Xin lỗi vì bữa giờ không đăng được chương mới...
+-----------------+
"Waaa~"
"Quá khủng!"
"Đẹp quá...!"
"Có một nơi như thế này sao~!"
"Thảo dược nhiều quá chừng luôn~"
Ừm ừm. Tôi gật đầu hài lòng trước phản ứng của lũ trẻ.
Trong những ngày qua, lũ trẻ thật sự đã rất cố gắng...
Nhiệm vụ đầu tiên là nhiệm vụ vệ sinh cống ngầm. Nhiệm vụ thứ hai là nhiệm vụ phụ dọn dẹp công trình. Nhiệm vụ thứ ba là nhiệm vụ giao thịt đến các quán ăn có hợp đồng với Hội.
Yêu cầu mà hạng F có thể nhận không nhiều. Đại đa phần còn là những yêu cầu chẳng khác gì công việc tạp vụ.
Dẫu thế, lũ trẻ vẫn không than vãn lấy một lời. Nghiêm túc hoàn thành những công việc được giao trong đúng thời hạn.
Quả nhiên, bắt lũ trẻ tiếp tục nhận những công việc tạp vụ, tôi cũng cảm thấy có lỗi... Phải nói trước, tôi làm vậy là để xem thử thái độ của lũ trẻ đối với công việc như thế nào... mà, sau 3 ngày xem xét, tôi đã hiểu được là lũ trẻ thật sự rất nghiêm túc rồi.
Thế nên, hôm nay, tôi mới quyết định để chúng nhận yêu cầu hái thảo dược. Không giống như những yêu cầu kể trên, hái thảo dược là nhiệm vụ có độ khó cao nhất trong hạng F.
Vì phải vào rừng nên bắt buộc phải có kỹ năng dò thám, chiến đấu, nhận định vị trí, xác định phương hướng và dự tính nguy hiểm... ngoài những thứ tôi vừa liệt kê thì tất nhiên là còn phải có một lượng kiến thức nhất định về thảo dược.
"Thảo dược mọc ở khắp nơi trong hang động... chị Masha biết một nơi tuyệt vời như thế này, khiến em cảm thấy khá bất ngờ đấy."
"Chị cũng chỉ vô tình biết được thông qua công việc thôi."
Ông chú thảo dược - Pier hiện tại đã tốt nghiệp hang động thảo dược và trở thành mạo hiểm giả chuyên nghiệp.
Hôm trước, tôi còn nghe được thông tin Pier đã cùng party (toàn nữ) lặng vào hầm ngục. Vậy thì, chẳng có lý do gì để tôi không lợi dụng hang động thảo dược này.
Kẻ đã lặng vào hầm ngục cùng party (toàn nữ) thì không có quyền lên tiếng phản đối. Để thảo dược sinh sôi mà không thu thập thì sẽ rất lảng phí. Tôi chỉ là đang sử dụng hang động thảo dược này đúng cách thôi.
"Vậy, em cũng tham gia cùng mọi người đây."
"Ừm."
Veniran cũng nghiêm túc tham gia cùng bọn trẻ là hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi. Quả nhiên, đã từng là tiểu thư quý tộc như em ấy thì không làm được những công việc như vệ sinh cống rãnh hay phụ dọn dẹp công trình, nhưng giao thịt hoặc giao thư thì em ấy làm rất tốt.
(Ừm ừm. Veniran và cả bọn trẻ đều không gặp vấn đề gì. Xem ra không cần mình phải hỗ trợ.)
Quan sát bọn trẻ một lúc và không tìm thấy sai sót gì, tôi mở bảng <UI> lên rồi bắt đầu công việc chính của mình.
Mấy ngày vừa qua, tôi đã thu thập nguyện vọng cũng như hỏi ý kiến của lũ trẻ về nghề nghiệp. Tôi đã viết một bảng danh sách nghề nghiệp tương tích, đồng thời phân tích khả năng của từng nghề nghiệp cho lũ trẻ. Trên đường đến đây, lũ trẻ cuối cùng cũng cho tôi kết luận, thế nên nhân cơ hội này, tôi sẽ chọn nghề nghiệp và xây dựng bộ kỹ năng cho lũ trẻ luôn.
Nguyện vọng của Kai là <Kiếm sĩ>. Xây dựng bộ kỹ năng cho kiếm sĩ thì cũng đơn giản thôi... Vấn đề là, những kỹ năng sẵn có của Kai. <Bộc phá> và <Gia tốc>, đây đều là những kỹ năng tương thích với nghề đạo tặc.
1
Ừm mà... không hẳn là kiếm sĩ không thể áp dụng hai kỹ năng kể trên vào chiến đấu. Với cả, Kai cũng đã nói là muốn trở thành kiếm sĩ. Vậy thì, chẳng có lý do gì để tôi tần ngần cả. Thực hiện theo đúng yêu cầu của cậu bé là chuẩn nhất rồi.
Ngoài ra, Kai cũng sở hữu rất nhiều điểm kỹ năng. Nhắc đến điểm kỹ năng thì tôi muốn thử nghiệm một vài thứ.
Hệ thống kỹ năng của con người ở thế giới này rất khác Player.
Player nếu không sử dụng điểm kỹ năng thì không học được kỹ năng mới và nâng cấp kỹ năng. Bù lại, khi lên cấp sẽ nhận được điểm kỹ năng.
Người ở thế giới này lên cấp không nhận được điểm kỹ năng. Tuy nhiên, kỹ năng lại có thể tăng cấp sau khi sử dụng trong một khoảng thời gian nhất định (độ thục luyện?).
Mặc dù thông tin trên là tôi thu thập được từ việc quan sát Pier, không hẳn là nó sẽ đúng đối với toàn bộ. Thế nhưng, khả năng này rất đáng thử nghiệm.
Điểm kỹ năng của con người ở thế giới này có giới hạn. Mà kỹ năng thì sở hữu càng nhiều càng tốt. Dùng bọn trẻ để thử nghiệm, tôi cũng cảm thấy ác cảm, nhưng nếu có thể nâng cấp kỹ năng mà không cần dùng đến điểm, vậy thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều điểm kỹ năng.
Điểm kỹ năng của Pier? Ai quan tâm. Tôi đã giúp hắn giải lời nguyền. Trở thành chuột bạch cũng là chi phi đáng phải trả thôi. Nahaha!
Tạm thời, tôi chỉ lấy cho Kai kỹ năng lv.1 của kiếm sĩ. Chừng nào không nâng cấp được thông qua tôi luyện thì sẽ tính tiếp.
Tiếp đến là Daze. Nguyện vọng của Daze là tường thịt... à nhầm, <Khiên binh>. Vì Mona chọn <Ma thuật sư> (hậu phương) nên cậu dứt khoát chọn <Khiên binh> (tuyền tiến).
(Mà... hy vọng cậu bé sẽ hạnh phúc. Mặc dù chuyện đó gần như không thể.)
Mona thì như tôi đã nói ở trên. Cô bé chọn <Ma thuật sư>. Điều bất ngờ ở đây là, điểm kỹ năng Mona đang sở hữu là 151. Với chừng này thì thừa sức nâng full kỹ năng của ma thuật sư lên lv.10. Tuy vậy, tôi vẫn chỉ lấy cho em ấy kỹ năng lv.1.
Nếu thuận lợi, sau này sở hữu full bộ kỹ năng Hiền giả sẽ chẳng phải là chuyện ở trong mơ.
Kotton chọn <Đạo tặc>. Nghề nghiệp đạo tặc ban đầu chỉ sử dụng được dao găm, là một nghề tương đối yếu. Tuy nhiên, kể từ nghề nghiệp trung cấp trở lên sẽ có rất nhiều kỹ năng giúp ích cho party.
Cuối cùng là Rafutera. Cô bé chọn....................<Phục hồi sư>! Đúng vậy, cô bé ngưỡng mộ ma thuật hồi phục của tôi nên đã chọn nghề phục hồi sư! Thật không phí công, tôi thương xuyên chữa trị vết trầy xước của đám trẻ do chơi đùa.
Được một cô bé đáng yêu như Rafutera chữa trị vết thương thì cực hạng quá rồi!
Riêng Rafutera, tôi sẽ chịu tránh nghiệm và trông chừng cho đến khi cô bé đạt được nghề nghiệp siêu cấp - Thánh nữ. Còn về bí quyết sử dụng <Ma thuật kết giới>, tôi đang do dự không biết có nên dạy cho Rafutera không.
Mà... nếu Rafutera có tố chất và sử dụng vì mục đích tốt thì tôi sẽ thử dạy cho em ấy.
Nhân tiện thì nghề nghiệp của Veniran là <Thợ săn>. Em ấy đã từng học cung đạo và có kinh nghiệm vào rừng săn thú cùng tử tước, vậy nên lựa chọn <Thơ săn> là thích hợp nhất.
Sau nhiệm vụ hái thảo dược mà vẫn còn thời gian thì tôi sẽ để bọn trẻ và Veniran thử kỹ năng với mấy con quái yếu yếu trong rừng nông.
☆☆☆
Gia đình của tôi không giàu. Bố là một thương nhân lữ hành. Mẹ là nội trợ. Một gia đình bình thường như bao gia đình khác.
Khi đó, tôi không hiểu hạnh phúc là gì. Những tháng ngày bình thường không có gì thay đổi... đối với tôi là một điều hiển nhiên. Và vì đó là một điều hiển nhiên, nên lúc nào tôi cũng mơ mộng sẽ có một chàng hoàng tử cưỡi bạch mã đến rước mình như những câu truyện cổ tích.
Nhưng rồi... mọi thứ đột ngột thay đổi.
Bắt đầu từ sự việc, tôi và mẹ nghe được tin bố đã bị thảm sát bởi sơn tặc. Chúng tôi đã rất sốc. Buổi sáng, bố còn vui vẻ cọ râu vào má tôi trước khi ra khỏi nhà. Ấy thế mà... buổi chiều, chúng tôi đã nhận được tin bố qua đời.
Cuộc sống hiển nhiên từ trước đến nay, thứ mà tôi vẫn luôn nghĩ là một cuộc sống tầm thường... không một âm thanh, bất ngờ vỡ vụn.
Sau ngày hôm đó, gia đình chúng tôi không còn trụ cột là bố nữa. Thay cho bố, mẹ bắt buộc phải ra ngoài kiếm tiền.
Mẹ tôi là một người rất hiền lành, chưa từng mắng tôi một câu. Nhưng kể từ khi ra ngoài làm việc, mẹ thay đổi hoàn toàn. Mẹ bắt đầu chửi rủa và đánh đập tôi...
Một cuộc sống mà tôi vẫn luôn nghĩ là tầm thường... hoá ra lại là những tháng ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của tôi. Nếu biết trước có ngày hôm nay, tôi đã trân quý nó hơn rồi.
Mẹ đi làm thuê từ sáng đến đêm, tuy vậy cả hai vẫn không đủ ăn đủ mặc. Tồi tệ hơn là khi mùa đông đến, mẹ không tìm được việc, tôi vừa phải chịu đói, chịu lạnh, còn phải chịu đau đớn do bị mẹ trút giận.
Mùa xuân đến, mẹ bắt đầu ăn diện ra ngoài. Kể từ đó, cuộc sống của chúng tôi cũng khá hơn. Mẹ không còn đánh đập trút giận lên tôi nữa.
Lúc ấy, tôi không biết mẹ làm việc gì. Mãi về sau, tôi mới biết mẹ làm việc trong nhà thổ. Nhưng thời điểm tôi biết cũng là khi mọi thứ đã quá muộn...
Kể từ khi mẹ có việc mới, cuộc sống của chúng tôi dần ổn định trở lại. Bấy giờ, tôi đã tin rằng, cuộc sống bình thường giống trước kia sẽ quay trở lại.
Thế nhưng, mọi chuyện không giống như tôi đã nghĩ.
Mẹ tôi tiều tuỵ thấy rõ. Cơ thể gầy guộc, bờ má hóp lại, da dẻ đầy những vết đen thâm. Cũng bởi thế, mẹ không làm được công việc hiện tại nữa.
Không có việc... nghĩa là không có đồ ăn. Những ngày tháng tồi tệ sẽ quay trở về. Cũng chính vì thế, khi mẹ bảo sẽ đưa tôi đi tiếp khách, tôi đã đồng ý đi theo. Vào lúc đó, tôi vẫn chưa hiểu "tiếp khách" là gì. Tôi đã không nghi ngờ mẹ...
Nơi mẹ tôi đưa tôi đến là một căn phòng có giường đôi. Chỉ có tôi và mẹ ở đó. Đợi thêm một lúc, cửa phòng mở ra, một người đàn ông đáng sợ bước vào.
Về sau tôi mới biết, người đàn ông... kẻ đó là một tên "lolicon", hắn đã bỏ tiền ra để mua tôi từ mẹ.
"Nè nè, Mona, cái này có phải cỏ fukumawa không~?"
"Ừm, đúng rồi đó. Rafutera giỏi quá~"
"Ehehe~"
Gư! Rafutera thật đáng yêu! Chỉ tiếc là tôi không thể xoa đầu em do đang bẩn tay thôi!!
...Quá khứ ấy, tôi chẳng muốn nhớ lại chút nào.
Sau hôm đó, tôi đã bỏ nhà ra đi và chạy đến thị trấn này.
Một đứa trẻ con như tôi dương nhiên là chẳng tìm được công việc. Kết quả... chỉ có thể ngồi chờ chết trong một con hẻm tăm tối.
Nhiều ngày không ăn đã khiến tôi đạt đến giới hạn.
Vào đúng lúc đó...
Nửa cái bánh mì. Một mình tớ ăn không hết. Cậu ăn cùng nhé.
...tôi đã nghe được giọng của thiên thần.
Một cô bé nhỏ hơn tôi, mái tóc tuy bẩn nhưng vẫn giữ được vẻ bồng bềnh, ăn mặc rách rưới ngồi xuống bên cạnh, dựa vai vào tôi.
Nửa chiếc bánh mì ngon nhất mà tôi từng được ăn. Hơi ấm mà tôi không thể nào quên được. Không chỉ thể xác, mà cả trong lòng cũng được sưởi ấm.
Tình yêu cụ thể là thứ gì, tôi không biết. Nhưng tôi có thể khẳng định rằng... vào khoảnh khắc đó, tôi đã học được "tình yêu".
Người đến rước tôi không phải là bạch mã hoàng tử mà là một thiên thần bé nhỏ.
Kể từ khi đó, tôi đã quyết tâm, quyết tâm sẽ bảo vệ và mang lại hạnh phúc cho thiên thần nhỏ bé đã sưởi ấm cho tôi.
...Tôi đã không bảo vệ được Rafutera một lần. Và phải trông cậy vào chị Masha. Nhưng, từ bây giờ, tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra thêm một lần nào nữa.
Tôi sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Mạnh mẽ hơn để có thể bảo vệ Rafutera, bảo vệ "cuộc sống bình thường" của cả hai.
"Mấy đứa, ngày hôm nay đến đây thôi. Lần đầu nhận nhiệm vụ hái thảo dược, mấy đứa cảm thấy thế nào?"
"Khó hơn em nghĩ. Nếu không cẩn thận sẽ khiến rễ bị tổn thương."
"Vui lắm ạ~"
Rafutera cười toả sáng. Gư! Thật đáng yêu!!
Tôi và Rafutera đã trả lời câu hỏi của chị Masha. Chị ấy gật đầu hài lòng trước câu trả lời của chúng tôi. Đám con trai cũng trả lời, nhưng tôi không mấy để tâm.
Đã lấp đầy túi thảo dược, chúng tôi rời khỏi hang động bí mật.
Bây giờ, chỉ cần nộp số thảo dược này cho Hội, chúng tôi sẽ nhận được phần thưởng.
"La la la~"
"........."
Rafutera vừa đánh tay vừa hát. Tay tôi cũng tung theo nhịp đánh tay của Rafutera. Quá dễ thương, quá mềm mịn, quá ấm áp... tim của tôi có chịu nổi không đây?!
"Mọi người, ở phía trước có goblin... Nhân cơ hội này, mọi người có muốn thử chiến đấu không?"
"Ồ! Chị cho bọn em chiến đấu sao."
Daze nhìn tôi rồi lớn tiếng đáp.
??? Tôi không hiểu gì cả. Tóm lại, tôi sẽ nêu lên ý kiến của mình. Đám con trai thường thích thể hiện và chẳng biết nghĩ trước nghĩ sau.
"Nói gì thế? Chúng ta vẫn chưa được huấn luyện cách chiến đấu mà!"
"Thử là biết chứ gì!"
"Mona nói đúng đó Daze. Chúng ta chưa từng chiến đấu..."
Kai cũng có cùng ý kiến với tôi.
Rafutera chỉ mỉm cười quan sát. Thật đáng yêu!
"Để em thử."
Tiếng "vút" vang lên. Veniran vừa giương cung và nhã tên. Tôi và Veniran cùng tuổi. Mũi tên vừa rồi, chắc chắn không phải là uy lực của một cô bé 14 tuổi.
Mũi tên bay vào trong bụi cây, thứ gì đó màu xanh lá lăn ra từ bụi cây. Đó là goblin, nó đã chết do bị mũi tên của Veniran xuyên thủng đầu.
"Tuyệt!"
"....thế này là sao nhỉ...."
Daze cảm thán hét lên.
Người ha gục goblin bằng một mũi tên là Veniran lại đang tỏ ra bất ngờ.
"Chưa kết thúc đâu. Các em đã có nghề nghiệp. Chỉ cần tập trung ý thức sẽ biết bản thân phải làm gì."
Đúng như chị Masha nói.
Goblin lần lượt xuất hiện từ phía sau những bụi cây. Chúng tỏ vẻ giận dữ khi đồng đội bị hạ gục.
"Bọn tép rui hãy xem ta này....hí!"
Daze lao lên phía trước, rút chiếc khiên trên lưng và đặt ở trước mặt, thét lên khiêu khích bọn goblin. Tỏ vẻ là thế, nhưng khi bị goblin ném đá vào khiên, Daze thảm hại ngã mông xuống đất.
"Làm tốt lắm Daze."
"Tớ sẽ lo con ở bên trái."
"Tớ con ở phía trước... Mona ở bên phải giao cho cậu."
"Ừm!"
Mặc dù tôi không hiểu lắm, nhưng sau khi nghe chị Masha nói và ý thức về nghề nghiệp, bằng một cách nào đó, tôi biết mình phải làm gì.
"Mona cố lên~"
"hau.... Fire Ball! Water Ball! Wind Ball! Rock Ball!"
Giọng nói ngọt ngào của Rafutera ở sát bên tai khiến tôi suýt nữa đã thăng thiên.
Sốc lại tinh thần, tôi đọc tên ma thuật, đưa gậy phép lên và giải phóng vào mục tiêu ở phía trước.
Fire Ball không đủ uy lực để hạ gục, nên tôi phát động thêm những thuộc tính khác. Đến cả tôi cũng không ngờ, bản thân lại có thể sử dụng nhuần nhuyễn ma thuật như vậy.
Mấy hôm trước, chị Masha có hỏi chúng tôi về nghề nghiệp nguyện vọng. Liệu có liên quan gì không nhỉ?
"Ya!"
"Chết đi!"
Nhìn lại, Kai và Kotton cũng đã hạ thành công mục tiêu.
"Các em làm tốt lắm. Ma vật ở bên ngoài không tự biến mất. Ma thạch và nguyên liệu phải tự bản thân thu thập. Lần này chị sẽ làm ví dụ. Sau này các em phải tự làm nhé."
Chị Masha phanh thây goblin bằng ma thuật và dùng ma thuật để lấy ma thạch ra, sau đó lại tiếp tục dùng ma thuật làm sạch rồi cuối cùng là dùng ma thuật đào hố, dùng ma thuật đẩy đám goblin đã bị phanh thây xuống. Từ đầu đến cuối, chị Masha không chạm vào chúng dù chỉ một lần.
"Này Daze, cậu có nghĩ là chúng ta làm được như chị Masha không?"
"Chịu..."
"Chị Masha xịn quá~"
Tôi nhìn xuống bàn tay của bản thân.
(Từ giờ... mình sẽ có thể bảo vệ được cho Rafutera.)