Phục Hồi Sư Trở Về Từ Vực Thẳm

~ ~




Trong TWOF, vốn dĩ chỉ có thể sử dụng lên đồng đội. Thêm nữa, đồng đội - người chơi về cơ bản là có thể tự tái sinh ở Điện thờ hoặc HOME. Dù có dùng bao nhiêu cũng không mắc phải chắc hẳn là vì cơ chế này rồi.

Nhưng ở hiện thực thì khác, hồi sinh người đã khuất tuyệt nhiên là một điều cấm kỵ. Trong ghi rất rõ hạng mục này. Mà, dù có thế nào đi nữa, tôi cũng không thể chọn bỏ mặt cô bé này được. Bị chà đạp một cách vô lý, rồi sau đó lại bị đoạt mất sinh mệnh... một cô bé nhỏ như thế này, không xứng đáng phải chịu đựng những bất công như vậy.




~ ~

Hình phạt: Sở hữu thuộc tính -> -85% chỉ số (Toàn).




Xem ra, tôi vẫn chưa giải thích đầy đủ về mối quan hệ giữa nhỉ.

Những người chơi thuộc tính <Ác> sở hữu sẽ nhận được hiệu ứng gia tăng chỉ số +25~35%. + <Ác> sẽ nhận được chỉ số +50~65%. Tuy sẽ cực kỳ yếu trước của Thánh nữ, nhưng thuộc tính <Ác> và được yêu thích cũng là vì hệ thống trên.

Ngược lại, những người chơi nghề nghiệp Hồi phục thuộc tính như tôi. Giả như, phạm phải sẽ bị giảm chỉ số nghiêm trọng - 50~65% (cơ bản). Điều này cũng đúng thôi, bên mà lại phạm phải thì làm sao có thể trở thành tấm gương tốt được...

Hiện tại tôi là Thiên tộc nghề nghiệp Sứ đồ sở hữu thuộc tính , bị giảm thẳng tay một lúc -85% chỉ số (Toàn) cũng chẳng lạ gì. Cảm giác bất lực tấn công cơ thể tôi lúc này, chắc hẳn cũng là vì cơ chế trên rồi.

Cách thức giải trừ đương nhiên tồn tại. Chẳng hạn như, bị thanh trừ bởi của Thánh nữ. Những người chơi thuộc tính <Ác>, thường sẽ không PK nếu trong tổ đội của đối phương có người chơi Thánh nữ/Thánh quân. Nhưng vẫn có những người chơi yêu thích thách thức, sẵn sàng tấn công những tổ đội kiểu này. Đánh mất đi và cày lại, dường như đã là một văn hóa của người chơi thuộc tính <Ác> rồi. Trên thực tế, hồi mới chơi, tôi cũng đã bị giết một vài chục lần bởi đám người săn tân thủ...

Mà, nói sao nhỉ, phạm phải thì cũng đành chịu thôi. Việc giải cứu cô bé đã giúp chỉ số của tôi gia tăng. Chứng tỏ việc tôi làm là chính đáng. Chỉ số bị giảm thì quả là đau thật... nhưng đừng quên tôi là ai nhé. Bất quá, tôi sẽ tự sử dụng lên bản thân. Hi vọng hoạt động.

"Mọi người, giúp chị chăm lo cho cô bé nhé."

"Vâng, hãy để đó tụi em!"

Quay trở về phòng giam - nơi những cậu nhóc đang trú ẩn, tôi gửi cô bé lại cho những cậu nhóc chăm lo. Sau đó, tôi tiếp tục nhờ gã bắt cóc dẫn đường.

Nơi mà gã đưa tôi đến là một căn phòng....

"...ưuuu..... mùi máu nồng nặc..."

Chỉ đứng trước căn phòng thôi, tôi đã không thể không đưa tay lên chụp lấy đầu mũi rồi. Ngay khi mở cửa bước vào, một dự cảm xấu dấy lên trong lòng tôi.

(.............!)

Mở rộng trước mắt tôi là vô vàn những vật chứa trông như vại. Mùi máu tanh dường như là tỏa ra từ đó. Chẳng thể nghĩ ngợi nhiều, tôi chạy ngay đến những vật chứa ở gần, vội vả mở nắp của một trong số đó.

"........gư!"

Tôi không khỏi cắn môi trước những gì mà bản thân tìm thấy trong vật chứa. Thực tâm, tôi chỉ muốn ngay tức khắc đánh mắt đi chỗ khác thôi. Nhưng bản thân tôi lại không cho phép mình làm điều đó.

{Những đứa còn lại dùng để chế thuốc trường sinh bất lão.}

"Trả lời ngay! Đây là thứ các người gọi là chế thuốc trường sinh bất lão sao?!"

".....àaaa...."

Siết chặt nắm tay đến mức rỉ cả máu, tôi cố gắng kìm nén, không để bản thân xuống tay với gã bắt cóc. Mất bình tĩnh ở đây sẽ chẳng giải quyết được điều gì!

"Đầu tiên phải đưa những cô bé ra ngoài... cần phải có thứ gì đó trải bên dưới... đúng rồi, mua futon trong shop..."

Tôi vào hạng mục trong mua một vài tấm futon và trải ra trên đất.


"...không sao đâu... chị tuyệt đối sẽ cứu các em..."

Nhẹ nhàng như nâng đồ dễ vỡ, tôi bế cô bé ra khỏi vại. Tay tôi bất giác run rẩy, nhưng bằng một cách nào đó, tôi đã có thể đặt cô bé đầu tiên lên futon. Lập lại hành động trên, tôi tiếp tục bế những cô bé ra ngoài, không màng đến máu đã vấy khắp trang phục thánh nữ của mình.

"...mọi người đều đã ở đây rồi nhỉ... việc còn lại là sử dụng ma thuật tái sinh... !"

Ánh sáng trong suốt bảy sắc màu phủ xuống thi thể của những bé gái. Chỉ trong thoáng chốc, vết rạch ở bụng đã được khôi phục.

"....hơi thở... phải kiểm tra hơi thở.... tốt quá... các em ấy đã sống lại."

Gác qua cảm giác cơ thể đã trở nên nặng nề hơn vài phần, tôi sử dụng làm sạch cơ thể của những cô bé. Đồng thời, tôi vào hạng phục trong mua những bộ váy đơn sơ. Mặc vào cho những bé gái đang thở đều đặn trong lúc ngủ.

"....haaa.... tạm thời như vậy là ổn rồi."

Vẫn chưa thể hạ gánh nặng trên vai, tôi tiếp tục đi đến những vật chứa khác, kiểm tra bên trong. Đáng tiếc thay, ngoài trừ những cô bé lúc đầu, những thiếu nữ còn lại đã quá muộn rồi...

"...mong mọi người được an nghỉ."

Tôi chụp hai tay lại, phát động ở trung tâm căn phòng. Biết rằng điều này là vô nghĩa, nhưng đây là toàn bộ những gì mà tôi có thể làm được cho những nạn nhân đang yên ngủ tại nơi này.









"Cảm ơn chị bịt mắt... nhưng bây giờ chị không bịt mắt..."

"Kể từ nay các em gọi chị là Masha nhé."

"Vâng! Chị Masha!"

"Tạm thời, chị sẽ đưa các em đến nơi an toàn trước."

Mặc dù hiện tại tôi đang giữ nguyên dạng đặc thù [Thánh nữ cổ đại], nhưng những cô cậu bé vẫn nhận ra tôi. Không những thế, mấy em ấy còn không bị ảnh hướng bởi chỉ số hấp dẫn của tôi. Nhờ sự ngây thơ của lũ trẻ mà tôi đã phần nào lấy lại sự điềm tĩnh rồi.

Địa điểm cuối cùng mà tôi sắp đến là phòng chăn nuôi ma vật. Gã bắt cóc đã cung cấp thông tin cho tôi. Cũng vì vậy mà tôi không thể để những đứa trẻ ở lại trong khu vực tầng hầm này được.

Bản thân tôi có thừa tự tin hạ gục bất kể là con ma vật nào mặc cho chỉ số đã bị giảm. Tuy vậy, vẫn là câu nói, không gì có thể đoán trước được, tôi quyết định sẽ đưa lũ trẻ về nhà trước khi đến đó.

Hiện tại, tôi đang bế hai cô cậu bé trên tay và trên bầu trời đêm. Tóm lại, vì không thể đưa về hết một lượt được, nên đành phải chia ra như thế này.

"Chị bịt mắt....?"

"Gọi chị là Masha nhé. Vâng, bạn của em đây."

Ngay khi tôi đáp xuống mặt đất, cô bé nhờ tôi giải cứu bạn mình liền chạy đến. Có vẻ như, cô bé đã luôn đứng bên ngoài chờ đợi tôi. Thật tốt vì tôi đã sử dụng .

"Cậu không sao chứ..."

"Không sao! Chị Masha đã cứu tớ... mặc dù tớ không nhớ gì cả."

Được gặp lại bạn mình, hai cô bé ôm chầm lấy nhau. Biểu tình cũng trở nên mếu máo. Nước mắt đầm đìa. Chứng kiến cảnh tượng đáng kính ấy, tôi không khỏi đưa tay lên, gạt khóe mắt.










Hoàn tất việc sơ tán lũ trẻ, tôi một lần nữa quay trở về tầng hầm bên dưới tòa nhà của lũ bắt cóc. Vì đã biết đường, nên tôi chạy thẳng đến căn phòng chăn nuôi ma vật.

"Là ở đây nhỉ."

Tôi đẩy cửa bước vào trong. Mùi hôi thối của tử thi và động vật không lối thoát tấn công vào khoang mũi tôi. Vì thứ mùi kinh khủng, không thể kinh khủng hơn nữa này, tôi bất giác nhăn mặt.

Ở trung tâm căn phòng là một miệng hố. Có vẻ như ma vật đang được chăn nuôi ở bên dưới. Chẳng bận tâm suy xét xem bên dưới có loại ma vật gì, tôi ngoan cường đột phá, nhảy xuống miệng hố.

Tuy nói rằng chỉ số đã bị giảm đáng kể, nhưng ngay từ đầu, tôi đã chiến đấu không dựa vào chỉ số rồi. Combo tuyệt kỹ kết hợp của tôi, cho đến hiện tại vẫn đang thèm khát được thất bại mà!

"Grừuuuuu!"

"Ồ, đến rồi sao!"

Dưới ánh sáng của , bóng dáng của một sinh vật đang dần lộ diện. Cái mõm đen dài, ánh mắt hung tợn tỏa ra ánh sáng đỏ. Nó dựng lông lên, phô trương hàm răng sắc nhọn như thể đang muốn dọa dẫm tôi.

(Death Bear? Ra là vậy. Nếu dựa trên đặt tính của loài ma vật này, kỳ thực có thể tăng trưởng kích thước của ma thạch.)

Main Story của TWOF cũng có một nhánh [Đánh bại 0/1 bị mất kiểm soát]. Đây là một nhánh nhỏ trong Quest [Nghiền nát thương hội tội phạm]. Quốc gia không thể trơ mắt đứng nhìn thương hội tội phạm bào món đất nước, nhưng lại không đủ chứng cứ, thế nên đã trông cậy vào Hội mạo hiểm. Đại khái thì đây là sơ lượt dẫn đến Quest.

...Tôi hơi lạc đề rồi. Nhanh xử lý Death Bear thôi! Cơ mà, kỳ lạ thật. Sao nó vẫn chưa tấn công tôi nhỉ... nghĩ đến đó, tôi chợt nhận ra ở sau lưng Death Bear còn có thêm 3 con Death Bear phiên bản nhỏ khác. À, hóa ra là nó đang bảo vệ con của bản thân à?? Vậy thì phải giết nhanh thôi. Để tụi nó trưởng thành thì sẽ phiền phức lắm.

" !"

Death Bear con chết không kịp hét. Đầu rời khỏi cổ lăn quay trên nền đất. Máu tuôn trào như chai nước nằm ngang quên đậy nắp.

"Bắt đầu muốn chiến đấu rồi chứ gì?"

"Graaaaaaaaaaaaaaaa!"

Đã quá muộn để cứu cậu bé bị bọn gấu ăn thịt. Dù có quan sát khắp nơi dưới hố, tôi cũng không tìm được phản ứng. Quả nhiên có là đi chăng nữa, cũng không thể tái sinh được một cậu bé đã bị nhai nát và tiêu hóa. Vậy nên, ít nhất tôi cũng phải trả thù cho cậu bé.

"Gràoo!"

"...Ưu ...Nặng quá!"

Chỉ số hiện tại của tôi đã thấp hơn 1000. Không thể chiến đấu theo phương thức bình thường được. Dù rất muốn hành hạ nó thêm một chút, nhưng hết cách rồi.

Dồn lực vào Rosario đẩy cánh tay nặng trĩu của con gấu ra, tôi bật lùi về sau, phát động . Đầu tiên là phần cổ. Tiếp đến là tứ chi. Nửa thân trên. Nửa thân dưới. Chỉ trong thoáng chốc, Death Bear đã trở thành những khối thịt vụn.

"Chị đã trả thù cho em, hãy yên tâm an giấc nhé..."









~ ~




Quả nhiên, sau khi lạm dụng tái sinh chừng ấy, cấp độ của tăng lên ầm ầm cũng chẳng là gì đáng kinh ngạc.

(...nên thế nào đây.)


Chỉ số bị giảm -89%. Cứ tiếp tục như thế này, một lúc nào đó chỉ số của tôi sẽ rơi xuống con số 0. Nói thẳng ra, tôi không thể kéo dài vấn đề này được. Chỉ số rơi xuống 0, cũng đồng nghĩa với việc, tôi sẽ không thể sử dụng được kỹ năng nữa.

Nếu không sử dụng nữa, tạm thời sẽ không có vấn đề gì. Thế nhưng, liệu ai có thể đoán trước được tương lai chứ? Rơi vào tình huống rồi, thì bắt buộc phải sử dụng thôi. Giống như ngày hôm nay vậy.

(Quả nhiên... chỉ còn thôi.)

Tôi đã trải qua sinh tử một lần rồi. Giờ có thử thêm một lần nữa, thực tâm mà nói, tôi cũng chẳng cảm thấy sợ hãi. Nếu đã như thế, vậy thì triển khai luôn nào!

(Thất bại một phát là coi như đi luôn. Tức là, chỉ cần không thất bại. Chỉ cần không thất bại là được! Haa...haa...)

Cầm Rosario đưa ra phía trước, tôi nhận ra đôi bàn tay của bản thân đang run rẩy. Cho dù sở hữu kỹ năng , cho dù nói không sợ chết đi chăng nữa, quả nhiên khi cái chết tiến đến gần... con người ta vẫn không thể không run rẩy.

"!"









"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"

Đau! Đau quá! Không những thế còn nóng như đang bị thiêu đốt nữa!! Đây là cảm giác linh hồn bị ánh sáng thiêu đốt sao?! Cho dù sở hữu IQ 4 tỷ đi nữa, tôi cũng chẳng tìm ra được ngôn từ nào phù hợp với sự thống khổ này đâuuuuu!!!

Nằm lăn lộn dưới nền đất, tôi khua chân múa tay, cào cấu mặt mày, nắm đầu bứt tóc. Cơ thể của tôi tự làm đủ mọi thứ miễn là nó khiến cơ đau vơi đi. Chẳng hạn như, tạo ra cơn đau mới, đánh lạc hướng não bộ. Dẫu thế, cơ thể của tôi vẫn chẳng thể thoát khỏi cơn thống khổ bị thiêu đốt linh hồn kia.







"...haa...haa..."

Không biết đã bao lâu trôi qua rồi. Tuy cơn đau chưa biến mất hoàn toàn, nhưng tôi đã dần bắt đầu thích nghi với nó. Nếu biết trước có ngày hôm nay, tôi đã lấy 1000P đổi kỹ năng rồi!

"......uwaaa...."

Nước dãi, máu, nước mũi, nước mắt... đủ loại nước trộn lẫn, be bét trên khuôn mặt tôi. Chưa kể, còn có vô vàn vết cào xé nóng rát nữa...

" !"

Như thế này là được rồi. Kiểm tra thử nào. Tôi mở lên.




~ Trạng thái: Tổn thương linh hồn (7 ngày) ~




Ừm... tuy đã biến mất, nhưng chỉ số của tôi vẫn bị giảm -89%. Cho đến khi linh hồn hoàn toàn khôi phục, e rằng chỉ số sẽ không quay trở lại. Nếu bây giờ mà phạm phải thêm một lần nữa, đời tôi chắc chắn sẽ tàn luôn. Trong một tuần này, phải nghỉ ngơi thôi.
1

(Cơ mà, mình may mắn thật...)

Không có , không có cấp bậc chuyển đổi cao cấp của , có khi tôi toi thật rồi. Nhưng mà nói luôn, tôi sẽ không tùy tiện sử dụng nữa đâu. Phải chịu cảm giác đau đớn ấy thêm một lần nữa á? Miễn đi miễn đi!

Ngoài những người quan trọng, tôi tuyệt đối sẽ không dùng nữa đâu. À, nhưng nếu lấy được , có lẽ tôi sẽ tiếp tục sử dụng.

(Giờ thì... giải quyết những việc còn lại thôi.)

Tôi vào hạng mục trong mua . này rất đặc biệt. Một khi đã sử dụng, nếu không có người mở, đối tượng bị trói sẽ không thể tự mình thoát thân được. Trong TWOF, tôi rất ưa dùng khi thực hiện Quest [Càn quét đạo tặc/sơn tặc/hải tặc].

Cho dù đối phương có là NPC đi nữa, nếu lỡ tay giết hại sẽ ăn ngay và thuộc tính <Ác>. Vậy nên, sử dụng vô hiệu hóa chúng vẫn là nhất.

Nhân tiện, những kẻ ở căn cứ trong rừng, tôi đã thu hồi và trói chúng lại, để chúng nằm lăn quay trong căn nhà gỗ rồi. Sau khi giải quyết đám người ở đây, tôi sẽ đốt khói, dẫn dụ cảnh vệ đến.

Quyết định như vậy, tôi rời khỏi phòng chăn nuôi ma vật. Đi đến đâu, tôi trói nghiến lũ bắt cóc đến đó. Giữa đường, tôi phải mua thêm . Không thể ngờ được, đám người xấu này lại tập trung ở đây đông đến thế.


(....ửm?)

Đi ngang qua một căn phòng, tôi nghe thấy tiếng động phát ra từ bên trong. Không lẽ, vẫn còn kẻ bắt cóc trốn trong này? Hì hì, để xem nào!

".......l-làm ơn! Chúng tôi chỉ là người hầu. Hoàn toàn không biết gì ạ. Làm ơn hãy tha mạng cho chúng tôi!"

"......Mà, yên tâm đi. Rồi cảnh vệ sẽ đến thôi."

Tôi dùng xóa ký ức về mình của những cô hầu gái. Còn việc xử lý họ, cứ giao lại cho cảnh vệ. Nếu họ thật sự không có can hệ gì. Kiểu gì cũng được phóng thích thôi.

Điểm lại nào. Tôi đã trói và xóa toàn bộ ký ức của những tên bên ngoài rồi. Chỉ còn sót lại căn phòng kia thôi... mặc dù, không muốn quay lại đó. Nhưng tôi không thể không xóa ký ức của tên kia được.

(Haaa....)









"Híiiii..."

".........."

Ngay khi vừa nhìn thấy tôi, sinh vật kia đã thảm hại kêu lên. Nó vùng vẫy cơ thể, cật lực giữ khoảng cách với tôi. Còn tôi, tôi chỉ quan sát nó bằng ánh mắt như thể nhìn thấy một con g*** đang giãy chết trên sàn.

"."

"Aaaaaaaaaaaaa...."

Chỉ là xóa ký ức thôi, thế mà sinh vật kia cũng la hét dữ dội. Sau khi la hét đến chán chê, nó nhũn ra, bất động. Thở dài chán nản thêm một cái, đã sẵn tiện đến đây rồi, tôi sẽ thử tìm xem trong căn phòng này có thứ gì giá trị hay không.










(A, két sắt đây rồi.)

Sinh vật kia tương đối thận trọng. Trong căn phòng này, ngoài két sắt, tôi chẳng tìm được vật giá trị nào.

(Mừ! Không mở ra được...)

Với chỉ số sức mạnh thấp hơn 1000, dù cho tôi có dồn bao nhiêu lực, cánh cửa của két sắt vẫn chẳng hề suy suyển.

"!"

Giữ khoảng cách, tôi phát động . Ngay khi một lớp bảy sắc trong suốt hiện ra cắt dọc bản lề, cánh cửa kim loại của két sắt đổ ầm xuống mặt đất.

"Fuhaha, tiền kia rồi!"

Mở , tôi đưa tay lên kệ, lùa hết đồng vàng vào trong. Nhìn những đồng vàng rơi xuống rồi bị hút vào vòng xoáy đen, tôi không khỏi cảm thấy vui sướng. Cái này xem như là chi phí dọn dẹp băng đảng tội phạm nhé.

"Tiếp đến... là danh sách khách hàng nhỉ? Xem nào xem nào, nam tước, nam tước, tử tước... Cái này chẳng phải là chứng cứ quan trọng sao!? Tạm thời cho vào túi đã."

Từ tư liệu cho đến sổ sách, tôi cho hết vào . Đến một cuốn sách có bìa màu đỏ, tôi dừng tay lại.

"Công thức chế thuốc trường sinh bất lão à..."

Thứ này tốt nhất là nên đốt đi. Tuy nhiên, chưa phải là bây giờ. Nếu nó chỉ có duy nhất quyển này thì không sao. Nhưng giả như có nhiều quyển thì sẽ rất phiền phức. Tạm thời tôi sẽ giữ nó. Biết đâu nó sẽ có ích trong việc ngăn chặn tội phạm.

"Phù... xong rồi."

Tôi kiểm tra lại một lần nữa. Két sắt đã trống trơn. Không còn sót lại bất kỳ vật gì. Ổn rồi.

(Về nhà nghỉ ngơi thôi.)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận