Phúc Lợi Sau Khi Ngủ


“Em sao lại ở chỗ này?! Đi, cùng tôi lên xe đi!”
Diệp Hạo Hiên cong người, một tay cầm ô che trên đỉnh đầu Thẩm Nhan, mặt khác, một cánh tay ôm lấy đầu vai cô, đem cô từ trên mặt đất đỡ lên.

Tiếng mưa rơi thật sự quá lớn, đem tiếng nói chuyện của hắn tiêu giảm đi một nửa.

Thân hình lạnh băng của Thẩm Nhan bị Diệp Hạo Hiên ôm ở khuỷu tay, cô tức khắc cảm thấy giống như đến gần một đoàn mồi lửa ấm áp, mạc danh cảm động.

Cô đột nhiên mở ra hai tay ôm lấy người đàn ông, đem gương mặt ướt dầm dề vùi vào ngực hắn.

Phảng phất cô thuyền nổi lơ lửng giữa đại dương mênh mông, rốt cuộc lại gần bờ.

Thẩm Nhan cuộn tròn trong lòng Diệp Hạo Hiên, tức khắc cảm thấy vô cùng an tâm.

Đồng thời lại cảm thấy mạc danh ủy khuất, cái mũi đau xót, nhịn không được lớn tiếng khóc, nước mắt lớn nhỏ như trân châu đổ rào rào đi xuống.

Diệp Hạo Hiên thấy Thẩm Nhan đột nhiên khóc đến thương tâm như vậy, trái tim hắn đột nhiên buộc chặt, như là bị người dùng lực đè ép, truyền đến một trận quặn đau.

Hắn không biết đã xảy ra sự tình gì làm cô thương tâm như thế, giờ phút này cũng không tiện dò hỏi cái gì, càng không biết phải an ủi cô như thế nào.

Hắn chỉ không tiếng động mà đem cô ôm chặt, dùng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vỗ lưng cô.

Thẩm Nhan cảm nhận được Diệp Hạo Hiên ôn nhu, nước mắt càng thêm ngăn không được rơi xuống.

Giờ khắc này, cô thật sự muốn có nơi ấm áp dựa vào, có mái nhà của riêng mình, ở nơi đó cô có thể được đối đãi công bằng, có thể được che chở được sủng ái.

Gió không hề có dấu hiệu giảm nhỏ, mưa to lạch cạch lạch cạch đánh vào trên mặt dù, vì không để nước mưa nhỏ giọt trên người cô gái, Diệp Hạo Hiên đem hơn phân nửa ô che mưa đều nhường cho cô, mà chính hắn nửa bên đầu vai đều bị nước mưa xối.

Thẩm Nhan vẫn không biết gì, cô ghé vào trong ngực nam nhân, tùy ý phát tiết ủy khuất trong lòng.

Không chút nào cố kỵ hình tượng gào khóc, làm như muốn đem toàn bộ phẫn uất cùng bất bình trong nội tâm trút xuống.

Qua thật lâu sau, cô rốt cuộc khóc mệt mỏi, bả vai gầy yếu khẽ run.

“Đối… Thực xin lỗi!”
Sau khi phát tiết xong cảm xúc, lý trí Thẩm Nhan trở về, cô ý thức được vừa mới thất thố, vội vàng buông Diệp Hạo Hiên ra, một đôi đôi mắt sưng thành hạch đào, nhu nhược đáng thương nhìn hắn, mím môi, dường như có quá nhiều ủy khuất muốn phát tiết.

Ánh mắt Diệp Hạo Hiên nhu hòa nhìn Thẩm Nhan, duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, mềm nhẹ giúp cô đem tóc dính hai bên mặt kéo ra sau tai.

Tiếp theo, hắn rũ tay xuống cầm tay nhỏ lạnh lẽo của cô, ôn nhu đối cô mở miệng nói: “Lên xe đi! Tôi đưa em về nhà.


Diệp Hạo Hiên thân sĩ giúp Thẩm Nhan kéo ra cửa ghế phụ, tri kỷ đem tay đặt trên khung cửa, phòng ngừa thời điểm cô ngồi vào sẽ đụng đầu.

“Cảm ơn!”
Sau khi Thẩm Nhan ngồi vào, ngước mắt đối Diệp Hạo Hiên chân thành nói thanh tạ.

“Tôi giúp em thắt đai an toàn.


Sau khi Diệp Hạo Hiên ngồi vào ghế lái, thấy Thẩm Nhan không thắt đai an toàn, liền đứng dậy duỗi tay, chuẩn bị giúp cô thắt.

Áo sơ mi chiffon màu trắng trên người Thẩm Nhan đã ướt đẫm, vải dệt ướt dầm dề dán trên da, áo ngực màu đen bên trong rõ ràng có thể thấy được.

Khi Diệp Hạo Hiên cúi đầu, tầm mắt tránh cũng không thể tránh đụng phải đôi ngũ trắng trước ngực cô, ánh mắt trầm tĩnh nháy mắt trở nên khô nóng, hầu kết hơi hơi giật giật, theo sau nhanh chóng đem tầm mắt hướng sang một bên.

“Hảo.


Lúc Diệp Hạo Hiên giúp Thẩm Nhan cột kỹ đai an toàn, chuẩn bị đem thân thể rút ra, cô gái đột nhiên vươn hai tay vây quanh cổ hắn, nâng cằm lên đối với môi mỏng hắn hôn lên ….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui