Phục Hồi Sư Trở Về Từ Vực Thẳm

+----------------------------Ảnh minh hoạ của Veniran------------------------+

+-------------------------------------------------------------------------------------+





Tiện thể, tôi sẽ giải thích đôi chút về tước hiệu trong The World of Fantasy.

Tuỳ vào quốc gia sẽ có cách gọi khác biệt. Vậy nên, tôi sẽ lấy quốc gia mặc định làm quy chuẩn. Tức là quốc gia mà tôi đang ở hiện tại.

Đại khái, tước hiệu sẽ như sau:




Tòng Nam Tước

Nam Tước

Tử Tước

Phiên Hầu Bá Tước

Bá Tước

Hầu Tước

Công Tước

Đại Công Tước




Tiếp đến là phương pháp đạt tước hiệu.

Đầu tiên là Tòng Nam Tước.

Tước hiệu này đơn giản nhất.




Nhận Noble Quest -> Nộp tiền cho quốc khố -> Hoàn thành




Tòng Nam Tước là tước hiệu đầu tiên nên cực kỳ dễ dàng. 90% người chơi đạt được tước hiệu này.

Kể từ Nam Tước trở đi, nhiệm vụ sẽ từng chút từng chút trở nên khó khăn hơn. Đặc biệt là Công Tước. Để có thể trở thành Công Tước, người chơi bắt buộc phải công lược và kết hôn với một trong những thành viên của gia tộc Công Tước.

Tôi không có sở thích kết hôn với đực rựa nên tước hiệu dừng lại ở Hầu Tước. Giữa người chơi với người chơi có thể kết hôn đồng giới, thế mà NPC thì không. Đây là bí ẩn lớn nhất TWOF. Nhân tiện thì, ngoài Noble Quest, không còn cách nào khác để kết hôn với NPC,

Sau khi kết hôn và trở thành Công Tước, tiếp tục nhận Noble Quest và cống hiến sẽ đạt được tước hiệu Đại Công Tước - tước hiệu cao nhất (trong phiên bản mà tôi vẫn còn chơi thì là như vậy).




Thế, tại sao tôi lại nhắc đến chủ đề này?




Mà, tôi chỉ đơn giản là đang muốn sắp xếp lại thông tin đôi chút thôi.

Trở thành quý tộc sẽ nhận được rất nhiều quyền lợi. Đáng kể nhất là được cấp tề thự và lãnh địa riêng. Lãnh địa có thể ví như một con gà đẻ trứng vàng. Xây dựng đúng cách sẽ kiếm được rất rất nhiều tiền từ thuế của người dân. Không vì Veniran thì trước sau gì tôi cũng định sẽ hốt một tước hiệu nào đó.

Thế nhưng, phương thức tôi kể ở trên là khi còn trong game. Hiện thực chắc hẳn sẽ khác. Nói đâu xa, bảng nhiệm vụ của tôi trống như cánh đồng mùa đông, chỉ có duy nhất nhiệm vụ mở gacha, chẳng mò đâu ra được Noble Quest. À, không phải vì vậy mà tôi không nghĩ ra cách nhé.

Phương thức thì tôi đã có sẵn trong đầu rồi. Tuy vậy, có áp dụng nó hay không lại là một vấn đề khác.

Ngày hôm đó, tôi đã hốt hết toàn bộ giấy tờ trong két sắt của băng đảng tội phạm. Phải nói trước, tôi không làm vậy vì ngẫu hứng đâu nhé.

Bởi tìm thấy danh sách khách hàng, cộng với bên trong danh sách đó đa phần là quý tộc, cho nên tôi mới chọn cách thu giữ.

Không có nhu thì chẳng có cầu. Chính vì có những kẻ quý tộc ngu ngốc ủng hộ thứ thuốc rởm đó, thế nên mới có những tên bất chấp tất cả, vứt đi nhân tính mà săn lùng trẻ em vô tội.

Tôi giữ lại danh sách khách hàng dương nhiên là để những kẻ đã phạm phải <Đại Kỵ> có tên trong đây. Tôi không dám nhận bản thân là đồng minh của chính nghĩa. Thế nhưng, tôi không thể không loại trừ bọn này.

Những đứa trẻ không có tội gì cả. Chúng không đáng bị biến thành thứ thuốc đáng bị nguyền rủa kia. Chỉ những kẻ phạm phải <Đại Kỵ> mới xứng đáng hoá thành than mà thôi.

Nói là nói vậy, tôi cũng không có ý định hành động ngay. Chưa biết thực hư gì mà đã vội đưa ra kết luận là quá nông cạn. Bị lừa mua thuốc, hoặc bị ép uống... rất có thể sẽ có những trường hợp như thế này.

Thêm nữa, nếu tôi hành động tuỳ tiện mà không suy nghĩ, rất có khả năng sẽ gây ảnh hưởng đến cân bằng chiến lực cũng như kinh tế của quốc gia này. Một số lượng lớn quý tộc đột ngột biến mất, hệ luỵ gì sẽ diễn ra tiếp theo? Chắc hẳn ai cũng đoán được.




(Tuy vậy...tình huống trên không hẳn là không lợi dụng được.)




Phư ha hà. Tôi cười như một kẻ phản diện trong đầu.

Có thể nghĩ ra một cách thức như thế... chắc tôi psychopath rồi cũng nên.

Cụ thế là...




"Chị Masha, em đăng ký hoàn tất rồi ạ... c-chị đang nghĩ gì mà cười thâm độc vậy ạ...?"

"Không có gì. Không có gì. Chị chỉ đang nghĩ về Veniran thôi."





...để sau vậy.

Nhưng câu vừa rồi không phải nói dối nhé, tôi quả thật đang nghĩ về Veniran.

Sử dụng danh sách kia, tôi có thể dễ dàng chiếm đoạt tước hiệu. Tôi không làm vậy cũng là bởi, Veniran mong muốn nghi thức "ban họ". Cướp đoạt họ của gia tộc khác sẽ chẳng có ý nghĩa gì.




"T-Thật vậy ạ~"

"Tất nhiên rồi."




Veniran mĩm cười vui vẻ.




"Trước khi đi thuê phòng trọ, chị có một nơi cần ghé qua."

"Là nơi nào ạ?"

"Là chỗ mà chị đang sống. Chủ nhà đã cho chị sống ở đó miễn phí. Nếu đã quyết định ra ngoài, chị không thể không nói lời cảm ơn và từ biệt."




Kon cho tôi sống miễn phí ở nhà cô ấy. Nhưng đó là bởi, tôi đã hoá giải lời nguyền và cứu sống Nene. Kon đưa ra đề xuất là vì ơn nghĩa. Sẽ không đúng nếu tôi đưa Veniran về sống cùng.




"Nếu là vậy, em cũng nên chào hỏi người ta nhỉ."

"Đúng vậy nhỉ."




Từ con hẻm ở sau toà nhà Hội, chúng tôi nắm tay nhau và bắt đầu bước đi.

Nhân tiện, tôi đã quay về với thời trang mạo hiểm giả + bịt mắt như mọi khi (bằng chức năng thay đồ nhanh của Iventory). Đồng thời, tôi cũng đã giải thích chức năng của bịt mắt cho Veniran. Em ấy tỏ vẻ không hài lòng và khuyên tôi đừng nên để ý đến cách nhìn của người khác, nhưng vẫn gật đầu chấp nhận ý kiến của tôi.

Mặt khác, Veniran cũng đang trang bị khăn choàng kín mặt. Trái ngược với lý do của tôi, Veniran bắt buột phải che giấu thân phận nên mới không có lựa chọn khác.

Trong lúc di chuyển, tôi và Veniran không trao đổi gì nhiều.

Veniran có vẻ bận rộn. Đôi mắt đã được giấu đi bên dưới lớp áo choàng không ngừng lúng liềng phản ứng trước từng nhất cử nhất động của đường phố về đêm. Đối với một tiểu thư quý tộc như Veniran, khung cảnh này dường như chứa đầy những điều mới lạ.

Vì không muốn làm gián đoạn dáng vẻ đáng yêu đó nên tôi giữ im lặng, vui vẻ quan sát Veniran. Nghĩ đến việc kể từ nay có một cô bé xinh xắn như Veniran ở bên cạnh, cơ mặt của tôi lại cứ giãn ra.

Biết làm sao được, bởi tôi thật sự cảm thấy rất vui mà! Đừng quên, tôi đã từng là một đứa ngay cả trong game cũng không có bạn nhé. Tự mình nói ra mà sao... lòng đau thế này...

Trong lúc tôi đang nghĩ ngợi những chuyện vô thưởng vô phạt, nơi mà chúng tôi cần đến đã hiện ra ở trước mắt.









Tôi vào phòng ăn, tự ý rót trà như nhà của mình.

Không lâu sau đó, Kon cùng Nene trở về.




"Kon, Nene, mừng trở về."

"Tiểu thư Masha, tôi đã về ạ."

"Chị Masha~"




Kon vẫn giữ phong thái lịch sự như mọi khi.

Nene chạy đến ôm lấy hông tôi.

Tôi quen tay vuốt ve mái tóc và đôi tai cáo của Nene. Cảm giác mền mại này... quá dễ nghiệng!




"Kon, tôi có chuyện phải nói. Ngồi xuống bàn nhé."

"Vâng ạ."




Kon đã nhận ra sự hiện diện của Veniran nên ngoan ngoãn ngồi xuống chờ tôi giải thích.

Mặt khác, Nene ngồi lên đùi tôi.

Dù trong nhà xuất hiện người lạ, cô bé vẫn rất ngây thơ. Tay tôi không ngừng xoa xoa mái tóc tựa quả bông giữa đôi tai cáo của Nene. Liệu tôi có thể bỏ cảm giác này để dọn ra riêng không đây... tôi bắt đầu cảm thấy hơi bất an rồi.





"Trước hết thì... đây là Veniran. Cô ấy là vợ của tôi."

"Veniran ạ. Rất hân hạnh được gặp chị, Kon."

"Phu nhân Veniran nhỉ. Tôi là Kon ạ. Rất hân hạnh được làm quen ạ."




Quả nhiên là Kon. Thái độ vẫn không đổi. Kon và em gái Inari cũng có cùng mối quan hệ giống chúng tôi. Nói cách khác, Kon đã có kháng thể với yuri nên phản ứng rất tự nhiên.

Nhân tiện, Nene vẫy vẫy chiếc đuôi cáo, vô tình đặt thứ vũ khí mềm mại như bông đó lên đùi Veniran. Không chỉ vậy, chiếc đuôi còn chuyển động lên xuống, vỗ nhẹ đầy mê hoặc. Đôi tay Veniran run rẩy giữa khoảng không, cỏ vẻ như em ấy đang đấu tranh tư tưởng, không biết có nên chạm thử vào hay không.

Tôi miễn cưỡng dời ánh mắt đi, tập trung vào cuộc nói chuyện.




"Vì nhiều lý do, từ bây giờ chúng tôi sẽ sống cùng nhau. Một mình tôi thì không nói làm gì. Đưa cả gia đình đến đây sống cùng thì quả nhiên là có gì đó sai sai..."




Thực tâm mà nói, tôi không muốn rời khỏi đây.

Mỗi đêm đều có thể chải lông cho Kon và Nene, tận hưởng những phút giây mềm mại, thư giản... Một thiên đường như vậy, thử hỏi làm sao tôi có thể rời đi?!

Nhưng... dù thoải mái đến đâu đi nữa, tôi vẫn sẽ ưu tiên Veniran. Khoảng thời gian chúng tôi gặp nhau tuy chỉ mới bắt đầu, dẫu vậy nó chẳng quan trọng. Đối với tôi, gia đình là nhất.




"...Tiểu thư Masha... không muốn sống cùng tôi và Nene nữa ạ...?"

"Không, không phải. Tôi chỉ sợ gây phiền phức thôi."




Tôi không khỏi hốt hoảng khi Kon thay đổi biểu cảm. 

Bình thường, biểu cảm của cô ấy luôn giữ ở trạng thái điểm nhiên. Có lẽ cô ấy đã quen điều khiển sắc mặt do công việc. Đột nhiên đôi tai cáo rũ xuống, giọng nói đượm buồn cùng biểu cảm cô đơn... ăn trọn combo này, tim tôi suýt nữa đã bị bóp nghẹt rồi!




(Hay là NTR luôn nhỉ...)




Như vậy, tôi sẽ có thể danh chính môn thuận sống ở đây... Bậy! Tôi đang nghĩ cái quái gì vậy?! Giả như Inari là người xấu, phản bội vợ con thì còn có thể... đằng này, cô ấy vẫn đang chiến đấu vì gia đình. Trên hết, NTR cặp đôi Yuri là <Đại Kỵ>, là một tội đáng muôn chết, cần phải bị hành huyết! Dẹp bỏ, dẹp bỏ cái suy nghĩ ấy ngay!!




(Thật nguy hiểm! May mà tôi vẫn còn lý trí, không lầm đường lạc lối...)




"Không thể nào. Tôi chưa bao giờ nghĩ tiểu thư Masha phiền phức ạ..."

"Nhưng mà..."

"Nhà này cũng rất rộng, thêm một người không sao đâu ạ... với lại, có tiểu thư ở cùng... mỗi bữa cơm tối đều rất vui vẻ ạ..."




Ưuuu... tôi cũng không ngờ, Kon lại quý trọng mối quan hệ này như vậy. Cô ấy mà làm biểu cảm này, tôi lấy đâu ra dũng khí đứng lên rời khỏi đây...




"Chị Masha, chị sẽ đi khỏi đây sao..."

".............!"

Đôi tai cáo nhũn xuống, Nene ngước đôi mắt lưng tròng lên...Gưaaaaa! HP của tôi đang tuột dốc không phanh!




"Veniran..."




Không còn cách nào khác, tôi đành phải cầu cứu Veniran.

Trong khi đang đấu tranh tư tưởng dữ dội, tôi nhìn qua bên cạnh và tìm thấy... Veniran đang vuốt ve chiếc đuôi cáo của Nene với biểu cảm tan chảy.




"A... Chị Masha gọi em nhỉ... à vâng, chị Kon đã nói như vậy, chúng ta nên chấp nhận lòng tốt của chị ấy ạ. Thêm nữa..."





Veniran ghé môi sát vào tai tôi "...Leviathan Đình rất nổi tiếng trong giới quý tộc. Em đang bỏ nhà đi. Ở đây sẽ an toàn hơn ạ." Hơi thở của em ấy khiến tôi suýt nữa đã thốt lên giọng kỳ lạ.

Thực ra, ngay từ đầu tôi đã có ý định thuê phòng trọ ở Leviathan Đình sau khi rời khỏi đây. Tại Leviathan Đình cũng có thể gặp được Kon và Nene. Kết cục, bằng một cách nào đó, tôi cũng không muốn rời xa hai mẹ con này...




"...xin lỗi nhé, Kon. Đột nhiên đòi rời đi như vậy."

"Không, tiểu thư Masha không cần xin lỗi đâu ạ. Tất cả là vì mong muốn ích kỷ của tôi thôi ạ..."

"Kon đừng nói vậy. Được ở cùng hai người, tôi cũng rất vui mà."




Đôi tai cáo của Kon đã hồi phục. Chiếc đuôi ở phía sau cũng chuyển động qua lại. Cho dù không quan sát biểu cảm, tôi cũng đoán được Kon đã lấy lại tinh thần. Có những sinh vật đáng yêu như thế này tồn tại, thế giới này đúng là gian lận.

Ở bên cạnh, Veniran cũng đang thưởng thức độ mềm xốp từ đôi tai cáo của Nene. Không biết tự lúc nào, Nene đã nằm lên đùi Veniran và để Veniran xoa bóp đôi tai. Đồng thời, dùng chiếc đuôi quấn quanh hông tôi. Hông tôi thon dễ quấn là một chuyện, Nene khéo sử dụng đuôi thật. Quá đáng yêu!




"Từ nay mong được chị Kon giúp đỡ ạ."

"Phu nhân Veniran đừng khách sáo. Cứ thư giản như ở nhà mình ạ."




Mọi chuyện coi như đã được giải quyết êm đẹp, mặc dù tôi chính là nguyên nhân...

Mà, tôi vẫn muốn ở cùng Kon và Nene là sự thật. Hai mẹ con Kon cũng mong muốn điều đó. Veniran không phản đối, đồng thời cũng nhận sự tiếp đón từ Kon và Nene. Ừm, thế này không phải kết thúc êm đẹp thì còn là gì nữa. Nahaha...









Bữa tối ấm cúng kết thúc.

Tắm xong, tôi trở về phòng mình.

Từ nay, đây sẽ là phòng của tôi và Veniran.

Vốn dĩ, phòng này là phòng dành cho hai người. Nên cứ giữ nguyên không đổi cũng không vấn đề gì...




(............)




Cho vải bịt mắt vào , ngồi xuống mép giường... đến lúc này, tôi bỗng cảm thấy căng thẳng.

Nghĩ lại, tôi chưa từng ngủ cùng ai bao giờ. Nene không tính nhé. Một thân sĩ bảo vệ giai tân đến tận lúc chuyển kiếp như tôi, đừng nói bạn gái, ngay cả một mảnh tình vắt vai cũng không có... thế mà thoắt một cái đã kết hôn. Từ đêm nay, cả hai sẽ ngủ cùng một giường, làm thế quái nào mà không căng thẳng cho được!

Nhưng mà... đêm đầu tiên thì quả nhiên không có chuyện gì đâu nhỉ. Đúng vậy, Veniran chỉ mới 14 tuổi. Ở thế giới này, độ tuổi trưởng thành là 15, 14 thì vẫn là trẻ con. Chỉ là ngủ cùng nhau thôi, đâu việc gì phải căng thẳng!




(Phù...)




Bình tĩnh lại r-




*Cạch* (cửa mở) *Cạch* (cửa đóng)




"Chị Masha, bồn tắm ở đây tuyệt vời thật! Ma đạo cụ được sử dụng là loại tốt nhất, tân tiến hơn cả phòng tắm ở nhà ạ!"

"V-Vậy à, tốt quả nhỉ..."




Bình tĩnh thế quái nào được!

Váy ngủ mỏng như thể trong suốt, làn da trắng mịn ửng hồng và toả hương thơm do ngâm mình trong nước nóng!

Dạo gần đây khá bận rộn, tôi không thể tự mình... waa, mặt tôi nóng quá!

Veniran ngồi xuống cạnh tôi, tay em ấy đặt lên tay tôi, em ấy đang nói gì đó rất hăng hái nhưng tôi hầu như chẳng bắt được chữ nào.




"...đêm nay hãy để em phục vụ chị."

"Phục vụ?"




À rế... chúng tôi đang nói chuyện gì vậy?

Do mải tự ám thị bản thân nên tôi chỉ đáp lại một cách tuỳ tiện.




"Mặc dù chúng ta không tổ chức hôn lễ, nhưng đêm nay chính là đêm tân hôn của chúng ta ạ. Phục vụ chị là nghĩa vụ của em!"

"Khoan đã, phục vụ... l-là chuyện đó ấy à? V-Veniran, em có biết bản thân đang nói gì không...?"




Phục vụ ban đêm... ngoài ý nghĩa đó ra thì tôi chẳng nghĩ được thứ nào khác. Do đầu óc tôi quá hồng chăng?





"Em là quý tộc. Từ nhỏ đã được dạy về chuyện này ạ. Trong việc kết hôn, phục vụ ban đêm là một điều quan trọng ạ."

"Từ nhỏ đã được dạy...."




Bắt một bé gái phải làm những chuyện như vậy... gia đình tử tước nghiêm tức chứ?!




"Chị đừng hiểu nhầm nhé, nói là dạy đi nữa, cũng chỉ dừng lại ở mức đồ chơi thôi ạ."

".......không không, dù là vậy đi nữa!"




Giá trị quan khác nhau khiến tôi hơi bị sốc đôi chút.

Quý tộc xem kết hôn như một công cụ chính trị... dạy những chuyện như thế ngay từ nhỏ......... không không, như vậy vẫn quá dị thường.




".....chị không muốn em phục vụ sao?"

"ưu........"




Veniran ngước nhìn tôi bằng cặp đồng tử long lanh.




"C-Chị hiểu rồi... nhờ em nhé?"

"Vâng ạ!"




Môi Veniran và môi tôi chạm vào nhau. Veniran là người chủ động. Em ấy táo bạo hơn tôi nghĩ rất nhiều!


Veniran biết rõ vũ khí của bản thân và vô cùng nhuần nhuyễn trong việc sử dụng chúng. Chẳng hạn như ánh mắt vừa rồi...




"...mm..."

"mm....."




Lưỡi của hai chúng tôi quấn vào nhau. Cảm giác bồng bềnh và hạnh phúc này đang dần làm tan chảy ý thức của tôi. Cứ tiếp tục như thế này thì sẽ rất tệ!

Một dự cảm không lành dấy lên trong tôi. Nếu bản thân không chiếm được ưu thế ở đây, sau này tôi tuyệt đối sẽ không thể chống lại Veniran!

Dù chỉ là "nhật khoá" nhưng kể từ khi đến thế giới này, tôi đã tích luỹ kinh nghiệm kha khá, làm sao có thể thua một cô bé 14 tuổi? Đừng gọi tôi là lolicon nhé. Đây là cuộc chiến quyết định sống còn. Đã đến lúc, tôi thể hiện sức mạnh của bản thân!
















"Chị Masha, thật đáng yêu~"

"~~~~~"




L-Làm sao tôi biết được... hôn lại có thể khiến con người ta tan chảy đến mức này.

Ngoài đưa hai tay lên che che mặt, cơ thể tôi chẳng còn một chút sức lực.




"Bây giờ mới là phần chính~"

"....Ể! K-Không lẽ nào..."




Tôi cố dựng người dậy... và bắt gặp ánh mắt của Veniran. Sau khi nở một nụ cười ngây ngất, em ấy liếm môi như một tiểu ác ma rồi cứ thế rút ngắn khoảng cách.




"Đ-Đợi đã...mmmmmmmmmmmm!"













Tôi đã thua.
2


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận