Phục Ma Trọng Sinh Ký

Tiếng gõ cửa phòng Tấn lại một lần nữa vang lên làm hắn thoáng chút ngạc nhiên, Dương bước vào cùng với đó là một cốc nước cam trên tay làm hắn cũng không biết phải nói gì trong lúc này. Đang định lên tiếng phá tan sự im lặng đó thì Dương đã ấp úng lên tiếng trước:

- Em... Em xin lỗi...! Em không biết lúc nãy tại sao mình lại nói ra những lời như vậy nữa...!

- Không có gì đâu...! Chuyện nhỏ thôi mà...! Cô đừng suy nghĩ nhiều quá là được rồi...!

Tấn khẽ mỉm cười nhìn về phía Dương, tâm trạng hắn tự nhiên thấy thoải mái hơn một chút trước những gì vừa xảy ra lúc này. Rồi hắn tiến về phía Dương rồi nhìn về phía cốc nước cam:

- Cái này là... cho tôi sao...?

- Vâng...! Cậu uống đi...! Uống xong rồi nghỉ ngơi...! Phải có sức khỏe thì tối nay mới bắt cái thứ đấy được chứ...!

Tấn khẽ mỉm cười cầm lấy cốc nước cam từ tay Dương rồi đưa lên miệng uống một hơi rồi mỉm cười thật lớn nhìn cô. Dương cũng mỉm cười lại rồi nhẹ nhàng lên tiếng:

- Cậu nghỉ ngơi một chút đi...! Khi nào gần đến giờ thì em sẽ gọi cậu dạy...! Thôi em xin phép...!

Dương nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng rồi đóng cánh cửa lại, Tấn cũng thở dài nhìn bóng cô đi khuất, cảm giác của hắn lúc này thấy thoải mái hơn được một chút, ít ra cũng có một chuyện không làm hắn vướng bận nữa, mà tại sao hắn lại thấy vướng bận cơ chứ...? Câu hỏi đấy cứ xoay quanh đầu hắn cho đến khi hai mi mắt hắn nhắm lại rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

***************************

Dương từ bên ngoài phòng nhìn vào bên trong cửa sổ, khi chắc chắn người trong phòng chìm vào giấcngủ thì cô mới lấy điện thoại ra gọi cho một ai đó:

- Thưa bác....! Cậu hai đã ngủ rồi ạ....!

- Con làm tốt lắm...! Đến lúc nó tỉnh dậy thì cuối cùng mọi việc cũng đã giải quyết ổn thỏa rồi...! Mà con đã liên hệ với người mà bác nói chưa...?

- Dạ....! Con đã gọi điện cho họ nhưng không liên lạc được...! Con cũng đã cho người đến địa chỉ số 1 Đông Tác nhưng thấy khóa cửa ngoài...! Nên...!

- Việc tìm thầy để Bác lo liệu...! Trong thời điểm này thì con cứ để ý Kim Hổ là được rồi...!

- Vâng ạ...!

******************************

Chiếc camry đỏ từ từ tiến vào bên trong sân bệnh viện, gã bảo vệ lò dò tiến lại rồi lấy tay ra hiểu mở cửa kính xuống:

- Phiền anh để ô tô ra bên ngoài...! Bệnh viện không cho để xe của khách vào...!

- Này....! Anh có biết xe này của ai không hả...? Có biết người ngồi ghế sau quan trọng thế nào không hả...?

- Trừ nhân viên của bệnh viện và người của Kim Gia thì tất cả những xe khác đều để bên ngoài hết...! Mong anh thông cảm...!

- Ngoáy lô tai mà nghe cho rõ đây...! Chúng tôi là người được Bà Tiền mời đến...! Người ngồi trong xe chính là thiên hạ đệ nhất khử tà diệt ma của nước Việt Nam này - ngài Hỏa Long Tiên Sinh...! Còn không mau tránh đường...!

Lời kết: Theo khoản 2, Điều 9 trong Nghị định 54 của Luật Điện ảnh, tất cả nội dung thể hiện sự dung thứ với tệ nạn xã hội, gây cảm giác hoảng loạn, mê muội trước các lực lượng siêu nhiên, ma quái đều bị cấm trong hoạt động điện ảnh.

Đây chính là lý do vì sao phim điện ảnh kinh dị Việt Nam không bao giờ có ma...!

Trừ một số phim liên doanh cùng với nước ngoài ví dụ như: Mười ( Hàn Quốc)

Cũng như thể hiện rõ cái kết của những bộ truyện tôi viết mãi mãi chỉ ở trên giây mà thôi..! :))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui