Trong Tử Thần Điện, Triệu Tông ngồi trên ghế.
Bên dưới ngoài Tiễn Thương và Thái Ung đứng đầu, bốn góc có bốn thân vệ của hắn ra, tộng có bốn nhóm người, hai hàng ngoài là phó sứ các nước, hai hàng ở giữa là chính sứ.
Hai hàng bên trái, lấy sứ thần Liêu quốc dẫn đầu.
Phía bên phải lại lấy sứ thần Tây Hạ dẫn đầu.
Cách các nước hành lễ không giống nhau, trong đó chính sứ và phó sứ cũng khác nhau, Triệu Tông nhìn say sưa.
Mỗi người hành lễ với Triệu Tông, biểu đạt với Triệu Tông lời chúc phúc của quốc chủ nước mình dành cho Hoàng đế Đại Tống.
Mấy lời chúc phúc này nói vừa ba hoa vừa chích chòe, khen Hoàng đế Đại Tống lên tới chân trời, Hoàng đế Đại Tống ngồi bên trên suýt cười dài.
Kỳ thực lúc vừa rồi họ đồng thanh hô, Triệu Tông cũng bị dọa.
Hắn dự đoán được đám người kia muốn đến xem trò cười của hắn, không ngờ đám người kia không chỉ muốn xem trò cười của hắn, còn muốn đồng thời xem của cả Tôn thái hậu!
Chỉ là không biết người xem thể diện lớn hơn trời như Tôn thái hậu, có bị đám người kia lừa hay không.
Hắn lại tình nguyện Tôn thái hậu vẫn chưa bị lừa, Tôn thái hậu tốt xấu gì cũng đã chính thính sáu năm, đừng có ngu ngốc như vậy mới đúng.
Trong đó khen nhiều nhất, nhiều đến giả dối chính là Liêu và Tây Hạ, từ trước đến giờ đều là có cầu mong, mới có ngôn ngữ.
Không biết Liêu và Tây Hạ lúc này đang cầu cái gì? Có phải giống như Tiễn Thương nói không?
Đại Tống vốn có mậu dịch vãng lai với Liêu, Tây Hạ, đặc biệt là Đại Tống không có ngựa, ở Đại Tống, ngựa là hàng hiếm, chỉ có một số ít người có thể sử dụng.
Dân chúng bình thường ngồi xe cũng tốt, vận chuyển hàng hóa cũng được, dùng nhiều nhất vẫn là trâu, lừa và la.
Hằng năm hễ muốn đổi ngựa, thì phải đưa đi một số thứ.
Tây Hạ không bằng Liêu, quanh năm luôn năm trung gian giữa Đại Tống và Liêu, khoảng thời gian Tiên đế bệnh nặng, thậm chí có lời đồn rằng Tây Hạ lại muốn xưng thần với Liêu quốc.
Có thể thấy được Tây Hạ không phải thứ tốt, cũng là cọng cỏ đầu tường, ai lợi hại, nó liền dựa vào kẻ đó.
Sau đó vì Tây Hạ và Liêu nổi lên xung đột, lôi kéo khiến Đại Tống không thể không xuất binh với Liêu, chính là cái đợt cha ruột của hắn chết.
Quận vương chết trận, lại làm cho các binh sĩ vì phẫn nộ mà sĩ khí tăng mạnh, hai phe đối đầu khá lâu, cũng là Đại Tống vận khí tốt, địa điểm tác chiến lại gần Tống triều, vật tư bổ sung đúng lúc, cuối cùng cũng đánh thắng.
Tây Hạ mới bỏ tâm tư đó, đàng hoàng đưa ngựa tới Đại Tống, lại lấy bạc trở về.
Có điều trận chiến kia, mặc dù thắng, nhưng cũng thắng thảm.
Sau một cuộc chiến, song phương đều tổn thất khá là nghiêm trọng.
Nếu lúc đó Triệu Tông đăng cơ có thể thân chính ngay, hắn nhất định sẽ cưỡng chế yêu cầu Liêu quốc xưng thần với Tống, đó là có hội duy nhất từ lúc Đại Tống khai quốc tới nay mới có.
Cố tình cái thân thể không tiền đồ kia của hắn, vừa đăng cơ xong đã lập tức hôn mê.
Tôn thái hậu tuy là đích nữ của Quốc công phủ hậu đài khá lớn, với sự việc này chung quy cũng thiếu cân nhắn.
Huống hồ, khi đó nàng ta chỉ mong đoạt quyền, nàng ta cần Liêu quốc chống đỡ, không để ý một số đại thần phản đối, nàng ta không chỉ không cần Liêu quốc xưng thần, mà còn cho Liêu quốc không ít bạc.
Ban đầu có đại thần trực tiếp lấy cái chết khuyên can, Tôn thái hậu mắt điếc tai ngơ.
Mà khi đó Liêu quốc quả thật tổn thương nguyên khí, được lợi từ Tôn thái hậu, tất nhiên là giúp sức cho nàng ta, cũng ký một thỏa thuận hòa bình với Đại Tống.
Tôn thái hậu, cùng với một số đại thần còn đắc chí đây này.
Đều là kẻ nhu nhược.
Triệu Tông nhìn chính sứ Liêu quốc tâng bốc ba hoa chích chòe, nghĩ thầm đây chính là người Tôn thái hậu vẫn luôn lấy lòng, kết quả thì sao? Sau năm qua, chẳng phải vẫn tát mặt nàng ta như thường?
Cương quyết mới là đường ra duy nhất.
Lần này, họ đến Tống, Tôn thái hậu đã cho đi không ít.
Cho nên buổi yết kiến này, cũng tạm thời không ai hỏi hắn đòi đồ.
Trước mặt đông đảo sứ thần, các nhà cho dù có tiểu tâm tư, cũng không thể tự nói ra.
Vốn dĩ qua cảnh này là coi như xong, Triệu Tông bỗng dưng lại không muốn kết thúc sớm như vậy, hắn cứ kéo dài, khiến Tôn thái hậu càng gấp đi.
Hắn trực tiếp lại dẫn các sứ thần tới trắc điện dùng ngọ thiện, đây là quyết định tạm thời.
Mà cung nhân tiền điện đều trật tự, sắp xếp rất ổn thỏa.
Triệu Tông trước khi rời đi, nhẹ giọng nói với Phúc Lộc: “Ngươi qua trắc điện bên trái, nói một tiếng với tiểu lang quân, kêu hắn đi về trước.
Trẫm dùng ngọ thiện với sứ thần rồi lại về.”
Phúc Lộc tuân lệnh, đi sang trắc điện bên trái.
Cùng lúc đó, lại có tiểu thái giám nhanh chân chạy đến Bảo Từ Điện mật báo.
Trong tiệc, bầu không khí thoải mái hơn lúc trong chính điện rất nhiều.
Các sứ thần đều biết Triệu Tông sức khỏe không tốt, cũng không ai mời rượu hắn.
Triệu Tông tự cầm chung rượu lên, lấy trà thay rượu, nói vài câu mở màn, muốn mọi người tận hứng, còn kêu Tiễn Thương và Thái Ung chiêu đãi các khách nhân đi đường xa đến đây cho tử tế.
Triệu Tông da trắng, vì sức khỏe không tốt, khá là gầy.
Hắn cười ôn nhu dễ gần, các sứ thần kỳ thực cũng không để hắn trong mắt.
Hắn lại nói mấy câu như thế, mọi người bên dưới còn không phải hết sức vui mừng?
Triệu Tông mỉm cười.
Hắn biết những người này xem thường hắn, lạy hắn như vậy, cũng là vì tát mặt Tôn thái hậu.
Thậm chí họ cũng xem thường Tôn thái hậu.
Không sao cả, hắn cũng lười tát mặt họ.
Chờ thời cơ chín mùi, hắn đánh tới quốc gia của họ vậy.
Đánh cho cả nước chỉ có thể thần phục Đại Tống, thần phục hắn.
Hắn cười tủm tỉm nhìn mọi người cười đùa bên dưới, các sứ thần đều đang chúc rượu nhau, cũng có người đi kính Tiễn Thương và Thái Ung.
Tiễn Thương hành xử khéo léo, rất nhanh đã nhập cuộc với mọi người, Thái Ung thì lại mặt ghét bỏ, một mình uống rượu ăn thịt, không ai để ý đến gã, gã cũng không để ý đến người khác.
Triệu Tông nhìn, cảm thấy rất thú vị.
Đang náo nhiệt, Phúc Lộc đi tới sau lưng Triệu Tông, nhỏ giọng gọi hắn: “Bệ hạ.”
“Chuyện gì?”
“Tiểu lang quân đã về từ sớm rồi.”
Triệu Tông gật đầu, biểu thị đã biết.
“Bệ hạ, Nhiễm Đào phái người truyền tin tới nói, Thục phi nương tử, đang chờ ngài trong điện…”
Tay nâng chung trà của Triệu Tông khẽ ngừng.
Phúc Lộc ngẩng đầu nhìn Tiễn Thương ngồi bên dưới, nói: “Tiễn đại nhân dù sao cũng ở đây, Nhiễm Đào không tiện cản nàng.”
Triệu Tông lại gật đầu, đúng là không tiện cản.
Nhưng Tiễn Nguyệt Mặc vào điện của hắn, là vì cái gì?
Hắn cúi đầu, khẽ cau mày, mãi đến khi bên dưới có người đi tới, cười nói: “Bệ hạ!”
Triệu Tông ngẩng đầu, trên mặt là nụ cười thân thiện, hoàn mỹ mà tiêu chuẩn.
Người đến là chính sứ của Liêu quốc Gia Luật Khâm, còn đặc biệt dùng tên tiếng hán là Lưu Hữu Khâm.
Gã tướng tá cao to, quỳ một chân dưới đất, tay trái cầm chung rượu, đặt tay phải lên vai phải, hành đại lễ của Liêu quốc.
Triệu Tông kêu đứng dậy, cười hỏi: “Lưu sứ có việc gì?”
Lưu Hữu Khâm nói nhã âm lưu loát, gã cũng thường qua lại giữa Tống, Liêu, cười lộ răng trắng: “Bệ hạ! Trước khi tiểu nhân đến đây, Thánh thượng cố gọi tiểu nhân tới trước mặt, dặn tiểu nhân nhất định phải biểu đạt lời chúc phúc tới Hoàng đế Đại Tống!”
“Đa tạ lời chúc phúc của hắn.” Hắn thực sự sắp bị họ chúc phúc tới sợ luôn rồi.
Lưu Hữu Khâm cười uống cạn chung rượu kia, Triệu Tông lệnh Phúc Lộc rót rượu cho gã.
Rót đầy một chung, Lưu Hữu Khâm vẫn chưa đi, Triệu Tông biết, gã có lời muốn nói.
Quả nhiên, Lưu Hữu Khâm lần thứ hai lộ hàm răng trắng, lại nói: “Bệ hạ đăng cơ sáu năm, tiểu nhân lần đầu nhìn thấy, vừa rồi lần đầu gặp gỡ trong điện, trong lòng tiểu nhân tràn đầy kính phục.
Kính phục rằng trên đời này, thật sự có người lan chi ngọc thụ như bệ hạ!! Cứ ngỡ là tiên nhân trên trời!! Quay về phải nói cho Thánh thượng của chúng tiểu nhân nghe, nói cho con dân Đại Liêu nghe! Cũng phải khiến ——”
Triệu Tông câm nín, lại bắt đầu ngốc nghếch tâng bốc rồi.
Đến “Tiên nhân” cũng lấy ra, hắn lại không có lòng dạ để một người sùng bái.
Hắn thật sự không muốn tiếp tục nghe nữa, nhanh chóng kêu ngừng: “Lưu sứ nói đùa.”
Lưu Hữu Khâm cười ngây ngô, lại nói: “Con dân Đại Liêu từ trước đến giờ luôn ngưỡng mộ văn hóa Đại Tống, lần này đến đây, Thánh thượng của chúng tiểu nhân cũng dặn tiểu nhân nhất định phải học nhiều! Còn lệnh tiểu nhân mua nhiều thư tịch Đại Tống, mang về Đại Liêu, cũng để con dân Đại Liêu có thể học tập.”
“Nhận được yêu thích của thánh thượng các ngươi, nếu như thế, Đại Tống cũng đã sáu năm chưa từng có người đi sứ Liêu quốc rồi.
Lần này trẫm sẽ phái vài người cùng Lưu sứ đến Liêu quốc, cũng cảm nhận tinh tế diện mạo của Liêu quốc, ngươi thấy thế nào?”
Lưu Hữu Khâm đang có ý này, cũng phải để quan Tống triều đến Đại Liêu nhìn xem, tuy sáu năm nay họ đang nghỉ ngơi lấy sức, mà bây giờ cũng đang dần dần khôi phục rồi, họ có còn kị binh mạnh mẽ, còn có nhiều ngựa, thỏa thuận hai nước nên sớm sửa lại!
Đại Tống nên cho họ càng nhiều bạc mới đúng!
Có bạc rồi, cũng tiện đánh đám Nữ Chân kia.
Gã lập tức ngửa đầu uống cạn rượu, cười nói: “Đúng là không thể tốt hơn nữa! Vẫn là bệ hạ anh minh!”
Triệu Tông mỉm cười, trong lòng cũng cảm ơn Lưu Hữu Khâm đây.
Hắn vốn muốn phái Tạ Văn Duệ đi, bây giờ cũng bớt việc.
Chỉ là Lưu Hữu Khâm không hề đề cập tới chuyện của bộ tộc Nữ Chân, rốt cuộc là tin của Tiễn Thương là giả, hay là Liêu quốc có suy nghĩ khác?
Thế nhưng cũng không vội, chờ Tạ Văn Duệ đi tự mình xem qua rồi lại tính.
Lưu Hữu Khâm hài lòng trở về chỗ ngồi của gã, Triệu Tông cũng không có ý định ngồi tiếp.
Làm Hoàng đế một nước, thể diện vẫn phải cần.
Hắn lại uống một chung trà, kính mọi người, cho Tiễn Thương và Thái Ung tiếp khách, hắn thì rời trắc điện.
Trước khi rời đi, hắn thấy sứ thần Tây Hạ mặt bất đắc dĩ, hiển nhiên cũng muốn tới tìm hắn nói chuyện, mà bị Lưu Hữu Khâm hẫng tay trên.
Triệu Tông thầm nghĩ, đây chính là cơ hội, chớp mắt một cái là biến mất, ai bảo cọng cỏ đầu tường này không nắm lấy.
Sau này hắn phải nắm bắt mỗi một cơ hội.
Triệu Tông còn chưa từng gặp Tiễn Nguyệt Mặc bao giờ, chỉ là nghe Nhiễm Đào đề cập sơ sơ vài câu.
Triệu Tông cũng có chút đau đầu, không biết nên đối mặt với vị nhị nương tử Tiễn gia này làm sao.
Vị này hắn chỉ muốn cung phụng cao cao, cố tình hình như nàng cũng không muốn được cung phụng cao cao, nhất định phải xuống dưới.
Hắn về điện, Tiễn Nguyệt Mặc vội vang hành lễ quỳ lạy, êm ái nói: “Thiếp bái kiến bệ hạ.”
Triệu Tông cúi đầu, thấy đầu nàng đội một bộ trang sức trân châu, quần áo đang mặc cũng là màu trắng, đúng là một người thanh nhã, là kiểu tiểu cô nương hắn thích.
Hắn vốn là một người thương hương tiếc ngọc, cố tình vị này hắn không thể thương lần nào, lỡ như hắn thương mấy lần, người ta tưởng hắn yêu thật thì biết làm sao?
Triệu Tông nhẹ giọng nói: “Mời đứng lên.”
Tiễn Nguyệt Mặc nghe giọng Triệu Tông, chân cũng mềm nhũn, suýt ngã ra đất, may mà nàng học quy củ rất tốt.
Nàng nghe phụ thân từng nói bệ hạ ngoại hình tốt, tính tình càng tốt, thế nhưng mãi đến tận khi cảm nhận chính diện, mới biết tính tình này rốt cuộc là tốt bao nhiêu.
Nàng lại cắn môi một cái, đứng dậy ngẩng đầu, muốn nhìn ngoại hình được đồn là rất đẹp kia.
Triệu Tông mới mười sáu tuổi, cơ thể vẫn còn đang phát triển, mà đã cao hơn nàng rất nhiều, nàng hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Triệu Tông.
Triệu Tông cũng nhìn nàng, cũng cười với nàng.
Tiễn Nguyệt Mặc có chút giật mình.
Triệu Thập Nhất đứng sau cách song, nhìn cảnh tượng đôi tiểu tình nhân này bốn mắt nhìn nhau liếc mắt đưa tình.
Hắn vốn nghe nói Triệu Tông trở về, định từ nội thất đi ra xem hắn có ổn hay không, dù sao gặp sứ thần đối với người đơn giản như Triệu Tông cũng là việc lớn.
Không đề phòng còn chưa vòng ra cách song, đôi tiểu nam nữ này đã mắt đối mắt.
Triệu Thập Nhất không khỏi “Hừ” một tiếng, tên không tiền đồ Triệu Tông này, cuối cùng cũng khó qua khỏi ải mỹ nhân, bình thường trông còn rất ra dáng, chưa bao giờ thân cận nữ nương.
Không nghĩ tới, cuối cùng cũng chỉ đến thế.
Sợ rằng đêm nay, này vị Thục phi nương tử sẽ phải thị tẩm.
..