Chào buổi sáng tốt lành!
Thiếu nữ của biển cả Marena đây!!
Ngày hôm nay tâm trạng của tôi vẫn vô cùng tươi mới.
Thường ngày, tôi sẽ mượn tạm tàu câu cá của anh trai Sandro, cùng với những người bạn thân thiết ra vịnh câu cá.
Thế nhưng mấy tháng vừa qua, bởi lũ ma vật không biết từ đâu kéo đến mà hiện tại tôi chỉ được phép câu cá ở gần bến cảng. Mà dù là thế, tình yêu dành cho câu cá của tôi cũng không suy suyển.
"Biển vẫn đẹp rạng ngời như ngày nào!"
Thật khó để tin rằng ngoài kia đang xuất hiện ma vật.
Với một chiếc cần câu và một xô nước, tôi đang hướng về biển cả.
"Hôm nay lại tiếp tục câu thật nhiều buổi tối thôi~"
Tôi thích câu cá. Và đương nhiên cũng thích ăn chúng nữa. Nếu nói, biển và cá chính là nguồn sống của ngư dân chúng tôi thì cũng không sai.
(Hôm nay mình sẽ câu được gì đây♪)
Vẫn chưa đến địa điểm câu, nhưng tâm trạng của tôi đã bắt đầu phấn khích rồi.
Tôi đưa tay lên chán, trông ngóng cảnh tượng phía trước.
(Kìa kìa, ở đằng đó chẳng phải là anh hai...................?)
A-Anh... anh hai... đ-đang đi cùng với một chị gái?!
Một người đàn ông yêu biển cá và tôm cá còn hơn cả bản thân như anh hai mà lại đi cùng với một chị gái?!
"Không thể nào, không thể nào..."
Cả hai người đang nói chuyện vui vẻ với nhau.
Dường như đang hướng về phía thuyền câu cá.
(Anh ấy định đưa chị gái ấy đi câu cá sao?)
Hình như chị gái đó có mang theo dụng cụ câu.
(K-Không lẽ là hẹn hò?!)
Không không! Phải làm rõ chuyện này mới được!!
Tôi chạy vụt tốc đến chỗ của anh hai.
"Anh hai!"
"Marena? Em đang làm gì ở đây vậy?"
Tôi liếc nhìn chị gái. Bịt mắt?
"Câu này là em hỏi anh mới phải. Không lẽ anh đang định ra biển? Em đã dặn anh không được ra biển rồi mà!"
"Hự... Không phải như em nghĩ đâu. Lần này anh đi cùng Masha, nên không đi quá đá như lần trước đâu..."
"Masha!?"
"À... Masha là tên của cô gái này."
Anh hai chỉ vào chị gái ở bên cạnh.
Chị gái bên cạnh bước đến trước tôi, nhìn xuống.
"Em là Marena nhỉ? Chị tên là Masha. Rất hân hạnh được làm quen."
Mặc dù, cảm thấy kỳ lạ không hiểu tại sao chị gái bịt mắt này lại nắm rõ vị trí của tôi. Nhưng tôi bỏ qua điều đó mà bắt lấy bàn tay chìa ra của chị ấy.
"Cho tôi mượn tay."
Kéo bàn tay xuống cho dễ quan sát, tôi dùng toàn bộ ngón tay của mình sờ lên để xác nhận.
"Hyáa!"
"Marena, em làm gì thế!"
"Em chỉ đang kiểm tra tay của chị gái này thôi. Bàn tay nhãn mịn như thế này chắc chắn là chưa từng câu cá rồi."
Bấm vào đâu là da thịt lún vào đó. Độ đàn hồi cũng không kém gì tay em bé. Đừng nói câu cá, chị gái này có khi còn chưa từng làm việc nặng nhọc.
Đưa một người như vậy lên thuyền câu cá, chính là xem thường câu cá rồi!
"Ha ha, trông vậy thôi, Masha rất có tài năng câu cá đó."
"Vì muốn hẹn hò với con gái mà nói dối. Em đã nhìn nhầm anh hai rồi. Hưm!"
"Ngốc! Em đang nói cái quái gì vậy Marena, nếu không tin thì leo lên thuyền đi cùng bọn này đi!"
"Thích thì chiều!!"
Tôi nổi giận đùng đùng nhảy lên thuyền.
(Mình sẽ cho anh hai thấy, ai là người giỏi câu cá ở đây!!!)
☆☆☆
Tôi và Sandro cùng đi đến nơi mà anh ta đỗ thuyền câu cá. Khoảng cách cũng không xa lắm, hai chúng tôi vừa đi vừa tán chuyện không đâu.
Đúng lúc nhìn thấy bóng dáng của con thuyền, trước chúng tôi bất chợt xuất hiện một rào cản.
Đó là một cô bé khoảng 12 tuổi có nước da ngăm đen với vóc dáng tương đối nhỏ nhắn.
Cô bé mặc một chiếc quần ngắn, áo thun hai dây và mang theo dụng cụ câu cá. Thoạt nhìn trông có vẻ rất năng động.
Bên dưới mũ tránh nắng là mái tóc đen, và cặp đồng tử xanh lục. Chỉ như vậy thôi, tôi cũng đoán ra được, cô bé này là em gái của Sandro, Marena.
(Hai người này thân thiết nhỉ.)
Không nói gì, tôi chỉ đứng một bên quan sát hai người họ.
Khi được Sandro giới thiệu, tôi tiến đến trước mặt và đưa tay về phía Marena.
Đột nhiên bị Marena sờ tay, tôi thảm hại hét lên.
(...hóa ra là bắt trước thám tử à......)
Làm tôi hết hồn.
Nói chung là đã có nhiều chuyện xảy ra. Nhưng cuối cùng, chúng tôi vẫn bình an bước lên thuyền, rời khỏi bến cảng.
☆
"Ở đây là được rồi."
Thuyền dừng lại ở vùng biển cách bến cảng khoảng 10Km. Từ đây tôi vẫn có thể nhìn thấy đất liền.
"Em câu luôn đây."
Vừa đến nơi Marena đã chuẩn bị mồi câu và thả câu.
"Ở đây có những loại cá thế nào nhỉ?"
Trước câu hỏi của tôi, Sandro bắt đầu liệt kê ra tên của những loài cá. Anh ta nêu rõ loại cá có thể ăn được và đặc điểm của chúng.
"Lưới của cô đây."
"Cảm ơn."
Tôi nhận lấy lưới và tìm một vị trí thích hợp.
(Marena đang quan sát mình nhỉ.)
Khi tôi nhìn qua cô bé, cô bé đánh mặt sang chỗ khác.
"Làm sao có thể bắt được cá đơn giản như vậy chứ."
Marena nói đúng. Tôi cũng không nghĩ mình có thể bắt cá theo cách này. Nếu chỉ ném lưới đã bắt được cá thì ai cũng giàu hết rồi. Nhưng với chỉ số may mắn trên 2800, tôi cũng không dám khẳng định kết quả.
"Như thế này... ném~"
Vừa ném lưới xuống nước, tôi đã cảm nhận được độ nặng. Một cảm giác không lành dấy lên trong lòng tôi. Cái này, không lẽ nào?
"...........!"
"K-Không thể nào!"
"Tuyệt quá Masha, cả một lưới Numaneri!"
(Thật ấy à...)
Những tưởng chỉ có chỉ số hấp dẫn (CHR) là gây ra vấn đề. Không ngờ ngay cả chỉ số may mắn cũng không ổn tẹo nào.
"L-Làm thế nào, làm thế nào mà chị đánh được nhiều cá như thế! Lưới chỉ mới được ném xuống thôi mà!!"
"A ha ha... chắc là may mắn của chị quá cao?"
"Chị đang nói cái quái gì thế!"
Thật đáng tiếc, nhưng những lời tôi nói khá nghiêm túc đấy.
"Masha, cô có muốn trở thành ngư dân không!"
"Ha ha... tôi chỉ câu cá vì rảnh rỗi-"
"Không công nhận!"
Marena đột nhiên hét lên.
"Chị thậm chí còn không nghiêm túc! Tại sao một người như chị lại được Nữ thần biển cả chúc phúc chứ!!"
Nữ thần biển cả?
Tôi nghĩ lý do lớn nhất là vì chỉ số may mắn.
Nhưng dù có giải thích như vậy, chắc hẳn Marena cũng sẽ không thể chấp nhận.
Nói trắng ra, tôi không hiểu được cảm giác của một ngư dân. Tuy nhiên, thứ mà bản thân cố gắng mãi vẫn không đạt được, trong khi một người vừa bắt đầu đã cho ra thành tích tốt hơn mình, chứng kiến một thứ như vậy, chắc hẳn sẽ chẳng ai cảm thấy vui vẻ gì.
"Marena, em bị làm sao thế. Tự dưng hét lên."
"Tại vì, không phải nó quá kỳ lạ sao!"
"Marena, em..."
(Ồ dá, không lẽ nào...)
Ra vậy ra vậy, hình như tôi đã hiểu sai cảm giác của Marena rồi.
"Gì chứ!"
Tôi đi đến bên cạnh Marena, cúi người xuống, và nói nhỏ vào tai cô bé.
"Na...Na... chị nói gì vậy?!"
"Đúng như những gì chị nói thôi. Vậy nên Marena hãy yên tâm nhé. Chị không có ý gì với anh trai của em đâu."
"C-Chị nghĩ ăn nói tùy tiện là tôi sẽ tin sao?"
"Vậy để chị chứng minh nhé."
Tôi liếm nhẹ lên tai Marena.
"H-Hau... chị làm trò gì vậy..."
