Phục Hồi Sư Trở Về Từ Vực Thẳm

Vào buổi sáng, đội cảnh vệ nhận được tin cấp báo từ người dân. Người dân đã phát hiện ra khói bóc lên từ một tòa nhà gần nơi họ đang sống. Vì nghi ngờ có cháy, họ đã vội vả kéo nhau đến đồn trú của đội cảnh vệ thành phố cảng Ezeruhi.

Nhận được tin cấp báo, đội cảnh vệ đã nhanh chóng cử người đến khu vực được nghi ngờ là có cháy. Nhưng khi đội cảnh vệ đến nơi, thứ họ tìm thấy không phải là một vụ cháy.

Có ai đó đã đốt vật liệu dễ gây khói được dùng trong liên lạc ở giữa trung tâm sân vườn của tòa nhà. Dường như, đội cảnh vệ đã bị dẫn dắt đến đây. Tấm bảng ghi chú được đóng ở gần vật liệu tạo khói chính là minh chứng thuyết phục nhất.

[Những kẻ tội đồ đã nhận thiên phạt tại đây]

Đội cảnh vệ ngay lập tức kiểm tra bên trong tòa nhà. Thứ họ tìm thấy đầu tiên là một nhóm người được cho là tội đồ bị trói ở tiền sảnh.

Đội cảnh vệ cử người trở về báo cáo với cấp trên. Không lâu sau đó, đoàn trưởng của đội cảnh vệ đã có mặt tại hiện trường.

"Dây thừng này là cái quái gì thế?! Không chỉ chất liệu huyền bí mà bên trong còn có dòng chảy của ma lực. Gì thế gì thế?! Không thể tự giải trừ! Loại dây thừng này tồn tại trên thế giới sao!!"

Đoàn trưởng đội cảnh vệ vừa quan sát sợi dây thừng quấn chặt tay mình vừa sờ cằm. Trước một thứ mà bản thân chưa từng nghe thấy cũng như nhìn thấy, anh ta không khỏi hứng thú.

"Đoàn trưởng, đây không phải lúc đùa giỡn đâu ạ!"

"Thư ký, cô không hiểu được giá trị của sợi dây thừng này sao?"

"Việc gì cũng có thứ tự ưu tiên ạ!"

"Được rồi được rồi."

Chịu thua trước áp lực của thư ký, đoàn trưởng đội cảnh vệ tiếp tục công việc điều tra. Anh ta dùng ngón tay quệt bụi trên đầu tủ. Nhấc bình sứ lên và xem phần đáy của nó.

"Đoàn trưởng, chúng tôi tìm thấy lối vào tầng hầm!"

"Ồ, mau dẫn đường đi."

Đoàn trưởng đội cảnh vệ cùng thư ký và thuộc cấp di chuyển đến nơi được cho là lối vào của tầng hầm. Ngay khi vừa đặt chân xuống, xộc vào mũi họ là mùi hôi tanh đặc trưng của máu.

"......." Mặc dù đã khá quen với mùi máu tanh, nhưng cô thư ký đi bên cạnh đoàn trưởng đội cảnh vệ vẫn bất giác đưa tay lên chặn đầu mũi.

Không khỏi cảm thấy khó chịu, song cả nhóm vẫn tiếp tục bước đi. Giữa chặn đường họ dừng chân lại do tìm thấy tàn dư của một thứ gì đó trông như con người.

"Than?"

"...theo tôi thấy, thứ này rất có thể đã từng là con người."

Đoàn trưởng quan sát đống than trông giống hình người trên núi gạch vụn. Cô thư ký nêu lên ý kiến khách quan của bản thân. Những thành viên còn lại của đội cảnh vệ cũng không giấu được căng thẳng.

(Khuôn mặt này... mình đã thấy ở đâu rồi..... không lẽ nào!)

Gập gối ngồi xổm, đoàn trưởng đặt tay lên cằm, quan sát kỹ lưởng phần khuôn mặt của khối than hình người.

(Này này, không đùa đấy chứ?! Gã này khá mạnh đấy! Cách giết cũng vô cùng huyền bí. Hóa thành than? Làm thế nào??)

"Đoàn trưởng, ngài sao thế ạ?"

"Không có gì, đi tiếp thôi."

Theo sự dẫn đầu của đoàn trưởng, đội cảnh vệ bước qua núi gạch vụn, sử dụng lỗ hỏng trên đường làm lối đi tắt. Nơi họ dừng chân là một căn phòng bị lấp đầy bởi vật chứa trong giống vại.

"Mùi máu dường như bắt nguồn từ căn phòng này."

Đi sâu vào bên trong căn phòng, cô thư ký thử mở nắp đậy của một vật chứa. Ngay khi nắp được mở ra, mùi hôi tanh nồng nặc của máu xộc vào khoang mũi của cô. Buột cô phải đưa tay lên bóp chặt đầu mũi.

"...thật kinh khủng!"

Không thể tin được vào mắt mình, cô thư ký làm rơi nắp đậy. Âm thanh chát chúa của kim loại va đập gạch đá vang lên.

"Kinh khủng thật."

Đoàn trưởng đội cảnh vệ vừa xoa cằm vừa nhìn vào bên trong. Khác với cô thư ký, trông anh ta không có vẻ gì là kinh ngạc.

".....hí!"

"C-Cái này thật kinh khủng!"

"Chuyện này là thế nào?!"

Những thành viên khác của đội cảnh vệ cũng hiếu kỳ mở nắp đậy và quan sát nội dung bên trong vật chứa. Có người thì sợ đến mức ngã dập mông, có người thì thể hiện sự tức giận, có người thì bình tĩnh suy luận, mỗi người đều có phản ứng khác nhau.

"Chuyện độc ác này... là do những kẻ bị trói bên trong tòa nhà này gây ra sao?!"

Cùng là phụ nữ, cô thư ký không thể kìm chế được tức giận khi chứng kiến những bất công mà thiếu nữ bên trong vật chứa đã phải nhận lãnh.

"Chỗ này giao cho các cậu điều tra. Thư ký, cô hãy gọi thêm người đến, điều tra mọi ngóc ngách dưới này cho tôi."

Đoàn trưởng rời khỏi căn phòng. Anh ta cho hai tay vào túi quần. Khi không còn cảm nhận được sự hiện diện của thuộc cấp xung quanh, anh ta không do dự hướng đến một căn phòng.

"Uwa..."

Không giấu được bất ngờ trước tạo vật được tìm thấy ở dưới sàn, đoàn trưởng đội cảnh vệ bất giác kêu lên.

"Này, ông còn sống không đấy?"

".............."

Ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà. Mặc cho nghe thấy giọng của đoàn trưởng đội cảnh vệ, song tạo vật đó vẫn chẳng có phản ứng gì. Cứ như thể, ý thức đã hoàn toàn biến mất.

"Là ai đã khiến ông thành ra thế này?"

"..........."

Đoàn trưởng đội cảnh vệ quan sát tứ chi, rùng mình khi nhìn vào hiện trạng ở giữa hai chân của tạo vật ở dưới sàn.

"Miệng vết thương có thể lành lặn được như thế này sao... Chậc, thật ra đã xảy ra chuyện gì thế?"

Gãi gãi đầu, đoàn trưởng đội cảnh vệ quan sát một vòng trong căn phòng. Ánh mắt anh ta dừng lại trước két sắt đã trở nên rỗng tuếch.

"Này này này, lớn chuyện rồi đấy!!"

Tưởng rằng bản thân nhìn nhầm, đoàn trưởng đội cảnh vệ vội vả chạy đến gần, nhưng quả nhiên vẫn chẳng tìm thấy gì trong két sắt.

"Đây là két sắt ma thuật, không có ma lực của người đăng ký sẽ không mở được kia mà?!"

Chuyện quái gì đang diễn ra thế này?! Đoàn trưởng đội cảnh vệ ôm đầu. Mặc dù tạo vật kia là một gã thương nhân tàn ác độc địa, nhưng gã rất kín tiếng. Về khoản này, đoàn trưởng đội cảnh vệ không hề nghi ngờ gã ta.

Dẫu có bị tra tấn hành hạ cho đến chết, gã chắc chắn cũng không dễ dàng mở két sắt. Thái độ nhàn hạ của đoàn trưởng đội cảnh vệ từ khi bước vào tòa nhà này cũng là xuất phát từ lòng tin danh cho gã thương nhân. Tuy nhiên, bây giờ mọi chuyện đã khác!

"Đúng rồi, vẫn chưa tìm thấy hầu gái!"

Đoàn trưởng đội cảnh vệ đã cho người tra khảo lũ người của thương hội. Những kẻ đó đều đồng loạt khai báo, chúng chẳng nhớ được gì. Nuôi một tia hi vọng rằng, biết đâu sẽ tìm được manh mối, đoàn trưởng đội cảnh vệ hấp tấp rời khỏi phòng của gã thương nhân.

(...giọng nói?)

Nghe thấy giọng nói bắt nguồn từ một căn phòng, đoàn trưởng đội cảnh vệ đấy cửa bước vào. Đúng như dự đoán của anh ta, những cô hầu gái đang run rẫy ôm nhau bên trong căn phòng tăm tối.

"Tôi là người của đội cảnh vệ. Mọi người không sao chứ?"

"...đội cảnh vệ?"

"C-Chúng ta được cứu rồi sao...?"

"...oaaaaaaaaaa."

Những cô hầu gái bỗng nhiên khóc thét, phải mất một lúc sau, họ mới lấy lại được bình tĩnh.

"Tại sao các cô lại ở trong căn phòng này?"

"Chúng tôi cũng không biết. Mặc dù rất muốn rời khỏi căn phòng này, nhưng chúng tôi lại cảm thấy rất sợ hãi. Nếu đội cảnh vệ không đến, chúng tôi sẽ không thể thoát ra..."

(Chậc, là một dạng thôi miên sao?)

Kết cục, đoàn trưởng đội cảnh vệ không tìm được bất kì một manh mối gì.

(Một tổ chức đối lập nào đó đã ra tay sao?)

Đoàn trưởng đội cảnh vệ có nằm mơ cũng không thể ngờ, toàn bộ việc này là do một người gây ra. Trước khi trở về đồn trú, anh ta quay đầu, liếc nhìn tòa nhà.

(Tôi chỉ là tép riu thôi. Tôi chỉ nghe theo mệnh lệnh của cấp trên thôi. Làm ơn đấy! Đừng để tôi bị liên lụy vào vụ việc này!)

☆☆☆

(Thị trấn hôm nay ồn ào quá... không biết đã có chuyện gì xảy ra nhỉ?)

"A, quý khách, có muốn đọc thử tiểu thuyết không ạ? Đảm bảo nội dung sẽ rất thú vị!!"

"Tiểu thuyết... một thứ đắc tiền như thế, làm sao tôi có thể mua được."

"Không đâu không đâu, chỉ năm đồng bạc thôi ạ!"

"Năm đồng bạc! Như vậy thì quá rẽ... thật đáng ngờ... Thôi, tôi không mua đâu."

"Gannnnn..."

Đã quyết định sẽ nghỉ ngơi một tuần. Mặc dù vậy, nằm dài ở nhà mà không làm gì thì rất chán. Nene cũng không có ở nhà... Chính vì vậy nên hiện tại tôi đang bày hàng bán tiểu thuyết do mình viết ở đường lớn gần bến cảng, nhưng kết quả... dường như là không mấy khả quan.

"Tôi có thể đọc thử không?"

"Xin mời xin mời~"

Cô gái mở đến trang giữa và bắt đầu đọc. Kiểu mở sách này tôi cũng thấy ở trên phim rất nhiều. Mỗi lần như vậy, tôi đều tự hỏi, tại sao lại không đọc phần tóm tắt nội dung ở phía sau!

Nhân tiện, tiểu thuyết của tôi còn có cả ảnh minh họa nữa đấy. Nói thật, đến cả tôi cũng không khỏi kinh ngạc. Tiền kiếp tôi nào có giỏi vẽ đâu. Thế mà, giờ tưởng tượng gì là tay lại vẽ được cái đó. Chẳng khác gì họa sĩ vẽ tranh minh họa chuyên nghiệp. Tôi khá nghi ngờ là do chỉ số Khéo léo (Dex).

"Cô là người đã viết ra thứ này sao?"

"Đúng... vậy?"

Ơ kìa, thái độ của cô gái có vẻ hơi cháy khét? Tôi đã nói gì gây mất lòng sao?? Ủa, tôi chỉ mỉm cười quan sát trong im lặng thôi mà?!

"Làm sao mà cô có thể viết được chứ?"

"À... Trông diện mạo vậy thôi, chứ mắt của tôi không có vấn đề gì đâu. Ha ha ha..."

Thì ra là do vải bịt mắt. Quả thật, một người khiếm thị thì làm sao có thể viết tiếu thuyết và vẽ tranh minh họa. Ở thế giới hiện đại có máy tính thì may ra còn có khả năng.

"Tôi có thể hỏi một vài điều được không?"

"Xin cứ tự nhiên."

"Tại sao chỉ ảnh bìa là có màu? Chất liệu giấy cũng rất tốt, cô mua nó ở đâu vậy?"

"B-Bí mật."

Làm sao tôi có thể nói là nhận được miễn phí từ kỹ năng chứ...

Còn về màu sắc, tôi chỉ có thể trả lời, vì tiểu thuyết mà tôi biết nó như vậy. Tôi chỉ học theo mà thôi.

"Vậy à... Nhưng mà, cô cũng viết thể loại khá táo bạo nhỉ. Nhân vật chính là ma cà rồng, có thể sử dụng sức mạnh đặc biết để tạo thêm quyến tộc. Thế giới hiện đại là như thế nào, tôi không hiểu lắm... nhìn chung là rất thú vị. Cho tôi một cuốn."
1

"Cảm ơn quý khách rất nhiều!"

(Không ngờ lại có thể bán được một quyển trong ngày đầu. Cơ mà, cô gái hồi nãy trông khá quen. Mình đã gặp cô ấy ở đâu chưa nhỉ?)

Mái tóc xanh da trời nhạt. Đồng tử xanh biển. Đội mũ chóp và khoác áo choàng phù thủy... Hình như tôi đã thấy những đặc điểm này ở đâu rồi.

"Chị Masha, chị đang làm gì ở đây thế?"

"A, Marena? Câu này là chị hỏi em mới phải? Ở đây là đường lớn mà."

"Chị làm như em chỉ xuất hiện ở bến cảng!

"Không phải như vậy sao?"

Tôi nghiêng đầu.

Thật không ngờ lại có thể gặp được Marena ở đường lớn. Bình thường, nếu muốn gặp Marena, tôi luôn phải lấy lý do đi câu cá.

"Em đi mua dụng cụ câu cá. Nghe nói có một vụ án lớn đã xảy ra nên em đến xem thử."

"Hê... có vụ án xảy ra à? Thảo nào mà sáng giờ lại khá ồn ào."

"Chị không biết gì sao? Chị sống trong thành phố mà."

"A ha ha..."

"Nhân tiện, chị Masha đang làm gì ở đây vậy?"

Marene hiếu kỳ cầm một quyết tiểu thuyết lên, quan sát ảnh bìa.

"Như em thấy đó, chị đang bán tiểu thuyết do tự tay mình viết."

"Hê, chị có thể viết tiểu thuyết sao... Em có thể đọc thử không?"

"Xin mời xin mời."

Mở tiểu thuyết ra đọc được một lúc, đỉnh đầu Marena bỗng bóc khói (*ảo thị). Cô bé đóng tiểu thuyết lại, liếc nhìn tôi. Vì nước da rám nắng, nên đôi má đỏ càng trở nên nổi bật hơn.

"C-Cho em một quyển..."
1

"Cảm ơn quý khách!"

Đã bán được hai quyển. Khởi đầu tốt đấy. Ban đầu tôi chỉ viết vì sở thích thôi. Tôi không nghĩ người dân ở thế giới này chấp nhận thể loại yuri harem. Mà, dù sao thì, bán được là vui rồi!

"V-Vậy em về nhé, hẹn gặp lại chị..."

"Hẹn gặp lại~"

Khuôn mặt Marena khá đỏ. Em ấy bị cảm chăng?

(Cơ mà, tại sao mọi người tập trung ở tòa nhà kia đông vậy nhỉ? Không biết là vụ án gì đã xảy ra... mà, nó chẳng liên quan gì đến mình cả.)

"Tôi có thể đọc thử không?"

"A, xin mời xin mời~" 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui