Nạp phi đã là chuyện ván đã đóng thuyền, mà dạo này trời nóng, Triệu Tông định chờ sau Lập Thu sẽ cùng thương thảo việc này với Tôn thái hậu.
Ba ngày sau, là Đoan Ngọ, cũng là ngày Tạ Văn Duệ tiến cung làm nhiệm vụ.
Từ thời Thái tổ, Hoàng đế đã đối xử tử tế với các vị đại thần cùng con cháu tông thất, Triệu Tông tự nhiên cũng phải thừa kế truyền thống này.
Ngày xưa, hắn không quản được nhiều, có Tôn thái hậu thu xếp hết rồi.
Nhiều lắm là hắn lệnh Phúc Lộc đưa vài món lễ khánh đến phủ của mấy vị Quận vương.
Lần này, hắn không định tiếp tục làm vậy nữa, hạ nhân bên cạnh cũng tốt, muội muội ngoài cung cũng được, đều đang lo lắng cho hắn.
Nếu hắn vẫn sống ăn chơi hết ngày, thì cũng có hơi không nói nổi.
Hắn đã sớm lệnh Nhiễm Đào chuẩn bị quà, sáng sớm, Phúc Lộc liền dẫn tiểu thái giám đến cửa các phủ thưởng quà.
Ngoại trừ Quận vương phủ, Quốc công phủ, Hầu phủ, còn có rất nhiều phủ đệ của đại thần.
Việc tặng lễ này cũng có kỹ xảo, nếu hắn thật sự tặng ít vàng ròng bạc trắng, sợ rằng lại làm Tôn thái hậu khó chịu.
Cũng không phải hắn sợ Tôn thái hậu, chỉ là thời cơ còn chưa tới, hà tất tăng thêm phiền phức.
Hắn chỉ tặng chút đồ ăn cùng đồ vật nhỏ nhỏ mà Tiết Đoan Ngọ hay dùng, có bánh ú mà các cung nữ thiện phòng trong điện của hắn đã gói kỹ lưỡng, còn có sợi tránh tà mà các tiểu cung nữ tự tay bện.
Các nàng lại cắt nhỏ tía tô, đu đủ và xương bồ thành sợi, trộn với hương dược, chứa trong hộp mai hồng.
Hộp xếp thành ba hàng trong điện, dưới ánh hào quang nhìn rất là đẹp.
Sau khi Triệu Tông tự mình kiểm tra một hồi, gật đầu, Phúc Lộc mới dẫn người khuân đồ rời đi.
Triệu Tông nhìn họ rời đi, nói với Nhiễm Đào: “Ngươi cũng đưa một ít bánh ú trong điện chúng ta đến chỗ Thái hậu đi, cứ nói thân thể trẫm không khỏe, lát nữa lại đến gặp nàng.”
Nhiễm Đào đáp lại, quay người cũng đi làm việc của mình.
Triệu Tông đang định đi đến trắc điện, Triệu Thập Nhất đã từ hành lang trong trắc điện, nối liền với chính điện đi tới, hai người vừa vặn đối diện nhau.
Phía sau Triệu Tông chỉ có mấy tiểu cung nữ và thái giám, Triệu Thập Nhất đi theo phía sau Cát Tường và Trà Hỷ.
Trà Hỷ nhìn thấy hắn, cao hứng hành lễ: “Bệ hạ! Tiểu lang quân thức dậy rửa mặt sạch sẽ, liền sốt ruột ra ngoài, đây là nhớ ngài đó!”
Cát Tường cũng im lặng không lên tiếng hành lễ, chỉ có Triệu Thập Nhất ngốc nghếch ngơ ngác đứng đó.
Có lẽ được hắn giữ lại trong cung, khẳng định là do hắn yêu thích, các cung nữ hiểu đạo lý này, nói chuyện đều chọn lời dễ nghe.
Có điều Triệu Tông nhìn Triệu Thập Nhất một cái, lại cho rằng Trà Hỷ cũng không nói bậy.
Trẻ con tự kỷ, bạn nhỏ Triệu Thế Tông nhìn thấy hắn, mặc dù vẫn ngốc, ánh mắt xác thực lại sáng một cái.
Tiết Đoan Ngọ thì phải mặc quần áo mới, hắn là Hoàng đế, mỗi ngày đều có xiêm y mới để mặc, huống hồ cũng đã mười sáu tuổi rồi, không thèm quan tâm chuyện này.
Mà Triệu Thế Tông đã chịu không ít khổ, lại mới mười một tuổi, hai ngày trước Triệu Tông đã kêu người đẩy nhanh tốc độ làm cho hắn mấy bộ xiêm y mới.
Mấy ngày trước đây, khi Trà Hỷ đến Ngụy Quận vương phủ dọn đồ của Triệu Thế Tông, một tiểu cung nữ như Trà Hỷ cũng suýt chút nữa đã rơi lệ.
Tiểu lang quân ở trong Ngụy Quận vương phủ rốt cuộc đã sống như thế nào vậy! Cùng mấy vị tiểu lang quân khác đồng thời chen chúc trong một viện tử, phòng của hắn là nhỏ nhất, đi vào, căn phòng đến cả phòng của một cung nữ như nàng cũng không bằng.
Trong phòng lại có một tiểu nha hoàn, vẫn chưa đến mười một tuổi, thì có thể làm những gì?
Bệ hạ dặn nàng thu dọn vài đồ vật quen dùng rồi mang về cung, nàng tìm hồi lâu, ngoại trừ mấy bộ xiêm y có hơi mới ra, thì cái gì cũng chẳng có.
Mà xiêm y kia, mặc dù mới, nhưng cũng cũ.
Mới là bởi vì ít mặc lên người, cố tình đều là vật liệu của năm ngoái.
Tiểu lang quân nhà ai mà đáng thương như vậy?
Nàng trở về, liền nói một năm một mười những việc này cho Triệu Tông biết.
Triệu Tông đau nhói lòng một phen.
Kiếp này hắn sống tạm rất yếu đuối, cũng rất uất ức, gặp người còn yếu hơn hắn, hắn lại không nhìn nổi cực kỳ, nhìn thấy liền khó chịu.
Hôm nay, Triệu Thập Nhất mặc xiêm y mới, trông cũng khoẻ mạnh không ít.
Ban đầu khi nhìn thấy, Triệu Thập Nhất so với kẻ sức khỏe không tốt như hắn còn gầy hơn, nằm trên giường, thật đáng thương.
Các cung nữ tự tay may xiêm y cho Triệu Thập Nhất, vật liệu tốt trong kho của Triệu Tông rất là nhiều, một cuộn vải dệt xoắn cũng làm cho hắn được một bộ sam bào để mặc, còn thêu cả chỉ bạc trên viền áo.
Khi Triệu Thập Nhất dưới sự hầu hạ của đám người Trà Hỷ mặc vào xiêm y mới, hắn cũng có chút không dễ chịu.
Kiếp trước hắn chưa từng mặc vật liệu tốt như vậy, cũng chưa từng mặc màu đỏ, cho dù sau khi hắn lên làm Hoàng đế.
Sau khi đăng cơ, trong triều ngoài triều đều đang lúc hỗn loạn tưng bừng, hắn bận mở rộng Hậu cung, bận quản lý triều chính, bận xử lý các loại sự vụ, cuộc sống hằng ngày vô cùng qua loa.
Mà Hoàng đế này, hắn chỉ làm một tháng đã chết rồi.
Phần không dễ chịu này, khi Triệu Tông đánh giá hắn, trở nên càng sâu.
“Quần áo này không tệ, ai làm?” Triệu Tông hỏi.
Trà Hỷ vui tươi đáp: “Là nô tỳ!”
“Được! Thưởng cho Trà Hỷ!”
“Đa tạ bệ hạ! Bệ hạ vạn phúc!” Trà Hỷ đặc biệt dẻo mồm, cười lên rồi cúi chào một cái.
Triệu Tông thì lại cười đưa tay với Triệu Thập Nhất: “Đi, cùng trẫm đi dùng tảo thiện.”
Triệu Thập Nhất nhìn bàn tay của Triệu Tông, hai tay vẫn giấu trong tay áo.
Triệu Tông cũng không giận, chỉ tự nhiên thu tay về, xoay người tiến về phía trước.
Triệu Thập Nhất lúc này mới theo sau hắn, Trà Hỷ nhỏ giọng chỉ điểm: “Tiểu lang quân, bệ hạ thích ngài, ngài cũng nên ngoan ngoãn mới đúng! Ngài cũng không thể chọc bệ hạ giận đâu nha!” Trà Hỷ mấy ngày nay hầu hạ hắn, biết hắn tuy có chút ngu dốt, không chịu nói chuyện, nhưng nghe hiểu được tiếng người.
Trà Hỷ cũng tốt bụng.
Triệu Thập Nhất hiểu.
Gộp cả hai đời, trước khi gặp Triệu Tông, người quan tâm hắn chỉ có hai người, một là mẹ của hắn, người còn lại là đại tỷ của hắn, Triệu Thế Tình.
Sau khi gặp Triệu Tông, lại nhận được đủ loại kiểu dáng quan tâm.
Mà khi quan tâm của Triệu Tông nhiều lên, Triệu Thập Nhất lại cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Hắn vốn không phải là người giỏi ứng đối quan tâm.
Thì tỷ như Triệu Tông, không chỉ ngốc, còn quá tốt với hắn.
hắn không biết nên đối mặt với Triệu Tông đã đối xử quá tốt với hắn như thế nào.
Dưới cái nhìn của hắn, giữa người với người, có lợi ích, mới có qua lại, cũng mới có tốt hay xấu.
Nhưng hắn với Triệu Tông, rõ ràng chẳng có cái gì cả.
Hắn đối với Triệu Tông hoàn toàn không có lòng tốt, dù sao hắn cố ý chọc giận huynh đệ trong nhà, giả vờ say rồi bị ném vào hậu uyển, lại cố ý khiến Tôn Tiểu Dục hét lên thành tiếng, cùng với nghĩ tất cả biện pháp để ở lại trong cung, mục đích duy nhất chính là chờ Triệu Tông chết, rồi cướp hoàng vị của hắn.
Hắn đi theo sau Triệu Tông, nghĩ đến chuyện ảm đạm ấy.
Nào biết rằng Triệu Tông vẫn đang cười đây, cười đến trong sáng, Triệu Tông cho rằng Triệu Thập Nhất đang thẹn thùng.
Khi Tạ Văn Duệ đứng ngoài điện được một lát, rồi theo tiểu cung nữ vào chính sảnh, Triệu Tông đang nói chuyện với Triệu Thập Nhất: “Ngày mai ngươi theo trẫm đến Sùng Chính Điện, thái phó và mấy vị đại học sĩ đều rất thú vị, ngươi cứ nghe là được ——” Nói được nửa câu, Triệu Tông quay đầu lại nhìn.
“Tham kiến bệ hạ!” Tạ Văn Duệ lập tức hành lễ.
Trong lòng hắn cũng có chút thấp thỏm, hôm nay vừa vào cung, liền có tiểu hoàng môn gọi hắn tới gặp bệ hạ.
Ngày ấy ra mặt ở hậu uyển, cũng không phải bản ý của hắn.
Sau khi trở về hắn cũng tỉ mỉ nói một phen với phụ thân, phụ thân lại nói đây là cơ hội của Tạ gia.
Hắn âm thầm hít vào một hơi, cúi đầu chờ Triệu Tông.
Đối tượng ban đầu bệ hạ nói chuyện, hắn biết là ai.
Bây giờ trong Kinh Thành đều lan truyền rộng rãi, bệ hạ thích tiểu thập nhất lang quân của Ngụy Quận vương phủ, giữ lại trong cung tự mình giáo dục.
Còn có, mẹ ruột của vị tiểu thập nhất lang quân này trong vương phủ lần nữa được sủng trở lại.
Thái độ của Ngụy Quận vương phủ đủ để ảnh hưởng rất nhiều người, nói cách khác, ngay cả Ngụy Quận vương phủ trước nay đều không nói gì cũng đã thân cận với bệ hạ rồi, bọn hắn còn muốn chờ gì nữa? Dù sao không phải nhà nào cũng giống Tôn gia, có tâm tư lớn, lại có Tôn thái hậu tọa trấn.
Nhưng bọn hắn cũng không phải đều giống Ngụy quận vương, mặc dù làm sai, cũng không ai dám làm gì lão quận vương này.
Vũ An Hầu phủ đã dần sa sút, Tạ Văn Duệ muốn chấn hưng gia tộc.
Phụ thân hắn cũng nói, làm việc thì phải liều một phen, tổ tiên ngày xưa đã liều cả mạng sống đi theo Thái tổ, mới có được cái chức hầu tước này.
Tốt xấu gì, nhà hắn với Ngụy Quận vương phủ còn có liên hôn, vào lúc mấu chốt cũng có thể cứu vãn được.
Tạ Văn Duệ đang suy nghĩ lời phải nói vài lần trong lòng, chỉ chờ Triệu Tông đặt câu hỏi.
Triệu Tông nhìn Tạ Văn Duệ khá là căng thẳng trước mặt, Phúc Lộc đã sớm nói, vị lang quân này mới mười tám tuổi, chỉ hơn hắn hai tuổi mà thôi.
Chỉ có điều người ta là mười tám tuổi chân chính, giờ khắc này đứng trước mặt hắn có chút thấp thỏm cũng bình thường.
Hắn nghĩ xong, cười nói: “Văn Duệ đứng lên đi.”
Tạ Văn Duệ nghe được câu này, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn liền nói tiếng tạ ơn, ưỡn thẳng lưng, nhưng cũng không dám ngẩng đầu nhìn Triệu Tông.
Nói ra cũng buồn cười, Triệu Tông đăng cơ đã sáu năm, kỳ thực Triệu Tông mặt mũi ra sao bọn hắn cũng không biết.
Dù sao Triệu Tông ít khi lộ diện, mặc dù lộ diện, bọn hắn cũng không thể nhìn thẳng vào thiên nhan.
Hắn tuy là thị vệ của Triệu Tông, nhưng cũng chỉ mới được điều đến năm nay, ba ngày một nhóm.
Số lần nhìn thấy vốn cũng không nhiều, hắn chỉ là thị vệ thôi.
Kỳ thực hắn vô cùng tò mò về ngoại hình của Triệu Tông, đuôi mắt hắn chỉ nhìn thấy hai người ngồi trước tháp, đều mặc quần áo màu đỏ.
“Văn Duệ ngồi xuống nói chuyện.”
Hắn đang suy nghĩ lung tung, Triệu Tông lại trực tiếp muốn hắn ngồi xuống.
Tạ Văn Duệ tự nhiên không dám, đang muốn từ chối.
“Phúc Lộc.” Triệu Tông lại gọi, “Ngươi chuyển một cái ghế đến cho lục lang quân, mời hắn ngồi.”
Tạ Văn Duệ không nghĩ tới bệ hạ lại ôn hòa như thế, trán của hắn nhất thời thấm mồ hôi.
“Bệ hạ, thần đứng là được!”
Triệu Tông cười thành tiếng: “Trẫm và ngươi là quân thần, không cần như vậy, Văn Duệ cứ yên tâm.”
Phúc Lộc chuyển ghế ra phía sau hắn, mời hắn ngồi, Tạ Văn Duệ mơ hồ trực tiếp ngồi xuống.
“Trẫm rất đáng sợ sao?” Triệu Tông đột nhiên lại hỏi.
Tạ Văn Duệ bị doạ, lập tức đứng lên.
Triệu Tông nói: “Xem kìa dọa ngươi rồi, Phúc Lộc, ngươi dìu lục lang quân ngồi xuống.”
Phúc Lộc tiến lên, nói: “Lục lang quân mời ngồi, bệ hạ nói thế, là ngại ngài không dám nhìn bệ hạ một cái đó!”
Tạ Văn Duệ nghe nói như thế, ngẩn ra, sau đó liền theo bản năng ngẩng đầu lên.
Đầu tiên, hắn nhìn thấy một gương mặt tinh xảo.
Nếu mà nói bất kính, còn đẹp hơn rất nhiều tiểu nương tử.
Mặt Tạ Văn Duệ đỏ lên, rồi định cúi đầu.
“Phúc Lộc mau nâng mặt hắn lên xem nào, sao nhìn thấy trẫm liền muốn cúi đầu.”
Phúc Lộc cười góp vui nói: “Lục lang quân, bệ hạ đều đã lên tiếng rồi, ngài xem ngài kìa?”
Tạ Văn Duệ ngượng ngùng lần thứ hai ngẩng đầu lên, nhìn Triệu Tông, lần này hắn không cúi đầu nữa.
Hắn nhìn người bên cạnh Triệu Tông, tự nhiên chính là vị tiểu thập nhất lang quân đột nhiên được đồn thổi khắp Kinh Thành.
Thì cũng có tướng mạo tuấn tú, chỉ là trông có hơi ngốc.
Triệu Tông thấy hắn đánh giá cũng gần xong rồi, cũng không còn thấp thỏm nữa, nói với Phúc Lộc: “Ngươi dẫn tiểu lang quân đến trắc điện nghỉ ngơi.”
Đây là muốn đơn độc nói chuyện với Tạ Văn Duệ.
Phúc Lộc thi lễ một cái, tiến lên mời Triệu Thập Nhất.
Triệu Thế Tông không muốn đi, hắn muốn nhìn xem Tiểu hoàng đế ma ốm này muốn nói gì với Tạ Văn Duệ.
Tạ gia tính ra cũng là một gia đình khí phách, kiếp trước đầu phục hắn, cũng rất hữu dụng, hắn thật tò mò.
Mà Phúc Lộc tiến lên mời hắn, Triệu Tông cũng tỏ rõ không cho hắn ở lại, hắn là một “tên ngốc”, chỉ có thể ngoan ngoãn đi cùng Phúc Lộc..