Triệu Từ Đức ở Bảo Từ Điện lại ăn canh bế môn.
Tiểu thái giám khom lưng nói: “Thế tử, nương nương bây giờ đang xử lý chính sự, kính xin Thế tử lần tới quay lại.” Còn từ chối thẳng thắn.
“Vương cô cô đâu? Kêu bà ấy đi hỏi một lần.” Triệu Từ Đức không thích.
“Thế tử, việc này ——”
“Lời bản Thế tử nói cũng không có tác dụng?”
“…” Tiểu thái giám không thể làm gì khác hơn là xám ngắt đi tìm Vương cô cô.
Tông thất không có thực quyền, được Hoàng đế nuôi.
Vì bồi thường, càng khiến tông thất đứng vững, khi Thái tổ tại vị, trong cung luôn tử tế với các vị trong tông thất.
Một lát sau, Vương cô cô đi ra, bà hành lễ: “Thế tử ——”
“Được, đừng hành những hư lễ kia với ta, ta muốn gặp Thái hậu.” Triệu Từ Đức rất thiếu kiên nhẫn, lần trước nhị quản gia đưa thiếp mời tiến cung, Tôn thái hậu lại không để ý tới gã.
Lần này gã đều đến cửa điện rồi, còn không cho gã tiến vào?
“Nương nương thật sự đang bận.”
“Lại bận, mà ngay cả thời gian gặp ta cũng không có?”
Vương cô cô đơn giản nói thẳng: “Thế tử, nếu nói thẳng ra, thì nương nương thực sự không muốn gặp ngài.
Hôm nay dù có thế nào, nô tỳ sẽ không để ngài tiến vào Bảo Từ Điện này.
Xin lỗi.”
Triệu Từ Đức có thể làm sao? Hoàng cung cũng không phải Ngụy Quận vương phủ của mình, trong cung đối xử với người trong tông thất khoan dung đến đâu, gã cũng không thể đánh đánh mắng mắng trong cung.
Gã không thể làm gì khác hơn là lòng dạ không vui phất tay áo rời đi.
Vương cô cô nhìn bóng lưng của gã, thở dài.
Bà chỉ ngăn cản thôi, Thế tử lại trực tiếp đi mất, bà phải nói lại với Thái hậu thế nào? Không hỏi được cái gì, bà nghĩ nghĩ, quay người đi tới Phúc Ninh Điện.
Bà tự nhiên không trực tiếp tìm bệ hạ hỏi Thế tử tiến cung vì chuyện gì, bà đâu có lá gan đó.
Chỉ là từ sau khi Lưu Hiển bị tước, một tháng qua, tin tức của Phúc Ninh Điện chung quy càng khó thu được.
Bệ hạ mặc dù lương thiện, Nhiễm Đào và Phúc Lộc trong điện lại cực kỳ bản lĩnh.
Bây giờ cũng không thể so với lúc bệ hạ còn nhỏ, càng khó xếp vào người đi vào.
Mặc dù xếp vào chỉ là mấy tiểu thái giám, tiểu cung nữ, đều bị Nhiễm Đào và Phúc Lộc điều giáo ngoan ngoãn.
Bà đi gặp Lưu Hiển, mà cũng không lén lút, còn đi ngang qua Nhiễm Đào.
Nhiễm Đào không mặc kệ bà, còn gọi một tiểu cung nữ cùng bà đi “thăm” Lưu đại quan, tiểu cung nữ này cũng vừa vặn là cung nữ hầu hạ trong chính sảnh, lúc Thế tử của Ngụy quận vương đến.
Bệ hạ muốn đến Ngụy Quận vương phủ, cũng không phải chuyện mất mặt, cứ cho họ biết thì lại làm sao.
Cũng để họ hiểu rằng, trong cung này rốt cuộc là ai làm chủ, bệ hạ là quan gia, mặc kệ là đi đâu, còn phải chờ Thái hậu đồng ý? Ai thèm ngầm qua lại với nàng ta? Dù có muốn đánh tay đôi, cũng phải lên võ đài chân chính.
Nhiễm Đào “Hừ” một tiếng, quay người báo chuyện này cho Triệu Tông, nói: “Bệ hạ, phía canh cửa có tiểu thái giám đến báo, Thế tử đã xuất cung hồi phủ.”
Triệu Tông ngừng bút một lát, không có vấn đề nói: “Bà ta muốn gặp, cứ để bà ta đi gặp.”
Phỏng chừng cũng không hỏi ra cái gì từ chỗ Triệu Từ Đức, bà ta mới đến đây một lần.
Hỏi Lưu Hiển, thì có thể hỏi ra cái gì?
Sợ rằng Tôn thái hậu căn bản không biết Vương cô cô làm ra chuyện này, cũng quá là ngu xuẩn.
Triệu Tông thầm cười khẩy một tiếng, cúi đầu tiếp tục làm đề toán học.
Quả thật hỏi không ra cái gì, bây giờ Lưu Hiển có thể biết cái gì? Vương cô cô hứa hẹn cả đống chỗ tốt với Lưu Hiển, Lưu Hiển cũng phải đáp ứng đàng hoàng, lúc này liền hướng về phía Bảo Từ Điện dập đầu lạy, hận không thể lấy cái chết tỏ lòng.
Chờ Vương cô cô đi rồi, Lưu Hiển liền “Hứ!” một tiếng.
Bà già, lại tới dụ lão lừa lão! Lưu Hiển lão đều đã chịu một trận đòn rồi, suýt chút nữa không còn mạng, cũng không tin những người này nữa! Lão liền đàng hoàng ở lại Phúc Ninh Điện làm vườn làm cỏ, cũng không làm những chuyện mật thám kia nữa!
Mặc kệ ai làm Hoàng đế!
Cũng may còn có một tiểu cung nữ cùng đi, Vương cô cô tất nhiên muốn hỏi, bà hỏi cẩn thận từng li từng tí một.
Mà nào ngờ tiểu cung nữ thẳng thắn nói hết ra, nói rất thản nhiên, lại khiến Vương cô cô nghe sửng sốt.
Trước tiên không nói đến chuyện Ngụy Quận vương phủ bỏ qua Thái hậu, trực tiếp mời bệ hạ đến phủ nhà mình.
Chỉ nói riêng về bà, bà luôn khẩu phật tâm xà, làm việc cũng thường lén lút, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tiểu cung nữ dứt khoát như vậy.
Thừa dịp bà ngỡ ngàng, tiểu cung nữ cười tươi rói nói: “Nô tỳ chỉ tiễn đến đây thôi!”
Vương cô cô hoàn hồn: “Đi đi.” Bà liền ngưng mắt nhìn chính sảnh một lát, mới xoay người, rồi lại đối mặt với một tiểu thái giám vội vã tiến vào.
Tiểu thái giám này tuổi tác còn nhỏ, cũng không mặc trang phục của tiểu hoàng môn, còn là áo xanh lá cây.
Còn nhỏ tuổi, vậy mà đã có cấp bậc.
Vương cô cô âm thầm suy nghĩ, cười hỏi: “Sao ngày xưa chưa từng thấy ngươi?”
“Cô cô, tiểu nhân đi theo Phúc đại quan làm việc.”
“Ồ? Ngươi tên gì?”
“Tiểu nhân tên Cát Tường.”
“Cát Tường.” Vương cô cô đọc lại một lần, “Hầu hạ bệ hạ cẩn thận.”
“Vâng.”
Vương cô cô vừa cười vừa nhìn cậu một cái, nhấc chân rời đi, Cát Tường quy củ hành lễ.
Cát Tường nhìn theo hướng bà rời đi, vừa định đi tới trắc điện, dưới hành lang xa xa, Nhiễm Đào gọi hắn: “Cát Tường.”
“Nhiễm Đào tỷ tỷ.” Cát Tường đi tới trước mặt nàng.
“Vương cô cô nói cái gì với ngươi?”
“Cô cô hỏi tiểu nhân tên gì, còn kêu tiểu nhân hầu hạ bệ hạ cẩn thận.”
“Về sau người của Bảo Từ Điện, ngoài mặt bảo trì ba phần nhân tình cũng không sao, không cần quá đa lễ, hỏi ngươi cái gì, đều không cần nói quá nhiều.”
“Tiểu nhân biết, đa tạ Nhiễm Đào tỷ tỷ dạy dỗ.”
Nhiễm Đào cười: “Chỉ có nhóm người trong trắc điện các ngươi dẻo mồm, được, nhanh đi làm việc của mình đi.
Tiểu lang quân hôm nay tâm tình khó chịu, các ngươi cố gắng hầu hạ.
Ngươi và tiểu lang quân không chênh lệch bao nhiêu, phải bầu bạn với ngài ấy, dỗ ngài ấy cao hứng.
Tiểu lang quân cao hứng, bệ hạ cũng sẽ cao hứng, cũng thưởng cho các ngươi.”
“Vâng.”
Nhiễm Đào thích đứa nhỏ như Cát Tường, tuổi nhỏ, nghe lời, làm việc cũng cực nhanh nhẹn.
Người còn thông minh, nói một chút đã hiểu, cố tình lại thành thật.
Sau khi nàng chỉ điểm một phen, liền đi chuẩn bị xuất cung làm việc.
Những năm gần đây, đây là lần đầu tiên bệ hạ xuất cung, đồ cần chuẩn bị thực sự rất nhiều.
Cát Tường hiểu lễ, chờ nàng đi xa, cậu mới bước tới trắc điện.
Vừa vào nội thất trắc điện, vòng qua cách song, cậu nghe thấy âm thanh Trà Hỷ nói chuyện: “Tiểu lang quân, ngài tốt xấu gì cũng dùng chút bánh ngọt đi, đâu thể không ăn chứ?” Nhận ra được tiếng bước chân của cậu, Trà Hỷ quay đầu lại nhìn cậu, “Cát Tường về rồi à, tìm được chưa?”
“Tiểu nhân tìm được rồi.” Cát Tường đưa bút trong tay ra, là hôm qua rơi trong hậu uyển.
“Tiểu lang quân, ngài xem, bút tìm được rồi.” Trà Hỷ nhận lấy, đưa cho Triệu Thập Nhất xem.
Triệu Thập Nhất vẫn cúi đầu không nói.
Trà Hỷ thầm than thở, nói với Cát Tường: “Ngươi ở đây với tiểu lang quân.” Nàng lấy đi món mà Triệu Thập Nhất chưa ăn trên bàn, lại đi chuẩn bị đem cái mới đến.
Trà Hỷ vừa đi, Triệu Thập Nhất mới ngẩng đầu.
“Lang quân.” Cát Tường định hành lễ.
“Được rồi.” Triệu Thập Nhất không kiên nhẫn, cũng chẳng biết vì sao, gần đây hắn quả thực có chút nôn nóng.
Có lẽ là cách ngày Triệu Tông chết đã không xa, cũng cách mục đích của hắn càng ngày càng gần, hắn lại có chút tâm tình khó thể khắc chế.
Kỳ thực nổi giận trước mặt Triệu Tông, bắt đầu từ khi trở về trắc điện, hắn đã có chút hối hận rồi.
Triệu Tông cũng không có lỗi với hắn, câu nói kia của Triệu Tông cũng là vì tốt cho hắn.
Triệu Tông chính là một tên ngốc tâm tư chân chính thuần túy, Tiên đế và Tôn thái hậu đối xử với hắn như vậy, hắn còn nói tốt cho họ, còn ngu ngốc hiếu thuận với Thái hậu.
Đối với người hảo tâm chân chính như Triệu Tông, y cần gì phải như vậy?
Kiếp trước hắn tốt xấu gì cũng sống đến hơn hai mươi tuổi, lại như một đứa nhóc không biết điều.
Mấy ngày nay, được người gọi từng tiếng “Tiểu lang quân”, chẳng lẽ thật sự coi mình là một tiểu lang quân mười một tuổi quý giá?
Hắn muốn nói tiếng không được với Triệu Tông, lại không hạ mình được, cố chấp và tự ti kiêu ngạo của hắn kiếp trước đang quấy phá.
“Lang quân, vừa rồi tiểu nhân gặp Vương cô cô của Bảo Từ Điện, bà ấy trông rất vội vã, còn muốn lôi kéo tiểu nhân.” Cát Tường thấy sắc mặt hắn không tốt, nói chuyện cũng trực tiếp chọn trọng điểm.
Triệu Thập Nhất hoàn hồn, nghe vậy, khinh thường nói: “Bà ta có là gì? Đừng để ý bà ta.”
“Tiểu nhân thấy, tựa hồ bà ấy còn muốn tới tìm tiểu nhân.”
“Đơn giản là kêu ngươi theo dõi Triệu Tông, nếu bà ta thật sự dám tìm ngươi, ngươi cứ đi là được, xem trò hề của bà ta.
Cho ngươi chỗ tốt, ngươi cũng nhận.”
“Vâng.” Cát Tường cũng không dám nói thêm nữa.
Triệu Thập Nhất đứng lên: “Ta vào nội thất, có người đến, cứ nói ta đã ngủ.”
“Vâng.” Cát Tường cùng hắn đi vào nội thất, rèm vải trong nội thất, từ sau cái lần Triệu Tông nói, từ lâu đã đổi thành rèm châu.
Triệu Thập Nhất xuyên qua bức rèm châu, hạt châu canh cách vang vọng, rất êm tai.
Triệu Thập Nhất không khỏi thấy phiền muộn một trận, Triệu Tông cũng quá thật lòng.
Trước mắt hắn chính là một thứ tử hạng bét của Ngụy Quận vương phủ, hà tất phải đối xử với hắn như vậy.
Hắn kéo màn xuống, nằm dài trên giường, cũng không ngủ, chỉ là suy nghĩ.
Ở ngoài màn, tình cờ có tiếng bước chân của tiểu cung nữ, chắc tới xem hắn ngủ có ngon hay không, Cát Tường chung quy không tiện cản.
Cũng có tiểu cung nữ vén màn lên nhìn thử, hắn liền nhắm mắt giả vờ ngủ.
Cách nửa canh giờ, lại có tiểu cung nữ đến vén màn, Triệu Thập Nhất có chút buồn bực, hắn đang muốn vươn mình, tiểu cung nữ kia đã buông màn.
Sau đó hắn nghe thấy tiểu cung nữ ở ngoài màn nhẹ giọng nói: “Bệ hạ thực sự là thương yêu cưng chiều tiểu lang quân, vừa rồi còn nghe Trà Hỷ tỷ tỷ nói, bệ hạ muốn nữ quan của quận chúa tranh thủ đến Ngụy Quận vương phủ gặp mẹ ruột của tiểu lang quân, sợ có người bắt nạt vị nương tử ấy đó.”
“Hả? Bệ hạ còn thích tiểu lang quân đến vậy.” Có cung nữ khác kinh ngạc, mặc dù lần trước có sự kiện tiểu lang quân say nắng, mà chuyện này lại khiến họ lần thứ hai nhìn rõ địa vị của tiểu lang quân, trong lòng bệ hạ.
“Đúng thế, chúng ta cũng càng phải tận tâm hầu hạ tiểu lang quân mới được, bệ hạ đặc biệt yêu thích ngài ấy mà.”
“Đúng là như thế.”
Hai người đi cùng, âm thanh đi xa.
Triệu Thập Nhất nằm thẳng trên giường, nhìn chằm chằm nóc giường, rốt cuộc cũng không muốn động đậy, cơ thể cũng đột nhiên thoát lực.
Kiếp này tại sao lại có một người ngu như Triệu Tông vậy chứ.
Mẹ của hắn, trong mắt người ngoài, chẳng qua là nữ tử bình thường thị thiếp hạ đẳng nhất trong vương phủ.
Dù không tiến vào vương phủ làm thiếp thị, cũng chỉ là thứ dân.
Triệu Tông là đích tử của vương phủ, còn là Hoàng đế nữa.
Vì sao phải kêu nữ quan của Quận chúa phủ cố ý đến gặp mẹ của hắn, vì sao sợ bà ấy bị người trong phủ bắt nạt.
Chỉ là vì Triệu Thập Nhất hắn thôi?
Nếu như có một ngày, Triệu Tông biết được, hắn căn bản không phải Triệu Thập Nhất vụng về, đáng thương kia trong mắt Triệu Tông, mà là một Triệu Thế Tông nham hiểm vô cùng, từng giết người như ngóe, không biết giới hạn, không để ý mọi thứ, thậm chí sống thêm một đời, một lòng chỉ mong hắn chết, còn cướp hoàng vị của hắn, Triệu Tông sẽ làm sao?
Triệu Thập Nhất nhắm mắt, không muốn nghĩ đến kết quả đó.
Nếu như nhất định phải có một kết quả.
Vậy hắn tình nguyện, hắn mãi mãi là Triệu Thập Nhất vụng về, đáng thương kia trong mắt Triệu Tông, mãi đến khi Triệu Tông chết đi..