Tử Thần Điện đã sáu năm chưa từng gặp ánh sáng.
Ngày mười chín tháng bảy, Triệu Tông ngồi trước gương, Nhiễm Đào trịnh trọng tự tay đội triều quan giúp hắn.
Triệu Tông nhìn mình trong gương, sau sáu năm đăng cơ, hắn lại một lần nữa mặc vào bộ quần áo này, cũng muốn mặc nó đi gặp sứ thần các nước.
Hắn không có một chỗ nào không khỏe, cũng không căng thẳng tâm ý, thậm chí ngay cả hưng phấn cũng không có.
Hắn rất bình tĩnh.
Dù sao, đây chẳng qua chỉ là một khởi đầu khoan thai đến chậm mà thôi.
Vốn dĩ hắn nên làm vậy.
Triệu Tông nhìn mình trong gương rồi mỉm cười, đứng dậy, đi ra ngoài.
Trong lòng Nhiễm Đào bỗng nhiên ổn định, nàng không tiện theo đến tiền điện, đưa Triệu Tông ra cửa Phúc Ninh Điện liền dừng bước.
Triệu Tông tử tế với hạ nhân, cung nữ, thái giám trong cung, trừ khi phạm lỗi, mới phải quỳ xuống trước mặt hắn, còn lại, Triệu Tông rất ít khi bắt họ quỳ.
Bây giờ, Nhiễm Đào quỳ dưới đất, hành đại lễ, trịnh trọng nói: “Chúc bệ hạ sau ngày hôm nay, mọi chuyện đều như ý.”
Triệu Tông xoay người lại, đang định cười, lại nhìn lên thấy trong hành lang xa xa có một bóng người màu xanh thoáng xẹt qua.
Thường mặc quần áo màu thiên thanh, chỉ có Triệu Thập Nhất.
Nhưng hắn đã không kịp gọi Triệu Thập Nhất tới trước mặt nói chuyện, hắn cúi đầu nói với Nhiễm Đào: “Đứng lên đi, bây giờ trời lạnh, cẩn thận tổn thương thân thể.”
Nhiễm Đào lại dập đầu một cái, mới đứng lên, mắt nàng đều là kỳ vọng.
Triệu Tông lại cười với nàng, mà trong hành lang cũng không thấy bóng người màu thiên thanh nữa.
Hắn quay người, dẫn theo đại tiểu thái giám, thị vệ, đoàn người thật dài bước đến Tử Thần Điện.
Nhiễm Đào biết tiểu lang quân muốn đến Tử Thần Điện nhìn sứ thần, nhưng nàng chờ lâu không thấy họ ra ngoài, nàng kỳ quái đi tới trắc điện.
Chỉ thấy tiểu lang quân hay ngẩn người, đang ngồi trên băng ghế ngoài hành lang phát ngốc.
“Nhiễm Đào tỷ tỷ.” Trà Hỷ thấy nàng lại đây, hành lễ.
“Sao không đẫn tiểu lang quân đi nhìn sứ thần đi?”
“Tiểu lang quân ngồi ở đây không muốn động đây.”
Kiếp trước đều đã đánh trận với những quốc gia đó rồi, giết cũng giết không ít rồi, giờ có cái gì hay đâu mà nhìn? Mà Triệu Tông chỉ là có lòng, Triệu Thập Nhất có chút do dự.
Hắn ngồi trên băng ghế, dựa lên cây cột trong hành lang, lại nghĩ đến vừa mới nhìn thấy Triệu Tông từ xa.
Bộ triều phục trên người Triệu Tông, mặc vào cũng rất ra dáng.
Kiếp trước hắn vội vàng tiếp nhận ngự bảo, xử lý chính sự, còn chưa kịp làm lễ đăng cơ đã chết rồi, hắn chưa bao giờ mặc bộ đồ đó.
“Tiểu lang quân?” Nhiễm Đào gọi hắn một tiếng.
Hắn mới ung dung đứng lên, dẫn Cát Tường cùng đến tiền điện.
Triệu Tông đến khá sớm, sứ thần chưa đến đủ, huống hồ nhân số khá nhiều, họ cũng đang sắp chỗ trong điện.
Hắn ở ngay trong trắc điện nhìn thấy Tiễn Thương và Thái Ung.
Nói đến cũng rất thú vị, hắn làm Hoàng đế Đại Tống, đặc biệt triệu kiến sứ thần trong Tử Thần Điện, trông thì rất vẻ vang đó.
Nhưng thực tế trong điện, ngoại trừ sứ thần và thái giám trong điện của hắn, thân vệ của hắn, quan viên toàn triều, chỉ có Tiễn Thương và Thái Ung.
Quan viên khác, phần lớn là người của Tôn thái hậu, phần nhỏ là cỏ đầu tường, không dám tới, hắn cũng lười gọi.
Còn có một số quan viên, không đủ tư cách vào Tử Thần Điện.
Triệu Tông cũng không thấy xót xa, chỉ thấy buồn cười.
Sợ rằng tất cả mọi người đều giống Tôn thái hậu, nghĩ rằng cho hắn một Tử Thần Điện, lại cho vài sứ thần.
Sân khấu kịch đã dựng xong, nhân viên cũng phái tới, tưng bừng chờ hắn, dưới sân khấu có lẽ đều đang chờ trò hay.
Nhưng muốn hắn diễn cũng không dễ, trừ khi hắn tình nguyện diễn.
Bằng không ai cũng đừng hòng xem hắn diễn, chỉ có hắn xem người khác diễn thôi.
Tuổi tác của Thái Ung xấp xỉ Tiễn Thương, cũng không được tao nhã như Tiễn Thương.
Thái Ung là một quan văn, tên cũng ôn hòa, thực tế ngoại hình rất thô kệch, màu da thiên đen, giống như võ tướng.
Giọng gã vang dội, thấy Triệu Tông liền quỳ xuống hành lễ.
Triệu Tông cũng không ngờ tới Phán lễ bộ sự lại có ngoại hình thế này, mấy ngày trước khi Thái Ung dẫn người bố trí ở Tử Thần Điện, Phúc Lộc ngày nào cũng đến xem, nói rằng Thái Ung làm việc vô cùng ổn thỏa, là một người rất tỉ mỉ.
Bây giờ thấy gã có ngoại hình thế này, lại nghĩ đây là một người trong thô kệch có tinh tế.
Gia thế Thái Ung cũng không tệ, lại có quan hệ thông gia với Vũ An Hầu phủ, Ngụy Quận vương phủ, làm quan nhiều năm như vậy, đáng ra không chỉ là một Phán lễ bộ sự.
Triệu Tông kêu gã đứng dậy, nói đôi lời với gã, mới biết vì sao gã làm quan nhiều năm, trước sau chỉ là một Phán lễ bộ sự.
Người này làm việc, nói chuyện đều cương trực quá đáng, có thể lấy lòng được ai? Tiên đế và Tôn thái hậu đều xuất thân quý tộc, từ trước đến giờ thích người dẻo mồm, cũng thích người có ngoại hình tốt, người như thế này sẽ không làm họ vui lòng, tất nhiên không thường dùng rồi.
Kỳ thực Thái Ung quả thật có chút bản lĩnh, khoa cử năm đó, cũng đứng hạng hai.
Triệu Tông không ra vẻ quý tộc như Tiên đế và Tôn thái hậu, hắn lại thích tính tình thẳng thắn này của Thái Ung, suốt ngày nói chuyện khẩu phật tâm xà, có mệt hay không?
Tuy rằng chỉ có hai quan viên đến đây, mà đều là người đáng dùng, Triệu Tông rất cao hứng, vẫn cười tủm tỉm nói chuyện với hai người họ.
Tiễn Thương cũng là nửa nhạc phụ của hắn, tất nhiên là toàn tâm toàn ý phụ tá hắn rồi.
Người có tính cách như Thái Ung, Triệu Tông rất biết cách dỗ, sau khi dỗ được rồi, Triệu Tông nói chuyện thú vị gì, Thái Ung đều cười theo, tiếng cười vô cùng vang dội.
Vừa vặn lúc này, Phúc Lộc đến báo: “Bệ hạ, sứ thần các nước đã vào điện hết rồi.”
Triệu Tông gật đầu, nói với Tiễn Thương và Thái Ung: “Cũng mời nhị vị đại nhân vào trong điện trước, trẫm sẽ đến sau.”
Tiễn Thương và Thái Ung cùng đáp “Vâng”, quay người đi tới chính điện trước.
Triệu Tông đứng dậy, Phúc Lộc sửa sang triều phục giúp hắn, hắn nhấc chân định đi, liền dừng bước lại hỏi: “Tiểu lang quân đến chưa?”
“Chưa ạ.”
“Ngươi nói một tiếng với tiểu thái giám bên ngoài, tiểu lang quân đến, thì nghỉ ngơi ở đây.
Chờ trẫm gặp sứ thần xong, cùng về Phúc Ninh Điện.”
“Vâng.”
Lúc này Triệu Tông mới yên tâm đến chính điện.
Chính điện nằm ở phía Đông, Triệu Tông vừa vặn đi dưới ánh nắng mặt trời, hắn đi nhẹ nhàng, ngẩng đầu nhìn ánh bình minh phía Đông, thầm nghĩ, hãy bắt đầu từ khoảnh khắc này thôi.
Mà Tử Thần Điện u ám sáu năm, cuối cùng lần thứ hai được chiếu ánh nắng sớm.
Lúc Triệu Thập Nhất đến trắc điện, tiểu thái giám được Phúc Lộc dặn dò cũng ân cần nhanh chóng chạy đến trước mặt hắn, hành lễ nói: “Tiểu lang quân! Bệ hạ trước khi đến chính điện có dặn tiểu nhân ở đây chờ ngài!”
Triệu Thập Nhất gật đầu với cậu, đi vào trong điện.
Tiểu thái giám làm việc ở tiền điện, không hề biết vị tiểu lang quân của Ngụy Quận vương phủ này, mà chỉ biết bệ hạ sủng hắn cực kỳ, cũng biết hắn là một tên ngốc.
Bây giờ lại nghĩ trong lòng, ngốc thì ngốc, khí thế cũng có đủ! Không hổ là người được nuôi dưỡng trong Phúc Ninh Điện!
Tiểu thái giám càng ân cần, cười nói: “Tiểu lang quân, ngài ngồi xuống trước uống chung trà.
Sau đó tiểu nhân liền dẫn ngài đi nhìn.
Ôi! Mấy sứ thần ngoại quốc này á, mặc quần áo thật là đa dạng, đội kim quan á, đó là sứ thần Liêu quốc và Tây Hạ! Chỉ là sứ Liêu quốc mặc áo tím, giống hệt quần áo của chúng ta nha! Tây Hạ quốc mặc áo bào ôm sát màu đỏ, lát nữa tiểu lang quân nhìn cho kỹ nha, kim quan của họ kỳ thực cũng bất đồng, Cao Ly ——” Tiểu thái giám nói rất nhiều, ào ào nhảy ra ngoài, vừa nói, cậu còn vừa cho châm trà Triệu Thập Nhất, lấy đệm lót, một tia sai lầm đều không có.
Cậu đang nói hăng say, đột nhiên từ trong chính điện vang lên tiếng “Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” đồng thanh như núi vọng.
Tiểu thái giám choáng váng.
Triệu Thập Nhất cũng choáng.
Cảm giác này rất kỳ diệu.
Có lẽ ai cũng không thể nghĩ đến, có người cam tâm tình nguyện hô to như thế.
Triệu Thập Nhất thậm chí hoài nghi, những sứ thần kia có phải đã hẹn nhau trước, phải biểu hiện một hồi như vậy hay không.
Bằng không, dưới đa số tình huống, mấy sứ thần tình nguyện hành lễ, cũng không tình nguyện hô chấn động như vậy.
Họ nể mặt Tiểu hoàng đế, chính là tát mặt Tôn thái hậu.
Tát mặt Tôn thái hậu, Tôn thái hậu có thể làm gì họ? Tôn thái hậu là phái bảo thủ điển hình, không dám đánh trận, không dám cách tân.
Nàng ta chỉ có thể đem mặt mũi bị ném sạch tính lên người Triệu Tông.
Các sứ thần chỉ muốn gây xích mích Tôn thái hậu và Triệu Tông.
Nếu Tôn thái hậu là người thông minh, sẽ không mắc lừa, trái lại càng nên đối tốt với Triệu Tông, lừa Triệu Tông càng ngày càng nghe lời.
Nếu Triệu Tông là người thông minh, phải lợi dụng mấy sứ thần này, rồi đá Tôn thái hậu xuống.
Chỉ tiếc, hai người này đều không thông minh.
Triệu Thập Nhất nhất thời không muốn ở lại nữa, thực sự không vui vẻ gì, hắn đứng dậy định đi về.
Tiểu thái giám hoàn hồn: “Tiểu lang quân! Ngài không nhìn hả?”
Triệu Thập Nhất không để ý đến cậu, trực tiếp ra ngoài điện.
Cát Tường hành lễ nói: “Vị Các trưởng này, tiểu lang quân sợ rằng cơ thể có chút không khỏe, tiểu nhân liền cùng tiểu lang quân về Phúc Ninh Điện.
Đa tạ Các trưởng vừa rồi đã giới thiệu.”
“Ôi! Không sao, tiểu lang quân cũng không thoải mái mà, ngươi hãy mau về đi!”
Cát Tường lại khom người, đuổi theo Triệu Thập Nhất.
Tiểu thái giám vừa rồi liền nhìn sang chính điện.
Cậu tình cờ là người đến tiền điện làm việc sáu năm trước, cũng tình cờ gặp ngay đại điển đăng cơ của bệ hạ.
Trên đại điển đăng cơ của bệ hạ, âm thanh “Vạn tuế” núi vọng cũng chỉ đến thế.
Tiểu thái giám cười thầm, cậu cũng không ngốc, người cùng phòng đều đi lấy lòng Bảo Từ Điện, chỉ có cậu án binh bất động.
Cậu cũng định kiên nhẫn chờ chuyển biến, về sau bệ hạ sẽ đến tiền điện càng nhiều hơn, tương lai tươi đẹp của cậu cũng sắp đến rồi ha!
Vài tiếng hô “Vạn tuế” ở Tử Thần Điện tựa hồ khiến người của cả hoàng cung đều có thể nghe thấy, dù sao hoàng cung quá nhỏ.
Tôn thái hậu mặc dù xem thường Triệu Tông, cũng không xem Phán lễ bộ sự là chuyện to tát gì.
Mà Triệu Tông đi gặp sứ thần, cuối cùng trong lòng nàng vẫn bất bình.
Sáng sớm nàng đã có chút tâm thần không yên, chờ nghe thấy tiếng “Vạn tuế” loáng thoáng kia, bút trong tay nàng trực tiếp rơi lên bàn, làm bẩn tấu chương trong tay.
“Nương nương!” Vương cô cô xuất hiện gọi hồn nàng về.
“Cô cô.”
Vương cô cô vẫn chưa tiến lên giúp nàng thu dọn bàn, mà là hỏi nàng: “Nương nương, ngài còn muốn do dự ư?”
Bảo Từ Điện có thể nghe thấy, Tuyết Lưu Các và Yên Minh Các tất nhiên càng có thể nghe thấy.
Tiễn Nguyệt Mặc đang ngồi trong sảnh xem quà tặng các nước đưa tới.
Vì bốn vị phi tần của Triệu Tông hôm qua vừa vặn làm sắc phong lễ, hôm nay lúc vào cung, sứ thần các nước đều phái người đến tặng quà cưới.
Tiễn Nguyệt Mặc vẫn không đến mức ngóng ngóng hy vọng, chỉ là bộ trang sức kia của Bảo Ninh quận chúa, nàng thán phục một lúc, cũng chỉ lệnh Phiêu Thư cất vào hộp nữ trang của mình thôi.
Nàng dù gì cũng là Thục phi, các nước tặng quà rất nhiều, nàng xem thử, cũng không quá hưng trí.
Chỉ là khi nàng sắp sửa quay người, nghe thấy tiền điện vọng đến tiếng “Vạn tuế”, nàng dừng lại.
Phiêu Thư thấy thế, đều kêu những người khác ra ngoài, xoay người nhẹ giọng nói: “Nương tử, hôm nay bệ hạ gặp sứ thần, thật khác biệt.”
Tiễn Nguyệt Mặc cúi đầu: “Ta biết, phụ thân cũng nói vậy.”
“Nương tử vừa vào cung đã là Thục phi, bệ hạ đến nay cũng không triệu ba vị mỹ nhân còn lại, nương tử ——”
Tiễn Nguyệt Mặc thở dài, nàng đến Phiêu Thư có ý gì.
Dù cho trong nhà có thanh nhã, có không hỏi thế sự đi nữa, chỉ cần tiến vào cửa cung rồi, thì phải tranh, không tranh thì không có tương lai.
Không có tương lai, năm tháng còn lại nên sống thế nào?
Hôm qua, tại Bảo Từ Điện, chung trà kia rõ ràng có chút vấn đề.
Mặc dù nàng uống vào miệng, lại mượn lúc lấy khăn lau miệng, lén phun hết lên chiếc khăn giấu trong tay áo.
Nàng có chút lo lắng cho ba vị mỹ nhân còn lại, không biết uống nước trà vào rồi các nàng sẽ bị sao.
Mà đây là hoàng cung, nàng cũng chỉ là tìm cách tự vệ, còn lại đều không có cách.
Mà đây thật sự cũng là hoàng cung, khắp nơi toàn là cạm bẫy, đón đầu đã cho nàng một bài học nhớ đời.
Nàng không thể không cẩn thận hơn.
Nghĩ đến chuyện này, nàng không khỏi có chút nôn nóng, đưa tay mở cái hộp gấm bên cạnh.
Là hàng dệt, trông giống hàng dệt bằng lông cừu.
Chắc là sứ thần Tây Hạ đưa tới, Tây Hạ không bằng Đại Tống, hàng dệt thế này, Tiễn Nguyệt Mặc tất nhiên không để vào mắt.
Mà hàng dệt này trông vô cùng mềm mại, nàng đang phiền lòng, không khỏi đưa tay sờ sờ.
Sờ một cái, nàng sờ thấy một vật cứng nhô lên.
Nàng sợ đến mức lập tức rụt tay về.
“Nương tử?!” Phiêu Thư lập tức đến trước mặt nàng.
“Bên trong có đồ vật.”
Phiêu Thư lớn gan, trực tiếp xốc mấy lớp hàng dệt, tìm thấy lớp trong cùng có giấu một hộp gỗ màu đen.
Vừa nhìn đã biết có điềm, Phiêu Thư đưa tay muốn mở cái hộp kia ra.
“Khoan đã!”
“Nương tử?”
Tiễn Nguyệt Mặc cắn cắn môi dưới, nói: “Chúng ta đến Phúc Ninh Điện, hỏi ý kiến bệ hạ.”
Thích nương tử sát vách quá đơn thuần, cũng quá ngu ngốc, chỉ đưa chén canh qua, sao có thể gặp bệ hạ?
Phụ thân thích bệ hạ, tất nhiên có đạo lý riêng.
Phụ thân không phải người ngu dốt, nàng tin phụ thân, bệ hạ tất nhiên cũng không triển hiện tính cách ngay bây giờ.
Nếu nàng đã tiến cung, phải thích ứng tất cả mọi thứ trong cung.
Vô luận phía trước có cạm bẫy gì đang chờ nàng đi nữa, nàng chỉ có thể tiến về phía trước.
Mà không ra tay thì thôi, vừa ra tay, nàng nhất định phải làm được.
Nàng là Thục phi, nàng là nữ nhi Tiễn gia, nàng không thể làm mất thể diện của mình.
Lần này gặp bệ hạ, nhất định phải được bệ hạ triệu kiến, nàng cũng muốn làm vị phi tần đầu tiên bệ hạ triệu kiến.
Có thể làm phi tần tốt nhất mà bệ hạ yêu thích, nếu không thể, cũng phải làm phi tần có năng lực làm việc giúp bệ hạ.
Tây Hạ tặng quà có đồ kỳ lạ bên trong, thật sự có vấn đề, bệ hạ đương nhiên phải khen nàng, còn muốn cảm kích nàng.
Như nếu không có điều kỳ lạ, chỉ là trùng hợp, hoặc là hiểu lầm.
Bệ hạ cũng sẽ không trách nàng, trái lại cho rằng nàng thận trọng, trung thành, cho rằng nàng một lòng quyến luyến bệ hạ.
Đã vào cung rồi, chính là nữ nhân của Hoàng đế.
Nam nhân trên đời này, có ai không hy vọng thê thiếp của mình ỷ lại mình?
Dù sao cũng không thiệt thòi..