Phúc Lợi Sau Khi Ngủ


Thẩm Nhan đem Diệp Hạo Hiên đến phòng vệ sinh, cố ý nâng lên âm lượng đối hắn nói: “Anh rể, nước rửa tay ở bên này, khăn lông lau tay ở bên kia.


“Tốt, cảm ơn!”
Diệp Hạo Hiên cũng nâng lên thanh âm, sau đó mở vòi nước rửa mặt ra, tiếng nước xôn xao vọng ra bên ngoài.

Có tiếng nước che giấu, Diệp Hạo Hiên mới yên tâm quay đầu nhìn về phía Thẩm Nhan, đè thấp thanh âm chất vấn nói: “Em rõ ràng biết anh hôm nay muốn tới nhà em làm khách, vì cái gì em lại không đề cập tới nói trước với anh một tiếng?!”
Dừng một chút, khuôn mặt tuấn tú của hắn đen sì nói tiếp: “Còn có, anh ngày hôm qua nhắn tin cho em, vì sao lại không trả lời?!”
Thẩm Nhan thấy bộ dáng này của Diệp Hạo Hiên, nghiễm nhiên giống như là cô vợ nhỏ bị ủy khuất.

Cô buồn cười, cười cười, ngay sau đó lại bình phục tâm tình, hạ ý cười xuống, không để bụng trả lời nói: “Ngày hôm qua anh có nhắn tin cho em sao? Sao em lại không nhìn thấy? Nga… Phỏng chừng là đêm qua em ngủ sớm, ngày hôm sau lại không xem di động.


Tiếp theo, cô ra vẻ tức giận trừng hắn một cái.

Rồi sau đó, cô âm dương quái khí hỏi ngược lại: “Em còn không có hỏi anh khi nào thì biến thành anh rể em đâu?! Nếu anh đều đã cùng chị của em thấy người lớn trong nhà, chuẩn bị kết hôn, em cảm thấy về sau chúng ta cũng đừng lén gặp mặt đi!”
“Không phải như em nghĩ đâu!”
Thẩm Nhan giả vờ tức giận muốn xoay người rời đi, Diệp Hạo Hiên lập tức duỗi tay một cái đã bắt được cổ tay của cô.

Hắn đem cô để ở trên vách tường bên cạnh bồn rửa mặt, một đôi mắt đen phẫn nộ nhìn cô nói: “Đầu tiên anh cũng không biết cô ta là chị em! Tiếp theo, giữa anh cùng cô ta đều không có bất cứ quan hệ gì! Anh hôm nay tới nhà em chẳng qua là vì ứng phó với chú.


Nói xong, hắn lại bổ sung nói: “Còn có, mời em về sau không cần gọi anh là anh rể!”
Thẩm Nhan tự nhiên là biết, giữa Diệp Hạo Hiên cùng Khương Bích Vân kỳ thật cái gì cũng đều không có, cô sở dĩ nói như vậy, chẳng qua là muốn cố ý trêu chọc hắn.

Thấy hắn thật sự tức giận, cô càng nổi lên tâm tư trêu đùa hắn.

Thẩm Nhan vươn hai tay vây quanh cổ Diệp Hạo Hiên, một đôi mắt hồ ly xinh đẹp, mị hoặc nhìn hắn nói: “Nếu anh cùng chị của em cái gì cũng đều không có, vậy anh có dám hay không cùng em ở chỗ này làm?”
Nói, cô liền đưa ra một bàn tay, duỗi đến dưới háng nam nhân, kéo khóa quần tây hắn.

Tay nhỏ trắng nõn cách quần lót, dùng sức nhéo căn dương v*t cực đại một phen.

Đại dương v*t nam nhân đã chịu kích thích ngoại lực, lập tức từ trạng thái uể oải thức tỉnh, sung huyết trướng đại biến thô biến ngạnh, đỉnh quần lót màu xám từ đũng quần thành lều trại.

Diệp Hạo Hiên khó chịu đến nhíu mày kêu lên một tiếng, hắn bị Thẩm Nhan kích đến gân xanh trên trán bạo khởi, huyết khí phương cương nhìn cô nói: “Không cần thật sự cho rằng anh không dám ở chỗ này làm em!”
“Vậy anh tới thượng em a!”
Thẩm Nhan bày ra một bộ chắc chắn hắn không dám, hơi ngưỡng đầu, khóe môi hàm chứa ý cười mỉa mai, một đôi mắt bình tĩnh nhìn hắn.

Trên đời này, nam nhân đại khái đều có một cái bệnh chung, đó chính là không thể chịu được người khác nói hắn không được.

Diệp Hạo Hiên tự nhiên cũng không ngoại lệ, hắn bị Thẩm Nhan kích thích đến máu toàn thân dâng lên.

Ngay sau đó, thân thể so đại não trước làm ra phản ứng, hắn loảng xoảng một tiếng, đem cửa phòng phòng vệ sinh khóa trái, sau đó đem Thẩm Nhan ấn ở trên ván cửa, vén váy ngắn của cô lên, duỗi tay liền hướng hộ khẩu cô dò xét đi vào.

“Ân a…”
Thẩm Nhan khó chịu đến ưm một tiếng, thân hình kiều nhu run rẩy.

Triệu Quyên thấy hai người Diệp Hạo Hiên cùng Thẩm Nhan, ở trong phòng vệ sinh lâu như vậy còn không có trở về, lại vừa nghe thấy được tiếng đóng cửa thật lớn, bà liền không yên tâm đứng dậy tiến đến tìm hiểu tình huống.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui