Nói hồi lâu, Triệu Thế Tông mới dừng lại.
Nhiễm Đào mới dám nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, tiểu lang quân nói xong rồi.”
Triệu Tông chầm chậm hoàn hồn, khẽ gật đầu.
Nhiễm Đào cười: “Bệ hạ, tiểu lang quân cũng thần khí lắm đó.
Theo nô tỳ thấy, chắc ngài lo quá rồi, ngài nhìn đi, đây không phải đều không có việc gì ư.”
Trên mặt Triệu Tông cũng lộ nụ cười.
Triệu Thế Tông dứt lời, cũng không muốn ở lâu, quay người đi xuống.
Bục có hơi cao.
Lộ Viễn sợ hắn ngã, đưa tay muốn dìu hắn, trước tiên quay người, lập tức nhìn thấy bệ hạ đang đứng cách đây mười thước! Hắn kinh hãi, trong đầu cũng minh bạch, vì cũng không biết bệ hạ có che giấu thân phận đến đây hay không.
Hắn không dám lên tiếng, chỉ là ngây ngốc nhìn chằm chằm nơi đó.
Triệu Thế Tông thấy bộ dạng ngốc này của hắn, cũng nhìn ra phía ngoài.
Hắn nhất thời còn ngu hơn Lộ Viễn.
Triệu Tông nhìn thấy dáng vẻ ấy của hắn, ý cười trên mặt càng sâu, còn tươi đẹp hơn tà dưong phía sau.
Trên đường tới, Triệu Tông thật sự rất vội vã, Tiêu Đường gửi thư quá mức đơn giản.
Hắn hoàn toàn không biết Tiểu Thập Nhất rốt cuộc đã làm gì, mới có thể dẫn tới muối dân làm như vậy.
Mặc dù hắn vẫn kiên định cho rằng Tiểu Thập Nhất không sai, nhưng không cách nào không lo lắng.
Một đường đi nhanh tới đây, cuối cùng chỉ mất năm ngày đã đuổi đến đây.
Bọn họ đến huyện nha Diêm Thành Huyện trước, Tri huyện, Huyện thừa đều bị giam lại, những người còn lại tuy nói cũng có thể quản lý sự vụ nha môn, đối với những chuyện khác cũng là hỏi một không biết ba, chỉ nói các đại nhân trong kinh đến đưa bọn họ mang đi tra hỏi.
Triệu Tông vẫn chưa lộ diện, là thân vệ của hắn lộ diện.
Người trong nha môn mặc dù không nhận ra những thân vệ này, thấy bọn họ mặc thường phục cũng khí độ bất phàm, mà đều mang bội đao giống nhau, thì biết chắc là đại nhân cấm binh đến từ Kinh Thành, càng thấy đại nhân nhà mình phạm vào đại sự, cũng không dám che giấu, những gì có thể nói đều nói hết.
Khi biết người ở trường muối, Triệu Tông cũng lo lắng cho chuyện của muối dân, lập tức dẫn người tìm đến trường muối.
Ai biết vừa đến liền nghe được mấy câu như thế.
Hắn đã hiểu tâm ý của mình đối với Triệu Thế Tông, cũng biết hắn cùng với Triệu Thế Tông vĩnh viễn không có khả năng, hắn đã dự định cả đời yên lặng nhìn Triệu Thế Tông rồi.
Cho hắn những thứ tốt, tốt nhất, trợ giúp hắn trưởng thành.
Chính là Triệu Tông ngoại trừ thân phận Hoàng đế này ra, tâm nguyện lớn nhất là liên quan tới mình.
Nhưng nghe Triệu Thế Tông nói như vậy, lời trong lời ngoài tất cả đều là đang bảo vệ hắn, đang ca tụng hắn.
Hắn biết rõ Triệu Thế Tông chỉ coi hắn là thúc phụ, nhưng cũng rất là cảm động.
Trả giá của hắn, trời định không chiếm được mong muốn, cũng không dám nhận lấy.
Hồi báo của Triệu Thế Tông nhưng lại tuyệt nhiên bất đồng, rồi lại khó giải thích trùng với suy nghĩ chân thành trong lòng hắn.
Sau khi nghe Tiểu Thập Nhất nói xong, hắn quả thật đã cảm thấy rất đủ.
Triệu Thế Tông không biết suy nghĩ trong lòng Triệu Tông, sau khi tỉnh lại, mặc dù còn cảm thấy có chút thẹn thùng, cuối cùng từ trên bục nhảy xuống.
Cũng không biết là vì Lộ Viễn ngây dại nên không đi dìu hắn, hay là bùn đất bên dưới quá mềm, Triệu Thế Tông suýt không đứng vững.
Hắn lớn tướng như vậy, vấp chân, chính hắn cũng cảm thấy cảnh này có hơi buồn cười.
Lộ Viễn lấy lại tinh thần, nhanh chóng dìu hắn.
Lòng bàn chân của hắn cuối cùng cũng vững vàng, lảo đảo mấy lần rồi đứng vững vàng.
Hắn ngẩng đầu, Triệu Tông quả nhiên cười càng sâu.
Triệu Thế Tông càng cảm thấy có hơi ngượng ngùng.
Thật ra hắn là người phóng khoáng, có thể nói lời như vậy, còn bị Triệu Tông nghe thấy, hắn hiếm thấy sinh ra vài tia ngượng ngùng.
Lúc này lại bị vấp té, mặt mũi của hắn phải để đâu đây?
Mãi đến khi Triệu Tông chầm chậm thu hồi nụ cười, trên mặt chỉ chừa lại ý cười nhạt nhẽ, đứng ở chỗ không xa yên lặng nhìn hắn.
Hắn cũng nhớ Triệu Tông đã lâu, rốt cuộc bỏ qua thẹn thùng không tên trong lòng, đi đến trước mặt Triệu Tông.
Nhưng hắn thật sự không biết nên nói gì.
Vẫn là Triệu Tông cười nhẹ giọng nói: “Bước đi cũng không nhìn.”
“…” Hắn cũng cảm thấy như vậy rất mất mặt.
Triệu Tông lại cẩn thận nhìn hắn một cái, lại nói: “Sao bị ăn nắng rồi.”
Triệu Thế Tông mặc dù không thèm để ý ngoại hình, lại biết Triệu Tông từng khen hắn đẹp với người khác, hắn cũng từng chính tai nghe Triệu Tông nói với tú nương.
Năm đó Triệu Tông không cho hắn ra khỏi cung, nói không chừng cũng là vì ngoại hình của hắn khiến Triệu Tông vui.
Chuyện căn bản cũng không là gì, tựa hồ bây giờ lại thành một chuyện rồi.
Ăn nắng rồi, chắc rất khó coi.
Mấy ngày nay ngoại trừ bôn ba chính là bận rộn, trường muối giáp biển, nắng gắt, lại có gió biển thổi, đương nhiên phải phơi nắng đen da rồi.
Hắn vốn cũng muốn nhìn thẳng Triệu Tông, lúc này lại đột nhiên không dám nhìn gương mẳ cười của Triệu Tông nữa, tầm mắt dời xuống.
May mà đám Lộ Viễn phía sau vội vàng theo tới “cứu” hắn.
Lộ Viễn chạy đến trước mặt, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ!”
Triệu Tông thu hồi nụ cười, nhìn hắn một cái.
Lộ Viễn lập tức quỳ xuống, nhận sai nói: “Bệ hạ, đều là tiểu nhân vô dụng, không thể bảo vệ tiểu lang quân!”
Triệu Tông căn bản không biết việc này vì sao mà có, mặc dù đúng là giận, nhưng không phạt, bèn gọi hắn dậy.
Tiêu Đường và Lý Chí Thành phía sau cũng cùng đi tới, Tiêu Đường cũng muốn quỳ, Triệu Tông trước tiên nói: “Tử Phồn miễn lễ.”
Đây cũng là không muốn bại lộ thân phận ở đây, Tiêu Đường hành ấp lễ: “Bệ hạ.”
Lý Chí Thành vừa nghe danh xưng này, cơ thể lại run run muốn co quắp, Tiêu Đường giữ được gã, nói với Triệu Tông: “Bệ hạ, vị này chính là Tri châu Sở Châu Lý Chí Thành.”
Triệu Tông nhìn gã, cười nhạt nói: “Hóa ra đây chính là Lý đại nhân.”
Đây chỉ là một câu lời khách sáo, Lý Chí Thành lại nghĩ, lẽ nào bệ hạ đã sớm nghe nói về gã?! Trong lòng gã nóng bỏng cực kỳ, kích động quá lại muốn co quắp quỳ xuống.
Tiêu Đường vốn đã buông tay, nhanh chóng lần thứ hai duỗi tay về phía gã, đỡ lấy gã.
Triệu Tông hiếm khi gặp quan viên địa phương, mặc dù gặp, cũng là lúc có quan lớn hồi kinh tự chức.
Thấy Lý Chí Thành thế này, hắn không khỏi nở nụ cười.
*Tự chức: Báo cáo công việc trong thời gian thực hiện nhiệm vụ của cấp dưới mình quản lý cho cấp trên
Nụ cười này khiến Lý Chí Thành càng hí ha hí hửng, gã cũng không quỳ xuống nữa, mà là mừng rỡ triệt để không biết Đông Nam Tây bắc.
Vẫn là Tiêu Đường hỏi: “Bệ hạ, giờ trời sắp tối rồi, sợ là chỉ có thể nghỉ lại Diêm Thành Huyện.
Nhưng trong huyện này ——” Bọn họ ở trong huyện nha thì bình thường thôi, sao bệ hạ có thể ở nơi đó được?
Lý Chí Thành nghe vậy, vội vàng nói: “Bệ hạ! Quê nhà của hạ quan chính là Diêm Thành Huyện, lão phụ lão mẫu cùng hạ quan đều ở trong thành Sở Châu, nơi này còn một căn nhà cũ.
Mặc dù không đẹp, ở nông thôn nhiều đất, nên cũng rất rộng rãi, trong nhà có người mỗi ngày dọn dẹp, cũng sạch sẽ lắm!”
Triệu Tông vốn dự định ban đêm nghỉ ngơi trên thuyền, dù sao đúng là đã muộn, không có chỗ nghỉ ngơi, hắn cũng không muốn làm rầm rộ.
Nhưng hắn lại nhìn Triệu Thế Tông một cái, trên mặt đều là vẻ mệt mỏi, vừa nhìn là biết ngủ không ngon.Hắn sợ Triệu Thế Tông cùng hắn nghỉ ngơi trên thuyền thì không ngủ ngon, gật đầu: “Vậy thì ở lại nhà Lý đại nhân.”
Lý Đại nhân kích động đến đôi môi run run, nói không ra lời.
Tiêu Đường cười nói: “Lý đại nhân mau dẫn đường đi!”
“Vâng vâng vâng vâng vâng!” Lý Chí điên liền vội vàng mời bệ hạ đi phía trước.
Tiêu Đường cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn truyền tin về kinh, đợi mấy ngày không thấy có tin hồi âm còn hơi bận tâm.
Ai ngờ bệ hạ còn tự mình đi một chuyến.
Bệ hạ vừa đến, tất cả đều dễ làm, hắn cũng yên tâm.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, nhấc chân muốn đi, lại phát hiện Triệu Thế Tông còn đứng ở chỗ cũ, hắn quay người định gọi.
“Thế Tông.” Bệ hạ cũng đã gọi thành tiếng trước tiên rồi.
Triệu Thế Tông hoàn hồn.
Triệu Tông xoay người lại nhìn hắn: “Lại đây.”
Triệu Thế Tông mới đi về phía hắn, mà Lý Chí Thành đang đi bên cạnh Triệu Tông thì nhahh chóng nhường chỗ, Triệu Tông giơ tay muốn kéo hắn.
Nghĩ đi nghĩ lại, đây không còn là Tiểu Thập Nhất lúc nhỏ nữa, không có thể tùy ý nắm tay.
Còn nữa, tâm tư của hắn đối với Tiểu Thập Nhất, càng không thể nắm tay.
Hắn thu tay vào trong tay áo, Triệu Thế Tông không thấy.
Hắn vừa rồi sở dĩ xuất thần, cũng không phải vì ngượng ngùng, hắn đã sớm hết xấu hổ rồi.
Hắn chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến, vì sao Triệu Tông lại xuất hiện ở đây? Chắc là có người truyền tin cho hắn.
Triệu Tông có phải lo lắng không xử lý được việc này, nên mới đến đây hay không?
Điều này làm cho Triệu Thế Tông rất khó chịu.
Triệu Tông tin tưởng hắn, mới phái hắn tới đây! Hắn còn từng nói phải bảo vệ Triệu Tông, bây giờ chỉ là một chuyện nhỏ như vậy lại bị hắn làm thành như vậy, còn bị Triệu Tông biết được, thấy được.
Hắn cảm thấy mình có chút vô năng.
Triệu Tông quay đầu nhìn mặt hắn, thấy hắn sắc mặt có chút tối tăm, lại chẳng biết vì sao.
Nhưng rất nhanh bọn họ đã đến bến tàu, thuyền của hắn còn đậu ở đó, mấy người chia ra lên thuyền.
Tiêu Đường và Lý Chí Thành cũng không dám ở cùng chỗ với Triệu Tông, lên chiếc thuyền khác.
Triệu Thế Tông có chút do dự, hắn không thể làm tốt chuyện, thấy thẹn với Triệu Tông, hắn cũng muốn đi cùngTiêu Đường.
Nhưng hắn lại nhớ Triệu Tông lắm, muốn nhìn hắn thêm.
Triệu Tông nói thẳng: “Đi cùng trẫm.”
Triệu Thế Tông không do dự nữa, trong lòng lại bay lên một nét vui mừng, lập tức cùng hắn đi vào khoang thuyền, đám Nhiễm Đào trông coi bên ngoài.
Thuyền di chuyển, có hơi chao đảo.
Triệu Tông đang châm trà, chung trà nghiêng một cái, nước sôi tràn ra một chút, rơi lên mu bàn tay của hắn.
Hắn khẽ “ui” một tiếng, Triệu Thế Tông triệt để hoàn hồn, lập tức muốn cướp ấm trà trong tay hắn.
Triệu Tông lại không cho hắn, mà là đưa chung trà cho hắn: “Uống chút trà.”
Hóa ra là rót cho hắn! Triệu Thế Tông cũng không nhăn nhó nữa, Triệu Tông đã tới rồi, tình hình gì, Triệu Tông đều biết.
Lần này làm không xong, lần tới nhất định có thể làm tốt!
Triệu Thế Tông cũng biết điều tiết bản thân, ngồi xuống uống cạn nước trà.
Chuyến đi này quả nhiên gian khổ, đặc biệt là mấy ngày nay, hắn qua lại giữa Dương Châu, Sở Châu và Diêm Thành Huyện, còn phải căng cổ họng nói chuyện với muối dân, còn quát mắng các quan viên.
Ngủ không ngon, ăn cũng không ngon, mà kể cả nước, mấy canh giờ, hắn cũng chưa uống miếng nào.
Triệu Tông thấy hắn nhanh như vậy đã uống cạn, đau lòng rót thêm một chung, đưa cho hắn: “Chậm thôi.”
Triệu Thế Tông lần thứ hai uống một hớp hết sạch.
“Ngươi chậm thôi, nước trà nóng!”
Triệu Thế Tông cuối cùng cũng coi như lộ ra ý cười: “Khát nước.”
“Biết là khát nước, sao không uống nước?” Triệu Tông ung dung nói, tay cũng rất nhanh rót liền năm chung, “Để nguội, uống chậm chút.”
Triệu Thế Tông gật đầu, lại cấp tốc uống hết một chung, giải khát, cũng không vội nữa.
Hắn ngẩng đầu hỏi: “Bệ hạ, sao người lại tới đây?”
“Tiêu Đường truyền tin cho trẫm, nói ngươi giết một vị muối dân, trẫm lo lắng.”
Triệu Thế Tông thầm thở dài: “Bệ hạ, là ta không làm tốt, ngươi đừng lo lắng bọn họ.”
Tay Triệu Tông khựng lại, tâm nói, hắn đâu chỉ lo lắng muối dân.
Chỉ là người bị hắn lo âu cũng không biết, tiếp tục nói: “Người kia, không phải ta giết.”
“Trẫm biết, ngươi sẽ không vô duyên vô cớ mà giết người.”
“Mà đúng là vì ta mà chết.”
Triệu Tông vốn muốn tán gẫu với hắn, bị hắn đề cập như thế, cũng không dừng được, lập tức hỏi: “Tiêu Đường truyền tin vào cung, lại viết rất qua loa, chỗ này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trẫm vừa rồi ở trường muối nghe ngươi nói, nhìn các ngươi làm việc, còn giết hai trường quan? Tiêu Đường trong thư còn nói, chết một Diêm thuế ti, lại liên lụy một nửa quan viên? Trẫm tới huyện nha một chuyến, các quan Tri huyện nghe nói đều bị nhốt.”
Triệu Thế Tông kể lại đầu đuôi câu chuyện cho hắn, lại hỏi: “Bệ hạ, người có trách ta? Chỉ là năm năm qua ta ở Hàng Châu, buôn bán, cấp dưới có chút qua lại với người trong trường muối.
Ta cũng biết bản tính muối dân ra sao, tính nết bọn họ như vậy, biện pháp đó mới thích hợp nhất.”
Kỳ thực biện pháp trên thế giới này, luôn không bao giờ hoàn mỹ.
Biện pháp của Triệu Thế Tông, nhanh chóng mà trực tiếp, lập tức rõ ràng.
Mà cùng lúc đó, khuyết điểm cũng hiện ra ngay.
Giống như gió bão trên biển, đến đột ngột, mưa rền gió dữ, cực kỳ doạ người.
Đi cũng đột ngột, rồi lại để lại không ít quà biếu trên bờ biển.
Quả nhiên là có kinh hãi, nhưng cũng có đại hỉ.
Nếu đổi biện pháp, cùng các quan liên hợp lại khuyên nhủ muối dân, mặc dù ôn hòa, lại lãng phí thời gian.
Còn nữa, Diêm Thành Giám còn là một nơi như thế, một nửa quan viên âm thầm nuốt tiền muối, còn nghĩ trăm phương ngàn kế cản trở hắn cùng với Tiêu Đường làm việc.
Cứ kéo dài như vậy, mới không biết rốt cuộc có bao nhiêu người muốn chậm rãi giày vò.
Xem ra, quả thật là biện pháp của Triệu Thế Tông cao hơn một bậc.
Cũng chính là vì cách làm của Triệu Thế Tông, mới có thể cấp tốc đẩy những quan viên kia từ nước bùn ra ngoài rồi đánh giá lại.
Triệu Tông thầm nghĩ vài lần, cảm thấy Triệu Thế Tông lần này không làm sai, chỉ là biện pháp quá cực đoan.
Nếu như là hắn, sẽ chọn dùng biện pháp của Triệu Thế Tông, thế nhưng trong quá trình làm việc, sẽ nhu hòa một chút.
Chỉ là mỗi người một phong cách, hắn tuy là Hoàng đế, lại không thể quản hết mọi mặt.
Dùng người thì không nên nghi người, nghi người thì không dùng người, tất cả hậu quả, hắn đến gánh chịu.
Huống chi, người này còn là Triệu Thế Tông.
Nghĩ xong, Triệu Tông ngẩng đầu nhìn hắn.
Triệu Tông không biết, kỳ thực hắn đã suy nghĩ rất lâu.
Trong quá trình hắn suy nghĩ, Triệu Thế Tông vẫn luôn lo âu nhìn hắn.
Hắn sợ Triệu Tông cho rằng hắn vô dụng, càng sợ Triệu Tông về sau không tiếp tục muốn hắn làm việc cho nữa.
Hắn cũng không biết trên mặt mình căng thẳng.
Triệu Tông vừa thấy dáng vẻ khẩn trương hiếm thấy này của hắn, lại nở nụ cười, thả lỏng nói: “Không có chuyện gì, lần này ngươi làm rất tốt.”
Triệu Thế Tông không tin.
“Nơi như thế này, bách tính như vậy, như lời ngươi nói, thích hợp nhất chính là trực tiếp.
Bằng không, với cách thức trước kia, sợ rằng không lạnh không nóng cũng khó làm việc.
Chỉ là, ngươi cũng nên từ tốn một chút.”
“Bệ hạ ——”
“Ngươi lần đầu tiên làm việc, làm được như vậy đã là rất không tệ rồi.” Triệu Tông vừa đến, vốn dự định tự mình quản việc này, bây giờ lại cảm thấy, hắn không cần ra mặt, cứ để Triệu Thế Tông cùng Tiêu Đường tiếp tục làm là được.
Triệu Thế Tông tính tình cương liệt, làm việc trực tiếp, Tiêu Đường và hắn cũng dễ hợp tác, bù đắp cho nhau.
Triệu Thế Tông được hắn khích lệ, cuối cùng cũng cao hứng, nhất thời nở nụ cười.
Cười xong, hắn cảm thấy mình có hơi buồn cười, lập tức thu lại nụ cười.
Việc này càng thêm chọc cười Triệu Tông, cũng cười nói: “Lang quân người ta mười sáu tuổi đang làm gì? Ngươi mười sáu tuổi lại đang làm gì? Trẫm rất kiêu ngạo vì ngươi.”
Sống hai đời Triệu Thế Tông cuối cùng cũng mừng rỡ nở nụ cười, cũng mặt kệ rốt cuộc hắn bao nhiêu tuổi, được Triệu Tông khích lệ, hắn cao hứng thế đó! Triệu Tông vẫn không cảm thấy hắn vô năng!
Triệu Thế Tông rất đẹp, cười rộ lên càng thêm đẹp.
Triệu Tông nhìn thấy hắn liền cao hứng, thấy hắn cười như vậy, tự nhiên chỉ cười càng thêm vui vẻ.
Hai người đều đang cười.
Nhiễm Đào trông coi bên ngoài cũng nở nụ cười, quả nhiên vẫn phải là tiểu lang quân ở đây.
Nàng nói với Lộ Viễn: “Các ngươi cũng thật là, từ nhỏ đã ở trong cung, sáu, bảy tuổi đã tới Phúc Ninh Điện, chuyện gì chưa từng thấy? Bây giờ cùng lắm chỉ là những quan viên tham tiền muối, các ngươi đều không trợ giúp được lang quân! Còn khiến bệ hạ lo lắng!”
“Chúng tiểu nhân sai rồi.
Chỉ là tỷ tỷ không biết đó, khí thế của tiểu lang quân rất mạnh, quyết định gì, chúng tiểu nhân đều không dám phản bác, các đại nhân càng không dám nói lời nào.”
Sau khi Nhiễm Đào nghe xong, thở dài, cũng đúng là cái lý này.
Đừng nhìn bệ hạ ở trước mặt tiểu lang quân luôn là vạn sự đều tốt, trên thực tế khi bệ hạ nghiêm mặt, thì dọa người vô cùng.
Tiểu lang quân cũng vậy, năm đó mười một tuổi đã giết người ở Bảo Từ Điện rồi, đến Phúc Lộc đều sợ.
Nhưng nàng lại tiếp tục giáo huấn: “Các ngươi không phản bác được, thì phải chăm sóc tốt trong sinh hoạt hằng ngày của tiểu lang quân chứ.
Ngươi không nhìn thấy, người đều bị nắng ăn đen rồi à, bệ hạ đau lòng đó! Ta mới nhìn quần áo của tiểu lang quân, tay áo đều bị mài mòn.”
“Tiểu lang quân một khi đã quyết rồi thì khuyên không được, mọi thứ đều gấp, rương quần áo còn ở trong thành Sở Châu! Cũng may, tỷ tỷ đã đến rồi.”
Nhiễm Đào gật đầu, nghĩ xong, thì đi đến trước rèm hỏi: “Bệ hạ, tiểu lang quân cần dùng chút đồ ăn không? Trên bếp có ninh canh gà, nấu ít mì ăn nhé?”
Triệu Tông không đợi hỏi Triệu Thế Tông một tiếng, nói thẳng: “Bưng lên, cho nhiều thịt bò vào.”
“Vâng.” Nhiễm Đào quay người tự đi làm.
Bên trong khoang thuyền phía sau nàng, mơ hồ vọng ra tiếng hai người nói chuyện.
Thuyền lắc lư, ánh tà dương chỉ chừa lại một vệt, vừa vặn vắt trên mặt nước, thuyền đi về hướng Diêm Thành Huyện, dần dần đi qua ánh chiều tà kia.
Chờ khi thuyền chạy qua, ánh chiều tà cũng biến mất, không trung dần dần hiện ra một vầng trăng tròn, mặt nước cũng thế..