Phục Hồi Sư Trở Về Từ Vực Thẳm

Hội chứng sợ côn trùng của tôi đang mỗi lúc mỗi nặng hơn kể từ khi chuyển sinh đến thế giới này. Nói đi thì cũng phải nói lại, căn hộ ở Nhật bản của tôi, tuy thuộc loại rẻ tiền, nhưng môi trường xung quanh rất sạch sẽ. Đừng nói đến những thứ như g*** hay n***, ngay cả ruồi muỗi cũng không xuất hiện.

Tôi rất thích thế giới của The World of Fantasy. Một thế giới huyền bí, mộng mơ chứa đầy những cuộc phiêu lưu kỳ bí. Từ cốt truyện cho đến lối chơi. Sự kiện và nhiều nội dung khác nữa. Tôi có thể khẳng định, TWOF chính là tựa game tuyệt vời nhất mà bản thân từng chơi.

Nhưng... côn trùng thì không được. Đây là một điểm trừ rất lớn dành cho TWOF. Đội phát triển của TWOF chắn hẳn là một lũ biến thái, hấp thụ dưỡng chất thông qua tiếng hét của người chơi. Tại sao tôi lại gắt như vậy sao? Đơn giản thôi. Vào thời kỳ đầu của TWOF, đã có rất nhiều người chơi đưa ra ý kiến phản đối về độ hoạ quá thực tế của lũ côn trùng. Nhưng cách mà đội phát triển đáp lại người chơi là... nâng cấp chuyển động cho chúng trông thật hơn.

Sau sự kiện kể trên, người chơi không còn đưa ra ý kiến phàn nàn về vụ việc nữa... vì biết nó vô ích. Lúc ấy, tôi cũng chỉ biết chấp nhận. Lặng lẽ tránh xa những hầm ngục xuất hiện côn trùng. Đó là trong game. Hiện thực đương nhiên không thể kén chó chọn mèo.

Tôi đã rất cố gắng. Kể từ lúc ở dưới Abyss, tôi đã rất cố gắng. Thế nhưng, quả nhiên... tôi đã không thể tự lừa dối chính mình. Sự thật là sự thật. Không thể che đậy sự thật bằng giả dối được. Dù có sở hữu sức mạnh cheat đi nữa, sợ thì vẫn sợ thôi!

Đương nhiên, tôi không có ý định chạy trốn khỏi nỗi sợ hãi của mình. Ít ra thì tôi vẫn đủ sức huỷ diệt những sinh vật gớm ghiếc đó. Chấp nhận nỗi sợ và tìm cách khắc phục, đây chính là trạng thái hiện tại của tôi.

Kỳ thực... tôi cũng không biết bản thân đang nói cái quái gì. Tóm lại, tôi đã mất kiểm soát. Khi nỗi sợ vượt quá mức độ cho phép, con người có khả năng bị mất kiểm soát. Tôi đã học được một điều mới. Nahaha...

Thứ mà tôi muốn nói ở đây là... tôi đã mất kiểm soát trước ông quản gia. Tôi đã phơi bày hình thái . Chưa hết, theo như những gì ông quản gia kể lại, tôi đã dùng toàn bộ nguyên tố, dung hợp thứ gì đó trông giống hố đen, nghiềng nát người nhện một cách không khoan nhượng. Hố đen là lời của tôi, ông quản gia đã miêu tả một thứ gần giống vậy... có điều, tại sao tôi không biết bản thân có thể gọi ra thứ ma pháp ấy chứ??

Đằng nào đi nữa, bây giờ có than vãn thì mọi chuyện cũng đã rồi. Thay cho chi phí bịt miệng ông quản gia, tôi đã hứa mỗi năm sẽ gửi hoa Veniran đến, chúc mừng sinh nhật tiểu thư Veniran. Nhân tiện thì, Hội sẽ thay tôi gửi hoa. Tôi là một mạo hiểm giả không rõ danh tính. Không thể tự ý gửi đồ cho quý tộc mà không có Hội đảm bảo.

Chung quy thì bên trên chính là toàn bộ những gì đã xảy ra trong ngày hôm qua. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi nhận phần thưởng, cứ thế về nhà luôn mà không làm gì khác.

"Chào buổi sáng, chị Marisa."

"Chào buổi sáng. Đây, thư của em."

"Thư?"

"Sáng nay, đích thân ngài quản gia Claude đã xuất hiện và nhờ chị."

Tôi nhận phong thư từ chị Marisa. Sau khi quan sát mặt trên và mặt dưới, tôi phát động ma thuật kết giới, cắt ngang con dấu được in bằng sáp đèn cầy, rồi từ tốn lấy lá thư được gấp chỉn chu ra khỏi phong bì.

(...........)

Đọc lướt qua nội dung trong thư, tôi bối rối nhìn chị Marisa.

"Chị Marisa... tiểu thư của gia đình tử tước mời em đến tề thự vì muốn trực tiếp nói lời cảm ơn... cái này, em có thể từ chối không?"

"Hê... đó không phải là một điều vinh dự sao? Hơn nữa, người ta cũng có ý tốt muốn gửi lời cảm ơn. Không đến sẽ là thất lễ đấy."

Nếu là bình thường, tôi chắc chắn sẽ không lưỡng lự như này đâu. Được gặp tiểu thư quý tộc đấy! Một cơ hội rất hiếm!! Dại gì mà bỏ qua sự kiện tuyệt vời như thế chứ!!!

Hôm qua... nếu sự việc ấy không xảy ra, có lẽ tôi đã thoải mái chấp nhận lời mời này.

"Em hiểu rồi. Quả thật, không nên từ chối lòng tốt của người khác."

"Ừm, ừm, phải vậy chứ. Được quý tộc để mắt là vinh như đối với mạo hiểm giả đấy. Cố gắng lên nhé!"

Trong thư không đề cập đến trang phục. Ăn mặc như bình thường chắc cũng không có vấn đề gì. Tạm biệt chị Marisa, tôi rời khỏi Hội. Sau khi nghĩ ngợi một lúc, tôi quyết định đi đến cửa hàng trang phục.

"Xin chào... tiểu thư. Cho hỏi tiểu thư cần gì ạ."

Chào đón tôi là một cô gái nhỏ... không, là tộc Hobbit (người tí hon) nhỉ? Trong thế giới The World of Fantasy, tộc Hobbit được biết đến như những người thợ may lành nghề. Không lạ gì khi có một cô gái tộc Hobbit xuất hiện ở cửa hàng trang phục.


"Tôi muốn mua trang phục. Trang phục phù hợp để gặp quý tộc."

"Nếu là vậy, xin mời tiểu thư đến hướng này ạ."

Cô gái Hobbit hồ nghi ngước nhìn bịt mắt của tôi, song vẫn nở nụ cười xã giao và bắt đầu dẫn đường. Đúng là chuyên nghiệp. Dù ở trong tình cảnh nào cũng giữ nguyên thái độ chuyên môn.

"Ở đây là trang phục mới của tháng này. Toàn bộ đều là những đứa trẻ mà tôi cảm thấy rất hài lòng. Nếu cần thử trang phục, tiểu thư hãy nói với tôi ạ."

"Hoee..."

Quá chói mắt! Khác xa so với tưởng tượng, mở rộng trước mắt tôi là... một thế giới phục trang ngập tràn sắc màu. Vô số bộ váy với nhiều hoạ tiết, kiểu dáng được xếp nối tiếp. Mỗi một bộ váy đều có vẻ đẹp và ấn tượng riêng biệt, không gây hiệu ứng trùng lặp, nhàm chán.

Tuy nhiên, đa dạng như thế này, ngược lại khiến tôi không biết nên bắt đầu từ đâu...

"Hay là để tôi giúp tiểu thư nhé?"

"À, vâng."

Nhận thấy bộ dáng mơ hồ của tôi, cô gái Hobbit đưa ra phương án. Nghĩ rằng nhờ chuyên gia sẽ tốt hơn, tôi gật đầu.

Sau đó, cô gái Hobbit bắt đầu hỏi tôi một vài câu đơn giản. Chẳng hạn như, "Tiểu thư có kén màu gì không?", "Tiểu thư thấy kiểu cách này thế nào?", "Tiểu thư có nguyện vọng đặc biệt gì không?". Cứ thể, cô gái Hobbit khai thác thông tin từ tôi. Còn tôi thì vào phòng thử đồ, mặc thử những bộ váy mà cô gái Hobbit chọn.

"Cảm ơn tiểu thư rất nhiều ạ. Mong tiểu thư sẽ lại đến!"

"Đằng này cũng vậy. Cảm ơn rất nhiều."

Cuối cùng cũng chọn được trang phục phù hợp, tôi thanh toán và rời khỏi cửa hàng.









Ngày chỉ định đã đến.

Hiện tại, tôi đang đứng ở trước cổng chính của tề thự Tử tước Warbeck.

"Anh lính, anh có sao không?"

Người lính gác cổng không có phản ứng gì nên tôi thử phẩy phẩy tay trước mắt anh ta.

"Haa! X-Xin lỗi tiểu thư... tôi đã thất lễ rồi."

Anh lính nhận lấy lá phong thư từ tôi, đọc nội dung bên trong.

"Quả thật đây là con dấu của cô chủ. Tôi sẽ ngay lập tức liên lạc với ngài Claude. Mong tiểu thư chờ đợi một chút."

Người lính biến mất. Không lâu sau, anh ta xuất hiện cùng một ông lão diện vest đuôi tôm. Thần thái cao nhã đó, không nhầm vào đâu được, chính là ông quản gia - Claude.


"Tiểu thư là... không lẽ là cô Masha?"

"Mới một ngày thôi, mà ông đã quên tôi rồi sao?"

"Fo fo fo... cô Masha quả nhiên luôn nằm ngoài dự đoán của tôi. Rất xin lỗi vì đã có thái độ thất lễ." Ông quản gia cúi đầu đưa một tay lên phía trước "Chào mừng cô Masha đến với tề thự của gia tộc Tử tước Warbeck. Từ đây, tôi, quản gia Claude, xin được phép đảm nhiệm vai trò dẫn đường."

Chậc. Ông Claude quả là dân chuyên nghiệp. Ban đầu tuy thể hiện rõ vẻ mặt kinh ngạc, nhưng sau đó đã chóng vánh lấy lại phong độ của một quản gia.

Thật ra thì... hôm nay, tôi đã định gây bất ngờ cho ông quản gia. Lý do tôi bị mời đến đây, không chín thì mười, chắc hẳn là do ông quản gia. Ông quản gia đã hứa sẽ giữ im lặng, thế mà vẫn báo cáo về tôi với tiểu thư Veniran. Nếu không phải vậy thì làm sao có con dấu của tiểu thư Veniran trên bức thư. Chuẩn không?

Chuyện là thế đấy. Ngoài đầu tư trang phục, tôi còn bỏ cả vải bịt mắt. Cứ tưởng sẽ được nhìn thấy gương mặt ngây ngốc của ông quản gia giống như anh lính vừa rồi, nào ngờ...

(Mà, sao cũng được.)

Đằng nào, mục đích chính của tôi cũng chẳng phải là ông quản gia. Đối tượng thực sự mà tôi đang nhắm đến là tiểu thư Veniran. Mặc dù không hiểu tại sao, nhưng mấy cô tiểu thư xuất hiện trong The World of Fantasy đại đa số đều là mỹ nữ. Không ít thám tử mạng đã bắt tay vào phân tích nguyên nhân. Tuy nhiên, cho đến hiện tại vẫn chưa có câu trả lời. Chắc là chỉ có nhà phát triển mới có lời giải cho hiện tượng kỳ lạ trên thôi.

Tôi nhắc đến đề tài này không hẳn là vì bản thân có ý đồ đen tối hay đại loại thế đâu. Đối với thường dân như tôi, được gặp tiểu thư quý tộc là một vinh dự. Không tạo được ấn tượng tốt thì ít nhất cũng không nên để lại ấn tượng xấu, đúng không? Đầu tư diện mạo một chút cũng là vì lý do trên thôi. Hoàn toàn không có tâm địa gì mờ ám đâu nhé.

Nhưng mà, quả nhiên là tề thự của Tử tước, tôi đã di chuyển từ nãy đến giờ, cũng tầm 5 phút rồi, vậy mà còn chưa đến được tề thự, vẫn đang ở trong sân vườn.

Đi thêm một chút nữa, tôi nhìn thấy một cây cầu bắt qua hồ nước. Đứng trên cầu, có thể bắt gặp những con cá nhiều màu sắc đang đua nhau bơi lội dưới hồ.

Qua khỏi hồ nước không lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy tề thự... thế nhưng, bước vào bên trong tề thự vẫn chưa phải là đích đến. Sau bao nhiều ngã rẽ, những đoạn hành lang trải dài... lúc này, ông quản gia mới dừng bước.




*Cốc* *Cốc*




"Là ai?"

"Thưa cô chủ, là tôi, Claude. Tôi đã đưa cô Masha đến."

"Mời vào."

Dừng chân trước một cánh cửa, ông quản gia gõ cửa. Sau khi nhận được sự cho phép từ chủ nhân căn phòng, ông quản gia từ tốn mở cửa, ra hiệu mời tôi bước vào.

"Chị... Chị là!"

"?"

Tiểu thư Veniran? bất chợt đứng bật dậy khỏi ghế sô pha khi nhìn thấy tôi. Còn bản thân tôi thì do không hiểu được chuyện gì đang diễn ra nên chỉ biết đứng nghiêng đầu.

"Cô chủ, đột nhiên lớn tiếng như thế là rất thất lễ."

"Không phải! Chị gái này là vị ân nhân đã trị liệu cho binh lính."


"Gì cơ... có một chuyện trùng hợp như thế sao."

"Không thể nào nhầm lẫn được!"









Sau một lúc, tiểu thư Veniran cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Tôi cũng có một pha khá kinh ngạc. Cô gái mà tôi cứu lúc đó, không ngờ lại là tiểu thư Veniran. Cái này... có khi nào là định mệnh không?

"Xin lỗi. Em đã hơi quá phấn kích. Một lần nữa, em là Veniran. Con gái của Tử tước Warbeck. Chị gọi em là Veniran nhé."

"À ừm... chị tên là Masha. Em thích gọi thế nào cũng được."

"Chị Masha! Lúc đó, cảm ơn chị rất nhiều ạ. Nếu chị không xuất hiện và trị liệu cho binh lính, có lẽ em đã... Vậy mà, binh lính lại chọn ưu tiên em, không tham chiến trợ giúp. Thật sự xin lỗi chị rất nhiều..."

"Không không, Giúp người gặp khó khăn là chuyện hiển nhiên mà. Veniran không cần cúi đầu như vậy đâu."

Tôi đặt hai tay lên vai Veniran dừng em ấy lại trước khi trán em ấy đập lên mặt bàn.

Lúc đó, quả thật tôi có hơi bất ngờ khi binh lính đột ngột bỏ chạy. Nhưng, cứu giúp những cô gái gặp nạn là một điều hiển nhiên. Nhận được lời cảm ơn hay không, không thật sự quan trọng. Đực rựa thì tôi không biết.

"Chị Masha quá tốt bụng... không nhận lời xin lỗi, cũng không nhận tiền thưởng..."

"Chị chỉ giúp người vì muốn làm thế thôi."

Veniran đã chịu bỏ cuộc, ngước nhìn lên.

".........."

".........."

Ánh mắt của tôi và Veniran gặp nhau.

Mặt em ấy đỏ dần lên.

Còn tôi thì ngơ ngác trước khuôn mặt đáng yêu của em ấy.

Những tiểu thư quý tộc đa phần đều là mỹ nữ... Quy luật của TWOF thật đáng sợ!

"...P-Phải rồi. Mang trà và bánh đến đây!"

"Vâng, thưa cô chủ."

Trong phòng lúc này chỉ có tôi, Veniran và một cô hầu gái. Ông quản gia còn có việc khác nên đã rời đi. Một lúc sau, cô hầu gái mang trà bánh đến, bày trí lên bàn.

"Cô ra ngoài đi, tôi có việc muốn nói riêng với chị Masha."

"Vâng ạ."

"Mời chị Masha dùng trà bánh."

Chị hầu gái cũng rời đi. Trong phòng chỉ còn tôi và Veniran.


Không hiểu sao, tôi tự nhiên cảm thấy khá căng thẳng. Và để quên đi cảm giác đó, tôi cho một miếng bánh vào miệng, uống một ngụm trà.

(Vị ngọt của bánh rất phù hợp trà... ngon tuyệt.)

Ngồi ở vị trí đối diện, Veniran cũng nâng tách trà lên, tao ngã thưởng thức. Quả nhiên là tiểu thư quý tộc. Mỗi một thao tác đều rất thanh lịch.

"Chị Masha."

"Vâng!"

"Lý do mà ngày hôm nay em mời chị đến, ngoài việc gửi lời cảm ơn... còn là để xây dựng mối quan hệ hữu nghị. Em là con gái của gia tộc Tử tước Warbeck. Cũng cố sức mạnh của gia tộc chính là nghĩa vụ của em."

"Vậy à..."

Tôi không biết phải đáp lại thể nào. Veniran chỉ mới là một cô gái nhỏ, nhưng đã có tinh thần trách nhiệm cao. Khi còn ở độ tuổi của Veniran, tôi chỉ biết đọc manga và xem anime.

"Xây dựng mối quan hệ hữu nghị... hoặc nói đúng hơn là, em đã định chiêu mộ chị làm hầu gái hộ vệ của mình."

"Hầu gái hộ vệ...?"

"Đúng như tên gọi... công việc của hầu gái hộ vệ là ở bên cạnh và bảo vệ chủ nhân. Bảo vệ là công việc chính nên sẽ không phải làm những công việc như hầu gái thông thường khác."
1

"Ra vậy."

"Chị Masha là một người rất mạnh. Em đã nghe từ ông Claude."

Tôi đã phần nào đoán được nên chỉ bị sốc nhẹ. Cái ông quản gia chết giẫm ấy! Tôi đã hứa mỗi năm sẽ gửi hoa một lần. Ông ta cũng đã đồng ý. Thế mà vừa về là ông ta đã mở miệng ra...

"Ban đầu, mục đích của em quả thật như vậy. Tuy nhiên, ý định của em đã thay đổi!"

"..............."

Veniran đặt tách trà xuống. Em ấy ngước lên nhìn tôi. Biểu cảm ấy chứa đầy sự kiên quyết. Cảm nhận được Veniran định nói điều gì đó quan trọng, tôi đặt tách trà xuống, im lặng chờ đợi.

"Mỗi năm cứ đến sinh nhật của em là lại có người hi sinh. Em đã nhiều lần ngăn cản, nhưng bố không lần nào chấp nhận. Bố nói rằng điều này là vì em, thế mà lại không bao giờ nghe lời em nói..."

Tôi có thể cảm nhận được tâm trạng phức tạp trong chất giọng của Veniran.

"Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến. Binh lực của nhà Warbeck suy giảm dần dần sau mỗi năm. Xe ngựa của em bị tấn công, binh lính yếu thế hơn, tất cả cũng là vì sự suy thoái của gia tộc Warbeck.,."

Veniran cúi gằm mặt. Nhưng chỉ trong một thoáng, em ấy đã lấy lại ánh mắt kiên quyết.

"Chị Masha đã hai lần cứu giúp em. Lần thứ nhất là khi bị đạo tặc tấn công. Lần thứ hai là hoa Veniran... Em cảm nhận được định mệnh!"

Veniran bất ngờ đứng lên, hai bàn tay nắm chặt vào nhau.

Chắc là tôi không nhìn nhầm đâu nhỉ? Hai má Veniran đỏ lên, hai bên mang tai cũng tương tự...

"......?"

"Chị Masha!"

"Vâng!"

"Làm ơn hãy kết hôn với em!"

"Vâng! ..............Ểeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee!!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận