Phục Hồi Sư Trở Về Từ Vực Thẳm

Chào buổi sáng.

Hôm nay, tôi định sẽ xuống phòng ăn một chuyến.

Tôi mang thùng băng chứa cá mà mình câu được xuống quầy tiếp tân tìm Kon.

"Kon, đây là chiến lợi phẩm tôi đã câu được hôm qua. Câu nhiều quá nên nếu không phiền thì nhận giúp tôi nhé."

Không biết nói như thế này thì có khả nghi quá không nhỉ? Tôi và Kon cũng chẳng thân thiết gì với nhau. Khách trọ đột nhiên mang cá đến tặng cho chủ quán trọ... nghĩ kỹ thì đúng là nguy hiểm thật.

(Nhưng mình cũng không nghĩ ra được cách nói nào tự nhiên hơn.)

"Vậy ạ? A, đây không phải là Numanechi sao? Tôi nhận được chứ ạ!"

À rế? Không những không nghi ngờ mà Kon thậm chí còn tỏ ra rất vui mừng.

"Tự nói thế này thì hơi kỳ lạ, nhưng khi nhận đồ của một người không quen biết lắm, không phải là nên cảnh giác sao?"

"Tiểu thư Masha đã trọ lại ở phòng quý tộc ba ngày. Ở một mức độ nào đó vẫn đáng tin tưởng. Hơn nữa, khứu giác của tôi rất nhạy ạ."

"Ồ, thì ra là vậy."

Thú nhân sở hữu giác quan tốt hơn con người. Đây là dường như là một yếu tố khá điển hình trong thế giới fantasy. Thật vinh dự vì tôi đã được nghe tận tai chứng kiến tận mắt.

(Nếu sử dụng chuyển dạng [Bạch dương nữ tử], không biết mình có thức tỉnh giác quan gì đặc biết không nhỉ.)

"Vẫn còn giữ được nguyên độ tươi sống ạ. Nhưng mà, nhận không nhiều thế này thì hơi có lỗi ạ. Hãy để tôi trả tiền theo giá thị trường nhé."

"Không cần phải như vậy đâu. Là tôi muốn Kon nhận mà."

"Như vậy không được ạ. Tiểu thư Masha đã bỏ ra công sức để đạt được số cá này ạ. Tôi không thể nhận mà không đáp lại gì ạ."

"A ha ha..."

(Thật ra, mình không tiêu tốn nhiều công sức đến vậy...)

Phần lớn là nhờ chỉ số may mắn trên 2800 và kỹ năng <Câu cá lv.10>.

Độ tươi mới của cá được bảo toàn cũng là vì tôi đã cho vào <Kho lưu trữ>.

Bằng một cách thức gần như gian lận như vậy mà nhận tiền từ Kon, ngược lại khiến tôi cảm thấy chột dạ.

"Hai đồng vàng ạ."

"Nhiều vậy sao?"

"Numanechi là một loại cá quý hiếm ạ. Bình thường chúng sinh sống ở dưới đáy biển, không dễ đánh bắt được chừng này đâu ạ."

"Thế à..."

Có vẻ như tôi đã làm hơi quá. Nhưng không phải là lỗi của tôi đâu nhé. Là lỗi của chỉ số may mắn đã vượt quá 2800!

"Đúng rồi, nhân dịp có được nhiều Numanechi như vậy, hay là để tôi-"

*Bộp bộp bộp*

Kon ngắt lời nhìn về phía hành lang nơi phát ra tiếng bước chân hối hả.

Tôi cũng bất giác nhìn về bên đó.

"Bà chủ, tình hình của cô chủ..."

"....Xin lỗi tiểu thư Masha, tôi có việc phải rời vị trí một chú."

"À, đừng bận tâm đến tôi."

Xuất hiện từ hành lang là chị hầu gái vẫn luôn đảm nhiệm công việc mang món ăn đến phòng tôi.

Ngay sau khi chị hầu gái thì thầm gì đó vào tai Kon. Kon đã vội vả rời khỏi vị trí và chạy đi đâu đó.

