Phục Hồi Sư Trở Về Từ Vực Thẳm

Hoàn tất thủ tục mua nhà, vẫn như mọi thường, tôi đến khu vực con hẻm gần hàng thịt xiên để tìm những đứa trẻ. Thời khắc đã là chiều tà, nếu đúng là như mọi thường, lũ trẻ sẽ ở đây chờ đợi tôi... thế nhưng, khi tôi đến con hẻm, ở đó chẳng có bóng dáng của một ai.

(Thật kỳ lạ... vào giờ này, những đứa trẻ luôn đợi mình ở đây mà.)

Với một tay cầm túi thịt xiên, tôi đi vào sâu bên trong con hẻm. Càng vào sâu, không khí bên trong con hẻm càng u ám, mùi hôi thối cũng nổi bật hơn. Nghĩ đến việc, những đứa trẻ phải sinh sống ở một nơi như thế này, tôi không khỏi cảm thấy đau lòng.

(Không tìm thấy...)

Tôi đã đi khắp mọi ngóc ngách trong con hẻm, dẫu vậy vẫn không tìm thấy những đứa trẻ, chúng như thể đã biến mất khỏi chốn này vậy.

(Sao bây giờ...)

Bình thường lũ trẻ ở đâu, thành thật tôi cũng không rõ. Tôi chỉ biết, chúng thường tụ tập tại con hẻm này để ngắm nhìn hàng thịt xiên, chờ đợi ai đó đánh rơi xiên thịt mà thôi.

"Bà chủ, bà có thấy mấy đứa trẻ ở con hẻm kia không?"

"Ta cũng không để ý..."

Không còn cách nào khác, tôi quay lại hàng thịt xiên, thử hỏi bà chủ. Bà chủ chỉ lắc đầu, làm vẻ mặt khó xử và trả lời như trên.

"Cảm ơn bà chủ."

"Không có gì."

Tạm biệt bà chủ hàng thịt xiên, tôi tiếp tục đi lang thang, với hi vọng sẽ tìm được lũ trẻ hoặc cậu bé thủ lĩnh.

Khoảng một giờ hoặc hai giờ? Đến cả tôi cũng không nắm rõ thời gian đã trôi qua. Tôi chỉ biết, bản thân đã đi lang thang ở khắp nơi để tìm kiếm lũ trẻ.

Quả nhiên, tôi không ngốc đến mức có thể suy nghĩ lạc quan trong tình huống này. Ban đầu, cho rằng là trùng hợp thì tạm chấp nhận được, nhưng nhiều giờ liền vẫn không tìm thấy... tôi chỉ có thể đi vào kết luận, lũ trẻ đã gặp phải điều gì đó thôi.

(Nơi đây là...?)

Khi nhận ra, tôi đã dừng chân tại một con phố xa lạ. Dường như, do mải chú tâm tìm lũ trẻ mà tôi đã đi lạc đến đây.

(Hôm nay về thôi...)

Bầu trời lúc này đã dần ngả sang màu xanh đậm. Nghĩ bụng hay là để mai lại tìm tiếp, tôi xoay người định trở về con đường đã đi qua... vào đúng khoảnh khắc đó, một chiếc xe ngựa chở hàng phóng đến lướt ngang qua tôi.

(...ửm?!)

Mọi việc dường như chỉ là một sự tình cờ. Tôi tình cờ nhìn qua cổ xe ngựa. Rèm che phía sau cổ xe ngựa tình cờ bị gió cuốn lên. Thế rồi, tôi tình cờ nhìn thấy bên trong cổ xe ngựa...

(Cô bé đó... chẳng phải là một trong hai cô bé luôn nắm tay nhau sao?!)

Có hai cô bé khá đáng yêu trong đám trẻ mồ côi. Vì cả hai luôn thân thiết nắm tay nhau, nên tôi rất có ấn tượng với hai cô bé này.

(Tóm lại, phải bám theo cổ xe ngựa chở hàng đó.)

Vận dụng tối đa khả năng của , tôi gia tốc và đuổi theo cổ xe ngựa kia. Rút ngắn đến tầm 2-3 mét, tôi duy trì tốc độ, không để cổ xe ngựa rơi ra khỏi tầm nhìn của bản thân. Mặc dù cách thức này có hơi miễn cưỡng đôi chút, nhưng tôi chẳng có thời gian đâu mà nghĩ ngợi nữa.

(Ra ngoài cổng thành vào giờ này sao?)

Cổ xe ngựa dừng lại trước cổng thành. Một tên lính gác cổng đến gần. Tôi nghĩ tên lính gác cổng sẽ kiểm tra hàng hóa trong cổ xe ngựa. Ấy nhưng, tên lính lại chỉ nhận một chiếc túi da từ gã đánh xe. Chưa kiểm tra mà đã để xe ngựa rời đi.

(Quá đáng nghi.)

Phát động của , tôi bay qua khỏi tường thành, rồi mau chóng đáp xuống mặt đất, tiếp tục đuổi theo cổ xe ngựa.


Cứ thế mà luôn cũng được. Nhưng như vậy, tôi sẽ không thể tung hết tốc lực. Nghĩ đến trường hợp vạn nhất, tôi quyết định đuổi theo bằng đường bộ.

Giữa đường, cổ xe ngựa bất chợt giảm tốc. Gã đánh ngựa kéo dây cương, thay đổi phương hướng, cho ngựa chạy vào một con đường mòn, dẫn vào rừng sâu.

(Tại sao lại là chỗ này...)

Càng lúc càng khả nghi. Tôi phát động đuổi theo. Xe ngựa đi vào đường mòn không thể vận dụng toàn bộ tốc độ. Thêm nữa, chạy trên con đường món rất có khả năng sẽ gây ra tiếng động. Vì hai lý do trên, nên tôi quyết định chuyển sang đường không.

(Đó là...)

Cổ xe ngựa dừng lại trước một ngôi nhà gỗ nằm trong rừng sâu. Gã đánh ngựa và một gã khác ngồi trong cổ xe bước xuống. Từ trong nhà gỗ, một vài gã đàn ông bước ra. Vì trời đã tối nên tôi không thể thấy rõ phục trang, nhưng nhìn chung là chúng ăn mặc khá giống đạo tặc.

"Lần này hàng khá tốt đấy."

"Ồ, để xem nào... đúng thật. Mấy tên quý tộc biến thái sẽ rất thích cho mà xem, ha ha ha!"

"Thì ấy, vậy nên tụi mày nhớ nói tốt với ông chủ bên đó nâng giá một chút nhá. Dạo gần đây bên thương hội của tụi tao đang gặp chút khó khăn."

"Lần nào bên mày chẳng gặp khó khăn... mà thôi, lũ quý tộc đang nháo nhào muốn tìm hàng còn nguyên tem. Nếu đảm bảo được thì ông chủ tao sẽ rộng tay đấy."

Tôi đến gần để nghe xem bọn này nói gì. Dù cho đã dự liệu từ trước, nhưng bọn này đúng là dã thú trong lớp con người. Từ đoạn đối thoại đó, khỏi phải đoán cùng biết, ba cô bé trong chiếc lồng kia chính là sản phẩm của cuộc trao đổi lần này.

Thế giới này tồn tại dịch vụ mua bán nô lệ như một điều hiển nhiên. Tuy thế, nô lệ đa phần là nô lệ tội phạm, nô lệ gánh nợ, nô tệ tự nguyện. Miễn cưỡng bắt người khác trở thành nô lệ thì đó chính là phạm pháp không hơn không kém.

Cốt truyện trong TWOF cũng có đề cập đến vấn đề nộ lệ trái phép này. Và trên thực tế, tôi đã từng thực hiện quest loại trừ tổ chức buôn nô lệ trái phép.

"Mang chúng vào trong đi. Tao sẽ đích thân kiểm tra."

"Có rượu không?"

Ba cô bé trong chiếc lồng bị bao quanh bởi đám đàn ông bặm trợn không ngừng run rẩy, ôm chặt lấy nhau. Chiếc lồng chứa ba cô bé được bốn tên đàn ông nhấc xuống xe ngựa và mang vào trong nhà gỗ.

Tôi cũng nối gót đám đàn ông vào nhà gỗ. Hiện tại, tôi vẫn chưa muốn vội kết luận. Khả năng, chúng là công nhân lương thiện... Không, phán đoán của tôi đã đúng.

"Tụi mày giữ cho chặt vào, tao sẽ kiểm tra. Ù hè hè..."

"Không! Không! Không!"

"Cầm mồm, nhóc con!"

"Rượu đây mấy huynh."

Hai gã đàn ông mở lồng, kéo một trong số ba cô bé ra ngoài, và giữ chặt lấy hai tay. Một tên trông có vẻ là cấp trên, đang cố tìm cách mở chân của cô bé. Bên cạnh đó, là những tên bắt đầu uống rượu, quan sát cô bé la hét như một trò tiêu khiển.

(Ừm... như vậy là quá đủ rồi.)

Vận dụng chỉ số tốc độ đã vượt quá con số 2600, tôi tiếp cận hai gã đàn ông đang giữ tay cô bé. Tôi đánh vào cổ tay khiến cả hai buông tay ra khỏi cô bé, rồi đạp cho mỗi tên một phát. Chúng xoay vòng trên không, bay vù vào mặt tường, tạo một lỗ hỏng trên tường rồi cứ thế mất dạng luôn.

Cũng đồng thời điểm đó, tôi bế cô bé lên, cho lại vào lồng, rồi đá lên cằm tên biến thái khiến hắn đục thủng trần nhà, mất dạng.

Những hành động trên chỉ diễn ra trong chưa đầy 3 giây.

"......................"

"......................"


"......................"

"......................"

Đám đàn ông há hốc mồm. Kể cả ba cô bé cũng không giấu được kinh ngạc, dụi mắt nhìn nhau.

"Nếu mấy người nói cho tôi biết những đứa trẻ khác ở đâu, có lẽ tôi sẽ tha mạng cho mấy người đấy."

"................................ mày nói diều ngu ngốc gì vậy! Tụi bây, xử lý nó!"

Mất khoảng một lúc, đám đàn ông mới hoạt động trở lại. Ấy mà, câu đầu tiên của chúng lại vô cùng thiểu năng. Chẳng lẽ, chúng không nhìn thấy kết cục của ba tên kia sao?

"........haaa...."

Thở dài. Ở trước mặt trẻ con, tôi không muốn hành động bạo lực. Đành phải khiến chúng mất dạng luôn thôi. Không nhìn thấy tức là không sao, phải không??

"Gưaaa!"

"Hự!"

"C-Cái gì?!"

Tên thì tôi đấm vào bụng, tên thì tôi đá lên cằm. Thế là chẳng mấy chốc, chỉ còn sót lại gã đánh ngựa và những lỗ hổng hình người trên tường hoặc trần.

"Mấy em không sao chứ?"

"....vâng, không sao ạ."

Tốt, tốt rồi. Tôi chỉ lo rằng ba cô bé sẽ sợ hãi tôi thôi. Quả đúng như tôi nghĩ, không thấy gì thì sẽ chẳng sao. Nahaha.

"M-Mày rốt cuộc là cái gì?!"

"Phục hồi sư?"

"HẢ! P-Phục hồi sư?!"

"Chuyện đó sao chẳng được, ông đã muốn nói ra vị trí của những đứa trẻ khác chưa?"

Lũ trẻ mất tích chưa chắc đã là do lũ người này, nhưng tôi vẫn cứ hỏi như vậy. Vì về cơ bản, tôi đầu còn manh mối nào khác.

"M-Mày nghĩ tao sẽ bán đứng ông chủ sao!?"

"Hầy, không còn cách nào khác nhỉ."

Từng bước, từng bước, tôi rút ngắn khoảng cách với gã đàn ông. Trái ngược với tôi, gã lùi về sau, một bước, hai bước. Cho đến khi lưng chạm tường, gã run rẩy đổ sụp xuống sàn.

"...M-Mày tính làm gì tao!"

"Sẽ kết thúc nhanh thôi."

Đưa tay đến trước trán của gã đàn ông, tôi triển khai vòng tròn kỷ hà học của . Trong TWOF, là loại kỹ năng tạo trạng thái bất thường lên mục tiêu.


Tùy vào ứng dụng và cách kết hợp thuật thức, cũng như thuộc tính, trạng thái bất thường được sinh ra sẽ mang lại hiệu ứng khác nhau. Chẳng hạn như, sử dụng công thức sẽ tạo ra được thuộc tính mang hiệu quả trạng thái bất thường . Nhân tiện, là kết hợp của .

Lần này, tôi sẽ sử dụng công thức tạo ra hiệu quả . Hiệu quả có những đặc tính rất giống với . Nhưng khác với , bản ngã của đối tượng sẽ không tồn tại khi ở trong trạng thái .

Phải nói trước, đây là lần đầu tiên tôi sử dụng . Tôi không thể khẳng định nó sẽ thành công. Nhưng, thời gian là hữu hạn mà. Bọn trẻ chắc hẳn đang rất sợ hãi. Phải thử luôn. Tra tấn cũng được thôi, cơ mà chẳng có gì đảm bảo là gã này sẽ khai!

"..........aaaa."

"Thành công chưa nhỉ?"

Từ vòng tròn kỷ hà học hắc ám, những làn khói đen vô định tuôn ra. Chúng xâm nhập vào tai, mắt, mũi và miệng của gã đánh xe. Chẳng mấy chốc, cặp đồng tử của gã đã trở nên vô hồn, mồm há hốc, dãi nhỏ lả tả.




~ Trạng thái: Thôi miên ~




Xem ra, tôi đã thành công rồi.

"Có phải những người khác cũng bị bắt không?"

Trước hết, tôi phải hỏi ba cô bé để xác nhận rõ ràng.

"Đúng vậy ạ..."

"Được rồi. Tạm thời, chị sẽ đưa ba em đến chỗ an toàn."

Sẽ hơi mất thời gian một chút, nhưng không còn cách nào khác.

Tôi nhờ ba cô bé bám chặt vào song sắt của chiếc lồng. Không quên lập kết giới bao phủ, tôi nhấc chiếc lồng lên và phát động .

"Waaa, chúng ta đang bay!"

"Đừng làm ồn nhé, sẽ bị người khác chú ý đấy."

Cứ thế, tôi đưa ba cô bé đến nhà mới. Ban đầu, mấy cô bé kinh ngạc lớn tiếng vì được bay, nhưng sau khi bị tôi nhắc nhớ, đã nhanh chóng ngoan ngoãn, nắm chặt tay vào song sắt.

"Chờ chị ở đây nhé. Nhớ là không được ra ngoài đó."

"Chị, bạn của em..."

"Để đó cho chị, chị sẽ tìm những bạn khác và đưa mọi người trở về!"

"Vâng."

Hai cô bé còn lại đã ngoan ngoãn vào trong nhà. Chỉ riêng cô bé này là chạy đến bắt lấy tay áo của tôi. Chắc hẳn, cô bé đang lo lắng cho bạn mình rồi. Nói lời tạm biệt với cô bé, tôi vụt tốc quay lại ngôi nhà gỗ.









"Đây là căn cứ của các ông?"

"....àaaa........."

Mồm nhỏ dãi, gã đàn ông đáp lại như người mất hồn. Một lần nữa, tôi đưa tầm nhìn về phía trước. Ở đó là một tòa kiến trúc trông như đã bị bỏ hoang từ lâu. Giả như có gọi nó là nhà ma, tôi cũng chẳng cảm thấy kỳ lạ.

(..............ra là vậy à.)


Những tưởng nơi đây đã bị bỏ hoang, ngay khi tôi đặt chân vào trong sân vườn, diện mạo của tòa kiến trúc bỗng chốc thay đổi.

(Là kết giới, hoặc ma đạo cụ đánh lừa thị giác nhỉ.)

Cấp độ khả nghi đã đạt đến level max. Hiện tại, bên ngoài trời đã tối, tôi đang trưng dụng đèn ma thuật trên cổ xe ngựa, nhờ gã đánh xe soi cảnh vật giúp.

"Mày là ai? Tại sao lại đến được chỗ này?!"

".................."

Ừm. Đi thẳng vào cổng chính thế này, bị phát hiện là quá hiển nhiên nhỉ. Mà thôi, tôi cũng chẳng có ý định bí mật do thám. Cứ thế mà ngoan cường đột phá luôn cho nhanh.

"Guaaaaaa!"

"Hựuuuu!"

"Guhaaaa!"

Với chỉ số sức mạnh (STR) đã gần đạt 6000, tôi thậm chí còn chẳng dùng đến kỹ năng, chỉ một đấm cũng đủ overkill đám người này.

"Tao không thể dễ mày qua khỏi chỗ này."

"................"

Đánh bại đám người ở trước cổng, tôi đá cổng chính, đường đường chính chính bước vào bên trong. Gần như là đồng thời điểm, một gã đàn ông sở hữu cơ bắp lực lưỡng nhảy xuống từ hành lang tầng hai.

Cú nhảy giáng xuống của gã đàn ông vai to bắp thịt khiến sàn nhà vỡ nứt, trông như mạng nhện. Tên này, đầu óc không bị làm sao chứ?! Kẻ xâm nhập là tôi còn chưa gây thiệt hại nhiều về vật chất, vậy mà gã đã tiên phong phá hoại rồi. Chẳng lẽ, não của gã cũng đã trở thành cơ bắp??

"Hư!"

"........"

Gã chậm chạp lao đến. Tiếp cận được tôi, gã tung quả đấm cắt đứt cả không khí. Ấy nhưng, chẳng trúng vào tôi. Cơ bản là vì quá chậm nên tôi chỉ nghiêng cổ là có thể né được.

"Khá lắm. Hư! Hư! Hư!"

"............fuwaa~"

Vừa ngáp, tôi vừa nghiêng cổ sang phải. Thỉnh thoảng, tôi vặn mình, cúi đầu, ngả người về phía sau. Toàn bộ đòn tấn công của gã, theo đúng nghĩa đen, đều chỉ cắt vào không khí.

"Tại sao lại không trúng?!"

"Đến lượt tôi nhé."

"Fugaaaaaaaaa!"

"Yếu xìu."

Quả đấm của tôi lúng vào cơ bụng khiến gã cơ bắp bay về phía cầu thang, phá hỏng thềm đá, lún sâu luôn vào gạch vụn đổ vỡ, không thể ngóc đầu dậy.

"Nào, dẫn đường đi."

"...àaaa...."

Có vẻ như gã đánh xe biết chỗ giam giữ những đứa trẻ, thế nên tôi tiếp tục nhờ gã dẫn đường. Trong lúc di chuyển, hết lần này đến lần khác, tôi bị tấn công bởi đám người mang theo vũ trang. Nhưng vì chúng quá yếu, nên tôi chẳng tiêu tốn quá nhiều công sức đã tìm thấy con đường bí mật dẫn xuống tầng hầm.

"Đúng chỗ này không?"

"...àaaa....."

Bắt lấy tay vịn của cửa tầng hầm bằng kim loại, tôi dồn lực kéo cánh cửa lên. Tựa như thể khui đồ hộp, cánh cửa dễ dàng bị uốn cong và rơi ra khỏi bản lề.

(Thật kỳ lạ. Chẳng phải mình là phục hồi sư sao? Mà... nhanh lên thôi.)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận