“Bệ hạ, nô tỳ đến đưa chén đồ lạnh cho tiểu lang quân.”
*Chén đồ lạnh: Chén chứa món ướp lạnh có đá
Triệu Thập Nhất đang định nghe tiếp, không ngờ lại nghe thấy giọng của Trà Hỷ.
Triệu Tông hình như có đáp lại một tiếng, sau đó hắn liền nghe thấy tiếng bước chân của Trà Hỷ, Triệu Thập Nhất không còn cách nào, đành phải cấp tốc trở về thư phòng ngồi.
Trà Hỷ cười khanh khách bưng khay tiến vào, đặt bát sứ lên bàn: “Tiểu lang quân dùng một chén đi, để hạ nhiệt, hôm nay trời vẫn có hơi nóng.”
Hắn hôn mê một lần, ngự y cũng nói thể chất của hắn hay bị nóng, có thể ăn đồ lạnh, đám Trà Hỷ yên tâm, giờ liền đúng giờ đưa tới.
Triệu Thập Nhất thở dài trong lòng, chỉ hận không nghe được mưu kế tiếp theo của Triệu Tông Ninh, không biết Triệu Tông xuất cung là vì chuyện gì?
Trà Hỷ không đi nữa, sợ hắn cô đơn, vẫn luôn ở trong thư phòng với hắn.
Triệu Thập Nhất không thể làm gì khác hơn là đàng hoàng ngồi viết ba chữ cực kỳ không thú vị, cực kỳ chán ghét kia: Triệu Thế Tông.
Triệu Tông đồng ý đề nghị của Triệu Tông Ninh.
Hắn vốn dự định ngay cả chào cũng không chào Tôn thái hậu liền trực tiếp xuất cung, mà hắn ở bên phía Tôn thái hậu lại giả thành một nhân vật đơn thuần không có đầu óc, lá gan lại nhỏ.
Quay về, hắn lại khóc thêm một trận, Tôn thái hậu liền thoải mái, như thế cũng lược bớt chút sức lực.
Hắn thậm chí lười lá mặt lá trái với Tôn thái hậu, hắn hận không thể nhìn thấy sau này Tôn thái hậu bật khóc, hắn giỏi diễn khóc.
Hắn khóc càng dữ, Tôn thái hậu càng nghĩ hắn ngu.
Mà Triệu Tông Ninh không hổ là muội muội của hắn, cũng biết để Tôn thái hậu và Ngụy quận vương đánh tay đôi, rồi đắc lợi từ giữa.
Nếu muội muội của hắn không muốn làm như thế, hai bên so ra, mỗi bên có lợi và hại, hắn liền đồng ý cách làm của Triệu Tông Ninh.
Triệu Tông Ninh tính tình thẳng thắn, vừa thảo luận chuyện tốt xong, nhân tiện nói: “Muội về trước.
Chờ sau khi nói chuyện cẩn thận với vương thúc, muội muội sẽ phái người tiến cung nói cho ca ca.”
“Đi đi, nhớ ngồi xe ngựa, đừng cưỡi ngựa.”
“Biết rồi!” Triệu Tông Ninh lại nhìn sang thư phòng, “Muội có cần đánh lời chào với tên ngốc kia không?”
“Há miệng ngậm miệng đều nói người ta ngốc.”
“Ca ca, huynh rất thích hắn sao?”
“Đứa nhỏ kia rất đáng thương, lần đầu tiên trẫm nhìn thấy cũng không nỡ, chắc là có nhãn duyên.”
Triệu Tông Ninh gật đầu: “Mấy ngày trước Thế Tình còn hỏi tới hắn, sợ hắn ở trong cung chọc huynh tức giận.”
“Đứa nhỏ này mặc dù không nói câu nào, cũng yên lặng quá phận, lại rất làm người ta yêu thích.
Muội cũng có thể dẫn Thế Tình cùng tiến cung, Thập Nhất cũng nhớ đại tỷ của hắn đó.”
Triệu Tông Ninh nở nụ cười: “Có thể làm ca ca cao hứng là tốt, mấy ngày nữa muội liền cùng đi với Thế Tình!” Nàng đang định đi, lại nghĩ đến một chuyện, “Thiếu chút nữa đã quên đại sự, ca ca muốn nạp phi, muội muội tự mình chọn quà!”
Triệu Tông buồn cười: “Bảo Ninh quận chúa muốn tặng quà gì cho trẫm?”
“Có tặng cho huynh, còn tặng cho bốn vị nương tử của huynh nữa! Muội đều mang vào cung rồi, Nhiễm Đào đã nhận, huynh đi hỏi nàng ấy.”
Triệu Tông căn bản không muốn gặp bốn vị phi tử kia, hắn nói: “Tặng trẫm, trẫm tự mình nhận.
Tặng bốn vị nương tử, muội cứ trực tiếp tặng cho các nàng là được.”
Triệu Tông Ninh le lưỡi: “Ca ca thật không thú vị.
Muội muội còn phải thay huynh lấy lòng trước mặt bốn vị nương tử nữa này.”
“Ghê thật, Bảo Ninh quận chúa mới mười ba tuổi, cũng đừng nói mấy cái này nữa, trẫm đều đỏ mặt thay muội.”
Triệu Tông Ninh nghe vậy, cũng cười giống Triệu Tông.
Mà Triệu Thập Nhất trong thư phòng đều nghe thấy tiếng cười của họ, hắn không khỏi xuất thần, hai huynh muội này đang nói cái gì thế? Còn cười thành như vậy?
Có điều, cũng là vì cười thành như vậy, tình cảm tốt đến như vậy, Triệu Tông Ninh mới chấp nhận tự tay trả thù vì Triệu Tông nhỉ.
Triệu Thập Nhất không cam lòng, lại có chút ước ao và đố kị.
Hắn chưa bao giờ cảm nhận được tình cảm huynh đệ tỷ muội như thế, cho dù là đại tỷ của hắn, cũng chỉ cho hắn đồng tình và thương tiếc.
Mà không phải tình cảm ruột thịt chân chính, có thể cùng càn rỡ cười to, thẳng thắn gặp mặt, không hề giấu giếm, thân mật khắng khít, cùng tiến cùng lùi, vì nhau mà trả giá tất cả.
Hắn chưa bao giờ có.
Triệu Tông tiễn muội muội, tiến vào thư phòng xem Triệu Thập Nhất viết chữ.
Triệu Thập Nhất trong lòng oán hận, biết rõ hắn tiến vào, nhưng vẫn vùi đầu mà viết.
Triệu Tông lặng lẽ đứng phía sau hắn, lại phát hiện chữ Triệu Thập Nhất viết ra lại cơ hồ giống như đúc chữ ban đầu mà hắn viết.
Đây là một năng lực mô phỏng vô cùng cường hãn.
Kỳ thực nét chữ đó chính là nét chữ của bản thân Triệu Tông, kiếp trước hắn thích viết đại tự, cũng có thâm giao với một vài đại gia thư pháp trứ danh.
Khi đến đây, hắn sống rất cẩn thận, nếu giả ngu, chữ viết cũng nhất định phải giả.
Kỳ thực bản chữ mẫu ấy, căn bản chính là hắn tự viết.
Hắn kêu Triệu Thập Nhất luyện viết, cũng chính là để Triệu Thập Nhất viết chơi, giết thời gian.
Hắn không nghĩ tới Triệu Thập Nhất lại viết tốt như vậy.
Lẽ nào đây cũng là phát triển lớn về mặt thư pháp, hội họa? Triệu Tông suy nghĩ, kiếp trước, rất nhiều bệnh nhân tự kỷ, đều là kỳ tài hội họa, không chừng người này cũng vậy.
Trà Hỷ ở một bên, hữu tâm định nhắc nhở Triệu Thập Nhất.
Triệu Tông đã mở miệng nói: “Trẫm không ngờ, Tiểu Thập Nhất còn là một kỳ tài.”
Lúc này Triệu Thập Nhất mới chầm chậm ngừng bút, Triệu Tông đưa tay cầm tờ giấy trên bàn lên, bên trên viết đầy “Triệu Thế Tông”, giống hệt chữ viết của hắn, đến bản thân hắn cũng không phân biệt được.
Hắn nhìn một hồi, lại từ trong ống đựng tranh rút ra một bức tranh, Trà Hỷ muốn tiến lên giúp hắn mở ra, hắn xua tay, mở bức tranh trên bàn, là bức hoa điểu đồ.
Triệu Tông chỉ vào con chim bên trong, hỏi: “Biết cái này không?”
Triệu Thập Nhất hiếm thấy ngẩng đầu nhìn hắn, Triệu Tông lại chỉ một lần, cười nói: “Vẽ ra đi, trẫm liền tặng cho ngươi một con chim còn đẹp hơn trong bức tranh này.”
Triệu Thế Tông quả thật rất giỏi hội họa, mà không ai biết.
Kiếp trước sống gian nan, khi đó không thể so với từng trải một đời như bây giờ.
Kiếp trước, lệ khí cũng là bị ép ra.
Hồi nhỏ, hắn bị huynh đệ trong phủ bắt nạt, lại không ai quan tâm mẫu tử hắn, hắn chỉ có thể dựa vào giả ngu để tự vệ, đến học cũng không đi, không phải là không muốn đi, là không dám đi.
Hắn cũng từng đi, ngày đầu tiên đi học, quần áo mà mẹ hắn dùng vật liệu tốt thật vất vả tích góp được may cho hắn, liền bị vẩy đầy là mực, khi đó hắn rất nhát gan, không dám đi nữa.
Ngụy Quận vương phủ không bao giờ thiếu con cái, không đi học, liền triệt để không ai để ý đến hắn, hắn bắt đầu ngồi trước cửa sổ vẽ con chim sẻ be bé cứ hay bay đến đòi đồ ăn, cửa sổ đó là một nơi sáng ngời duy nhất trong căn phòng ẩm ướt lạnh lẽo của hắn.
Hắn ngồi trước cửa sổ, vẽ chim yến xây tổ dưới mái hiên mùa xuân, vẽ chuồn chuồn đỏ bay lượn trong màn mưa mùa hè, vẽ chim nhạn lướt ngang chân trời mùa thu, vẽ chim sẻ chậm bước trên nền tuyết mùa đông.
Hắn từ sáu tuổi đã vẽ đến năm mười sáu tuổi, vẽ trọn mười năm.
Nếu không phải Triệu Thế Đình dẫn người móc tổ chim yến dưới mái hiên của hắn, ở ngay trước mặt hắn vặn chết cả một tổ chim yến, sợ rằng hắn vẫn cứ vẽ mãi như thế, vẽ đến khi hắn chết mới thôi.
Oán hận đối với người nhà họ Triệu, chân chính bắt đầu từ Triệu Thế Đình.
Sau đó mẹ hắn chết, hắn mới biết, dù cho ngươi nguỵ trang đến mức trầm cảm đi nữa, lúc ngươi phải chết, ngươi vẫn phải chết.
Mẹ hắn chẳng qua chỉ tình cờ bị Triệu Từ Đức nhìn thấy, được sủng trở lại mấy ngày, nữ nhân ác độc trong hậu viện liền ngồi không yên.
Mẹ hắn chỉ là một thiếp thị bình thường đến không thể bình thường hơn, mặc dù chết rồi, chết không minh bạch, lại không có bất cứ người nào làm chủ vì bà.
Như nếu không phải Triệu Thế Tình hỗ trợ, mẹ hắn đến an táng cũng khó khăn.
Trong Ngụy Quận vương phủ, ngoại trừ Triệu Thế Tình, mỗi người đều khiến hắn thấy buồn nôn.
Lúc đó đúng lúc biên cảnh đại loạn, trong cung cũng đại loạn.
Hắn biết, cơ hội đến rồi.
Khi đó hắn thề, hắn phải làm người đứng ở nơi cao nhất, hắn muốn người hắn thấy buồn nôn đều đi chết, hắn muốn hắn chỉ tay một cái, liền có thể có được thứ hắn muốn dù bất luận là thứ gì
Hắn cũng thề, hắn sẽ không bao giờ cầm bút vẽ nữa.
Chuyện đoạt hoàng vị, nói ra thì cũng mất mười mấy năm vội vã, nhìn như thời gian qua nhanh, kỳ thực lại vô cùng khó.
Từng có khá nhiều lần, hắn suýt chút nữa đã chết, trên người lại có vô số vết thương, chân từng bị gãy, trước ngực cũng từng bị đâm thủng.
Khi vừa trùng sinh, hắn không nghĩ ra.
Hắn đã chịu nhiều thương tổn như vậy, đã chảy nhiều máu như vậy, thắng mỗi một nam nhi Triệu gia, cuối cùng leo lên địa vị cao nhất, vì sao lại bị một thanh trường kiếm của Triệu Tông Ninh đâm chết?
Hắn không nghĩ ra, ông trời quá không công bằng.
Mà kiếp trước, ban đầu hắn không có tiền, không có tiền làm sao có người phục vụ thay hắn? Hắn đành phải phá vỡ lời thề, lại cầm bút vẽ, tiền công của hắn rất cao, tranh dùng tên giả đưa ra, đều bán được giá cao, thậm chí có tiền cũng không thể mua được.
Ai nào ngờ, lúc trước Triệu Thế Tông hắn còn dựa vào bán tranh để làm giàu.
Ai nào ngờ, Triệu Thế Tông hắn kỳ thực đã làm một họa sĩ giỏi.
Bây giờ Triệu Tông nói mấy câu như thế, Triệu Thế Tông mới hoảng hốt nhớ ra mấy chuyện này đã trôi qua quá nhiều năm rồi.
Sau khi leo lên hoàng vị, hắn liền đốt hết những bức tranh ngày xưa, bao gồm cả bức tổ chim yến mà hồi nhỏ hắn thích nhất kia.
Đó là tuổi thơ vừa uất ức lại vừa đơn thuần của hắn, hắn lại vấy bẩn chúng nó.
Tựa hồ thiêu hủy những bức tranh này, những chuyện cũ bị vấy bẩn thật sự có thể bị bỏ quên.
“Quả nhiên là không biết ư?” Triệu Tông hỏi lại.
Triệu Thế Tông hoàn hồn, biết Triệu Tông đang kích hắn, hắn thầm cười giễu.
Người đều đã chết một lần rồi, ai còn băn khoăn chuyện kiếp trước? Hắn cầm bút lên vẽ, chỉ một con chim mà thôi, không bao lâu, trên trang giấy Trà Hỷ mới cắt cho hắn, rơi lên một con chim nhỏ.
Triệu Tông vẫn đứng đó nhìn, nhìn Triệu Thế Tông vẽ con chim đó làm sao.
Dù là như vậy, hắn vẫn rất khiếp sợ.
Thật sự là kỳ tài!
Trước kia Triệu Tông bất tài cũng được gọi là một nửa nghệ thuật gia, vốn là người trong giới nghệ thuật, mấy chuyện phong nhã này ít nhiều đều hiểu một tí.
Mà bức tranh hắn kêu Triệu Thập Nhất phỏng theo, cũng là bức tranh của chính hắn.
Nhưng nói thật ra, trong lúc Triệu Thập Nhất vẽ, tuy là mô phỏng hắn, thế nhưng vẽ còn tinh tế hơn cả hắn.
Hắn lại cầm bức tranh mà Triệu Thập Nhất mới vẽ, nhìn nửa ngày, trong miệng còn nói: “Vốn định tìm một sư phụ dạy ngươi, nhìn tranh ngươi vẽ, trẫm lại sợ các sư phó sẽ dạy ngươi thành thợ điêu khắc mất thôi.” Hắn bỏ tờ giấy kia xuống, nói với Trà Hỷ, “Sau này mỗi ngày dẫn tiểu lang quân ra hậu uyển, đi dạo với hắn, các ngươi đem cuộn tranh, bút vẽ các loại, thích chỗ nào, liền cho hắn vẽ ở đó.”
Trà Hỷ cũng không ngờ tới tiểu lang quân lại có bản lĩnh này, mấy ngày nay ở chung, nàng đã xem Triệu Thập Nhất là chủ nhân.
Sau khi nghe xong lập tức cao hứng đáp lại: “Vâng! Nô tỳ nhớ rồi!”
Triệu Tông liền khen vài câu, đưa tay phủ lên đầu Triệu Thập Nhất vẫn im lặng: “Đây chính là thiên phú, ông trời tặng cho, tuyệt đối không thể lãng phí.
Về sau ngươi cũng có thể làm một đại họa sĩ danh lưu thiên cổ!” Triệu Tông âm thầm nghĩ, còn có chút kích động, hắn cũng có thể nuôi ra một đại hoạ sĩ!
Trà Hỷ thấy Triệu Tông cao hứng, càng cao hứng hơn, góp vui nói: “Bệ hạ, tiểu lang quân của chúng ta thật sự có thể làm đại gia sao?”
“Tất nhiên! Ngươi đem bức tranh này về, là bức tranh đầu tiên của tiểu lang quân, đem dán, dán trong sảnh ấy.”
“Vâng!”
Triệu Thế Tông thầm “Hừ” một tiếng, đừng nói một con chim, cả bức tranh, hắn đều có thể mô phỏng y hệt không thiếu một nét.
Chỉ mô phỏng một con chim thôi đã khiến Triệu Tông cảm thán đến vậy, hắn mà vẽ một bức theo ý của mình, chẳng phải sẽ khiến Triệu Tông sợ ngu hơn nữa?
Triệu Tông thật dễ dụ.
Triệu Tông còn có việc, lại nói chuyện một lát với Triệu Thập Nhất, tất nhiên đều là Triệu Tông nói, Triệu Thập Nhất vẫn không nói gì.
Nói một hồi, hắn liền kêu Trà Hỷ đưa Triệu Thập Nhất về trắc điện.
Trên đường trở về, Trà Hỷ vô cùng mừng rỡ, nàng đề nghị: “Tiểu lang quân, mấy ngày nữa chính là vạn thọ của bệ hạ.
Bệ hạ tốt với ngài như vậy, ngài còn có thiên phú như vậy, không bằng vẽ một bức làm quà sinh thần cho bệ hạ đi?”
Bước chân Triệu Thập Nhất dừng lại, không ngờ ở Phúc Ninh Điện lâu như vậy, so với thời gian hắn ở lại Phúc Ninh Điện hồi kiếp trước còn nhiều hơn.
Mà vạn thọ của Triệu Tông lại đến nhanh như vậy.
Cách ngày Triệu Tông chết vào kiếp trước, cũng càng ngày càng gần.
Triệu Tông muốn tương lai hắn làm một đại sư hội họa?
Không.
Kiếp này hắn muốn làm Hoàng đế đến cùng.
“Tiểu lang quân? Sao vậy? Bệ hạ thích tiểu đình trong hậu uyển lắm, không bằng, vẽ cảnh đình cho bệ hạ đi?” Trà Hỷ vẫn còn đang hỏi hắn.
Người đều phải chết, hắn vẽ bức tranh thôi có là gì, cũng xem như cảm kích công Triệu Tông trông nom trong mấy ngày nay.
Dù sao, Triệu Tông là người duy nhất đối tốt với hắn, trừ mẹ hắn ra.
Triệu Thập Nhất gật đầu.
“Quá tốt rồi! Ngày mai, nô tỳ liền cùng tiểu lang quân đến hậu uyển, cũng còn nhiều ngày, tiểu lang quân cứ từ từ vẽ, không vội.”
Trà Hỷ cao hứng cười.
Triệu Thập Nhất đi phía trước Trà Hỷ, đưa lưng về phía nàng, vô cùng hiếm thấy, cong cong khóe môi.
Đây cũng được gọi là cười..