Phúc Lợi Sau Khi Ngủ


“A nha! Hay là kêu bảo an đến đây đi! Chúng ta lại không có biện pháp liên hệ với chủ xe.


Một người phụ nữ lên tiếng, lúc sau, người đàn ông kia cũng mở miệng nói: “Ân, vậy kêu bảo an tới giải quyết đi!”
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ xe lại truyền đến một trận tiếng bước chân thô nặng.

“Thật ngại quá! Tôi vừa rồi không chú ý, không cẩn thận chắn đường xe của hai người, cũng may tôi tới kịp thời.


“Anh nhanh rời xe đi thôi! Chúng tôi còn phải có việc gấp cần đi!”
“Tốt tốt! Lập tức xong ngay đây!”
Ngay sau đó, một trận gầm rú vang lên, lốp xe cọ xát mặt đất phát ra một trận tiếng vang, theo sau, lại một chiếc xe rời đi ra ngoài.

Sau khi hai chiếc xe trước sau rời đi, Diệp Hạo Hiên cùng Thẩm Nhan đều nhẹ nhàng thở ra.

Ánh mắt hai người chạm nhau, đều nhìn ra trên mặt đối phương có cảm giác khẩn trương.

Lặng im đối diện mấy giây, bỗng nhiên giống như hai đứa nhỏ trộm làm chuyện xấu, không hẹn mà cùng phát ra tiếng cười.

“Ha ha ha ha…”
Sau khi cười xong, Diệp Hạo Hiên ghé vào trên thân thể mềm mại của Thẩm Nhan, hắn đem mặt chôn sâu vào khe vú cô gái, hơi hơi há mồm ngậm lấy đầu v* nhô lên, giống đứa nhỏ bướng bỉnh, khiêu khích mút tạp.

Mà căn đại dương v*t dưới thân hắn kia, từ lúc nãy vẫn luôn chôn sâu ở trong hoa huy*t cô, chưa từng rút ra.

Thẩm Nhan tựa hồ đã thích ứng cảm giác trướng căng do tiểu huyệt hàm chứa đại dương v*t nam nhân.

Cô nằm thẳng trên ghế, duỗi tay nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa sợi tóc Diệp Hạo Hiên, tựa như một từ mẫu, đối đãi với đứa bé hư hỏng của mình, ôn nhu lại kiên nhẫn, không hề có cảm giác tức giận.

Mà Diệp Hạo Hiên dùng tay, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt bóng loáng trên người cô.

Không có khiêu khích, chỉ có tình yêu nồng đậm.

Tâm linh gần, thân thể mới có thể càng thêm phù hợp.

Dù rằng, trước đó bọn họ đã làm ân ái rất nhiều lần, nhưng duy chỉ có lúc này đây, mới chân chính cảm nhận được cảm giác mỹ diệu của việc da thịt tương hợp.

Lặng im một lát.

Thẩm Nhan rốt cuộc vẫn là kìm nén không được, đem nghi hoặc trong lòng kìm nén đã lâu hỏi ra: “Anh… Anh thích em từ khi nào?”
Khi cô đem những lời này hỏi ra, trái tim trong lồng ngực nhảy lên nhanh hơn.

Diệp Hạo Hiên ghé vào trên bộ ngực cô, có thể rất rõ ràng nghe thấy tiếng tim đập, giống như một chiếc trống nhỏ, vang lên từng hồi bên tai hắn.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào Thẩm Nhan.

Suy nghĩ một lát, hắn mới nghiêm túc mở miệng nói: “Hẳn là buổi sáng ngày đó, sau khi anh tỉnh lại trong khách sạn, chỉ là anh lúc ấy cũng không biết đó là thích.


Thẩm Nhan nghe vậy, bĩu môi tiếp tục truy vấn nói: “Nhưng ngày ở nhà anh, em đã hỏi qua anh có người mình thích hay không, anh cũng nói anh có thích một người, vậy anh đến tột cùng là thích ai a?”
Quả nhiên phụ nữ trong thiên hạ đều giống nhau, không có ai yêu vào là không ghen.

Diệp Hạo Hiên nhìn bộ dáng Thẩm Nhan ghen tuông, thế nhưng lại cảm thấy cô rất đáng yêu, buồn cười, câu môi cười nói: “Không nói cho em.


“Hừ! Anh tránh ra!”
Thẩm Nhan tức giận, liếc trắng mắt Diệp Hạo Hiên một cái, làm bộ muốn đẩy hắn đứng dậy.

“Được được! Đừng nháo!”
Diệp Hạo Hiên bắt lấy tay nhỏ của Thẩm Nhan đang xô đẩy hắn, ánh mắt ôn nhu lưu luyến nhìn cô nói: “Trừ bỏ em, anh chưa bao giờ thích bất kì người nào khác.


Thẩm Nhan nghe vậy, kinh ngạc mở to đôi mắt, cô khó có thể tin nhìn Diệp Hạo Hiên, không thể tin được, hắn thế nhưng từ khi bắt đầu đã thích cô.

Không biết là cảm động, hay là hổ thẹn.

Mũi cô đau xót, từ hốc mắt rơi xuống hai giọt nước mắt tới….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui