắc khác nhau.
Chẳng hạn như màu xanh lá nhạt là phục hồi sư. Màu đỏ là Kiếm sĩ.
Thẻ của tôi là thẻ hạng F nên không có viền. Lên hạng E, thẻ sẽ được thêm viền đen bên ngoài. Ban đầu viền có tạo tiết khá đơn sơ. Nhưng lên hạng càng cao họa tiết sẽ càng bắt mắt, cầu kỳ.
[Tên: Masha
Giới tính: Nữ
Hạng: F
Vị trí: Phục hồi sư]
"Không có vấn đề gì ạ."
"Chị đã sửa lại thông tin trên hệ thống. Cô bé còn cần giúp đỡ gì không?"
"À, chị có thể giới thiệu cho tôi nhà trọ tốt được không?"
"Nhà trọ Leviathan Đình cách Hội một ngã rẽ có món hải sản tùy hứng rất tuyệt. Nếu không ngại hải sản tươi sống, em có thể đến đó."
Không lẽ là sashimi? Nghe tuyệt đấy!!
"Cảm ơn chị. Em sẽ thử đến đó."
☆
(Chỗ này là Leviathan Đình à?)
Nghe tên có vẻ hãi hùng nhưng dáng vẻ bên ngoài Không đến mức quá hùng vĩ.
Tôi bước vào bên trong và đi đến quầy.
"Tôi có thể trọ ở đây không ạ?"
Người đứng ở quầy là... một thiếu nữ tai cáo?!
Tại sao? Leviathan và Hồ tộc thì có liên quan gì đến nhau??
À, nhưng mà thiếu nữ tai cáo này trông khá xinh nên thôi sao cũng được.
"Quý khách trọ một người nhỉ. Nhà trọ của chúng tôi có ba loại phòng ạ. Thường dân, thương nhân và quý tộc ạ."
Thường dân - 1 đêm 5 đồng sát. Tiền ăn tính riêng.
Thương nhân - 1 đêm 5 đồng đồng. Tiền ăn tính riêng. Có phòng tắm vòi sen kiêm nhà vệ sinh.
Quý tộc - 1 đêm 1 đồng vàng. Bao gồm bữa sáng và bữa tối sang trọng. Phòng tắm nước nóng và phòng vệ sinh riêng biệt. Dịch vụ gọi đồ uống miễn phí.
Hừm... để xem nào... đương nhiên tôi sẽ chọn phòng Quý tộc rồi.
Hiện tại tôi chỉ còn 9 đồng vàng. Tuy nhiên, trong <Kho lưu trữ> của tôi đang có rất nhiều ma thạch. Vậy nên tôi cũng không lo về vấn đề tiền bạc.
Quan trọng hơn, tôi định sẽ lên tàu về Cố đô Pohvi vào ngày mai. Đằng nào cũng không ở lại đây lâu. Thế thì tại sao lại không tận hưởng một đêm phòng VIP nhỉ!
"Cho tôi phòng quý tộc một đêm."
Thiếu nữ tai cáo đưa tay ra.
(............à, sợ mình không có tiền trả nhỉ.)
Tôi đặt đồng vàng lên tay thiếu nữ tai cáo.
"Cảm ơn quý khách! Tên tôi là Kon. Tôi sẽ đưa quý khách đến phòng ạ."
Kon!!!!
3
(Hự... là ai đã đặt tên cho cô bé này thế?!)
Xém chút nữa thì tôi đã phụt cười rồi.... nguy thật!!
"Mời quý khách hướng này."
(Ồ! Thật sự có đuôi này!!)
Tôi đi theo sau Kon. Mắt không thể rời khỏi chiếc đuôi bông mềm.
(Chắc nó mềm mại lắm...)
Mặc dù muốn chạm vào, nhưng tôi đã kìm hãm đôi tay lại bằng lý trí sắt thép.
Nghe nói chạm vào cáo hoang dã sẽ bị nhiễm bệnh. Nhưng nếu là thiếu nữ Hồ tộc được nuôi ở trong nhà thì chắc sẽ không sao đâu nhỉ?
"Phòng của quý khách đây ạ. Còn đây là chìa khóa ạ. Quý khách dùng bữa luôn trong phòng hay xuống nhà ăn ạ?"
Trong lúc tôi nghĩ vớ vẩn, căn phòng đã ở ngay trước mắt.
Cửa gỗ sang trọng. Trông cứ như khách sạn 3 sao!
"Tôi sẽ dùng bữa trong phòng."
"Vâng ạ. Tôi sẽ túc trực ở quầy, nếu quý khách cần gì hãy liên lạc với tôi thông qua thiết bị ma thuật được lắp đặt trong phòng nhé."
"Tôi hiểu rồi."
Tôi nhận lấy chìa khóa từ Kon.
(Phòng quý tộc sẽ như thế nào đây...)