Phúc Lợi Sau Khi Ngủ


Diệp Hạo Hiên nhiều năm qua có thói quen ngủ một mình, hiện tại bên người đột nhiên nhiều thêm một em gái nhuyễn manh, làm hắn cảm thấy có điểm không biết nên làm gì.

Áp lực tâm lý của hắn vốn dĩ đã lớn, Thẩm Nhan giống như gấu túi dính ở trên người hắn, làm hắn càng thêm không buồn ngủ.

Nhưng, đồng thời hắn giống như còn rất hưởng thụ loại cảm giác người ta không muốn rời xa mình như vậy.

Từ nhỏ đến lớn, hắn đều là một người độc lai độc vãng, mặc dù ba ở nhà, cũng sẽ không cùng hắn có nhiều hành vi thân cận.

Hắn thực khát vọng ấm áp cùng tình yêu thương, nhưng lại trước sau không chiếm được.

Dần dà, hắn cũng thành thói quen, đem một mặt nội tâm yếu ớt mẫn cảm che giấu thực tốt, dùng lạnh nhạt cùng vô tình tới che giấu khát cầu đối với tình yêu.

Hắn chưa bao giờ từng nuôi sủng vật, cũng không thích trồng cây.

Không thích kết giao bạn bè, tự làm cho những người xung quanh mình hết thảy đều trở thành những vật không có sinh mệnh, người khác đều nghĩ hắn trời sinh lạnh nhạt, nhưng bọn họ không biết là, hắn không kết giao cùng người khác là vì sợ hãi.

Hắn sợ hãi bản thân nảy sinh tình cảm đối với những người hoặc là động thực vật sẽ phải trả giá, cũng sợ người khác thấy được nội tâm máu chảy đầm đìa của hắn.

Thẩm Nhan ngủ say cũng không biết nội tâm phức tạp của nam nhân bên người.

Cô thật sự quá mệt mỏi, buổi sáng rất sớm phải rời giường đi học, buổi chiều về nhà vốn dĩ chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, kết quả, lại không ngờ phát sinh một đống chuyện như vậy.

Mà cô sau khi bị đánh rời nhà, ở bên ngoài lang thang không có mục tiêu, đi bộ thật lâu, buổi tối lại bị Diệp Hạo Hiên ấn ở dưới thân mãnh thao, sức lực cùng năng lượng trong thân thể cô tất cả đều bị bòn rút sạch sẽ.

Giờ này khắc này.

Cô cuộn tròn ở khuỷu tay nam nhân, ngủ đến hôn thiên địa ám, ngay cả mơ cũng không có.

Buổi sáng ngày hôm sau, ánh mặt trời tươi đẹp xuyên thấu qua cửa sổ pha lê, từ khe hở bức màn tràn vào phòng.

Nặng nề ngủ một đêm, Thẩm Nhan rốt cuộc chậm rãi mở mí mắt dày nặng.

Cô cảm giác cả người đau nhức vô cùng, cổ giống như bị cắt đứt, đau, trong ánh mắt bịt kín một tầng sương, nhìn không rõ đồ vật.

Thẩm Nhan nhẹ nhàng vừa động, Diệp Hạo Hiên liền lập tức mở mắt, một đôi mắt đen ôn nhu nhìn cô, thanh âm khàn khàn chào hỏi nói: “Em ngủ ngon không?”
“Ân? Ân…”
Thẩm Nhan nghe tiếng ngẩn người, khi tầm mắt dần dần ngắm nhìn trên khuôn mặt tuấn tú của Diệp Hạo Hiên, cô manh manh gật gật đầu, khóe môi tự nhiên cong thành một độ cung nhẹ.

Hai người cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau, lại một chút cũng không cảm thấy xấu hổ, tựa hồ hết thảy những chuyện phát sinh đều là thuận lý thành chương.

Nhưng mà, khi cô ý thức được mình cơ hồ đem cả người đều đặt trên người nam nhân, lập tức xấu hổ đỏ mặt, vội vàng xin lỗi: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Em ở nhà ngủ có thói quen ôm gấu bông, cho nên liền…”
“Ác…”
Thẩm Nhan xấu hổ hơi lắc đầu, vừa định xoay người, lại cảm giác thân thể xương cốt đều bị cắt đứt, cô theo bản năng nhíu mày kêu lên một tiếng.

“Chậm một chút.


Diệp Hạo Hiên sợ Thẩm Nhan không cẩn thận lăn xuống giường, liền vươn cánh tay từ dưới cổ cô xuyên qua, mặt khác, một bàn tay với vòng qua eo cô, đem thân thể của cô nhẹ nhàng hướng bên cạnh dời đi.

“Cảm ơn, kỳ thật em có thể tự mình tới.


Thẩm Nhan hướng Diệp Hạo Hiên mỉm cười ngọt ngào, bởi vì hai người khoảng cách rất gần, cô tinh tường thấy trong ánh mắt hắn phân bố tơ máu, ngay sau đó xin lỗi nói: “Thực xin lỗi a! Em đêm qua có phải hay không ảnh hưởng đến anh nghỉ ngơi?”
Nam nhân thấy vẻ mặt thiếu nữ áy náy, liền nổi lên tâm tư trêu đùa cô, “Nếu anh nói phải, em tính toán làm thế nào bồi thường cho anh?”
Thẩm Nhan nghe vậy, giảo hoạt cười, duỗi tay vây quanh cổ hắn, miệng bám vào hắn bên tai, mị thanh nói: “Kia… Chờ lát nữa, bữa sáng liền ăn em đi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui