Phục Hồi Sư Trở Về Từ Vực Thẳm

"Đám người đó lại đến..."

"Chúng ta phải làm sao bây giờ..."

Giọng nói bất an của hai bé gái vang trong con hẻm.

"Chị bịt mắt có nói, nếu gặp nguy hiểm hãy thông báo với chị ấy."

"Nhưng nhà chị ấy ở rất xa..."

Một cậu bé cố tìm cách an ủi hai cô bé nhưng cũng chỉ khiến tâm trạng cả ba thêm bất an.

"Bọn nhóc kia rồi!"

"Mau bắt chúng lại!!"

Từ đầu con hẻm, hai gã đàn ông xuất hiện.

"Tớ sẽ ở lại câu giờ, hai cậu chạy đi!"

"Nhưng mà..."

"Đi thôi... chúng ta phải tìm chị bịt mắt!"

Cậu bé mạnh dạng đứng trước hai gã đàn ông.

Một trong hai cô bé nắm lấy tay của cô bé còn lại và chạy vào sâu bên trong con hẻm.

"...haa...haa... mọi người đâu rồi?"

"Tớ không biết..."

"Mấy người đáng sợ xuất hiện, chúng tớ chia nhau ra mỗi người chạy một hướng..."

"Thế à..."

Giữa đường, hai cô bé gặp được cậu nhóc thủ lĩnh chạy ra từ một ngã rẽ. Cũng như hai cô bé, cậu nhóc thở gấp. Vì hay được tin đám người đáng sợ lại xuất hiện, thế nên cậu nhóc đã cấp tốc chạy đến khu này.

"Bây giờ chúng tớ phải làm sao..."

"Sợ quá..."

"Tớ đã bảo những người khác đi tìm chị bịt mắt rồi... chúng ta cũng nên làm vậy thôi."

"Ừm!"

Cả ba cùng chạy. Cậu nhóc chạy ở phía sau. Không ngừng cảnh giác nhìn xung quanh. Hai cô bé nắm tay nhau chạy ở phía trước.

Không lâu sau, ba đứa chạy đến con hẻm dẫn ra đường lớn.

"Đau quá..."

"Cố lên."

Một trong hai cô bé vấp ngã. Cô bé còn lại và cậu nhóc giúp cô bé đứng dậy.

"Tìm thấy bọn nhóc rồi, chúng đang ở đây."

"Đừng để chúng chạy!"

Gần như là đồng thời, hai gã đàn ông khác xuất hiện từ sâu trong con hẻm.

"Hai cậu chạy ra bên ngoài đi, tớ sẽ đối phó với bọn chúng."

"Ừm..."

Một trong hai cô bé dắt tay cô bé còn lại chạy ra đường lớn. Như vậy, ít nhất cả hai có thể trông cậy vào sự giúp đỡ của người đi đường. Cho dù hiện tại đã là buổi chiều, nhưng vẫn có không ít người đi đi lại lại trên đường lớn.

Mặt khác, cậu nhóc nhặt một viên đá và ném vào gã đàn ông gần nhất.


Viên đá gần như không lệch quỹ đạo va vào giữa chán gã đàn ông.

"Thằng nhóc, đừng có giỡn mặt!"

"Ngốc! Ngốc! Ngốc!"

"Tao sẽ giết mày!"

"Bình tĩnh đi thằng ngu, mau bắt nó lại."

Bị cậu nhóc khích tướng, gã đàn ông tức giận nổi gân máu. Giữa trán gã xuất hiện một vết máu bầm. Điều đó khiến khuôn mặt của gã trông vô cùng ngu ngốc.

Nhưng trái ngược với gã bị ném đá, gã còn lại trông khá bình tĩnh. Gã dằn mặt để gã kia không làm trái với mệnh lệnh của chủ thuê.

"Tưởng dễ bắt tôi á!"

"Cái gì?!"

"Chậc!"

Cậu nhóc sử dụng , chạy trên tường và nhảy qua đầu của hai gã đàn ông. Vừa đáp chân xuống mặt đất, cậu nhặt thêm đá và ném về phía hai gã đàn ông.

Tuy là trẻ mồ côi, nhưng cậu nhóc có thể sử dụng kỹ năng. Đây cũng chính là lý do, cậu nhóc trở thành thủ lĩnh của đám trẻ mồ côi, và tồn tại cho đến thời điểm này.

"Lêu lêu....owaaa!"

"Bắt được rồi."

Cậu nhóc thè lưỡi định trêu hai gã đàn ông thì bỗng nhiên bị nhấc khỏi mặt đất bằng một lực siết chặt hông và đầu.

"Làm tốt lắm."

"He he, đợi bắt xong mấy đứa nhóc khác, tao sẽ dạy mày một bài học vì tội ném đá tao."

"Thả tôi ra! Thả tôi ra!"

"Hư!"

Nhân vật vừa nhấc cậu nhóc lên là một gã đàn ông cao to, bắp thịt vai chắc. Gã dùng hai cánh tay đầy cơ thịt săn chắc của mình cố định cậu nhóc giữa không trung. Không cần nói cũng biết gã là đồng bọn của hai gã kia.

Trước thân thể và sức lực của một gã đàn ông cao lớn lực lưỡng, dù có vùng vẫy, cố gắng đến đâu, cậu nhóc cũng không thể thoát ra khỏi vòng tay của gã đàn ông.

"Ga!"

"Vô ích thôi."

Cậu nhóc cắn ngập răng cánh tay đầy bắp cơ của gã đàn ông. Bình thường lẽ ra sẽ rất đau, theo phản xạ mà buông tay ra, thế nhưng gã đàn ông này vẫn giữ nguyên nét mặt đá lạnh, phát ra chất giọng lãnh đạm.

"Mày mau đưa thằng nhải con đó về đi. Bọn tao đi tìm những đứa khác."

"Ờ."

"Nhớ đấy thằng nhóc láu cá!"

"Thả ra! Thả tôi ra! Đồ khốn khiếp!"

Hai gã đàn ông rời đi. Trong con hẻm lúc này chỉ còn lại gã vai to bắp thịt và cậu nhóc đang cố vặn người tìm cách thoát thân.

"Phiền phức."

"Hự..."

Cứ để thằng nhóc làm ồn thế này chắc hẳn người đi đường sẽ chú ý. Thầm nghĩ, gã giáng đao tay xuống cổ khiến cậu nhóc bất tỉnh, rồi ném cậu nhóc vào một chiếc túi vải lanh.

Vác cậu nhóc trên vai, quay trở lại xe ngựa chờ hàng ngụy tạo của cả bọn, gã chất túi vải lanh chứa cậu nhóc lên xe như một món hàng.

"Một, hai, ba... mười, mười một..."


"Cũng được kha khá nhỉ. Mày đánh xe về trước đi. Tao qua khu khác giúp bọn còn lại."

Gã cơ bắp ngừng đếm. Nhận được mệnh lệnh của đồng bọn, gã leo lên vị trí đánh xe.

"Chạy đi."

"Híiiiiii!"

Dùng chiếc roi nhỏ không phù hợp với bàn tay to bự của bản thân, gã quất mấy roi vào hông, thúc ngựa chạy.









"Lại bị thương hội Lizeroux cướp đi khách hàng sao, mày làm ăn kiểu gì vậy?!"

Tại một căn phòng tăm tối, bốn bề đều được trang trí bởi những vật thể kỳ quái, giọng nói tức giận của một người đàn ông vang vọng khắp không gian.

"...Thưa ngài, dạo gần đây thương hội Lizeroux hoạt động rất tích cực ạ. Không những thế, ma thạch của bên đó còn có chất lượng rất cao......"

Nam thanh niên là cấp dưới của người đàn ông run rẩy, khúm núm báo cáo tình hình diễn ra trong mấy ngày này.

"Cho nên bị cướp khách hàng?! Mày coi thường tao à! Bằng mọi giá phải giữ chân khách hàng cho tao!!"

"...V-Vâng, tôi sẽ liên lạc và thương lượng lại ngay!"

Nam thanh niên vội vả chạy ra ngoài. Chứng kiến bộ dạng thê thảm đó, người đàn ông nóng giận đập bàn, dựa sâu lưng vào ghế.

Người đàn ông là chủ của một thương hội. Ngoài mặt, thương hội của người đàn ông là một thương hội bình thường chuyên bán ma thạch và thuốc. Thế nhưng, ở mặt sau, vì lợi ích, người đàn ông có thể thực hiện bất kể việc gì, chẳng màng đạo lý.

(Chỉ có mỗi một việc giữ chân khách hàng cũng làm không được. Lần này mà thất bại tao sẽ quẳng mày xuống biển làm mồi cho cá!)

*Cốc cốc* Lúc này, có tiếng gõ vọng vào.

"Có chuyện gì?"

"Thưa ông chủ, tôi có chuyện muốn báo cáo."

"Vào đi."

"Cảm ơn ông chủ."

Bước vào phòng là một gã đàn ông tóc dựng ngược. Người ngợm của gã gầy trơ, trông chẳng khác gì một bộ xương bọc da.

"Có chuyện gì?"

"Thưa ông chủ, cấp dưới của tôi đã bắt thành công lũ nhóc, cần ông chủ phân loại."

"Tốt, dẫn đường đi."

"Mời ông chủ theo tôi."









"...ưuu....."


Cậu nhóc mơ màng tỉnh dậy. Vì cổ khá đau nên cậu nhóc vừa xoa xoa vừa nhìn xung quanh. Nơi đây trông giống như phòng giam, vô cùng bẩn và hôi thối. Ngoài cậu nhóc, còn có những đứa trẻ khác nữa, đang run rẩy ngồi dựa vào nhau.

Trong lúc cậu nhóc vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, cánh cửa sắt ở bên ngoài phòng giam bỗng phát ra tiếng kim loại va chạm rồi mở toang ra.

Bước vào từ bên ngoài là một người đàn ông ăn bận sang trọng, và một gã gầy dét trơ xương trông vô cùng đáng sợ.

"Con trai ở bên này, con gái ở bên kia."

"Bọn nhóc dùng làm mồi cho ma vật. Còn bên này..."

Người đàn ông đi qua phòng giam bên cạnh, nơi những bé gái đang ngồi run rẩy, dựa sát và nắm tay lẫn nhau.

"Để tôi giúp ông chủ."

"Mừ."

Gã gầy dét đến gần, giơ đèn ma thuật lên cao. Căn phòng giam tối tăm chẳng mấy chốc đã được soi rọi bởi ánh sáng chói lóa từ đèn ma thuật.

Đôi mắt đã quen với bóng tối của những bé gái không chịu được ánh sáng đột ngột liền nhắm nghiềng lại. Dường như chẳng màng đến điều đó, người đàn ông nhìn vào bên trong, quan sát kỹ lưỡng khuôn mặt của từng bé gái.

"Con bé kia được đó, tắm rửa cho nó rồi lát nữa mang đến phòng tao. Con nhóc kế bên cũng không tệ, cả hai con nhóc này nữa, bán chúng cho bên đấu giá nô lệ. Những đứa còn lại dùng để chế thuốc trường sinh bất lão."
1

"Đã rõ."

Hoàn thành công việc của bản thân, người đàn ông ăn bận sang trọng bước ra khỏi khu vực phòng giam. Gã gầy dét cũng ghi chép thứ gì đó rồi nối gót người đàn ông.

Tại khu vực phòng giam lúc này, chỉ còn lại những đứa trẻ mồ côi sống lang thang ở khu ổ chuột bị bắt đến đây. Trong số đó, có hai cô bé đã được cậu nhóc thủ lĩnh giúp cho chạy thoát, thế nhưng cả hai đã không thể cắt đuôi lũ người kia, kết quả là bị đưa đến căn phòng giam này như những đứa trẻ khác.

"Tớ sợ quá..."

"Không sao đâu. Chị bịt mắt chắc chắn sẽ đến cứu chúng ta..."

Cô bé bị chỉ định đưa đến phòng sợ hãi khóc thét. Cô bé ở kế bên ôm lấy cô bé vào lòng và vỗ lưng an ủi. Mặc cho bản thân cũng bị chọn trở thành nộ lệ đấu giá, song cô bé vẫn không từ bỏ hi vọng, cố gắng trấn an bạn mình.

"Tụi mày nhớ đừng nhầm bảng số đấy nhá."

"Ồ!"

Không lâu sau đó, gã gầy dét quay trở lại cùng một vài gã đàn ông khác.

Cánh cửa phòng giam được mở ra. Hai gã đàn ông cao to bước vào nhìn xuống bảng số treo trên cổ của những bé gái.

"Yáaaaaa!"

"Câm mồm!"

"Đừng làm tổn hại khuôn mặt của tụi nó."

"Ồ."

Hai cô bé cố gắng ôm chặt nhau, nhưng sức lực của trẻ con chẳng là gì so với một người đàn ông trưởng thành, kết quả cả hai bị tách ra một cách dễ dàng.

"Tao sẽ lo con nhóc ông chủ chọn. Ba đứa còn lại tụi mày đưa đến chỗ khách hàng đi."

"Ồ!"

"Không, đừng mà, đừng mà!"

"Mấy người định làm gì bạn tôi!"

Cửa phòng giam đóng lại.

Gã gầy dét chuyển cô bé được chỉ định cho đám người làm. Căn dặn họ tắm rửa sạch sẽ, rồi đưa đến chỗ của ông chủ.

Đồng thời, ba cô bé khác bị giam vào một chiếc lồng sắt, chất lên xe ngựa chở hàng. Và, xuất phát không lâu sau đó.









Cô bé ông chủ chỉ định đã được đưa đến phòng. Chắc hẳn, hiện tại ông chủ đang giải tỏa căng thẳng trong những ngày qua.

Xe ngựa chứa ba con nhóc kia cũng đã khởi hành. Không lâu nữa sẽ được đưa đến tay khách hàng.


Hoàn thành công việc, gã gày đét quay trở lại khu vực phòng giam.

"Đứa nào trước đây... thôi, chọn tùy tiện vậy."

"...oaaaaaaaaaa!"

"Cầm mồm."

"Hự!"

Những cậu nhóc đã bị trói chặt chân tay không thể phản kháng. Gã đàn ông chọn ra một trong số đó, vì cậu bé được chọn khóc thét, gã không tiếc thương nện một quả đấm vào bụng cậu bé.

"Ông tính làm gì cậu ta!"

"Không liên quan gì đến mày."

Cậu nhóc thủ lĩnh thét lên, gã gầy đét không lấy làm quan tâm, đóng cửa phòng giam và ngay lập tức rời khỏi đó cùng cậu bé vác bên hông.

Nơi gã đưa cậu bé đến là một căn phòng được bảo vệ nghiêm ngặt. Sau khi giơ tay chào hai tên cấp dưới gác cổng, gã bước vào bên trong.

Vừa bước vào, gã đã nghe thấy âm thanh gào rú của sinh vật phát ra từ miệng hố ở giữa căn phòng.

"Cố mà lớn cho nhanh, tao mang đồ ăn đến cho mày nè."

"Gràaaa!"

"Oaaaa!"

Gã gầy dét quan sát miệng hố. Trông thấy sinh vật ở bên dưới vẫn khỏe mạnh chạy qua chạy lại, tìm cách trốn thoát, gã nở một nụ cười man rợ và ném cậu bé xuống.

"Grạp goằm gorạp."

"................."

"Lớn cho nhanh vào để tụi tao còn thu thập ma thạch nữa nhé."

Vẫy tay chào sinh vật đang hăng say ngấu nghiếng cậu bé bên dưới hố, gã gầy dét rời khỏi căn phòng. Là một cán bộ của thương hội này, công việc của gã tương đối bận rộn.

Một lần nữa, gã quay trở về khu vực phòng giam. Lần này gã gọi thêm một vài thuộc cấp. Gã cùng đám thuộc cấp kéo vào phòng giam của những bé gái. Mỗi tên vác hai bé gác, dưới sự chỉ dẫn của gã gầy dét rời khỏi khu vực phòng giam.

Nơi cả đám đến là một nơi bốc mùi tanh hôi hầm bí không lối thoát.

Đưa mắt nhìn giữa căn phòng, gã gầy dét nhếch môi khi tìm thấy những vật chứa trông như vại to đã được chuẩn bị.

"Chia nhau ra mà làm."

"Vâng."

Gã gầy ra lệnh cho những kẻ khác.

Chúng lần lượt kéo đến khu đặt vại.

Gã cũng nối gót theo những tên thuốc cấp.

Đến trước giỏ đựng dược thảo, bột thuốc và dụng cụ nói chung, gã dừng lại, quăng hai cô bé xuống sàn. Bắt đầu từ cô bé gần nhất, gã giơ dao mổ lên.

"UMMMMMMMMMMM!"

"Unnnn!!"

".............."

Dường như đã quen với việc này, gã gầy dét dùng giao mổ, rạch một đường trên bụng của bé gái, rồi nhét nguyên liệu từ giỏ đựng vào bên trong.

Cô bé đã bị bịt miệng, chỉ có thể hét lên trong vô vọng vì đau đớn. Cô bé nằm ở bên cạnh, chứng kiến cảnh tượng thảm khóc đó, cố gắng giãy giụa tìm cách thoát thân, nhưng tay chân đều đã bị trói, không thể làm được gì.

Mặt khác, gã gầy dét im lặng, thực hiện từng động thái một cách chuẩn xác nhất. Từ động tác chuyên nghiệp có thể thấy, gã đã quá quen với việc này.

Hoàn thành việc mổ xẻ và nhồi nguyên liệu, gã cho cô bé vào trong vại. Ngay sau đó, gã bắt tay vào mổ xẻ và nhồi nguyên liệu cô bé còn lại... chẳng mấy chốc, cả hai đã thân thiết, ngoan ngoãn nằm im ắng trong vại.

Vừa rồi chỉ là công đoạn đầu tiên của công thức chế tạo thuốc . Bước tiếp theo là cho bột ma thạch vào. Bột thuốc. Dùng ma đạo cụ chống dòi bọ xâm nhập. Ngâm trong bảy bảy bốn chín ngày.

Gã gầy đét không nghĩ thứ thuốc này công hiệu, nhưng vì lũ quý tộc rất ưa dùng, thế nên ông chủ định kỳ vẫn yêu cầu gã bắt cóc khách du lịch, trẻ mồ côi về chế tạo thứ thuốc này.

"Đại ca, có kẻ xâm nhập vào thương hội!"

"Cái gì?! Dẫn đường, tao sẽ xử lý."

Không khỏi tức giận vì công việc bị làm phiền, song gã gầy dét vẫn nhanh chân nối gót theo tên thuộc cấp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận