Hôi hám, bẩn thiểu, tanh tưởi, ác cảm... là những gì tôi cảm nhận được khi vừa đặt chân xuống tầng hầm bên dưới tòa nhà của lũ bắt cóc.
(Đây, chẳng lẽ là mùi máu...)
Con đường hầm tăm tối chật hẹp, chỉ có tiếng chân của tôi và gã đánh xe cầm đèn ma thuật vang dội. Thi thoảng, cơn gió thổi qua mang theo mùi hôi tanh khiến tôi phải đưa tay lên chụp đầu mũi.
Bước trên con đường ẩm mốc không lâu, hiện ra trước mắt tôi là một hành lang trông tương đối sạch sẽ và sáng sủa. Vừa giữ nguyên trạng thái cảnh giác, tôi vừa quan sát hai bên hành lang. Cứ cách một khoảng sẽ lại tìm thấy một cánh cửa sắt. Cảm thấy tò mò, tôi đến gần và thử ngó vào ô cửa sổ trên cửa sắt. Bên trong, ngoài thùng gỗ ra thì chẳng còn gì khác.
"Ông đứng ở ngoài này đi."
"...àaaa...."
Tôi ra lệnh cho gã đánh xe đứng chờ, còn bản thân thì tiếp tục tiến vào sâu hơn. Khung cảnh đơn điệu không ngừng tiếp diễn. Một lúc sau, lọt vào tai tôi là cuộc đối thoại của ai đó.
"Ôi, mày uống nhiều rượu quá đó!"
"....tao quan tâm chắc... ực ực ực.... baaaa~. Hôm nay tao đã bắt được kha khá đứa nhóc đấy.. hức..."
"Chết tiệc, thèm ghê... mẹ mày, đừng quên là chúng ta đang canh gác đấy!"
"Mày yên tâm đi... hức... có ai mà lại đến đây chứ... hức..."
Tạp âm là đến từ hai gã đàn ông đang đứng canh gác trước một cánh cổng. Trong hai tên, một tên thì uống rượu như thuồng luồng rẽ sóng, tên còn lại thì thèm khát ngắm nhìn thùng rượu trong tay tên kia. Dù tôi đã đến rất gần, nhưng chúng vẫn chẳng hề nhận ra sự tồn tại của tôi. Hai tên này... ổn chứ?
(Mà, sao cũng được.)
"Fuhaaaaaaaaaaa!"
"Guaaaaaaaaaa!"
Tôi đưa tay về phía trước. <Fire Ball> được hình thành. <Fire Ball> lúng sâu vào cánh cổng. Một vụ nổ được sinh ra. Hai tên gác cổng bị thổi bay do ảnh hưởng từ vụ nổ. Một tên thì xoay vài vòng giữa không trung rồi cứ thể úp mặt vào tường, môt tên thì sấp mặt xuống sàn nằm chổng mông lên trời. Cả hai đều bất động ngay sau đó.
Chẳng buồn nán lại, tôi bước qua đống đổ nát đã từng là cánh cổng. Đúng như dự đoán của tôi, hàng loạt tiếng giậm chân đang kéo đến.
"Chuyện gì vừa diễn ra?!"
"Là một đứa nhóc?!"
"Tại sao mày lại ở đây?!"
"Mau tóm lấy nó!!"
Trên mười tên xuất hiện. Chúng lao đến định bắt tôi. Mặc cho có lợi thế về số lượng là vậy, song chuyển động của chúng lại hoàn toàn rời rạt, chẳng ăn khớp gì với nhau. Kết quả, chỉ với một đòn xoay chân của tôi, chúng đã nằm la liệt dưới đất.
"Tao sẽ ở lại đây câu giờ. Mày đi báo cáo với đại ca đi!"
"V-Vâng!"
Một vài kẻ vẫn giữ được bình tĩnh đã chạy đi báo cáo với cấp trên. Tôi cũng nên hành động nhanh thôi. Lợi dụng tình thế hỗn loạn mà tranh thủ tìm nơi giam giữ lũ trẻ.
"Gì cơ....uquoooooooooo!"
Tôi gia tốc. Nhân tiện, đạp luôn tên ngáng đường cho hắn lặn sâu vào mặt tường.
Trên đường, tôi không quên kiểm tra kỹ lưỡng từng căn phòng một. Tìm thấy lũ bắt cóc, tôi hạ gục chúng ngay. Vô hiệu hóa chúng chỉ có lợi chứ chẳng hại gì.
Không lâu sau đó, tôi tìm thấy một khu vực trông giống như trại giam. Im lặng lắng nghe, tôi bắt được âm thanh gì đó. Vội vả chạy đến... cuối cùng tôi cũng tìm thấy lũ trẻ. Tuy vậy, có gì đó rất kỳ lạ.
"Chị bịt mắt... có phải là chị bịt mắt không!"
"Đúng vậy!"
Tôi phát động <Light Ball>, soi sáng căn phòng. Được ánh sáng của <Light Ball> soi rọi là những cậu nhóc ăn vận rách rưới đang bị trói chặt chân tay nhưng vẫn dùng hai cánh tay che chắn khuôn mặt... tôi chóng vánh giảm uy lực của <Light Ball>.
"....Các em không sao chứ?"
"...tụi em không sao ạ. Nhưng còn những bạn khác!"
Cậu nhóc thủ lĩnh tóm tắt lại những gì mà cậu đã nghe được từ đám người kia.
(Chậc, cảm giác kỳ lạ là do mình không nhìn thấy mấy cô bé sao.)
{Bọn nhóc dùng làm mồi cho ma vật...}
{...tắm rửa rồi đưa đến phòng tao... bán chúng cho bên đấu giá nô lệ... Những đứa còn lại dùng để chế thuốc trường sinh bất lão.}
Nghe đến cụm từ <Thuốc trường sinh bất lão>, vai tôi khẽ run lên. Trong The World of Fantasy cũng tồn tại thứ thuốc này. Cho đến hiện tại, cốt truyện của game vẫn chưa tiết lộ cho người chơi biết, phương thức chế biến thứ thuốc... khoan hãy nói việc này đi.
Điểm đáng chú trọng nhất là công hiệu của thứ <Thuốc trường sinh bất lão> này! Mặc dù sở hữu cái tên như vậy, thế nhưng tác dụng của nó hoàn toàn khác biệt.
Thứ <Thuốc trường sinh bất lão> này mang đến cho người sử dụng của nó là hiệu quả +50 toàn bộ chỉ số trong vô thời hạn. Đó là lần sử dụng thứ nhất. Lần thứ hai chỉ +25 toàn bộ chỉ số. Lần thứ ba sẽ là + 12. Và những lần sau đó sẽ là +1.
Nếu chỉ nghe qua công hiệu, ai cũng sẽ cho rằng, đây là một thứ thuộc tuyệt vời. Nhưng không! Nhầm rồi! Sử dụng thứ thuốc này, dù chỉ là 1 viên cũng sẽ phạm phải <Đại kỵ>.
Ban đầu, khi đối đầu với những đối thủ sử dụng <Thuốc trường sinh bất lão> sở hữu chỉ số khủng, người chơi đã gặp không ít khó khăn. Nhưng chỉ là ban đầu thôi nhé.
Những kẻ sử dụng <Thuốc trường sinh bất lão> quả thật sở hữu chỉ số cũng như sức mạnh cực khủng. Thế nhưng, chúng lại vô cùng yếu đuối trước <Phán quyết> của Thánh nữ. Nực cười hơn nữa là, những kẻ phạm phải <Đại kỵ lv.10>. Bọn này chỉ cần sử dụng <Ma thuật hồi phục> là sẽ hóa ngay thành than.
<Đại kỵ> là phiên bản cấp bật chuyển đối cao hơn của <Cấm kỵ.>. <Cấm kỵ> khi đạt đến lv.10 sẽ tự chuyển đổi thành <Đại kỵ>. Những kẻ phạm phải <Đại kỵ lv.10> sẽ trở nên bất tử bất lão tựa như chủng tộc <Undead>. Theo một ý nghĩa nào đó, <Thuốc trường sinh bất lão> đã mang lại kết quả đúng với tên gọi...
Mà, nói chung là vì công hiệu và tác dụng phụ trên, nên người chơi không thể sử dụng vật phẩm mang tên <Thuốc trường sinh bất lão> này. Trong game là vậy. Ngoài hiện thực thì tôi vẫn chưa rõ. Nhưng phải nói trước, là tôi chẳng dại gì mà đi dùng thứ thuốc này. Bị kỹ năng <Ma thuật hồi phục> của chính mình giết... xin kiểu nhé!
À, đã giải thích đến đây rồi, tôi sẽ nói thêm một chút về hệ thống <Thiện - Ác> của TWOF. Nhân tiện, tôi chỉ vô hiệu hóa lũ bắt cóc mà không thủ tiêu luôn chúng cũng là vì hệ thống <Thiện - Ác> này.
Cán cân <Thiện - Ác> sẽ ngã về <Ác> nếu một người chơi giết một người chơi khác ở bên ngoài thị trấn hoặc Arena, hay còn có cách gọi khác là PK. Luật này cũng áp dụng cho NPC.
Những người chơi thuộc tính <Ác> sẽ không thể gia nhập vào hội mạo hiểm hoặc ra vào một số thị trấn. Nhưng đổi lại, họ có thể đăng ký vào <Hội Tội Phạm>. Lúc trước tôi có đề cập, người chơi nghề nghiệp Đạo tặc được phép gia nhập <Hội Tội Phạm>, nhưng thực ra nếu không sở hữu thuộc tính <Ác> thì sẽ không vào được. Và ngược lại, chỉ cần sở hữu thuộc tính <Ác> thì đối tượng nào cũng có thể tham gia vào <Hội Tội Phạm>.
Về phần thuộc tính <Thiện>. Để có thể gia nhập <Giáo Hội>, thực ra bắt buộc phải duy trì thuộc tính này. Thêm nữa, những người chơi sở hữu thuộc tính <Thiện> được phép thanh trừ những người sở hữu thuộc tính <Ác>. Trong trường hợp này, chỉ số <Thiện> sẽ được gia tăng.
Tóm lại, phần này tương đối mơ hồ. Tôi cũng không nắm vững cho lắm. Đại khái, nhờ làm quest của giáo hội, thước đo <Thiện> của tôi luôn được duy trì ở con số tối đa là 255 (trong game).
À, phải rồi. Khi giết người chơi hoặc NPC, ngoài rơi xuống thuộc tính <Ác> người chơi còn phạm phải <Cấm kỵ>. Giải thích thêm là, riêng thuộc tính <Ác> thì vẫn có thể quay đầu lại được.
Tôi chỉ nghe qua thôi. Những người sở hữu thuộc tính <Ác> sẽ phát sinh Quest khôi phục. Hoàn thành Quest này sẽ trở lại trạng thái ban đầu (*thấp hơn -50 sẽ hết cứu vãn).
...A ha ha, dường như tôi đã giải thích hơi dài dòng rồi nhỉ. Vì xuất hiện cái tên <Thuốc trường sinh bất lão> nên tôi tiện thể giải thích luôn. Chỉ là suy đoán thôi nhé. Nếu thứ thuốc này tồn tại... tôi nghĩ bản thân rồi sẽ sớm gặp kẻ sử dụng nó thôi. Ôn lại từ bây giờ là quá hợp lý rồi!
"Chị hiểu rồi. Chị sẽ giải cứu mọi người... cho đến lúc đó, các em hãy ở yên trong đây nhé. Chị đã lập kết giới bảo vệ rồi. Sẽ không ai vào được đâu. Yên tâm chờ đợi chị nhé."
"Vâng ạ!"
Kết giới đã được thiết lập. Tôi không nghĩ đám bắt cóc có thể phá vỡ được <Pha lê phòng ngự>, nhưng hãy cứ đặt khoảng 10 viên ở đây đi.
☆
"Con nhóc đó kia rồi!"
"Đây chính là kẻ đã xâm nhập vào thương hội của chúng ta..."
Ngay khi tôi vừa ra khỏi khu vực phòng giam, một vài gã đàn ông kéo đến. Trong đó, tôi không khỏi ấn tượng với gã tóc dựng gầy trơ xương. Bộ dạng của gã quá kinh tởm, trông chẳng khác gì skeleton.
Nói như thế này thì có đôi chút thất lễ, nhưng tên này chắc hẳn là chơi thuốc rồi. Không chần chừ, tôi <Kiểm tra> trạng thái của gã.
Tổng chỉ số trên 1000.... Đại kỵ lv.10?! Tên này bị ngốc phải không?? Tôi chỉ đoán mò thôi, không ngờ gã lại chơi thuốc thật! Phải mau thanh trừ để giúp gã thoát khỏi kiếp ác nghiệp thôi!!
(Cơ mà, vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay rồi.)
Đối thủ mà tôi yêu thích nhất là đối thủ sở hữu <Tự hồi phục>. Đối thủ mà tôi yếu thích thứ nhì là những kẻ ác sở hữu <Đại kỵ>. Còn gì buồn cười hơn bởi cái chết khi được sử dụng <Ma thuật hồi phục> chứ! Nahaha!!!
"Thế nào? Không tấn công sao??"
"...chậc, tụi mày mau đưa ông chủ chay thoát đi. Con nhóc này không thể xem thường được."
Ồ dá, ồ dá, ồ dá! Tên này cảm nhận được bản tính bên trong tôi sao?? Đối với kẻ ác bình thường, tôi chỉ dừng lại ở mức vô hiệu hóa. Nhưng đối với <Tự hồi phục> và <Đại kỵ>, tôi sẽ không nhân từ từ ái đâu nhé~♪
"Nàoooo!"
"...tại sao thánh nữ lại ở đây chứ!"
A, tự khi nào mà tôi trở thành [Thánh nữ cổ đại] vậy nhỉ? Mà thôi, sao cũng được. Thanh trừ gã này thôi... Ấy, gã ẩn thân rồi. Kỹ năng của nghề Sát thủ. Đại khái, Sát thủ sẽ tấn công từ phía sau, nhưng như vậy thì quá điển hình...
"Đây rồi!"
"........Na?!"
Gã tấn công từ hướng 2 giờ, tôi giơ <Abyss Rosario> treo trên cổ mình lên chặn đòn tấn công bằng dao găm của gã. Dường như không nghĩ, tôi sẽ sử dụng Rosario, gã tròn mắt kinh ngạc, nhanh chóng bật lùi về sau.
Lần này là đến tôi. Tôi rút ngắn khoảng cách, nện Rosario vào thùy thái dương của gã. Ngay khi nhận lãnh toàn bộ ngoại lực đến từ đòn tấn công, gã đổ ập vào tường và khiến cho một vài bức tường ở sau đó liên lụy, trở thành đống phế liệu.
"...gư ha!"
"Dù ta đã nhẹ tay, nhưng không ngờ ngươi lại lì đòn như vậy."
"...khụ khụ....."
"Ồ dá, chẳng phải là ngươi đang bị thương rất nặng sao?"
".....phụt..."
"Phun cả máu ra ngoài... Hẳn là bầm dập cả nội tạng rồi. Yên tâm đi, ta sẽ chữa trị cho ngươi ngay đây. <Ma thuật hồi phục>."
"GAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!"
"À rá, trở thành than mất rồi. Đáng tiếc nhỉ~"
Đặt tay lên má, tôi thở gấp. Quả nhiên, lăng mạ đám <Tự hồi phục> và <Đại kỵ> thật sung sướng. Nahahaha... A, không được không được. Mục đích chính của tôi là giải cứu lũ trẻ. Phải đuổi theo những kẻ vừa chạy đi mới được!
Tăng tốc. Tăng tốc. Rẽ. Tăng tốc. Tăng tốc. Kia rồi!
"Ahaha, tìm thấy rồi nhé~"
"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"
"Đừng đến đây! Đồ quái vật!!"
"Ai là đồ quái vật?! Ta chính là thánh nữ đến đây để phán quyết lũ ma vật trong lớp vỏ bọc con người là các ngươi đấy!!!"
Bọn người này phạm phải <Cấm kỵ> nhưng không đáng thanh trừ như gã gầy kia, tạm thời tôi chỉ vô hiệu hóa chúng. Đương nhiên, tôi đã chừa lại một tên, nhờ gã đưa tôi đến phòng của ông chủ bằng <Hắc ma thuật>.
☆
"Là ở đây?"
"...àaaa..."
Ra là vậy. Cánh cổng trong rất hào nhoáng. Tên này bắt cóc trẻ con. Kiếm tiền bằng biện pháp bất lương. Chỉ để làm những việc lãng phí như thế này thôi sao?
Không kìm được nóng giận, tôi nắm lấy cổng bằng cả hai tay và dồn sức, bóp méo nó. Cùng với tiếng thét thất thanh của kim loại, cánh cổng dần trở nên dị dạng, tựa như lon nước bị đè bẹp.
"Đứng ngoài đó đi."
"...àaaa..."
Ra lệnh cho gã đàn ông đứng bên ngoài, tôi bước vào trong.
(Cái này là?)
Tôi thử đưa tay gõ lên bức tường trong suốt. Có vẻ như nó là một lớp kết giới. Không những thế, tôi còn không nghe được âm thanh khi đặt tai lên bức tường trong suốt này, mặc dù nhìn thấy bóng dáng chuyển động mãnh liệt của thứ gì đó ở phía sau bức màn.
(Chỉ còn cách phá hủy nó thôi.)
Đưa mắt nhìn quanh. Nếu có một thứ gì đó trông giống ma đạo cụ, tôi sẽ tập trung hỏa lực vào nó. Giả như không tìm thấy, tôi sẽ nện bức tường trong suốt này.
(Kia rồi!)
Tôi tìm thấy một vật thể hình hộp trên trần nhà. Chính nó là ma đạo cụ đã dựng lên kết giới này. Lúc chọn ma đạo cụ ở cửa hàng của Laura, tôi có nhìn thấy ma đạo cụ này. Tuy nó có khả năng cách âm và ngăn chặn người ngoài xâm nhập, nhưng đây là loại cũ. Cái mà tôi chọn mua sở hữu nhiều công năng hơn.
"<Lightning Ball>!"
Bức tường trong suốt biến mất. Ngay vào khoảnh khắc đó, ập vào tai tôi là âm thanh cắt gió của một vật giống roi, tiếng va đập pha lẫn tiếng ẩm ướt, và giọng lăng mạ của một gã đàn ông.
Tôi thừa biết, chuyện gì đang diễn ra ở bên trong. Bức màn tuy không trong suốt, nhưng cũng chẳng dày. Từ bóng dáng mờ nhạt đã là quá đủ để nhận biết hành động vô nhân tính của kẻ được gọi là ông chủ kia rồi.
"<Kết giới>."
Chiếc màn rơi xuống. Mặc dù chẳng muốn chứng kiến, nhưng khung cảnh trước mắt vẫn tự ý rơi vào tầm nhìn của tôi.
Cơ thể đầy vết roi sưng đỏ. Khuôn mặt đã bầm dập đến mức không thể nhận dạng. Cô bé còn sống hay không, đã là một điều khả nghi rồi. Mặc cho ở trong trạng thái như vậy, tên cầm thú vẫn không ngừng lăng mạ cô bé. Cả về thể xác lẫn tinh thần.
Dường như quá chú tâm vào việc lăng mạ cô bé, tên gia xúc hoàn toàn chẳng nhận ra sự tồn tại của tôi. Bất chợt, tên dã thú kéo cô bé khít vào bản thân, ngã ngửa lưng về sau. Kết thúc động thái, động vật thua kém tinh linh thở ra một hơi. Nó thô lỗ buông tay khỏi cổ, đồng thời rút dị vật ra khỏi cô bé. Thứ chất dịch màu trắng đục pha lẫn màu đỏ mất đi vật cản tuôn trào ra.
Tại sao tôi không giết sinh vật thua kém ký sinh này trùng ngay ư? Đơn giản thôi, nó không đủ giá trị để tôi làm như vậy.
"Mày là ai?"
".............."
Không trả lời. Tôi bước đến trước cô bé. Sử dụng <Ma thuật sinh hoạt>. Cơ thể cô bé trong thoáng chốc đã được làm sạch.
"Người đâu? Tại sao lại để con ả này...."
"............."
Thứ gì đó la hét, nhìn vào mặt tôi và bất động. Không màng đến nó, tôi sử dụng <Kỳ tích> lên cô bé. Chưa đến một vài giây, cơ thể cô bé đã khôi phục lại trạng thái ban đầu. Giờ đây, chỉ cần sử dụng <Hắc ma thuật> xóa đi ký ức... ít nhất, đối với cô bé, chuyện tồi tệ vẫn chưa xảy ra.
"......?"
"Ngủ ngon nhé."
Cô bé mở mắt, nhưng ngay khi được tôi chút ngủ ngon bằng một nụ cười, cô bé đã nhắm mắt lại, tiếp tục giấc ngủ. Trong khoảng thời gian đó, tôi mở <Inventory>, lấy ra tùy tiện một bộ váy mới rồi mặc vào cho cô bé.
"Trông mày cũng có vẻ xinh đẹp đấy. Mày muốn bao nhiêu cho một đêm? Tao không thường trả tiền chơi gái đâu."
"Tuy hơi rộng, nhưng em hãy nhẫn nhịn một chút nhé. <Kết giới>. <Hồi phục>."
"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!"
Bế cô bé vào lòng. Thơm lên trán cô bé. Tôi phát động kết giới. Tách rời đi tứ chi của sinh vật thua kém rác thải cũng như thứ dị vật mọc ra từ giữa hai chân của nó. Đồng thời phát động trị liệu, lấp đi vết cắt do kết giới gây ra. Giờ đây, trông bộ dạng của sinh vật này đã dễ nhìn hơn rồi.
(.......Gư!)
Đưa cô bé ra khỏi căn phòng, tôi bất lực ngồi sụp xuống sàn. Tôi biết rõ nguyên nhân của cảm giác thoát lực này là đến từ đâu.
~ <Cấm kỵ lv.1> ~
1
A ha ha... không ngờ chính tôi lại phạm phải cấm kỵ.
(Đời người đúng là chẳng thể đoán trước được điều gì.)