Trắc điện vốn là một nơi rất mát mẻ, vì đã lâu không người ở, vật dụng mặc dù đầy đủ, nhưng cũng chỉ có vài thứ, đơn giản chính là vài cái bàn, đến cả cách song cũng không có.
Từ khi Triệu Thập Nhất vào trắc điện, cũng đã vài ngày, Triệu Tông kỳ thực lại đến rất ít.
Bình thường nói hắn nhàn nhã thì cũng nhàn nhã, cũng không cần vào triều, cũng không cần gặp các vị đại thần.
Nhưng nói bận rộn thì cũng bận rộn, mỗi ngày lên lớp, nghỉ ngơi các loại, những thời điểm này đã sớm được sắp xếp trước, đồng hồ sinh học của hắn cũng luôn đúng quy luật.
Đặc biệt là gần đây nhiều việc, thỉnh thoảng có người tới hỏi quyết định của hắn, hắn còn phải thường nghĩ đến chuyện phải làm sau khi thân chính, vừa nghĩ liền dễ xuất thần, thoáng cái thì đã mất một hai canh giờ rồi.
Lần cuối hắn đến trắc điện, còn là lúc Triệu Thập Nhất không muốn về Ngụy Quận vương phủ.
Bây giờ lại đến, hắn không có tâm tình quan sát biến hóa trong điện, vội vàng đi vào nội thất.
Nhiễm Đào thay hắn vén lên lớp rèm thật dày, hắn đảo mắt đã thấy bóng dáng trên giường.
Trà Hỷ dựa bên giường, thấy hắn đến, lập tức quỳ xuống đất, đang muốn nói chuyện, Triệu Tông nhấc tay lên, không cho nàng nói chuyện.
Triệu Tông nhanh chân đi đến trước giường, quan sát Triệu Thập Nhất.
Vừa nhìn hắn liền biết, đứa nhỏ này bị say nắng.
Có điều cũng khó trách, trời vốn nóng, trong nội thất lại không mở cửa sổ, rèm cũng đóng kín như vậy, chăn còn đắp lên người, không bị cảm nắng mới là lạ.
Trình độ trị bệnh của cổ đại không phát triển, quả thật có rất nhiều người bị say nắng mà chết.
Đến ngay cả Tô Đông Pha đại danh đỉnh đỉnh, cũng có thuyết pháp bị say nắng mà chết.
Dù gì cũng có mấy phần chân thực, không thể nói được, nhưng say nắng ở thời đại này xác thực không tính là chuyện nhỏ.
Triệu Tông vừa nghĩ, lập tức đưa tay kéo xuống lớp chăn đắp kín trên người Triệu Thập Nhất, rồi cởi cúc áo lót của hắn.
Nhiễm Đào thấy thế, tiến đến giúp đỡ, rất nhanh liền cởi đi áo lót trên người Triệu Thập Nhất.
Triệu Thập Nhất mới mười một tuổi, vẫn là trẻ con chưa trưởng thành, Nhiễm Đào lớn hơn hắn chừng mười mấy tuổi, tất nhiên là không cần tránh.
Sau khi cởi áo, để lộ cơ thể của Triệu Thập Nhất, trắng thì đúng là trắng, chỉ là gầy đến mức lộ cả xương sườn.
Triệu Tông nhìn trong mắt liền vô cùng đau lòng, hắn đã giữ người lại, mà lại không chăm sóc tốt.
Triệu Thập Nhất tốt xấu gì cũng tính là phúc tinh của hắn, bình thường hắn đều để các cung nữ, thái giám tùy ý, hắn cũng quá mức tin tưởng các cung nữ, thái giám.
Vì giới hạn độ tuổi, các cung nhân dù gì cũng có sơ sẩy.
Hắn nói với Nhiễm Đào: “Đi đổi chậu nước muối đến đây, kêu một tiểu thái giám lau người cho tiểu lang quân.”
Nhiễm Đào vâng lời lui ra.
Hắn mới xoay người lại nhìn Trà Hỷ: “Nói đi.”
“Bệ hạ.” Trà Hỷ dập đầu một cái, nàng đã được Triệu Tông phái tới hầu hạ Triệu Thập Nhất, nguyên bản nàng chính là một tiểu cung nữ, bây giờ lại phải chưởng quản sự vụ của trắc điện, nàng cũng là lần đầu tiên làm thủ lĩnh, Triệu Thập Nhất vừa ngất, nàng bị dọa đến mức có chút hoảng loạn, nhưng vẫn tận lực bình tĩnh tự thuật lại, “Mấy ngày nay trời nóng, nô tỳ thấy tiểu lang quân nóng quá, liền bỏ đá lạnh trong điện.
Giờ Ngọ lúc tiểu lang quân nghỉ ngơi, trên trán chảy mồ hôi ròng ròng, nô tỳ cũng đặt hai chậu đá lạnh trong nội thất.
Lại sợ vào giữa trưa bên trong cũng nóng theo, nóng lạnh luân phiên, thì lại tổn thương thân thể tiểu lang quân, bèn đóng rèm, cửa sổ cũng đóng lại, còn đắp chăn cho tiểu lang quân, đâu ngờ ——” Trà Hỷ nói không được nữa, nàng cực kỳ tự trách.
Triệu Tông lại hỏi: “Hôn mê bao lâu?”
“Nửa canh giờ trước nô tỳ có đến xem một lần, sắc mặt tiểu lang quân còn chưa biến trắng.”
Có nghĩa là mới hôn mê chưa tới nửa canh giờ, vậy còn được.
Triệu Tông lại nhìn trong nội thất một chút, trên cái bàn bên giường, quả nhiên đặt hai chậu đá lạnh mới vừa tan chưa bao lâu, đã không còn sương trắng.
Đúng vào lúc này, Phúc Lộc dẫn ngự y đi vào, Triệu Tông nghiêng người, để ngự y đó đến xem cho Triệu Thập Nhất.
Ngự y bắt mạch, nhìn sắc mặt và đôi mắt, cho ra kết luận quả nhiên là say nắng.
“Bệ hạ hãy yên tâm, tiểu lang quân mặc dù cơ thể yếu đuối, nhưng ngất không lâu, không đáng ngại.”
“Có cách nào khiến người tỉnh nhanh nhanh không?” Triệu Tông biết say nắng uống chút nước muối, ở nơi thông gió thì không sao nữa, tuy nhiên phải chờ người tỉnh lại mới được.
Nếu mà ở kiếp trước của hắn, say nắng căn bản không là gì cả, thực sự không được, thì truyền bình nước muối cũng được.
“Chờ thần thi châm cho tiểu lang quân.”
Triệu Tông cau mày, cũng không biết bạn nhỏ Triệu Thập Nhất có sợ đau hay không?
“Chỉ có biện pháp này?” Hắn lại hỏi.
“Biện pháp này nhanh.”
Triệu Tông nhìn Triệu Thập Nhất đáng thương nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, đôi môi cũng tím thẫm, cuối cùng vung tay lên: “Làm đi.” Mà hắn đã ngất rồi, có thể tỉnh lại sớm một chút cũng là chuyện tốt.
Khi ngự y chuẩn bị thi châm, Nhiễm Đào dẫn người đem nước muối tiến vào, tiểu thái giám nhanh tay giúp Triệu Thập Nhất lau người, Triệu Tông vẫn đứng đó nhìn.
Càng nhìn càng cảm thấy Triệu Thập Nhất đáng thương, còn gầy hơn cả hắn.
Hắn gầy là vì sức khỏe không tốt, Triệu Thập Nhất gầy là vì không được đối xử tử tế.
Khi ngự y thi châm, hắn không nhìn nổi.
Hắn có chút choáng, sợ mấy thứ nhọn nhọn, hắn đơn giản đi tới ghế ngồi xuống, lại kêu Trà Hỷ đến hỏi.
“Cách làm của các ngươi vốn cũng không sai, nhưng hôm nay trời nóng thế này, sao có thể đến cửa sổ cũng không mở?”
“Nô tỳ biết sai rồi.” Trà Hỷ là một tiểu cung nữ rất vui vẻ, bây giờ lại đầy mặt u sầu.
Triệu Tông cũng không nhìn nổi nàng thế này, không định truy cứu nữa, nói trắng ra là, đám Trà Hỷ cũng không có gì sai, chỉ là lòng tốt làm hỏng chuyện.
Hắn nói: “Về sau hãy đổi toàn bộ rèm vải thành rèm châu, trời nóng, cửa sổ nhất định phải mở thường xuyên.
Tiểu lang quân sức khỏe mặc dù yếu ớt, nhưng cũng không đến nỗi như vậy.
Vốn không cần như trẫm, đến đá lạnh cũng không cho hắn dùng, sớm nên dùng rồi, có lẽ thể chất của hắn sợ nóng.
Hắn vừa đến đây không bao lâu, các ngươi làm việc chưa được tốt, cũng là chuyện đương nhiên.”
“Vâng.” Trà Hỷ cúi đầu, không còn hoạt bát như ngày xưa.
“Bình thường là tiểu thái giám nào kề bên hầu hạ tiểu lang quân?”
“Là Cát Tường bên cạnh Phúc đại quan.”
Triệu Tông vẫn nhớ tiểu thái giám này, tên là do hắn cho, hắn nói: “Gọi hắn lại đây.”
“Vâng.”
Cát Tường vốn cũng ở bên giường hầu hạ, nghe người gọi cậu, đi nhanh tiến đến, quy củ hành lễ: “Tiểu nhân Cát Tường gặp qua bệ hạ.”
“Bây giờ là ngươi kề cận hầu hạ tiểu lang quân?”
“Chính là tiểu nhân.”
“Bình thường trẫm không thích sai người gác đêm, chỉ kêu họ đứng dưới hành lang.
Mà tiểu lang quân sức khỏe chưa dưỡng được tốt, về sau, ban đêm ngươi cứ ở trên tháp ngủ cùng tiểu lang quân.”
“Vâng.”
“Trà Hỷ, ngươi lại điều hai tiểu thái giám lại đây, ba người thay phiên.”
Trà Hỷ đang muốn đáp lại, Cát Tường lại nói: “Bệ hạ, toàn bộ cứ để tiểu nhân làm.”
“Ồ? Ngày ngày gác đêm, ngươi chịu nổi không?”
Cát Tường lập tức quỳ xuống: “Có thể được bệ hạ ban tên, lại hầu hạ tiểu lang quân, là thiên đại phúc khí của tiểu nhân, sao lại cảm thấy khó nhọc?”
Triệu Tông quan sát kỹ Cát Tường, quả thật cậu không có chút miễn cưỡng.
Không có cách nào, trong thời đại như vậy, trẻ con chịu khổ có nhiều lắm.
Tiểu thái giám này không chừng còn rất thích thú đây.
Ngự y đã thi châm xong xuôi, Triệu Tông đứng dậy định đến bên giường, lại nhìn Cát Tường, nói: “Biết ngươi thành tâm, nhưng muốn hầu hạ tiểu lang quân thật tốt, các ngươi cũng phải bảo trọng sức khỏe.
Trà Hỷ, ngươi điều một thái giám đến là được, hai người thay phiên.”
“Vâng.”
“Bây giờ đi làm đi, đêm nay liền canh.”
Trà Hỷ lại thi lễ một cái, đi ra ngoài sắp xếp.
Triệu Tông đi tới bên giường, nhìn Triệu Thập Nhất.
Cát Tường lại ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn bóng lưng của Triệu Tông.
Tiểu hoàng đế này cũng đúng là quái nhân, thế mà lại thật sự tốt bụng.
Đến kẻ làm hạ nhân như họ, hắn còn muốn họ bảo trọng sức khỏe.
Có bao giờ thấy người sang kẻ quý nào xem họ là con người? Mà bản thân cậu, làm việc cho lang quân, cũng đã sớm không màn đến sống chết, mạng của cậu đều là của lang quân.
Trong cung này, cái không thể có nhất chính là sự tốt bụng và thiện tâm.
Tiểu hoàng đế cũng quả là một người đáng thương, chẳng trách bị Tôn thái hậu kia bức đến độ như vậy.
Sau khi thi châm, đại khái hai khắc đồng hồ, Triệu Thập Nhất tỉnh lại, hắn mơ màng mở mắt.
Triệu Tông vẫn nhìn chăm chú vào hắn nhẹ giọng nói: “Tỉnh rồi?”
Triệu Thập Nhất cũng không ngờ tới vậy mà hắn lại say nắng ngất xỉu, càng không ngờ tới vừa mở mắt đã nhìn thấy Triệu Tông.
Đây thực sự là một chuyện mất mặt cực kỳ, vốn dĩ sắc mặt đã khó coi rồi, thấy Triệu Tông vẫn theo dõi hắn, sắc mặt của hắn càng khó coi hơn.
Triệu Tông chỉ cho rằng hắn không thoải mái, thở dài: “Còn khó chịu không? Chỉ tiếc trong điện không có thông nước, bằng không trẫm cũng làm cho ngươi cái quạt gió rồi.” Hắn đưa tay sờ sờ trán Triệu Thập Nhất, vẫn lành lạnh, hai má lại có hơi nóng, sắc mặt thì vẫn khó coi.
Hắn có chút đau lòng sờ dần xuống dưới.
Triệu Thập Nhất bị một màn như thế, cơ thể lập tức cứng ngắc.
May mắn chăn vừa vặn đắp tới eo hắn, Triệu Tông sờ tới eo rồi không tiếp tục sờ xuống nữa.
Triệu Tông lại than thở: “Trên người có hơi mát, lại có hơi nóng, vẫn còn yếu.
Nhiễm Đào ——”
“Bệ hạ.”
“Dìu tiểu lang quân ngồi dậy uống chút nước muối.”
“Vâng.” Nhiễm Đào tiến lên dìu Triệu Thập Nhất, Triệu Thập Nhất vẫn còn mơ hồ bị Triệu Tông sờ soạng một trận, mới biết trên người hắn không có mặc quần áo.
Nhưng kiếp trước hắn chính là một kẻ làm đủ trò xấu, từ trước đến giờ đều làm việc không câu nệ tiểu tiết, cũng không cảm thấy bị Nhiễm Đào dìu ngồi dậy là chuyện lúng túng, cơ thể quả thật cũng yếu, lại mất mặt, cũng chỉ có thể dựa lên người Nhiễm Đào.
“Bệ hạ, để nô tỳ làm cho.” Trà Hỷ định cho Triệu Thập Nhất uống nước.
Triệu Tông trực tiếp cầm chén nước muối kia qua, dùng muỗng vàng loại nhỏ khuấy khuấy, không thèm để ý nói: “Để trẫm.” Nói rồi, hắn liền múc một muỗng nước, đưa về phía trước, đưa tới bên môi Triệu Thập Nhất, “Nào, há miệng.”
Ngự y ngồi bên cạnh cũng được, cung nữ thái giám đang đứng cũng được, toàn bộ đều cúi đầu không dám nhìn nữa.
Ai dám nhìn Hoàng đế cho người khác uống nước?
Ngự y kia họ Đặng, hay đi lại trong cung cấm, cũng biết tình hình giữa bệ hạ và Thái hậu.
Vốn dĩ gã cũng nằm trong nhóm người chờ Triệu Tông chết, cũng không trách gã được, bệ hạ từ nhỏ sức khỏe đã yếu ớt, hồi nhỏ có đến mấy lần suýt tắt thở, mà vẫn sống.
Bệ hạ vừa đăng cơ được một hai năm, thời điểm đó sức khỏe cực kỳ không tốt, mọi người ngoài miệng không dám nói, trong lòng đều đang thầm đếm xem trong tông thất còn con cháu nào đã đến tuổi.
Rồi chờ Triệu Tông vừa đi, Tôn thái hậu sẽ nhận làm con nuôi đưa vào cung tiếp tục làm con rối.
Cũng không ngờ Triệu Tông lại sống đến hôm nay, tuy sức khỏe vẫn không tính là tốt, lại dần phấn chấn lên.
Mấy năm qua, Tôn thái hậu làm việc gì, họ đều nhìn trong mắt.
Đặng ngự y bình thường ít đến Phúc Ninh Điện, hôm nay thấy như thế, tâm tư lại lung lay.
Trong cung này, đến cùng sẽ ra sao, cũng thật khó nói.
Mà ngay cả Ngụy quận vương đều đứng về phía bệ hạ rồi, vị tiểu lang quân bị say nắng này, không phải cháu của Ngụy quận vương ư? Nhìn dáng vẻ quan tâm của bệ hạ, Đặng ngự y lại cong eo thêm, nhà mình cũng phải mau chóng đưa ra quyết sách mới được.
Kỳ thực giống như Đặng ngự y, gần đây trong kinh có rất nhiều gia đình đều đang suy tư vấn đề này, tâm tư đều lung lay.
Triệu Tông lại không để ý lắm, đây chính là cỏ đầu tường, ngươi cao gã liền đến, ngươi thấp gã liền giẫm.
Cố tình loại cỏ này, còn không ít, hắn cứ chơi cùng họ vậy.
Hắn rất kiên nhẫn đút Triệu Thập Nhất uống nước, Triệu Thập Nhất cũng không chịu há miệng.
Trà Hỷ run như cầy sấy, chỉ sợ Triệu Thập Nhất chọc giận bệ hạ, nàng cũng không dám mở miệng.
Rốt cuộc là Nhiễm Đào nói: “Tiểu lang quân, bệ hạ tự mình cho người uống nước đó, tốt xấu gì người cũng uống mấy ngụm chứ.”
Triệu Thập Nhất trầm trầm đối diện với Triệu Tông, hắn từng giao thiệp với đủ loại người muôn hình muôn vẻ, chơi trò tâm nhãn với họ, còn lừa gạt tất cả mọi người, nhưng đột nhiên hắn lại không nhìn thấu Triệu Tông.
Triệu Tông rốt cuộc là ngu thật, hay là giả ngu?
Vô luận hắn nhìn thấu, hay nhìn không thấu, Triệu Tông lại lên tiếng dụ dỗ nói: “Uống cái này nhanh khỏe, Tiểu Thập Nhất phải ngoan, nào, há miệng.”
Triệu Thập Nhất ở trong Vương phủ, xưa nay không có ai để ý đến hắn, mẹ hắn gọi hắn là “Tông”, đại tỷ của hắn gọi hắn là “Tiểu Thạch”, những người khác chỉ gọi hắn là “Ê”.
Hắn còn ít khi ra ngoài, hạ nhân trong nhà không quan tâm hắn, mà người gọi hắn là “Tiểu lang quân” lại không có một ai.
Chỉ có Triệu Tông gọi hắn là “Tiểu Thập Nhất”, các cung nữ thái giám của Triệu Tông lại còn gọi hắn là “Tiểu lang quân”.
Vào lần đầu hắn nghe thấy mấy xưng hô này, chỉ cảm thấy buồn cười, bây giờ nghe lâu rồi, lại thành thói quen.
Dù là quen, bây giờ được nghe Triệu Tông nhẹ giọng gọi hắn “Tiểu Thập Nhất” như vậy, cơ thể hắn vẫn không khỏi hơi run lên, tựa hồ còn lạnh hơn.
Cuối cùng hắn cũng há miệng, uống muỗng nước mà Triệu Tông đưa qua, tiện đà uống hết một chén.
Triệu Tông thở phào nhẹ nhõm, đưa chén cho Trà Hỷ, nói với Nhiễm Đào: “Để hắn tiếp tục nằm.” Rồi nhìn về phía Đặng ngự y, “Hôm nay ngươi cứ ở đây, ngày mai lại tỉ mỉ xem cho tiểu lang quân một lần, không có việc gì thì ngươi lại trở về.”
“Vâng.” Đặng ngự y cúi gập người, nhưng trong lòng không khỏi lần thứ hai có cái nhìn khác xưa đối với người cháu của Ngụy quận vương.
Rõ ràng chính là một si nhi, lại được bệ hạ chăm sóc.
Triệu Tông lại tươi cười, nói với Triệu Thập Nhất: “Đêm nay, tiểu thái giám của ngươi sẽ ngủ cùng, ở ngay bên giường ngươi, có việc thì gọi hắn.
Đừng sợ, sinh bệnh không phải lo, đều có trẫm ở đây.” Hắn nghĩ vừa nãy Triệu Thập Nhất trầm trầm nhìn mình, là sợ bệnh, mới mở lời an ủi hắn.
Triệu Tông dứt lời, lại đưa tay sờ trán y, nhiệt độ từ từ bình thường trở lại, hắn mới thu tay về, lại trấn an thêm vài câu, hắn cũng đứng dậy đi ra ngoài, hắn ở lại đây cũng thêm vướng bận.
Đám Trà Hỷ và Cát Tường đều quỳ tiễn hắn, Triệu Tông vung vung tay: “Đều đứng lên đi, hầu hạ tiểu lang quân cho tốt là được.”
Hắn dẫn đám Nhiễm Đào rời đi.
Sau khi Trà Hỷ đứng lên, im lặng một lát, xoay người lại nói với thái giám, cung nữ phía sau: “Các ngươi cũng nhìn thấy rồi, tình tình bệ hạ đã không thể tốt hơn nữa.
Bệ hạ khoan dung, không phạt chúng ta, không có nghĩa là việc này có thể cho qua.
Chính là vì bệ hạ tin tưởng chúng ta, chúng ta càng phải làm tốt hết sức.
Bây giờ ta chưởng quản sự vụ của trắc điện này, lát nữa, ta sẽ đến chỗ của Nhiễm Đào tỷ tỷ lĩnh phạt.
Lần này liền miễn phạt các ngươi, nhưng các ngươi phải cảnh giác.
Vô luận tiểu lang quân trước kia ra sao, ngài ấy vào Phúc Ninh Điện chúng ta, thì chính là người của Phúc Ninh Điện chúng ta, là người của bệ hạ, chúng ta phải làm tận tâm hầu hạ, không thể sơ sẩy dù chỉ một chút.
Mọi việc đều phải đưa ngài ấy lên làm đầu.”
Tiểu thái giám cùng cung nữ đồng thời đáp: “Vâng ——”
“Làm việc đi.” Trà Hỷ đi vào nội thất trước.
Đặng ngự y vốn đang trong phòng phụng mệnh giúp đỡ nghe hoàn chỉnh đoạn này, lại nhìn lên Triệu Thập Nhất đang nằm trên giường, thầm nghĩ, một si nhi quả là ghê gớm, cũng sắp đưa lên tới trời rồi.
Bình thường gã xem bệnh cho các công chúa, cũng chưa từng thấy tình cảnh như thế này.
Đến cùng vẫn là Ngụy quận vương cao minh..