"Là tại vì Marena không chịu tin thôi."
Tôi nở nụ cười tinh nghịch rồi xoay người rời đi.
Nhân tiện, Sandro đang nóng giận nhìn về phía đường chân trời, nên hoàn toàn không nhận ra tôi đã tiếp xúc với Marena.
(Giờ thì, vớt thêm một mẻ cá nữa thôi♪)
☆☆☆
C-Cái gì mà "Chị chỉ thích những cô bé đáng yêu như Marena." chứ!!
(Chắc chắn là chị ấy nói dối để lừa mình.)
Nhưng mà nhưng mà, tông giọng của chị Masha khi đó rất nghiêm túc.
Nghĩ kỹ lại thì... dù chị ấy bịt mắt, nhưng đường nét khuôn mắt vẫn rất xinh đẹp. Tay của chị ấy cũng rất mềm mịn nữa. Chưa kể... ngực cũng k-khá to...
Tôi đặt hai tay lên ngực mình.
*Thình thịch*
1
(Sao mặt mình lại nóng thế này?)
Bất giác, tôi nhắm nghiền mắt. Hành động này chỉ đến từ vô thức. Nhưng tại nó mà tôi lại nhớ đến mùi hương của mái tóc, và tông giọng thấp kia.
(Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa... câu cá thôi. Câu cá sẽ giúp mình quên đi hết mọi chuyện!)
Nhặt cần câu lên, tôi chỉnh lại móc câu, gắn mồi vào rồi thả câu.
(Nước biển trông có vẻ lạ nhỉ...)
Nó tối hơn mọi khi?
Tôi chồm người về phía trước để quan sát kỹ hơn.
Đúng lúc này...
*Àoooo*
...từ mặt nước, một thứ gì đó lao đến.
"Nguy hiểm!"
Tôi nghe thấy giọng chị Masha.
Chị Masha bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi và đẩy tôi ra sau lưng chị ấy. Như thể đang muốn bảo vệ tôi khỏi thứ gì đó vậy.
"Cũng may là mình phát hiện kịp thời. Tại sao lại xuất hiện Lizardman ở đây nhỉ."
Vẫn chưa hiểu được chuyện gì vừa xảy ra, tôi từ từ ngước nhìn lên.
(.....................!)
Tôi không biết mình nên nói gì.
Cũng không biết khung cảnh ở trước mắt có phải là sự thật không.
Bàn tay nhỏ ngắn của chị Masha đang xuyên vào lồng ngực của một người đàn ông cao to có nước da xanh lá. Người đàn ông này, có khuôn mặt giống tắc kè... hay nói cách khác, thì đó là một ma vật có tên là Lizardman.
"Bẩn tay rồi. Ma thuật sinh hoạt <Clean>."
Bàn tay của chị Masha được rút ra khỏi lồng ngực của Lizardman. Do vừa xuyên thủng một con ma vật bằng tay không, nên bàn tay và tay áo của chị Masha dính đầy thứ chất lỏng màu xanh. Tuy nhiên, chỉ trong một thoáng, bàn tay và tay áo của chị ấy đã sạch đẹp trở lại.
"Marena, em không sao chứ?"
Chị Masha hạ thấp người xuống, đưa tay sờ má tôi. Lúc này, tôi mới choàng tỉnh lại.
"E-Em không sao... vừa rồi là?"
"Lizardman. Kỹ năng của chị đột nhiên phản ứng với ma vật. May mà chị đã kịp thời tìm ra vị trí của nó và bảo vệ được Marena."
Chị Masha mỉm cười.
*Thình thịch*
"Cảm ơn chị."
(...q-q-quá ngầu!!!)
Mặt khác, ông anh trai của tôi đã bất tỉnh vì sợ hãi khi nhìn thấy Lizardman.
2
☆☆☆
Lúc phát hiện ra tín hiệu ma vật ở gần Marena, tôi cứ ngỡ là tim mình đã ngừng đập. Nhưng may mắn thay, bằng một cách nào đó (vật lý), tôi đã bảo vệ được Marena khỏi nanh vuốt của ma vật.
(Nếu bình tĩnh hơn, có lẽ mình đã triển khai <Kết giới>.)
Vừa rồi, giả như sai sót một chút, rất có thể tôi đã gây thương tích cho Marena.
(Kiểm điểm...)
Sau đó, mọi chuyện còn phiền phức hơn nữa.
Vừa quay trở lại bến cảng, chúng tôi đã phải chóng vánh đến Hội để thông báo về xuất hiện của Lizardman ở vùng biển nông.
Nghe nói, Hội đã đưa ra thông báo cấm người dân ra biển. Và ngày hôm sau sẽ thiết lập đội điều tra gì đó.
Mải đến khoảng chiều tà, tôi mới được giải phóng và quay trở về phòng của mình ở Leviathan Đình.
(Mệt quá...)
Chúc ngủ ngon.