Ngày hôm nay là ngày đến thăm lũ trẻ. Cứ cách một vài ngày, tôi sẽ lại đến tề thự của lũ trẻ một lần để xem tình hình và bổ sung những gì cần thiết. Nhưng khác với mọi hôm, lần này tôi đi cùng với Veniran.
2
"Đây là nhà của những đữa trẻ nhỉ. Sân vườn có quy mô tương đối nhỏ, tuy nhiên, nếu chỉ xét về khu vực nhà ở thì thậm chí còn rộng lớn hơn cả tề thự tử tước..."
Chất giọng tươi vui của Veniran bỗng chùng xuống khi nhắc đến hai từ "tử tước". Có lẽ, chính Veniran cũng chỉ đưa ra phép so sánh trong vô thức.
Hiểu được nỗi lòng của Veniran, tôi choàng tay, ôm ghì em ấy vào sát vai mình. Hiện tại, tôi chỉ có thể sử dụng cách này để an ủi Veniran.
"Không sao đâu. Chuyện của gia tộc em cứ để chị lo."
Gia tộc tử tước đã thất thủ... thông tin này đến tai tôi và Veniran cách đây vài ngày trước.
Dường như, Veniran đã dự đoán... hay nói đúng hơn là biết trước được sự việc này.
Bề ngoài, tuy buổi tiệc sinh nhật kia là được tổ chức vì Veniran, nhưng trên thực tế, mục đích chính của buổi tiệc sinh nhật chính là thể hiện sức mạnh gia tộc tử tước.
Veniran đã bỏ nhà đi. Buổi tiệc sinh nhật không thể tổ chức. Đồng nghĩa, gia tộc tử tước Warbeck đã thất thế, đánh mất đi sức mạnh binh lực, hào quanh không còn được như khi xưa.
Từ giờ gia tộc Warbeck sẽ trở thành miếng mồi béo bở cho những con cá lớn hơn.
"Chuyện gia tộc em chị không nên bận tâm đâu ạ. Gia tộc Warbeck rơi vào tình thế này, tất cả đều là do chính sách lệch lạc của bố. Mặc dù không muốn nói câu này... nhưng là do bố em tự làm tự chịu ạ."
"Nhưng mà..."
Nói gì đi nữa, bố của Veniran cũng chính là bố vợ của tôi. Chỉ đứng bên ngoài không làm gì trong lúc bên kia gặp hoạn nạn... liệu có ổn không?
"Gia tộc Warbeck đã như ngọn lửa nến le lói trước gió mạnh ạ. Khả năng khôi phục vị thế... e rằng chỉ còn sót lại con đường hôn nhân chính trị thôi ạ."
Veniran cúi gằm mặt.
Ừ thì... giả như có thể giải quyết bằng năng lực cheat, tôi chắc hẳn sẽ giúp đấy. Nhưng, sử dụng hôn nhân chính trị thì... a ha ha, gieo nhân nào gặt quả nấy thôi. Ngài tử tước tự làm tự chịu. Hi sinh vợ mình vì một người dở dơi, tôi đâu có ngốc.
"Chị hiểu rồi. Tuy rất đáng tiếc, nhưng chị sẽ đứng ngoài cuộc."
"Vâng ạ. Điều chúng ta nên chú tâm bây giờ là lập công trạng để được ban họ... em rất muốn nói vậy, nhưng... xem ra chúng ta đã bắt lũ trẻ đợi quá lâu rồi ạ."
"Đúng vậy nhỉ..."
Nhìn theo ánh mắt của Veniran, tôi tìm thấy những đứa trẻ đang tụ tập ở trước cửa chính. Dường như, chúng không thể chờ đợi thêm được nữa nên đã kéo nhau ra ngoài.
"Chào các em. Xin lỗi đã bắt các em đợi lâu."
"Ưm! Chào chị Masha!!"
Cô bé năng động có mái tóc màu nâu nhạt này là Kyari. Nhận thấy tôi vẫy tay chào, Kyari là người đầu tiên chạy đến tiếp đón. Nhưng ngay lập tức, cô bé đã bị Veniran đứng bên cạnh tôi thu hút.
Ngước nhìn Veniran bằng ánh mắt hiếu ý, Kyari hỏi.
"Mà nè, chị này là ai vậy?"
"Chị này là Veniran. Gia đình của chị."
Những đứa trẻ khác dường như cũng có cùng câu hỏi, nhưng tôi chỉ đáp lại mơ hồ thôi. E rằng có giải thích cụ thể, lũ trẻ cũng chưa chắc đã hiểu hết.
"Hê~ Vậy à! Chị Veniran, chị chơi cùng bọn em đi!"
"Đ-Được thôi."
Veniran không theo kịp tốc độ nhảy số của Kyari, vẻ suy xét lộ rõ trên mặt, nhưng vẫn gật đầu đồng ý chơi cùng lũ trẻ.
"Tuyệt quá! Chị Veniran đồng ý chơi cùng chúng ta rồi!"
"Đ-Đợi đã, đừng kéo chị..."
Trẻ con đôi khi mạnh ngoài sức tưởng tượng. Chứng kiến Veniran bị lũ trẻ quay mòng mòng, tôi không khỏi mỉm cười. Veniran luôn thể hiện nét mặt chín chắn đó trở nên luống cuống... phải ghi nhớ sâu vào não bộ quang cảnh quý hiếm này thôi.
"Chị Masha, em có chuyện muốn thảo luận với chị..."
"Thảo luận? Chị hiểu rồi. Trước hết thì... vào nhà đã nhỉ."
Không thể ghi nhớ toàn bộ khung cảnh này, quả là một điều khá đáng tiếc. Nhưng, lũ trẻ đã có việc cần đến tôi thì tôi không thể từ chối.
Tôi đi cùng cậu bé thủ lĩnh - Kai vào tề thự. Nơi chúng tôi đến là phòng tiếp khách. Dù nói đây là phòng tiếp khách, nhưng hiện tại căn phòng này đã trở thành phòng sinh hoạt, đọc sách.
"Mọi người, chị Masha đến rồi."
"Chào chị Masha ạ."
Mọi người hầu hết đều đang chơi ở bên ngoài, trong phòng lúc này chỉ có hai cô bé, hai cậu bé. Bao gồm cả Kai, năm cô cậu nhóc này đã trên mười tuổi. Những đứa trẻ chơi ở ngoài thì đa phần đều thuộc lứa tuổi dưới tám.
Cũng vì lý do trên, tôi giao việc quản lý những đứa trẻ khác cho năm cô cậu nhóc này. Việc cần thảo luận mà Kai nói chắc hẳn là có liên quan đến lũ trẻ rồi.
Tôi ngồi xuống bàn, những đứa trẻ khác cũng lần lượt ngồi xuống. Sau khi vị trí đã ổn định, Kai mở đầu.
"Chúng em đã quyết chí với nhau rồi ạ. Năm người chúng em muốn trở thành mạo hiểm giả."
"...đợi đã! Trở thành mạo hiểm giả?"
Tôi cứ ngỡ Kai muốn thảo luận về chuyện quản lý lũ trẻ, nào ngờ cậu bé lại phát ngôn gây nổ như thế.
"Các em có biết mạo hiểm giả là công việc thế nào không?"
Nhìn vào mắt Kai, tôi hỏi bằng giọng nghiêm túc.
"Em biết công việc này đòi hỏi sự mạo hiểm. Rủi ro cũng rất cao. Nhưng... cứ như thế này thì không được ạ!"
"...hừm... nếu các em cần thêm tiền tiêu vặt có thể nói cho chị biết. Đã quyết định chăm lo cho các em rồi, trong phạm vi có thể chị sẽ đáp ứng những gì các em muốn."
"Không phải như vậy ạ."
"Chúng em không muốn chỉ biết dựa dẫm vào chị Masha ạ."
Cả Daze và Mona cũng bắt đầu lên tiếng.
Tôi đưa mắt quan sát biểu cảm của từng đứa trẻ. Cả năm đều trông rất nghiêm túc. Không... chỉ bốn thôi nhỉ? Rafutera trông giống như là đang buồn ngủ hơn.
"Chị phải nói trước là chị chưa từng cảm thấy phiền phức khi chăm lo cho các em. Kinh phí cũng không thiếu. Các em vẫn còn rất nhiều con đường. Muốn đi học cũng được. Chị cũng có thể dạy các em. Các em đừng quên, các em có quyền được chọn một công việc bình thường."
Tìm kiếm một công việc ở thế giới này không khó. Khác với xã hội nhật bản hiện đại, thế giới này không đòi hỏi học vấn quá cao.
Biết viết chữ, biết tính toán cũng đủ để tìm một công việc ổn định trong các thương hội rồi. Dù chẳng có bằng sư phạm hay gì, nhưng nếu là kiến thức cơ bản, tôi vẫn có thể dạy bọn trẻ.
"Em hiểu điều chị Masha nói. Nhưng chúng em đã nhận ra ạ... để bảo vệ cuộc sống yên bình, bảo vệ người quan trọng thì không thể không có sức mạnh ạ."
Mona nắm chặt tay Rafutera và nói bằng chất giọng khẳng định.
Ở độ tuổi này mà cô bé đã có thể nói ra được những lời hiểu thấu sự đời như vậy. Sự kiện bắt cóc... quả nhiên đã gây ảnh hưởng không ít đến những đứa trẻ. Giết người là không tốt, nhưng bây giờ tôi lại tự nhiên cực kỳ muốn mạt sát lũ tội phạm kia.
Những lời Mona nói, tôi có thể hiểu. Trên thực tế, Rafutera đã từng chết một lần...
"Nhưng mà, các em vẫn còn rất nhỏ-"
"Chị Masha, em đã 13 tuổi rồi ạ. Xét về tuổi, em chỉ nhỏ hơn chị 2 tuổi thôi."
"Em 14 ạ."
"Em 12~"
"Em đã 11."
"Còn em 13."
Nhóm con trai: Kai 13 tuổi, Daze 13 tuổi, Kotton 11 tuổi.
Nhóm con gái: Mona 14 tuổi, Rafutera 12 tuổi.
Quả thật, nếu xét về tuổi, cả năm chỉ kém tôi một vài con số. Mặc dù, một vài con số cũng đã là khoảng cách khá lớn rồi... nhưng, cứ tiếp tục phản đối cũng không phải là ý hay.
"Các em thật sự nghiêm túc muốn trở thành mạo hiểm giả?"
"Đúng ạ!"
Cả năm đồng loạt đáp.
"...Chị hiểu rồi. Nhưng, chị có một điều kiện. Nếu các em không chấp nhận điều kiện này, chị sẽ không cho phép các em đăng ký."
"Tuyệt quá! Chị Masha đã đồng ý!"
"Khoan đã, các em vẫn chưa nghe điều kiện mà!"
"Chúng em đã quyết chí rồi ạ. Điều kiện gì cũng chấp nhận!"
Ồ, khẩu khí tốt đấy.
"Mà, điệu kiện cũng không khó gì. Chị sẽ trở thành giám sát viên của các em. Bất kể là nhận yêu cầu gì, các em cũng phải chịu sự giám sát của chị. Cho đến khi các em đạt tiêu chuẩn của chị mới thôi. Điều kiện chỉ có như vậy thôi, nếu không chấp nhận, chuyện trở thành mạo hiểm giả kết thúc tại đây."
"Ể? Nhưng mà điều kiện như vậy... chúng em được lợi rất nhiều. Còn chị Masha chỉ thêm gánh nặng-"
"Còn hơn là để các em gặp nguy hiểm. Với lại, chị đâu có nói sẽ hỗ trợ các em miễn phí."
Tôi đặt giấy ~ Dịch vụ cho thuê Phục hồi sư ~ lên bàn. Đồng thời giải thích nội dung được viết bên trong.
"Chị Masha... một đồng sát chỉ mua được một ổ bánh mì cứng thôi ạ."
Nghe xong nội dung, Rafutera ngước nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng.
"Chị Masha là đang muốn giúp chúng ta đó, Rafutera."
"Vậy nhỉ? Cảm ơn chị Masha."
Rafutera là một cô bé ngây thơ. Phát ngôn cũng rất tự nhiên. Mặc dù, nỗi lo lắng của cô bé có hơi lệch tâm, nhưng đáng yêu như này thì chẳng có vấn đề gì cả.
"Kết quả... chúng em vẫn phải làm phiền chị Masha."
"Kai, em vẫn còn ngây thơ quá. Chị đưa ra điều kiện như vậy, một phần cũng là vì lợi ích của bản thân đấy."
Tôi bắt đầu giải thích.
Thật ra thì, tôi cũng chẳng quan tâm gì đến lợi ích của bản thân đâu. Tôi chỉ bịa ra tuỳ tiện lý do để lũ trẻ an tâm thôi.
"Năm đứa là mạo hiểm giả tân thủ. Không những thế còn chưa đạt độ tuổi trưởng thành. Nếu năm đứa có thể kiếm tiền ổn định mỗi ngày. Như vậy, danh tiếng của người giám sát - là chị cũng sẽ tăng."
Ồ, tuỳ tiện nghĩ ra, nhưng nghe cũng hợp tình hợp lý đấy chứ?
"Các cậu thấy thế nào?"
Quay sang nhìn những thành viên còn lại, Kai hỏi.
"Chị Masha nói vậy, nhưng thật ra là vì lo lắng cho chúng ta. Chị Masha quả nhiên là một người rất tốt bụng. Chúng ta không nên phụ lòng chị ấy."
"Tớ cũng nghĩ vậy~"
Mona, tai chị thính lắm đấy.
Còn Rafuteru... ừm, vẫn ngây thơ như mọi khi.
"Daze, Kotton, hai cậu thế nào?"
"C-chẳng có lý do gì để không chấp... chấp nhận thoả hiệp của chị Masha. M-Mục đích của chúng ta là trở nên mạnh mẽ hơn, bả... bảo vệ mọi người. Nếu thật sự có khát vọng... khát vọng thực hiện mục đích, vậy thì... đừng sợ hãi việc lợi dụng. Thứ gì có thể lợi dụng hãy lợi dụng hết..."
"Đó có phải là lời thoại trong cuốn sách Daze đã đọc-"
"Im đi, Kotton."
Daze vừa nói vừa liếc nhìn Mona.
Dường như, cậu bé đang cố lấy điểm trong mắt Mona. Nhưng đáng tiếc thay, Mona lại đang tươi cười quan sát Rafuteru.
Do Daze nói vấp nhiều quá, lại tốn thời gian, Rafutera đã bắt đầu chơi dây.
"Dường như các em đã có kết luận rồi nhỉ?"
"Vâng! Chúng em muốn trở thành mạo hiểm giả ạ! Mong được chị Masha giúp đỡ!"
Nếu nói không cảm thấy bất an thì sẽ là nói dối. Nhưng, năm đứa đã quyết tâm như vậy. Tôi cũng không thể không đáp ứng mong muốn của chúng.
Tuy nhiên, tôi không có ý định nhượng bộ đâu. Tôi sẽ biến chúng thành những mạo hiểm mạnh mẽ nhất. Không đến mức đánh bại được Ma vương thì ít nhất cũng phải công lực được Abyss!
"Trông chị Masha có vẻ cháy bỏng nhỉ..."
"Có khi nào... chúng ta đã thảo luận nhầm người không?"