Phục Hồi Sư Trở Về Từ Vực Thẳm

Sau khi chạm tay vào Honkai Star Rail thì toàn bộ thời gian nghỉ của Sứa đều tan biến. Đến giờ mới ra được chương mới, mong các bạn độc giả thông cảm...
1

<+>---<+>





+-----+

[Hái hoa Veniran]

Bạn đã chấp nhận yêu cầu của quản gia Claude. Sắp tới, sinh nhật của con gái Tử tước Warbeck sẽ được tổ chức. Quản gia Claude muốn bạn giúp ông ấy thu thập hoa Veniran vì cô chủ.

Chuyện của gia tộc Warbeck không liên quan gì đến bạn, nhưng bạn là một con người ưa thích sự sôi nổi, không thể bỏ qua sự kiện trước mắt.

Hiện tại bạn đang hướng đến hầm ngục Sương độc...

Veniran (0/1)

-> Bắt đầu truy dấu <-

+-----+




Tôi nhìn vào bảng . Một nhiệm vụ mới đã được thêm vào. Nội dung của nhiệm vụ là tóm tắt gãy gọn chuỗi sự kiện tôi gặp ông quản gia và chấp nhận yêu cầu của ông ấy.

(Hừm... cũng tiện lợi đấy chứ.)

Sau này kẻo tôi có quên đi sự kiện nào đó thì thứ này cũng sẽ tự động ghi chú lại. Vô cùng tiện lợi. Chỉ là, nhiệm vụ lần này là nhiệm vụ không tồn tại trong game. Vậy thì... tại sao nó lại xuất hiện trong được nhỉ?

Ai đó đang theo dõi tôi và tóm tắt lại các sự kiện thông qua bảng sao? Nếu không phải như vậy thì chẳng thể giải thích được lý do nhiệm vụ lần này xuất hiện trong bảng !

Xung quanh kết giới của tôi đầy ma vật dạng côn trùng nên tôi mới mở bảng hệ thống lên... ai lại ngờ được, bảng hệ thống cũng nổi da gà không kém.

Vốn dĩ, bảng hệ thống rất giống trong game, thế nên tôi mới sử dụng nó một cách tự nhiên mà không nảy sinh cảm giác nghi ngờ.

Giả như, thực sự có ai đó theo dõi tôi thông qua bảng trạng thái này... mà, thì đành phải chịu thôi. Suy cho cùng, tôi cũng chỉ là con người. Không thể chiến thắng được tồn tại siêu nhiên. Điều này đã được chứng minh khi tôi bị nữ thần Hexa đá ra khỏi hầm ngục.

Sự riêng tư bị ai đó xâm phạm là một điều chẳng dễ chịu gì, nhưng nhập gia thì phải tuỳ tục thôi. Mỗi thế giới có cách vận hành khác nhau. Chỉ là tôi không biết thôi, không chừng ở trái đất cũng tương tự như vậy. Nhật bản cũng có khái niệm "vạn vật đều được thần linh ngự trị". Có khi đâu đâu cũng có ánh mắt của thần linh.

Nghĩ vậy khiến tâm trạng của tôi khá hơn rồi. Kể ra, tôi cũng đã làm khá nhiều việc không thể để ai nhìn thấy mà. Chẳng hạn như "nhật khoá"...

Lắc đầu. Lắc đầu.

Quan trọng hơn, lũ ma vật đang mỗi lúc mỗi đông lên. Chúng vừa tạo ra những âm thanh rùng rợn vừa không ngừng tấn công vào kết giới. Sức phòng ngự của kết giới rất cao, sẽ không dễ dàng bị phá vỡ... tuy vậy, tinh thần của tôi thì sắp đạt đến giới hạn rồi!

"Ông quản gia, tôi có thể dẹp gọn lũ này được không..."

"Không thành... vấn đề. Sắc mặt của cô có vẻ không được ổn lắm nhỉ..."

"E he he... đây chỉ là thói quen xấu của tôi thôi. Nhìn thấy lũ sâu bọ là tôi lại không thể không nghiềng nát chúng."


"V-Vậy à..."

Dường như tôi đã làm ông quản gia sợ rồi.

Trước đó tôi đã nêu lên rất nhiều lý do khiến hầm ngục Sương độc bị người chơi hắt hủi. Nhưng đúng thế! Đây mới là nguyên nhân lớn nhất khiến hầm ngục này bị ghét bỏ!!

"Sweep Ice!"

Trang bị thông qua bảng hệ thống, tôi phát động ma thuật của Hiền giả.

Chỉ trong thoáng chốc, lũ côn trùng bám lấy kết giới đã hoá thành những khối băng. Giây tiếp theo, vào khoảnh khắc tôi hạ gậy phép xuống, cũng là lúc những khối băng vỡ nát và hoá thành bụi nước.

Ồ! Động tác vừa rồi cũng ngầu đấy chứ? Mặc dù chỉ trong vô thức.

"Thật bất ngờ! Không chỉ ma thuật kết giới, kể cả ma thuật tấn công, cô Masha cũng đạt đến một cảnh giới khó tin..."

"M-Mà, tôi chỉ tình cờ sở hữu ma thuật thuộc tính băng thôi, ahaha..."

"Ít nhất thì, Phục hồi sư hạng F không phải là đánh giá phù hợp dành cho cô Masha."

"Tôi cũng không có ý định giậm chân tại chỗ đâu."

Nhờ ơn lũ côn trùng mà tôi đã phải sử dụng ma thuật tấn công trước ông quan giả. Mục đích chính của tôi là gây dựng tiếng tâm trên danh nghĩa Phục hồi sư. Nâng cấp hạng mạo hiểm giả chỉ là phụ thôi.

Nếu muốn nâng cấp hạng nhanh, ngay từ đầu tôi đã không quanh co dài dòng. Cứ đăng ký nghề nghiệp Ma thuật sư hay gì đó, chọn những yêu cầu cấp cao, rồi liên tục hoàn thành trong thời gian ngắn nhất là được.

Chính vì thích diễn vai trợ thủ trong đội nên tôi mới chọn nghề nghiệp Phục hồi sư. Trong khả năng có thể, tôi sẽ tuân theo thiết lập của bản thân.

Nhưng mà nhé, quả nhiên... lũ côn trùng là không được! Dẫu cho mấy thứ đó không phá được kết giới đi nữa thì cũng không được! Ngay vào khoảnh khắc mấy thứ kinh tởm đó rơi vào tầm nhìn đã không được rồi! Phải diệt trừ ngày thôi!!

Mất kiểm soát sử dụng ma thuật tấn công là một thất sách. Tuy nhiên, tôi phải tự khen mình vì đã nhanh trí nghĩ ra được câu biện hộ trên. Nhờ vậy mà tôi có thể thoả thích vung chiếc gây công lý (thành kiến) ban phát sự diệt vong cho cái ác (lũ côn trùng)!

"Nhân tiện, cô có thể sử dụng ma thuật vừa rồi bao nhiêu lần? Tôi chỉ hỏi để tham khảo thôi."

"Ừ thì... chắc tầm trên một trăm lần?"

"Đến chừng ấy sao... nếu biết thế, tôi đã không xuất hiện ở đây làm vướng chân cô rồi."

"Đừng bận tâm. Không phải ông muốn nhanh chóng mang hoa về cho cô chủ sao? Với lại, có thêm một hay hai người cũng chẳng là vấn đề gì. Như ông thấy đó, kết giới của tôi rất chắc chắn!"

"Cảm ơn cô Masha... cô nói thế tôi rất cảm kích."

Chúng tôi tiếp tục di chuyển.

Sau một lúc vừa di chuyển vừa dọn quái, lớp sương mù bao quanh chúng tôi, tự bao giờ đã nhảy màu. Trước đó là màu trắng nhạt, hiện tại là màu xanh lá.

Chắc là tôi đã giải thích rồi nhỉ? Vẫn chưa? Mà thôi, sao cũng được. Nói một cách đơn giản, hiện tượng sương mù thay đổi màu sắc chính là đặc điểm của hầm ngục Sương độc.

Cứ mỗi 5 tầng, lớp sương mù sẽ biến đổi màu sắc. Màu sắc càng ghê rợn, hiệu quả của độc sẽ càng khủng. Không riêng gì hiệu quả của độc, ma vật thích nghi được với độc tố của môi trường này nghiễm nhiên cũng sẽ mạnh hơn. Phiền phức đúng không? Hỏi sao người chơi không ghét hầm ngục Sương độc...

"Có thể bình nhiên di chuyển giữa sương độc như vậy. Chưa kể, còn không phải lo lắng bị ma vật tấn công bất ngờ từ điểm mù của làn sương. Tôi tự hỏi, không biết cô Masha đây đã bị gọi là ngoài thường thức bao giờ chưa nhỉ?"
2

"A ha ha... ông khen thế khiến tôi ngại đấy!"

Tôi thực hiện thao tác quét sạch lũ sâu bọ như một cổ máy trong khi đáp lại giọng cảm thán của ông quản gia. Cách nói của ông quản gia nghe có vẻ vòng vo, nhưng cốt ý là đang khen tôi phỏng?


"Nhân tài như cô Masha đây, nếu có thể chiêu mộ vào kỵ sĩ đoàn thì chắc hẳn binh lực của chủ nhân sẽ trở nên vững chãi hơn thiên phần... không, phải là vạn phần."

"A ha ha..."

Tôi chỉ đáp lại bằng nụ cười mơ hồ.









Lớp sương mù dần chuyển sang màu tím nhạt. Có vẻ như, chúng tôi đã đặt chân đến tầng 40. Chỉ còn 10 tầng nữa là đến mục đích điểm. Tuy nhiên... có gì đó rất kỳ lạ.

"Vẫn không nhìn thấy ma vật nhỉ..."

"Việc này quả thật kỳ lạ..."

Ông quản gia đặt tay lên cầm. Vẻ mặt khó khăn.

Tôi có thể hiểu được phản ứng của ông quản gia. Bởi... kể từ khi đến tầng 30, chúng tôi đã không tìm thấy bóng dáng của ma vật, dù chỉ là một con.

Mới trước đó, lũ sâu bọ còn kéo đến và bám đầy quanh kết giới. Thế mà giờ đây lại đột nhiên mất biệt, không để lại tâm hơi. So với khi chúng nó vẩn vơ khắp nơi trong hang động... thành thật mà nói, hiện trạng này còn đáng sợ hơn nhiều!

(Hiện tượng này... trong TWOF đã từng xảy ra chưa nhỉ?)

Không. Chắc chắn là không. Mặc dù không có nhiều thời gian online, nhưng tôi vẫn luôn check SNS theo định kỳ. Một hiện tượng quái lạ như thế này... không thể nào không bị lan truyền.

Hệ thống cho đến hiện tượng lạ trong hầm ngục Sương độc... Có vẻ như, tôi không nên để suy nghĩ của bản thân dừng lại ở "đây là thế giới trong game".

Cứ cho rằng, thế giới này được sao chép từ The World of Fantasy đi. Thế nhưng, thế giới này đã hiện thực hoá. Hiện thực tuyệt nhiên không được lập trình như game. Có phát sinh điểm khác biệt cũng chẳng lạ gì. Sự tồn tại của tôi chính là minh chứng rõ ràng nhất.

(.......... khó hiểu thật.)

Tuy nhiên, tôi sẽ dừng suy nghĩ tại đây. Tôi không phải là một đứa sở hữu IQ cao. Ngẫm nghĩ về một điều không có câu trả lời cũng chỉ khiến mọi chuyện rối tung lên thôi. Bỏ đi bỏ đi. Không nghĩ nữa.

(Lũ sâu bọ đi đâu rồi nhỉ...)

...ủa? Chẳng phải là một điều tốt sao?? Nói thẳng ra, tép rêu như hầm ngục Sương độc chẳng phải là đối thủ của tôi đây. Con người quả là kỳ lạ. Tự nhiên cảm thấy sợ hãi những điều không đâu.

Nghĩ kỹ thì, không xuất hiện lũ sâu bọ là quá tốt rồi. Việc nhẹ lương cao, lấy đâu ra phàn nàn nửa nhỉ?! Thật là, thần hồn nát thần tính. Tôi cũng giỏi tự mình hù mình ghê!

"Kia rồi. Đó chính là quần thể hoa Veniran."

"Sương tím đậm... Vậy là chúng ta đã đến được tầng năm mươi."

"Dễ dàng đến mức kỳ quái. Ngay cả một con ma vật cũng không xuất hiện. Tôi có linh cảm xấu về việc này. Mau chóng thu thập hoa thôi."

"Ông nói đúng."


Tôi và ông quản gia bước nhanh đến quần thể hoa Veniran.

(Khoan đã... tại sao mình có thể quên được chứ!)

Boss tầng! Kể từ khi đặt chân vào hầm ngục Sương độc... chúng tôi chưa từng một lần chiến đấu với Boss tầng!!




*SHEEEEEEEEEEE*




Âm thanh ghê rơn vang vọng.

"Chuyện gì!"

"Flame Lancer!"

Chậc! Quá đột ngột nên tôi đã sơ suất sử dụng ma thuật thuộc tính lửa trong hang động. Nhưng biết làm thế nào được, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một tấm mạng nhện không lồ... bản năng muốn thiêu đốt bùng phát cũng là hiển nhiên thôi, phải không?!

"Chính là thứ đó!"

"..........!"

Tôi nhìn theo hướng mà ông quản gia đưa tay.

Người nhện?! Bám trên trần hang là một sinh vật trông giống con người. Nước da đen sáng bóng. Có bốn cánh tay và hai chân. Đôi mắt trắng dã và cái miệng rách rưới để lộ hàm răng sắc nhọn.

Tạo hình của nó khiến tôi liên tưởng đến người nhện. Thế nhưng, thứ đó tuyệt nhiên vô cùng kinh tởm! Cái cách mà nó mở rộng cái miệng ra khi nhìn chúng tôi... q-quá đáng sợ! Có lẽ nào, tôi đã lạc vào thế giới game kinh dị?!

Sau cú sốc từ cái mồm mở rộng tạo ra những âm thanh kỳ dị. Lần này, bề mặt trên đôi mắt trắng dã của nó đột nhiên nổi lên những quần thể mắt nhỏ li ti...

"Không được! Không được! Phải giết thôi... phải giết thôi... phải giết thôi..."

"C-Cô Masha, cô không sao chứ?"









"...à rế.... mình bị làm sao vậy nhỉ..."

"Cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại rồi sao..."

"Tôi..."

"Diện mạo của cô Masha đột nhiên thay đổi, tôi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra... thì cô phát động ma thuật và không ngừng tấn công ma vật."

"..........."

Tôi nhìn xuống thân thể của mình.

Ừm... .

Giải phóng.

"A ha ha... Tôi cũng nên hái một ít hoa Veniran nhỉ~"

Giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt của ông quản gia, tôi chạy về phía quẩn thể hoa, ngồi xuống và ngắt từng nhánh bỏ vào túi (Storage)...





☆☆☆




Sinh nhật 14 tuổi của tôi sắp đến. Thế nhưng, năm nay vẫn chưa tìm thấy hoa Veniran trang trí cho tiệc sinh nhật của tôi. Cứ như thế này, chắc chắn sẽ không kịp.

Bởi tên của tôi là Veniran. Vì vậy, mỗi năm bố đều cho người hái hoa Veniran về trang trí cho tiệc sinh nhật. Tôi không còn là trẻ con nữa. Mặc dù, bố nói rằng, tôi không cần phải lo lắng. Thế nhưng, mỗi năm đều có rất nhiều người hi sinh vì hoa Veniran. Ngay cả ngài kỹ sĩ đã từng dạy tôi kiếm thuật cũng....

Năm nay sẽ không hái kịp hoa Veniran. Ngược lại, tâm trạng của tôi rất nhẹ nhõm. Cứ như vậy, có khi sẽ tốt hơn. Loài hoa đi cùng với sự hi sinh... thành thật mà nói, tôi không thích nó chút nào.

"Cô chủ, tôi đã về rồi."

"Ông Claude, ông đã vất vả rồi."

Lúc này tôi ngồi dưới đông ốc tại giữa vườn hoa. Ở vườn hoa này, có rất nhiều loại hoa đua nhau khoe sắc. Ngoại trừ, hoa Veniran. Dù có thử bao nhiêu lần đi nữa, hoa Veniran cũng không thể mọc ở bên ngoài hầm ngục. Tuy vậy, thiếu đi loại hoa cùng tên tôi đi nữa thì vườn hoa vẫn vô cùng xinh đẹp.

Tôi có thể hiểu được lý tưởng của bố... Nhưng không thể đồng tình.

Năm nay không hái được hoa Veniran. Tôi sẽ thử khuyên bố thêm một lần nữa. Suy cho cùng, nguyên nhân xe ngựa của tôi bị đạo tặc tấn công cũng là vì chấp niệm của bố...

Phải rồi, khi đó đã có một chị gái xinh đẹp xuất hiện và trị liệu cho binh sĩ. Ấy vậy mà, thay vì trợ giúp, binh sĩ đã lựa chọn sự an toàn của tôi... không biết, chị gái ấy thế nào rồi nhỉ. Hi vọng là chị ấy bình an.

"Hoa Veniran của năm nay thế nào rồi?"

Hoa Veniran rất mỏng manh, sau khi mang ra khỏi hầm ngục chỉ có thể giữ được sắc đẹp trong vòng một tuần. Mỗi năm đều phải vào hầm ngục cũng là vì lý do này.

"Cô chủ có thể yên tâm. Hoa Veniran đã được bảo quản trong phòng chờ."

"...Vậy nhỉ. Nghĩa là, đã hái được.........."

Thực tâm, tôi không thấy vui khi nghe được tin này. Hoa Veniran xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật... đồng nghĩa là, đã có ai đó hi sinh vì sự ra đời của tôi.......

"Tôi biết cô chủ khổ tâm điều gì. Như tôi đã nói, cô chủ có thể yên tâm. Năm nay, nhờ một vị mạo hiểm giả ngoài thường thức mà không có sự hi sinh nào cả."

"...Không có sự hi sinh?"

Tảng đá đè nặng trong ngực tôi như nhẹ đi vài phần.

"Đúng vậy, vị mạo hiểm giả này tuy là Phục hồi sư hạng F. Nhưng lại sở hữu sức mạnh nằm ngoài sự hiểu biết. Không những thế, vị mạo hiểm giả này còn hứa, mỗi năm sẽ cung cấp hoa Veniran cho tiệc sinh nhật của cô chủ."

"Thật khó tin... ông hãy kể chi tiết hơn đi."

Tôi thúc bách ông Claude kể chi tiết về vị mạo hiểm giả đó. Tuy là Phục hồi sư nhưng lại có thể quét sạch ma vật trong một đòn ma thuật. Sở hữu ma thuật kết giới đặc biệt. Thừa sức đơn thân chinh phạt hầm ngục Sương độc. Tôi nghe mà không hiểu gì cả.

Lý do Hầm ngục Sương độc không nổi tiếng là vì màn sương độc tràn ngập bên trong và ma vật sở hữu kịch độc. Không tích trữ thuốc giải độc sẽ không thể tồn tại được ở bên trong.

Chưa nói đến màn sương, ngay cả ma vật cũng rắc rối vì lợi thế địa hình. Một hầm ngục như vậy, có thể đơn thân chinh phục sao?

"Thưa cô chủ, tôi có một đề xuất."

"Đề xuất?"

Ông Claude ghé sát vào tai tôi.

Nghe xong đề xuất của ông Claude, da mặt tôi đanh lại.

"Tất cả là vì gia tộc tử tước Warbeck. Tôi sẽ cho người mời vị mạo hiểm giả ấy đến. Nếu lấy lý do rằng, cô chủ Veniran muốn gặp mặt để cảm ơn, chắc hẳn vị mạo hiểm giả ấy sẽ không thể từ chối. Hai ngày nữa, nhờ cô chủ giúp đỡ."

"Tôi biết rồi. Đến mức ông Claude không hỏi qua ý kiến của bố... chắc hẳn là một việc bắt buộc phải ưu tiên. Tôi sẽ hoàn thành bổn phận của bản thân - con gái của gia tộc tử tước Warbeck."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận