Bất luận bọn hạ nhân có phẫn nộ, lo lắng ra sao, cũng mặc kệ họ chuẩn bị thế nào.
Triệu Tông ăn rất ngon miệng còn dùng hết tảo thiện.
Kiếp này sức khỏe của hắn không tốt là sự thật, hắn có giả cũng giả không được.
Gần đây trời nóng, khẩu vị không tốt.
Hôm nay hiếm thấy, Nhiễm Đào làm cơm hấp anh đào, gạo hấp hơi mềm, bên trên còn phủ lên một lớp anh đào, sau khi hấp chín, nước anh đào ngấm vào cơm.
Khi xới ra, để trong bát sứ màu son, cực kỳ đẹp.
Mới nhìn, đã làm người ta thấy thèm ăn.
Trước tiên Triệu Tông dùng muỗng nhỏ múc một muỗng, tinh tế nếm thử một miếng, anh đào chua ngọt, cơm còn cực mềm, ăn rất là ngon, hắn lộ vẻ thỏa mãn.
Ăn một nửa, hắn lại dùng nước trà hoa quả màu hổ phách trộn vào cơm anh đào này, màu sắc càng thêm đẹp.
Hắn nhìn như tỉ mỉ dùng bữa, nhưng trong lòng lại đang nghĩ đến lời nói của Vương cô cô.
Bị người làm mất mặt, không nổi giận?
Đương nhiên không thể.
Nhưng Triệu Tông hắn có một ưu điểm, có giận, trên mặt cũng không biểu hiện.
Huống hồ hắn cũng biết, Vương cô cô là mượn uy phong của Tôn thái hậu.
Hắn không cần phải nổi giận với một Vương cô cô, mặc dù Vương cô cô là vú nuôi của Thái hậu, hiện giờ dù hắn muốn Vương cô cô chết, Tôn thái hậu cũng nói không được một chữ “Không”.
Bọn hạ nhân đánh cờ, trên thực tế là chủ nhân tranh tài.
Cho nên tính toán với một hạ nhân, thực sự không có ý nghĩa.
Hôm nay hắn không bằng Tôn thái hậu là sự thật, hắn vẫn luôn bị đối xử tiêu cực, cũng là sự thật.
Hắn cứ như người uống say, giờ khắc này còn chưa đến lúc tỉnh, hoặc nên nói là còn chưa muốn tỉnh.
Đến cùng là khi nào mới muốn tỉnh? Hắn cũng không biết.
Hôm nay đồng ý Phúc Lộc đến đại triều hội, chung quy là không đành lòng nhìn dáng vẻ chờ đợi đáng thương của Phúc Lộc.
Có điều tất cả mọi thứ, hắn sớm muộn cũng phải bắt những người kia trả lại.
Người cười trước tiên, nhưng cho đến giờ cũng không phải người cười cuối cùng.
Hắn cũng không ăn nhiều, dùng một ít cơm anh đào, rồi gọi người tiến vào, cầm sách lên, theo thường lệ vào đình trong hậu uyển đọc sách.
Mà khi đi vào sân, Triệu Tông lại gặp được Lưu Hiển ở cách đó không xa, lão đang nói chuyện cùng một tiểu hoàng môn.
Nếu nói tới Lưu Hiển, thì đó là tai mắt mà Tôn thái hậu cắm trong điện của hắn.
Mọi người hiểu rõ trong lòng, cố tình lại không ai nói ra.
Triệu Tông cảm thấy để Lưu Hiển ở đây cũng được, bởi vì Lưu Hiển ngu ngốc, mà Lưu Hiển nhát gan sợ phiền phức, so với thay đổi những người khác, còn không bằng để Lưu Hiển ở đây.
Mà đây không có nghĩa là hắn thích Lưu Hiển.
Lúc trước khi Phúc Lộc mới vào cung, đã bị Lưu Hiển đẩy đi một khoảng thời gian.
Nếu không phải hắn giả bệnh thành công, khóc lóc đòi Phúc Lộc, đến bây giờ Phúc Lộc cũng không có ngày nổi danh.
Triệu Tông nheo mắt, Phúc Lộc lập tức kêu tiểu thái giám đi gọi lão.
Lưu Hiển đang nói chuyện với một tiểu hoàng môn lạ mặt, buổi sáng khi lão lệnh đồ đệ Lưu Tiến đến Bảo Từ Điện mật báo, Lưu Tiến cũng không biết đã đi đâu mất rồi.
Vừa vặn gặp tiểu hoàng môn này, lão không tìm được người khác, đành phải phái đi.
Mà nào ngờ tiểu hoàng môn này làm việc vô cùng lanh lợi, trong Bảo Từ Điện còn thưởng cho cậu.
Lưu Hiển có lòng bồi dưỡng cậu làm đồ đệ, liền hỏi thêm mấy câu, nghe nói bệ hạ kêu lão tới nói chuyện, lão lại càng hoảng sợ.
Buổi sáng lão mới làm việc đuối lý, mới quay đầu nhìn, bệ hạ đang cười tủm tỉm nhìn lão đây này.
Lão lập tức khom lưng, chạy chậm đến trước mặt bệ hạ, hành đại lễ: “Bệ hạ.”
Triệu Tông nhìn lão hồi lâu, mới thản nhiên nói: “Đứng lên đi.”
“Bệ hạ muốn ra hậu uyển đọc sách?” Lưu Hiển lấy lòng cười nói.
Triệu Tông nhìn tiểu hoàng môn phía sau lão, hỏi: “Đồ đệ ngươi mới nhận? Trông thật lạ mắt.”
“Vâng, vâng, sáng sớm mới nhận.” Lưu Hiển cúi đầu khom lưng.
“Tên gì?”
“Tên, tên ——” Lưu Hiển mới nói chuyện với cậu thôi, còn chưa kịp hỏi cậu tên gì nữa.
Tiểu hoàng môn kia cũng không hốt hoảng, quy củ mà hành lễ, bẩm: “Bệ hạ, tiểu nhân họ Trình, tên Nhị Cẩu.”
Lưu Hiển “Phì phì” bật cười, nhưng chỉ có một mình lão đang cười.
Lão lập tức che miệng, cúi đầu không dám động đậy.
Triệu Tông mặc kệ lão, nói thẳng: “Cái tên này cũng rất thú vị.”
“Cha mẹ trong nhà chưa từng đọc sách, nên đặt cho tiểu nhân tên này, làm bẩn tai bệ hạ rồi.”
Triệu Tông lại cảm thấy Trình Nhị Cẩu này cũng hay ho, trông cũng mới mười một mười hai tuổi thôi, chắc là vừa được điều đến đây không lâu, lại trấn định hiếm thấy như thế.
Hắn đơn giản nói: “Trẫm cho ngươi cái tên.”
Trình Nhị Cẩu hơi run run, “Rầm” một cái quỳ xuống đất: “Tiểu nhân không dám!”
Triệu Tông bị cậu chọc cười, cao hứng nói: “Có gì mà dám hay không, ngươi cứ gọi là Cát Tường đi, sau này đi theo Phúc đại quan.”
“…” Trình Nhị Cẩu, không, là Cát Tường mới được đặt tên giật mình đến mức nói không nên lời.
Lưu Hiển cũng nói không nên lời, Phúc Lộc vượt qua lão thì thôi đi, tên tiểu tử này có vận mệnh gì vậy?! Tên cư nhiên xếp cùng bối phận với Phúc Lộc?!
Triệu Tông nhấc chân định đi, lại tựa như nhớ ra điều gì, dừng bước lại, quay đầu nói với Lưu Hiển: “Lưu Hiển, ngươi xuất cung một chuyến.”
Lưu Hiển lập tức đáp lại: “Vâng, bệ hạ tiểu nhân phải đi nơi nào?”
“Đến quý phủ của Bảo Ninh quận chúa.”
“…”
Bảo Ninh quận chúa chính là muội muội duy nhất của Triệu Tông, sau khi phụ mẫu cả hai đều qua đời, Triệu Tông vừa đăng cơ liền phong muội muội ruột làm quận chúa.
Tôn thái hậu cũng không nói gì, chỉ là một quận chúa thôi mà.
Triệu Tông liền xây Quận chúa phủ cho muội muội, Tôn thái hậu vẫn không nói gì, dù sao Triệu Tông cũng không truy phong cha đẻ.
Bảo Ninh quận chúa này nghe tên liền biết là được sủng ái cực kỳ, người người đều biết lúc trước bệ hạ tên là Triệu Tông Bảo, mà muội muội thì tên là Triệu Tông Ninh.
Lấy tên của hai người, để làm phong hào, có thể thấy được đây là vinh sủng.
Từ nhỏ Bảo Ninh quận chúa chính là đích nữ trong vương phủ, dù không làm nổi quận chúa, thì một huyện chủ cũng chạy không thoát.
Tướng mạo của nàng cũng đẹp, ca ca ruột là Hoàng đế, mọi người đều sủng nàng, là thiên chi kiêu nữ chân chính, mấy công chúa không được sủng ái của Tiên đế ở trong cung đều không bằng nàng.
Bảo Ninh quận chúa không khỏi có chút kiêu căng, người sợ nàng có rất nhiều, Lưu Hiển cũng là một thành viên trong đó.
Lão không sợ bệ hạ, cố tình lại sợ vị Bảo Ninh quận chúa này.
Mỗi lần lão phụng mệnh đến Quận chúa phủ tặng đồ, kiểu gì cũng phải bị quận chúa đánh mấy roi.
Lão cúi đầu, chỉ cảm thấy sau lưng lại bắt đầu đau.
“Vải vóc, anh đào, còn có trang sức mới tiến cống, toàn bộ đưa đến chỗ quận chúa.”
“Vâng, tiểu nhân lĩnh mệnh.” Lưu Hiển lại thi lễ thật sâu một cái.
Lúc này Triệu Tông mới dẫn một đám người rời đi, hai hàng cận thị vệ chờ ngoài điện cũng đi theo bước chân của Triệu Tông.
Lưu Hiển quay đầu lại nhìn thấy Cát Tường mới được đặt tên, tức giận một hồi, lão quái gở nói: “Tiểu tử ngươi tốt số, dọn dẹp một chút, rồi đến chỗ của Phúc đại quan đi.”
“Vâng.” Cát Tường thông minh, được chỗ tốt cũng không đắc ý, càng không nói nhiều, chỉ hành lễ.
Lưu Hiển muốn mỉa mai cậu, cũng không tìm được lý do, mà cũng không dám.
Cuối cùng chỉ xoay người rồi đi mất, lão phải đến nội khố lấy ít đồ, rồi đến Quận chúa phủ ở ngoài cung.
Lưu Hiển không khỏi bất đắc dĩ chớp mắt, dường như đã sớm nhận ra đau đớn phía sau lưng.
Chờ khi người trong sân đều đi cả rồi, Cát Tường thẳng lưng, quay đầu lại nhìn về chính điện của Phúc Ninh Điện.
Sau đó cậu lại chuyển tầm mắt về phía hậu uyển.
Triệu Tông thường đến tiểu đình trong hậu uyển đọc sách.
Tôn thái hậu mặc dù đề phòng hắn gắt gao, hồi bé, Tôn thái hậu đối xử với hắn cũng không tệ lắm, Tiên đế cũng cố ý chọn mấy vị đại học sĩ dạy hắn học.
Hắn vốn mang theo ký ức, kiếp này đầu óc lại càng không kém, các sư phó dạy cái gì, hắn đều vừa học liền biết.
Sau khi Tiên đế biết, cứ khen hắn suốt.
Ban đầu Tôn thái hậu cũng khen, khen rồi dần dần không khen nữa.
Bởi vì Tiên đế đi rồi, tâm của nàng cũng lớn.
Triệu Tông giả lương thiện, nhưng không muốn biến mình thành một thằng ngu thật.
Có lúc hắn nghĩ, kỳ thực ban đầu, hắn đã không muốn trầm mặc trong cung này rồi.
Hắn nghĩ nếu cả đời phải chịu quản chế từ người khác, thẳng thắn từ ban đầu thì cứ giả dạng làm một thằng ngu là được.
Hắn chậm rãi đi vào đình, tùy ý ngồi trên băng đá, nghiêng người nhìn hồ nước ở ngoài đình, đám cá chép màu đỏ qua lại giữa những chiếc lá sen xanh biếc trong làn nước trong suốt.
Hắn nghĩ, gấp cái gì chứ, đám cá chép đều biết phải cố gắng vượt qua long môn mà không biết đến cùng là nó có tồn tại hay không nữa mà, rồi hắn cũng sẽ lấy lại thứ thuộc về hắn, thứ đó lại đang sáng ngời trước mặt hắn đây này.
Nhiễm Đào lại gấp gáp đi tới, hắng giọng: “Bệ hạ sao không chờ chúng nô tỳ trải đệm lên rồi hẵng ngồi xuống!” Nàng bèn trách Phúc Lộc, “Phúc Lộc cũng thật là, cũng không biết ngăn bệ hạ!”
Triệu Tông nở nụ cười, vẫn là mỗi ngày cùng Nhiễm Đào, Phúc Lộc cười cười nói nói như vậy mới tương đối thú vị, thừa dịp còn có thể hưởng thụ những khoảnh khắc thế này, phải nhanh chóng quý trọng đi chứ.
Phúc Lộc ở trước mặt Nhiễm Đào cũng mất đi hình dáng của Phúc đại quan, cúi đầu nhận sai: “Đều là tiểu nhân không đúng.”
Nhiễm Đào tiến lên dìu Triệu Tông đứng dậy: “Bệ hạ đứng lên trước đã, chờ các nàng trải xong đệm rồi lại ngồi nữa.
Hôm nay ra ngoài sớm, mặt trời còn chưa lên cao, bờ hồ có chút lạnh, cẩn thận sức khỏe.”
Bình thường mỗi sáng Triệu Tông phải học cùng thái phó, đều là đến chiều mới vào trong đình, hôm nay xác thực đã đến quá sớm.
Hành động bất ngờ của Vương cô cô, cũng khiến trong lòng mọi người có chút không thích.
Mà hắn vào trong đình, giờ khắc này nhìn hồ nước này, cá chép này, lá sen và nụ hoa nhạt màu này, tâm tình quả nhiên tốt hơn rất nhiều.
Huống hồ hôm nay là đại triều hội, thái phó cũng đang ở trong Văn Đức Điện, không có cách nào đến đây dạy học cho hắn.
Sau khi đệm được trải, hắn lại ngồi xuống, Nhiễm Đào pha trà cho hắn.
Nếu nói tới triều đại hắn xuyên đến này, cũng có chút tương tự với Bắc Tống trong lịch sử kiếp trước của hắn, mà ngay cả quốc hiệu cũng giống nhau, triều đại cũng tên là “Tống”.
Trong thời đại hắn sinh hoạt khi trước, có một món gọi là mạt trà*, rất nổi tiếng ở nước láng giềng, sau đó thì nổi tiếng ở quốc gia của hắn.
Kỳ thực món này, đã có từ rất sớm, vốn thuộc sở hữu quốc gia hắn.
*Mạt trà: bột trà xanh
[Phương pháp chế biến bột trà vốn có xuất xứ từ Trung Quốc, từ đời Đường Tống (618-1279), về sau phương pháp này không lưu hành nữa mà thường có trong các Thiền viện cửa Phật hơn vì có tác dụng thanh lọc tâm hồn, vào gần cuối thời Tống thì có một cao tăng là Eisai của Nhật đã đem phương pháp chế biến bột trà từ Trung về Nhật, rồi sáng tạo ra bột trà theo phong cách của người Nhật và lưu hành tới hiện nay, nên Matcha có hai vùng xuất xứ là Nhật và Trung]
Ở đây, triều đại này, mọi người uống trà, cũng chế lá trà thành bánh trà, đợi đến khi dùng trà, liền lấy một miếng nhỏ, nghiền thành bột, dùng nước nóng đổ vào, đây chính là trà thang.
Giống như cà phê, trà thang còn có thể vẽ hoa, ở trên bề mặt vẽ ra hình ảnh bất đồng, những người ở đây gọi nó là “điểm trà”.
Triệu Tông lại không thích trà, hắn uống nhiều sẽ ngủ không ngon.
Ban đầu khi hắn muốn dùng lá trà trực tiếp pha trà, nhóm Nhiễm Đào lại cảm thấy kinh ngạc, bây giờ cũng đã sớm thành thói quen.
Nhiễm Đào khều một đống lá trà mới hái đầu xuân năm nay, nhẹ nhàng bỏ vào trong chung trà, bên bàn đặt một cái bếp lò be bé, nước cũng đang nấu sôi.
Nhiễm Đào xắn tay áo lên, mặt mỉm cười châm trà cho hắn, nước nóng dùng một tư thế ưu mỹ đổ vào trong chén.
Trà này liền xong.
Triệu Tông khen: “Thơm.”
Nhiễm Đào cười dâng chung trà.
Phúc Lộc luôn đứng một bên quan sát, kỳ thực hắn vẫn còn thấy bất bình vì chuyện buổi sáng, mà giờ khắc này nhìn thấy dáng vẻ thư thích, điềm đạm của bệ hạ, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi.
Tóm lại, bệ hạ tốt, vạn sự đều tốt.
Mặc dù hậu uyển xây trong cung cấm, khi Thái tổ còn sống, lại thường ở đây khoản đãi cận thần.
Mà ngay cả Tiên đế, cũng từng ở đây bày đại tiệc, chúc mừng cùng các quan viên thân cận.
Cũng chính là sau khi hắn đăng cơ, nơi này mới hoang phế, dù sao Tôn thái hậu không có cách nào ngồi cùng bàn với các quan viên.
Tôn thái hậu quan sát rất gắt gao, trừ mấy lão sư không có thực quyền của hắn ra, hắn cùng với các quan trong triều cơ hồ không hề có bất kỳ tiếp xúc gì, cũng tự nhiên không có cách nào bày yến hội mời các quan.
Hắn còn nhỏ, sức khỏe cũng không tiện, Hậu cung trống rỗng.
Thái phi của Tiên đế, cả ngày đóng cửa không ra, trừ hắn ra, cơ hồ không ai đến hậu uyển.
Nơi này liền triệt để thành nơi tĩnh tọa, để một mình Triệu Tông hắn đọc sách.
Mà tiểu đình hắn yêu thích nhất, kiến trúc hơi cao, hắn có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài hậu uyển.
Hậu uyển nằm ở góc Tây Bắc của hoàng cung, cách Củng Thần Môn, Lâm Hoa Môn đều vô cùng gần.
Hắn rất quyết tâm, chuyện buổi sáng cũng đã quên sạch đi, hắn lặng yên đọc sách trên tay.
Người đương thời yêu thích xướng từ*, nên xuất hiện từng nhóm từ nhân*.
Mà triều đại hiếm khi hạ thấp thương nhân, thấy hình ảnh có lợi, từ rất sớm đã có đại thương nhân hợp tác với hiệu sách, mỗi năm đều tìm từ hay, in thành sách kiếm lời.
Quyển trong tay Triệu Tông, chính là từ tập* của năm ngoái.
*Xướng từ: Lời thơ có vần điệu như khúc nhạc (có thể hiểu là ca từ)
*Từ nhân: Người trình bày tâm linh văn học (có thể hiểu là thi nhân)
*Từ tập: Sách tập hợp các bài thơ câu từ lưu hành
Hắn là Hoàng đế, vốn không nên xem những thứ này.
Nhưng hắn là Hoàng đế, xem cái này, cũng không ai dám nói câu gì.
Tôn thái hậu chỉ cần không cản trở nàng nắm giữ triều chính, mấy cái khác đều dễ nói.
Mặc dù Triệu Tông không ra khỏi cung được, những vật nhỏ lưu truyền ngoài cung này nọ, hắn lại có mọi thứ, chỉ cần hắn muốn thôi.
Khi hắn đang đọc vui vẻ, đột nhiên nghe thấy bên kia tường có tiếng bước chân.
Tiếng bước chân này kỳ thực vô cùng nhẹ, mà bên cạnh hắn lại quá yên tĩnh, tiểu đình được xây kề sát bờ tường của hậu uyển, hắn tự nhiên có thể nghe vào tai.
Hắn đặt quyển sách trên tay xuống, nhìn ra ngoài một cái, bên ngoài bờ tường hậu uyển, một vị nữ quan dẫn theo hai hàng cung nữ đang đi qua Lâm Hoa Môn.
“Bệ hạ ——” Nhiễm Đào thấy hắn nhìn ra ngoài, tiến lên muốn nói chuyện.
Triệu Tông phất phất tay.
Nhiễm Đào cũng nhìn ra ngoài, nàng đứng, tầm nhìn càng cao hơn, nhìn cũng rõ ràng hơn.
Chỉ liếc mắt một cái, nàng liền biết đó là người phương nào.
“Các nàng là?” Triệu Tông lại không nhìn ra các nàng là ai.
“Dẫn đầu chính là Lâm cô cô của Thượng Nghi Cục, chắc là mới từ Lục Thượng Cục đi ra ——”
*Thượng Nghi Cục: Một trong Lục cục Nữ quan, quản lý lễ nghi trong cung
Triệu Tông gật đầu biểu thị đã biết, cũng không hứng thú nghe tiếp, Nhiễm Đào muốn nói lại thôi, chung quy không nói nên lời.
Cung nữ phía sau Lâm cô cô không phải cung nữ thông thường, chỉ nhìn trang sức trên đầu là có thể biết được, đó là nhóm tiểu nương tử* trong nhà của chư vị đại nhân.
Vào tháng ba, các nàng đã tiến cung.
Chỉ là việc này, Thái hậu không chú ý, Triệu Tông càng không hỏi đến, các nàng đến trước mặt, Triệu Tông cũng không nhận ra.
*Nương tử: Cách gọi tôn trọng đối với thiếu nữ, tiểu thư trẻ tuổi hoặc con cháu nhà giàu, đại nương tử để chỉ người có địa vị cao
Những tiểu nương tử này được đưa vào cung, cũng không phải vì hầu hạ người khác, mà là —— Nhiễm Đào nhìn về phía Triệu Tông đang cúi đầu đọc sách.
Bệ hạ đã mười sáu, xác thực đã đến lúc tuyển phi.
Thái hậu không chú ý, là vì nàng ta đã sớm chọn xong Hoàng hậu, cháu gái nhà mẹ đẻ của mình rồi.
Khi Nhiễm Đào chỉ dạy Phúc Lộc thì nói rất thẳng thắn, sảng khoái, giờ khắc này đến phiên bản thân nàng, lại không khỏi có chút thất vọng.
Lẽ nào bệ hạ phải cưới đại nương tử nhà Yến quốc công làm Hoàng hậu?
Tác giả có lời muốn nói:
Cơm hấp anh đào, vào Bắc Tống thật sự cũng rất lưu hành tiêu chuẩn ăn uống này, chính là phủ anh đào lên cơm, trong lúc hấp, nó sẽ tự nhiên vỡ ra, nước sẽ thấm vào trong cơm, nếu dùng gạo nếp hấp, có thể trực tiếp xem thành đồ ngọt.
Nếu dùng gạo tẻ, thì thêm vài nguyên liệu khác, rồi trộn lên mà ăn.
Nhân dân Bắc Tống rất thích ăn đồ ngọt, có các loại kẹo thơm trái cây.