(Mà, dù sao thì mình cũng đã hoàn thành mục đích tặng cá cho Kon.)

Hướng về phòng ăn như dự định ban đầu, tôi gọi món gì đó thanh đạm. Khi đã lấp đầy cái bụng bằng bữa sáng ngon lành, tôi rời khỏi nhà trọ Leviathan Đình.

Vẫn như mọi hôm, nơi tôi đến đầu tiên là tòa nhà Hội. Những tưởng sẽ có chuyển biến gì đó sau sự kiện Lizardman xuất hiện ở gần bến cảng. Nhưng kết quả, số bóng ma tìm đến tôi vẫn tròn trĩnh con số không.

(Có lẽ mình nên nghiêm túc nghĩ đến chuyện ghé thăm Giáo hội.)



Đã 4 ngày trôi qua.

Sáng hôm nay khi thức dậy, đầu óc tôi khá mơ hồ. Bụng cũng đau âm ỉ.

(Đã là lần thứ ba rồi, mà mình vẫn chưa quen được cảm giác này...)

Thò tay vào túi chéo đặt cạnh giường, tôi lấy ra một vật thể hình ống.

Băng vệ sinh ở thế giới này chỉ có duy nhất dạng ống. Hơn nữa, nó còn được làm từ tinh chất của slime hay gì đó.

(Tại sao trị liệu với hóa giải lại không hiệu nghiệm chứ....)

Rên rỉ trong lòng, tôi thực hiện những thao tác đã trở nên quen thuộc có trong ký ức của Masha.

"Nn, lạnh quá..."

Như thế này, phần slime màu xanh sẽ hút máu và dần chuyển sang màu đỏ. Thành thật mà nói, tôi chẳng muốn biết điều này. Nhưng tất cả đều là do bản thân lựa chọn nên đành phải chấp nhận thôi.

(Tuy vậy, vẫn tốt hơi nhiều so với lúc ở trong hầm ngục.)

Lần đó phải khẳng định rằng nó đúng là một thảm họa...

"Nghỉ ngơi thêm một chút nữa..."



Định nằm nghỉ khoảng một giờ nhưng khi giật mình tỉnh giấc thì đã là buổi trưa.

Mặc dù cơ thể vẫn còn tỏa nhiệt như đang sốt nhẹ, nhưng tôi quyết tâm dựng người dậy.

Sau khi hoàn thành bữa sáng muộn ở phòng ăn, tôi rời khỏi nhà trọ Leviathan Đình.

Địa điểm mà tôi muốn đến trong ngày hôm nay chính là điện thờ của Giáo hội.

Mấy ngày vừa qua, tôi đã trốn tránh hiện thực bằng cánh hẹn Marena đi câu cá. Không hẳn là không kiếm được tiền từ chiến lợi phẩm, nhưng điều tôi thực sự muốn làm không phải là câu cá nhàn hạ. Dù trêu chọc Marena, khiến em ấy đỏ mặt vui thật...

(Đến nơi rồi.)

"Quy mô không lớn lắm nhỉ..."

Đây chính là cảm nhận đầu tiên của tôi.

Lần cuối cùng mà tôi nhìn thấy điện thờ của Giáo hội là ở Thánh Quốc. Nếu so sánh với điện thờ chính được xây dựng nguy nga tráng lệ tại trung tâm Thánh Quốc thì nơi đây trong khá sơ sài và mộc mạc.

(Sức ảnh hưởng của Giáo hội vẫn chưa tác động đến Vương quốc sao...?)

Hmm... thành phố cảng Ezeruhi... cái tên này chắc chắn là tôi đã nghe qua ở đâu đó rồi.

Hình như trong lịch sử, ở thành phố cảng đã xảy ra sự kiện gì đó. Bấy giờ, Dũng sĩ và tổ đội của anh ta, bao gồm Thánh nữ, đã chiến đấu anh dũng để bảo vệ thành phố khỏi hiểm họa diệt vong.

Kể từ sau sự kiện đó, tầm ảnh hưởng của Giáo hội lên Vương quốc được đà trở nên hùng mạnh hơn.

Hi vọng là tôi không nhớ nhầm.

(A, hơi lạc đề rồi. Quay trở lại mục đích ban đầu nào.)

Tôi bước vào điện thờ. Và gần như là đúng vào khoảng khắc ấy, một chất giọng quen thuộc đập vào tai tôi. Không những thế, người này dường như còn đang rất nóng giận.

"Hãy nói lại một lần nữa xem!"

"Rất đáng tiếc, như tôi đã nói. Lời nguyền mà con gái của ngài đang hứng chịu không thể hóa giải được. Cứ tiếp tục như thế chỉ khiến cho cô bé đau đớn hơn thôi. Làm ơn hãy giải thoát cho cô bé ngay bây giờ."

"Đứng ăn nói hàm hồ. Tôi đã quyên góp cho Giáo hội rất nhiều tiền đấy. Hơn nữa, không phải cô là Thánh nữ sao!"

"Dẫu là Thánh nữ, nhưng cũng không phải Chủ thần. Thực hiện một phép màu như vậy, tôi không thể làm được. Mong ngài hãy hiểu cho."

"Grừ... tại sao ngay cả Thánh nữ cũng không thể giải được lời nguyền cho con gái tôi chứ!"

Không ngờ, tôi lại bắt gặp được cảnh tượng này.

Cô gái đang làm náo động chính là Kon.

Còn chụp hai tay trong tư thế cầu nguyện trước Kon là thiếu nữ tóc vàng đã chạm mặt với tôi trong phòng boss ở hầm ngục.
3

(Chuyện gì đang xảy ra vậy kìa?)

Một lần nữa tôi sắp xếp lại tình hình.

Trong điện thờ lúc này có tổng cộng 5 người (không tính tôi).

Kon nóng giận lườm nhìn Thánh nữ. Trong vòng tay Kon là một cô bé mặt mũi tái mét với tay chân đã hóa thành thứ gì đó nhẫy nhụa giống xúc tu.

Thánh nữ biểu cảm vẫn không thay đổi, chụp tay như thể đang cầu nguyện trước Kon.

Một thiếu nữ mặt đồ nữ tu sĩ đang nhìn qua nhìn lại giữa hai người mà không biết nên làm thế nào.

Và cuối cùng là một người đàn ông tóc vàng ăn mặc thời thường đang dùng khăn chấm mồ hôi.

(Ừm, dù đã xác nhận thêm một lần nữa, nhưng mình vẫn chưa nắm bắt được là có chuyện gì đang diễn ra.)

Tuy nhiên... dựa theo đoạn đối thoại vừa rồi của hai người thì... có vẻ như cô bé trong vòng tay Kon mắc phải một lời nguyền gì đó nhỉ.

(Giám định.)

~ Trạng thái: Xúc tu hóa ~

(Cái này... xem ra nếu không trị liệu nhanh, sẽ rắc rối đây.)

Một khi trạng thái này kết thúc, dù có là tôi đi nữa e rằng cũng không thể hóa giải được.

"...tôi sẽ nguyên góp hết toàn bộ số tài sản mà mình kiếm được. Như vậy cũng không được sao?"

Kon quỳ xuống như thể cầu xin. Nước mắt không ngừng rơi ra từ cặp mắt to tròn.

"Như tôi đã nói, tiền không phải là vấn đề. Lời nguyền này không có cách hóa giải. Trước khi hoàn toàn trở thành ma vật, phải chịu đựng đâu đớn giày vò, mong ngài hãy giải phóng cho cô bé."

Thánh nữ trình bày bằng biểu cảm đáng tiếc.

(Mừ, chẳng thể nhìn nỗi cảnh tượng này nữa.)

"Lời nguyền đó hãy để tôi giải trừ."

Tôi bước đến trước Kon và Thánh nữ.

Bầu không khí đột ngột rơi vào trầm lặng.

Thánh nữ ngờ vực nhìn tôi.

Nữ tu sĩ thì hoảng loạn đến mức không thể ngừng xoay đầu.

Người đàn ông tóc vàng vẫn tao nhã cầm khăn tay lau mồ tuông ra từ trán.

"Tiểu thư Masha, cô thực sự có thể sao!"

Chỉ riêng Kon là người duy nhất nhìn tôi bằng ánh mắt hi vọng.

"Tất nhiên rồi, nó quá đơn giản."

"Thưa ngài, tôi không biết ngài là ai. Nhưng đừng nói ra những điều vô lý-"

"Hãy đứng đó nhìn đi."

Tôi lập kết giới, ngăn không cho Thánh nữ chạm vào mình.

"Cái này!"

Mặc kệ Thánh nữ, tôi hạ thấp người xuống, hòa với tầm nhìn của Kon.

"Vậy, tôi bắt đầu đây."

"...." Kon gật đầu.

Tôi đưa tay đến trước bé gái.

"<Kỳ tích>!"

Ngay khi tôi thì thầm như vậy. Một luồng ánh sáng bảy sắc được giải phóng khỏi lòng bàn tay của tôi. Luông ánh sáng bảy sắc chóng vánh bao phủ lên cô bé. Và chẳng mấy chốc, 4 chiếc xúc tu đã biến mất. Thay vào đó là đôi bàn tay bàn chân với nước da trắng hồng của trẻ con.

""""................""""

Không ai trong số những người có mặt ở đây nói nên lời.

"Không thể nào!"

Người đầu tiên phản ứng là Thánh nữ.

Cô chạy đến, tự ý sờ vào tay chân của cô bé.

"L-Lời nguyền đã hoàn toàn được hóa giải!"
1



"Oaaaaaaaaaaaaa!"

Kon đột ngột bật khóc. Hai tay ôm chặt lấy cô bé đang ngủ ngon giấc trong vòng tay mình.

"Kon, không sao chứ?"

Tôi khá bối rối vì đột nhiên Kon lại bật khóc như vậy.

"Tại vì tại vì... dù tôi có đi đến đâu... người ta cũng nói là không thể chữa khỏi cho Nene...."

Tên của cô bé là Nene nhỉ. Một cái tên khá đáng yêu đấy.

"Vậy à."

Tôi không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng dìu Kon lên ghế dài có trong điện thờ.

Kon nâng niu đứa con của mình, xoa đôi tai cáo và mái tóc của cô bé.

"Tôi tên là Sophia. Thánh nữ được điều phái đến điện thờ của thành phố cảng Ezeruhi này ạ. Dù biết hỏi như vậy là thất lễ với ngài, nhưng ngài có phải là Sứ đồ không ạ?"

(Aaa, phiền phức rồi đây.)

Nếu biết tôi sở hữu nghề nghiệp Sứ đồ. Giáo hội chắc chắn sẽ truy lùng tôi và biến tôi thành vật trưng bày theo đúng nghĩa đen.

"Tôi không hiểu Thánh nữ đang nói gì."

"Chỉ có Sứ đồ mới có thể sử dụng <Kỳ tích> ạ."

Đó chính là lý do tôi ghét những đứa trẻ thông minh!

(Mình đã luôn muốn được một lần nói ra câu thoại này. Không ngờ, lại có thể sử dụng nó ở đây.)

"........"
1

"........"

Dù bị tôi nhìn chăm chăm bằng <Vương áp> cùng hiệu ứng <Bạch nhãn>, nhưng Sophia không bỏ cuộc, vẫn đáp lại ánh mắt của tôi.

Hầy, thật hết cách.

Tôi tiến đến gần Sophia.

Và thì thầm vào tai cô.

"Tuyệt đối không được để lộ chuyện này ra ngoài."

"Vâng ạ..."

(Tại sao cô lại đỏ mặt và thở gấp chứ!)
1


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui