Tính hôm sau mới đăng nhưng thấy thông báo bảo trì nên thôi đăng sớm luôn.
----------------------
Cuối cùng, tôi cũng có thể ngồi uống trà nhàn hạ, bàn về mục đích mà ngày hôm nay mình tìm đến Điện thờ.
(Có điều... tại sao lại là Beaty?)
Trước mắt tôi là Beaty, một cô gái nhút nhát. Đang ngồi đối diện với tôi, nhưng cô chỉ run rẩy, cúi gằm mặt.
"Ra vậy. Ngài Masha muốn gia nhập Giáo hội nhỉ."
Sophia ngồi ở bên cạnh Beaty vừa thưởng trà vừa nói như xác nhận lại.
"Dù gì đi nữa thì hiện tại tôi là một mạo hiểm giả. Vì vậy đừng gọi tôi là ngài gì đó. Gọi Masha là được rồi."
"Sao tôi có thể thất lễ như vậy với ngài Sứ đồ!"
Tôi gọi chiếc vương miện ra.
"Tôi không nhắc lại đâu."
"Đ-Đã hiểu rồi ạ. Ở trước mặt người khác, tôi sẽ không gọi Ngài Masha theo cách mà ngài không mong muốn."
Như vậy có nghĩa là nếu không ở trước mặt người khác, cô ta sẽ giữ nguyên cách gọi này?
(...thôi, sao cũng được.)
"Quay trở lại với chủ đề chính nào. Việc tôi gia nhập Giáo hội."
"Xin lỗi ngài Masha. Vâng, về thủ tục gia nhập Giáo hội sẽ thuộc quyền quản lý của Tư tế Beaty ạ. Tôi chỉ là Thánh nữ được điều phái đến. Về cơ bản thì, Tư tế Beaty mới là người quản lý chính thức ở Điện thờ này."
"Tư tế Beaty là người quán lý? Có ổn không vậy, điện thờ này..."
Một vài giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay đang chống đùi của Beaty.
(Ấy, mình lở lời rồi!)
Cảm giác tội lỗi bắt đầu nẩy mầm trong tôi.
Tôi vội vàng uống một ngụm trà để đẩy cảm giác kia ra.
"Tư tế Beaty tuy dáng vẻ như vậy, nhưng chính thực là người quản lý của Điện thờ được Giáo hội chỉ định ạ. Tôi cũng chỉ mới đến đây vài ngày nên không rõ lắm."
"Nếu là vậy... Tư tế Beaty, cho tôi xin lỗi..."
Tôi cúi đầu.
Đặt áp lực lên một cô gái nhỏ không phải là mục đích mà ngày hôm nay tôi đến đây. Tôi chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành thủ tục gia nhập Giáo hội thôi.
"K-K-Không... không... không phải đâu ạ...!"
(Cô gái này thật sự không sao chứ?!)
Beaty không ngừng múa tay, lắc đầu. Khăn trùm đầu của nữ tu sĩ cũng vì động tác quá khích mà rơi xuống ghế, mái tóc màu hạt dẻ tung bay qua lại.
"Bình tĩnh lại nào, Tư tế Beaty." Sophia nhắc nhỡ.
Phải mất một lúc để hít thở, Beaty mới có thể quay trở lại trạng thái cúi gằm mặt, chống tay lên đùi.
(Hóa ra đây là tư thế mặc định à...)
"T-T-Tôi xin giới thiệu lại một lần nữa.... Tôi là Beaty... Tư tế được.. chỉ định quản lý Điện thờ ở Thành phố cảng..."
Vì Beaty nói rất chậm nên tôi sẽ tóm tắt lời cô như sau.
Tên của cô là Beaty.
Tư tế được Giáo hội chỉ định vào vị trí Quản lý của Điện thờ tọa lạc tại Thành phố cảng Ezeruhi này.
Gọi là Quản lý cho oai vậy thôi, trên thực tế cô là người duy nhất điều hành Giáo hội này. Dù nói rằng, Beaty đã bị Giáo hội đẩy cho một chức vụ phiền phức thì cũng không sai.
Quan hệ giữa Thánh quốc và Vương quốc hiện cũng chỉ dừng lại ở mức nước sông không phạm nước giếng. Giáo hội lại là một tổ chức tôn giáo bắt nguồn từ Thánh quốc. Tầm ảnh hưởng của Giáo hội trên Vương quốc, không cần nói cũng biết, chắc hẳn là vẫn chưa có khởi sắc gì.
Không bố trí Điện thở thì không thể nâng cấp nghề nghiệp. Có thể nói, vì đây là một điều bất đắc dĩ, nên Vương quốc không còn cách nào khác, đành phải nhượng bộ cho phép Giáo hội đặt chân vào lãnh thổ.
Mặc cho Giáo hội là một tổ chức trung lập. Nhưng chỉ có thể đứng nhìn Phục hồi sư là cư dân của đất nước lần lượt gia nhập vào Giáo hội, là một người đứng đầu của đất nước, hẳn sẽ chẳng cảm thấy vui vẻ gì.
Chính vì vậy, dẫu Vương quốc đã cho phép Giáo hội đặt chân vào đất nước, nhưng không có nghĩa là Vương quốc không giám sát, trông chừng Giáo hội. Điện thờ bé nhỏ này chính là minh chứng rõ ràng nhất. Nếu không được Vương quốc cho phép hoặc đầu tư, Điện thờ sẽ không thể mở rộng, cũng không đủ kinh phí xây dựng.
Áp dụng câu nói của người xưa "Bắt đầu từ hình thức" theo một ý nghĩa hoàn toàn ngược lại. Thay vì được đầu tư xây dựng khang trang, Điện thờ ở đây lại trông khá đơn sơ, xập xệ. Đúng với tâm ý của Vương quốc. Khi nhìn vào một điện thờ nghèo nàn như vậy, dù là muốn đến nhờ cậy, hay gia nhập... cũng phải ái ngại rằng, điện thờ rách nát này có thật sự đáng tin cậy hay không.
Beaty kể rằng, cô đã quản lý Điện thờ được 3 năm. Trong khoảng thời gian này, số lượng người đến, đếm trên đầu ngón tay. Số lượng người gia nhập, đa phần cũng chỉ là mạo hiểm giả, không ai có ý định phục vụ tại Điện thờ.
Vốn dĩ Beaty đã là một cô gái nhút nhát, ngại giao tiếp. Từ khi bị điều phái đến đây, cơ hội tiếp xúc với người khác gần như bằng không, vì vậy... cô mới trở nên như bây giờ.
(...xin chia buồn.)
Cách làm của Giáo hội giống như là đầu tư một khoảng nhỏ. Nếu nó nảy sinh lợi nhuận thì tốt, còn không cũng chẳng đáng bận tâm. Nghĩa là, ngay từ đầu họ đã không trông cậy gì vào Beaty.
"Tôi ban đầu là Thánh nữ được chỉ định ở Điện thờ tại Cố đô Pohvi. Dũng sĩ Quả cảm Patoru đã nhận chỉ thị từ Thánh Quốc đến chiêu mộ tôi vào tổ đội."
Thật trùng hợp, ngay từ đầu tôi đã biết cô là thành viên trong tổ đội Dũng sĩ. Nguyên nhân thì chắc... khỏi phải nhắc lại.
(Không biết sau đó nhóm của Dũng sĩ Quả cảm đã thế nào nhỉ?)
"Sau khi tôi gia nhập tổ đội Dũng sĩ, chúng tôi đã cùng nhau trở về Thánh quốc một chuyến. Sau đó vì Dũng sĩ muốn tôi luyện tại hầm ngục trên lãnh thổ của Vương quốc, nên chúng tôi đã khởi hành đến đây."
Có một sự thật đáng buồn là, tất cả 7 Dũng sĩ đều xuất thân từ Thánh quốc. Chính vì vậy, để có thể mượn được sức mạnh của Dũng sĩ, tất cả các quốc gia trên đại lục địa bắt buộc phải ban hành bộ luật thông hành đặc biệt cho tổ đội Dũng sĩ. Nói cách khác, Dũng sĩ có quyền đặt chân lên lãnh thổ của tất cả quốc gia.
Không biết người khác nhìn vào sẽ thấy những gì. Riêng tôi, tôi lại thấy lần điều phái lần này của Thánh nữ Sophia, tuy vừa tình cờ nhưng cũng chứa đựng tính toán ở phía sau.
Bằng chứng là, ngay khi Sophia được điều phái đến, đã có hai người tương đối giàu có đã tìm đến và ghé thăm Điện thờ.
(Không thể có chuyện, Giáo hội không hiểu được tầm ảnh hưởng của Thánh nữ.)
Mặc dù, Tư tế Beaty đương nhiên cũng không kém cạnh gì...
Ít nhất thì nhờ vào kết quả giám định, tôi nhận thấy, kỹ năng của Beaty tuy không nhiều nhưng cân bằng hơn so với Sophia.
Còn một điểm cộng nữa dành cho Beaty là... năm nay cô đã 20 tuổi. Thế nhưng, cô vẫn giữa được vóc dáng trẻ con. Ai lại ngờ được rằng, bản thân lại có thể tìm thấy loli hợp pháp ở đây!
Che giấu đi cảm xúc hưng phấn, tôi mở lời.
"Đại khái thì tôi đã hiểu rồi. Sau khi gia nhập Giáo hội, nếu có thời gian rảnh rỗi, tôi sẽ đến điện thờ giúp đỡ. Trong trường hợp khẩn cấp xuất hiện bệnh nhân mà hai người không trị liệu được, thì cứ tìm đến tôi. Có lẽ tôi sẽ ở nhà trọ Leviathan Đình trong một khoảng thời gian."
"C-Cảm ơn ngài Masha rất nhiều ạ."
"Đã bảo là đừng gọi tôi như vậy rồi kia mà."
"V-Vậy bây giờ tôi sẽ giúp ngài Masha chuẩn bị giấy gia nhập..."
Beaty hoàn toàn không nghe thấy những gì tôi than phiền. Cố gắng truyền đạt từ ngữ dường như đã chiếm hết dung lượng bộ não của cô ấy rồi.
☆
Hoàn tất việc đăng ký gia nhập Giáo hội. Thứ tôi nhận được là một chiếc trâm cái áo và rosario tượng chưng cho Giáo hội. Trâm cài tôi đeo trên ngực phải, còn rosario tôi buộc quanh hông.
(Đã chiều tà rồi sao... mau về thôi.)
Đang nghĩ bụng xem sẽ ăn gì vào tối nay, thì trong lúc gần ra đến đường lớn, tôi bắt gặp bóng lưng quen thuộc.
Bóng lưng ấy đang vẫy đuôi, bế một bé gái tai cáo trên tay.
"Kon vẫn chưa về sao?"
"A, thực ra tôi đang đợi tiểu thư Masha ạ."
Vai Kon khẽ run khi nghe thấy giọng tôi. Có vẻ như Kon đã quá chú tăm vào việc ngắm nhìn khuôn mặt lúc ngủ của Nene. Điều này chứng tỏ, Kon rất thương yêu con gái của mình.
(Không biết kẻ nào là cha của đứa bé. Thật đáng ghe... thật may mắn!)
Có lẽ tôi nên từ bỏ giấc mộng được chạm vào đuôi của Kon thôi. Thay vào đó, tôi sẽ chuyển mục tiêu sang Nene, khi cô bé khỏe mạnh trở lại.
1
"Có việc gì sao?"
"Vâng ạ. Tôi muốn gửi lời cảm ơn đến tiểu thư Masha ạ."
"Không không, tôi đâu giúp Kon vì muốn nhận lời cảm ơn."
"Dù tiểu thư nói vậy, thì cũng không được ạ. Nói ở đây thì không tiện lắm, nếu không phiền tiểu thư Masha đến nhà tôi nhé!"
Nhìn chiếc đuôi cáo bông mềm đánh quả lắc sau lưng Kon, tôi có cảm giác như thể bản thân đã bị thôi miên, không thể nói ra lời từ chối được.
"Không phiền không phiền. Nhưng Kon có nhà riêng sao? Tôi cứ nghĩ Kon sống ở nhà trọ Leviathan Đình."
"Tất nhiên rồi ạ. Mỗi đêm tôi đều về nhà riêng."
Hiểu rằng bản thân không thể từ chối, tôi ngoan ngoãn đi bên cạnh Kon.
Nơi chúng tôi đến, không đầu khác chính là... Leviathan Đình.
"Chỗ này..."
"Không sao đâu ạ. Tiểu thư Masha hãy đi theo tôi nhé."
Không nghĩ ngợi nữa, tôi theo sau Kon vào nhà trọ Leviathan Đình. Sau khi nói chuyện qua lại với hầu gái, Kon đưa tôi vào căn phòng bên trong quầy.
Tôi biết là ở phía sau quầy, có một căn phòng. Nhưng lại chưa từng nghĩ, bản thân sẽ được mời vào đây.
Căn phòng sau quầy, là một căn phòng rộng lớn được bố trí bàn ghế, kệ sách, bàn làm việc trông giống thư phòng.
"Như thế này ạ."
Kon lấy một quyển sách bìa xanh trên bàn và đặt vào khe trống trên kệ sách.
Kệ sách vang lên một tiếng động nhẹ, rồi tự động trược sang một bên.
(Cơ chế bí mật!!!)
Dù chuyển động của nó khá đơn điệu và không mấy ấn tượng, nhưng vẫn khiến tôi cảm thấy hưng phấn.
"Bên trong là Cổng dịch chuyển, một loại ma đạo cụ ạ. Cổng này sẽ dẫn trực tiếp đến nhà của tôi ở ngoại ô."
"Cổng dịch chuyển! Có một thứ như vậy sao?! Tuyệt ghê!!"
"Tiểu thư Masha cảm thấy thích thú là tôi vui rồi ạ."
Sau đó, Kon bế Nene bước vào cổng trước, tôi theo sau.
Nơi mà chúng tôi bước ra là một nhà kho ở sau vườn nhà Kon.
(Tuy đơn sơ những vẫn rất quý phái.)
Cảm nhận của tôi về ngôi nhà này là như vậy.
Nó không rộng lớn áp đảo và bề thế như ngôi tề thự của búp bê mà tôi tìm thấy bên dưới Abyss. Nhưng nếu được phép chọn lựa, chắc hẳn tôi sẽ chọn sống ở ngôi nhà này.
Cơ bản thì tôi thích sống trong một ngồi nhà có thể quan sát được tổng quát hơn. Nếu sống tại một ngôi nhà quá rộng lớn, ở những nơi không thể để mắt đến, mà xuất hiện bộ 3 GNR (G**n - N**n - R*t) thì tôi chắc chắn sẽ phát điên.
"Mời tiểu thư Masha ngồi ạ."
Đặt bé Nene lên ghế Sô pha, Kon mời tôi ngồi ở ghế đối diện, còn bản thân thì đi pha trà, bưng bánh.
"Tiểu thư Masha cứ tự nhiên ạ."
"Cảm ơn Kon."
Xem ra Kon không muốn rời xa Nene dù chỉ là một chút. Kon ngồi cạnh và vuốt ve mái tóc của cô bé.
Được Kon vuốt tóc, đôi tai cáo của Nene run lên vui sướng trông vô cùng đáng yêu.
Chỉ nhìn cảnh tượng này thôi cũng đủ khiến tách hồng trà trong tay tôi ngọt hơn mà chẳng cần thêm đường.
1
"Tiểu thư Masha, cảm ơn tiểu thư rất nhiều. Thành thật mà nói... tôi đã từng có ý định bỏ cuộc. Cứ tiếp tục như thế này, một lúc nào đó Nene sẽ trở thành ma vật... khi đó, con bé sẽ càng phải đòn chịu nhiều đau khổ hơn..."
Tôi im lặng lắng nghe.
"Dẫu biết thế... nhưng một người mẹ yếu đuối như tôi... không thể từ bỏ Nene. Tôi chạy từ chỗ này đến chỗ khác. Cố gắn tích lũy tiền bạc. Mở rộng kinh doanh nhà trọ... thế nhưng, dù kiếm được bao nhiêu của cải đi nữa... tôi cũng không thể dùng chúng để đổi lấy sức khỏe và nụ cười của Nene..."
Kon đưa tay sờ lên má của Nene.
"Ngày xưa Nene rất năng động. Con bé luôn thích chạy nhảy trong rừng. Tôi cũng thường đưa con bé đi tắm nắng trên bãi cát và săn bắt ở trong rừng. Nhưng vào khoảng hai năm trước, ngón tay của Nene đột ngột trở thành xúc tu."
Kon bắt đầu sụt sùi.
"Nene không thể cười được nữa. Mỗi khi thức dậy, con bé luôn phải chống chịu với cơn đau dữ đội đến từ những biến đổi. Khuôn mặt đáng yêu của con bé đã không còn nữa, biểu cảm của con bé lúc nào cũng bị đao đớn bóp méo, nước mắt giàn giụa..."
Bầu không gian bất chợt trở nên im ắng. Kon rút tay ra khỏi bờ má của Nene, chỉnh lại tư thế ngồi nghiêm nghị và quay lại nhìn vào mắt tôi.
"Một lần nữa xin cảm ơn tiểu thư Masha ạ! Nhờ tiểu thư mà con gái của tôi đã không phải có một kết cục đáng thương. Nhờ tiểu thư mà người làm mẹ như tôi có thể tiếp tục được bảo vệ báu vật vô giá là đứa con gái này..."
Kon quỳ xuống mặt đất và cúi đầu đến mức chạm trán lên sàn.
"Kon, làm ơn hãy đứng lên..."
Không thể chịu đựng được khung cảnh này nữa, tôi chạy đến và đỡ Kon dậy.
"Tôi hiểu được tấm lòng biết ơn của Kon mà. Đứng dậy đi, nhé, nhé!"
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì hết!"
"Vâng ạ..."
Cuối cùng thì Kon cũng chịu ngồi lên ghế. Lợi dụng tình thế, tôi đã thử chạm vào đuôi của Kon. Nó mềm mại hơn cả những gì mà tôi tưởng tượng!
"Thật ra, tôi định sẽ nấu một bữa tối thịnh soạn để tiếp đãi tiểu thư Masha. Hôm trước nhận được rất nhiều Numanechi từ tiểu thư nhưng lại chưa có dịp trổ tài."
"Ồ, ý tưởng này hay đó. Tôi cũng muốn biết hương vị của Numanechi gì đó."
"Còn nữa, tôi sẽ chuẩn bị cho tiểu thư phí trị liệu ạ. Tiểu thư muốn bao nhiêu cũng được."
"Không không không, tôi không giúp Kon vì tiền. Riêng chuyện này thì tôi không thể nhượng bộ."
Tiền thì tôi có thể kiếm nhờ bán ma thạch. Chỉ vì một chút ít tiền mà biến lòng tốt của bản thân thành thứ rẻ mạc, như vậy thì còn ý nghĩa gì nữa.
Đương nhiên tôi sẽ lấy tiền nếu đó là một người hoàn toàn xa lạ. Nhưng một khi đã quen biết, thì dù chỉ một ngày, tôi cũng không có ý định lấy tiền.
(Mà, còn phải tùy thuộc vào đó là mối quan hệ tốt hay xấu.)
"Vậy thì vậy thì... tiểu thư Masha hãy ở lại nhà của tôi nhé. Tôi muốn chăm sóc cho tiểu thư để đền đáp ơn nghĩa!"
"Hả... ể...?"
"Tiểu thư thuê nhà trọ sẽ rất tốn kém... ở đây cũng có bồn tắm và đầy đủ đồ dùng... Tôi có thể đảm bảo ở nhà tôi sẽ không thua kém phòng quý tộc ạ!"
Hai mắt Kon đã bắt đầu hình thành vòng xoáy. Có vẻ như, Kon cũng đang rất bối rối trước đề nghị mà bản thân đưa ra.
Nếu phải đưa ra nhận định thật lòng thì... đương nhiên là tôi muốn ở cùng nhà với một, à không, với hai thiếu nữ tai cáo đuôi bông xinh đẹp, mềm mại rồi!!
(Nhưng mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy, chẳng hạn như...)
"Đề nghị của Kon rất hấp dẫn... nhưng còn chồng của Kon thì sao?"
Đúng vậy, Kon có con gái, điều đó nghĩa là Kon đã kết hôn. Tôi mà ở lại đây chắc hẳn sẽ trở thành kì đà, gây cản trở cho cuộc sống hạnh phúc của gia đình người ta.
"Chồng? Tôi chưa từng kết hôn."
"Ể?"
Thế tức là sao??
"Vậy, Nene là con gái của ai?"
"Là con gái của tôi và em gái."
4
"À, hóa ra là vậy."
.........Khoan! Chờ đã!!!