Phúc Ninh Điện


Triều đại hoàng thất chẳng hề xa xỉ, hoàng cung diện tích to nhỏ đều giống nhau.

Hậu uyển cách Văn Đức Điện cũng không xa, thị vệ đi nhanh, về cũng nhanh.

Sau khi Vương cô cô xụi lơ dưới đất, không chờ bà bình tĩnh lại, từ xa liền có mấy người đi đến.
Chính là nhóm người Ngụy quận vương, ngoại trừ Ngụy quận vương và Thế tử, còn có mấy vị quan viên mà Triệu Tông không biết.
Có điều với phong cách ăn chơi cho qua ngày như hắn, nhận ra những quan viên kia mới là lạ ấy.

Nhiều người, Triệu Tông cũng cao hứng, nhiều người mới có thể khiến sự việc càng lớn thêm.
Ngụy quận vương này cũng kỳ diệu, đã gần sáu mươi tuổi rồi, vừa đến nơi liền lôi kéo Triệu Tông rồi khóc, trong miệng nói Thái tổ khi còn sống đã dạy con cháu mình đối xử tử tế với người khác như thế nào, bất luận giàu nghèo ra sao vân vân.

Nói đến mức Triệu Tông cũng không nỡ cắt ngang ông ta, ý của Ngụy quận vương thì cũng minh xác: Ông là do Thái tổ gia gia của ông tự mình giáo dục, gia phong trong nhà nhất định không có vấn đề.
Con cái nhà ông không sai, đó chính là con cái nhà người khác có lỗi.
Có điều lời này đặc biệt hợp ý Triệu Tông, hắn thấy Ngụy quận vương còn muốn khóc nữa, lập tức lên tiếng nói: “Vương thúc đừng khóc, trước tiên tới xem thử, đây có phải là tiểu lang quân trong nhà mình hay không?”
“…” Tiếng khóc của Ngụy quận vương nghẹn lại, đi theo Triệu Tông đến trước mặt tiểu lang quân đang tựa lên khuỷu tay của tiểu cung nữ, lại mặt mày mê man.

Ông không nhận ra đứa bé này.
Triệu Tông đoán được nguyên nhân, xoay người lại nói với Thế tử của Ngụy quận vương Triệu Từ Đức: “Tứ ca, huynh cũng tới xem thử.” Triệu Từ Đức là đường huynh của hắn, một tiếng tứ ca cũng phải thôi.
Triệu Từ Đức lại quy củ thi lễ một cái, mới đi đến, nhìn kỹ một phen, cũng đột nhiên trầm mặc.
Gã không có mặt mũi nói với Triệu Tông, kỳ thực gã cũng không nhận ra.

Trẻ con trong nhà nhiều lắm! Thế nhưng ngọc bội bên eo đứa bé kia, quả thật là kiểu dáng riêng trong Vương phủ, chỉ là trong thời gian ngắn, gã thật sự không nhớ được đây là đứa con đứng hàng thứ mấy trong nhà.
Vương cô cô bỗng dưng cảm thấy phấn chấn, nếu như vị tiểu lang quân này không phải người nhà họ Triệu, vậy thì không thể tốt hơn rồi! Lưng của bà liền từ từ thẳng.
Nhiễm Đào ngầm thấy bà như thế, cùng Phúc Lộc đưa mắt nhìn nhau một cái.
Phúc Lộc đi tới trước mặt mấy vị quan viên còn lại, thi lễ một cái nói: “Mấy vị tướng công* cũng mời tới nhìn thử, nếu không phải tiểu lang quân của Ngụy Quận vương phủ, vậy không biết là của quý phủ nhà nào?”
*Tướng công: Cách gọi tôn trọng đối với quan lại, thư sinh, đàn ông đã thành niên
Mấy vị quan viên cũng rất hối hận.

Khi thị vệ đi tìm Ngụy quận vương, thì triều hội mới vừa tan, họ đang nói chuyện với nhau.

Thị vệ ban đầu cũng không nói đến cùng là có chuyện gì, chỉ thoạt nhìn là đại sự, họ mới theo tới đây.

Nửa đường nghe rõ ràng đến cùng đã xảy ra chuyện gì rồi, họ lập tức hối hận!
Chuyện hư hỏng thế này, nói lớn thì không lớn, nói nhỏ thì thật sự không cách nào nhỏ được, phải xem song phương xử trí thế nào, mà tóm lại là ai tạo nên thì người đó không may.
Mấy vị quan viên cũng không muốn tiến lên, chỉ có một vị cười ha hả nói: “Tôi nhìn thử xem.”
Gã tiến lên, đi tới sau lưng Triệu Tông, nhìn kỹ, lại như vô tình nói: “Hình như là tiểu thập nhất lang quân gì đó của nhà Ngụy quận vương, thần từng gặp một lần.”
Lưng Vương cô cô liền cong xuống.
Triệu Tông xoay người nhìn gã, nhìn cái người mình không quen biết này.
Vị quan viên này lại cười hành lễ với Triệu Tông: “Thần Tiễn Thương, gặp qua bệ hạ.”
Triệu Tông lập tức biết gã là ai, Trung thư Thị Lang* Tiễn Thương Tiễn Minh Nghi.

Triệu Tông xưa nay cũng không phải kẻ ngu, mấy người kia đều trốn tránh hắn, mà Tiễn Thương lại tiếp cận.

Trên mặt hắn vẫn giữ nụ cười, lại tự tay nâng Tiễn Thương lên, nói: “Không cần đa lễ.”
*Trung thư Thị lang: Phó quan của Trung Thư Tỉnh, dưới quyền Trung thư lệnh, trợ giúp Trung thư lệnh quản lý sự vụ của Trung Thư Tỉnh; Trung Thư Tỉnh là cơ quan quyết định chính sách, phụ trách thảo luận, soạn thảo, ban hành chiếu lệnh của Hoàng đế.
Ý cười trên mặt Tiễn Thương càng sâu.
Mà bởi vì câu nói này của Tiễn Thương, cuối cùng Triệu Từ Đức cũng nhận ra đứa bé kia, là con trai thứ sáu của gã, do một thị thiếp hồi niên thiếu gã từng sủng ái sinh ra.

Trong mấy đứa trẻ trong nhà, đứng hàng thứ mười một.

Gã lén lút kéo Ngụy quận vương một cái.
Ngụy quận vương lập tức khóc rống lên: “Bệ hạ ơi! Chính là cháu trai thứ mười một của thần, thần quản gia không nghiêm, hỗn tiểu tử này lại dám bắt nạt tiểu nương tử của nhà Yến quốc công! Trở về thần liền trói hỗn tiểu tử này lại rồi đến Yến Quốc công phủ bồi tội, nếu Tôn đại nương tử không đồng ý, liền cho hỗn tiểu tử quỳ trước cửa Yến Quốc công phủ! Thực sự không được, để tiểu tử nhà thần cưới Tôn đại nương tử là được, chúng ta định hôn, qua mấy năm nữa thì thành hôn…”
Triệu Từ Đức thấy ông ta càng nói càng hồ đồ, lập tức “Khụ” một tiếng.
Triệu Tông cười to trong lòng, lại đầy mặt đau thương nói với Ngụy quận vương: “Vương thúc à, đây không phải là lỗi của vương thúc! vương thúc là người thế nào, Thái tổ đều hiểu mà! vương thúc lại là do tự tay Thái tổ nuôi dạy!”
“Bệ hạ ơi! Vẫn là ngài hiểu thần!” Ngụy quận vương lôi kéo tay Triệu Tông, như gặp tri âm, lão lệ tung hoành.
Toàn bộ cơ thể của Vương cô cô đã nằm rạp dưới đất, nếu như Ngụy Quận vương phủ muốn cưới đại nương tử thật, vậy phải làm thế nào mới được đây?!
Đến cha ruột ông nội ruột đều không nhận ra, có thể tưởng tượng được trình trạng ở trong phủ ra làm sao rồi! Nơi nào xứng với đại nương tử?!
Còn nữa, Ngụy quận vương này cứ mở một tiếng “Yến quốc công”, một tiếng “đại nương tử”, âm thanh còn cực kỳ vang dội, danh dự của đại nương tử đã triệt triệt để để không còn rồi.

Nghĩ đến cảnh tượng Triệu tiểu lang quân kia quỳ gối trước cửa Yến Quốc công phủ, Vương cô cô thật muốn hôn mê, bà nằm rạp dưới đất, rốt cuộc cũng không thẳng lưng nổi.
Triệu Tông vội vàng động viên Ngụy quận vương.
Nhiễm Đào hé miệng cúi đầu, Phúc Lộc cũng lén nở nụ cười.
Ngụy quận vương từ nhỏ đã hồ nháo đến lớn, khi còn trẻ lại đặc biệt ngang ngược, bây giờ đã có tuổi, cải biến nước đi.

Mà ông lại là người lớn tuổi nhất trong tông thất, ai ai cũng phải nhường ông.

Trong lòng ông biết rõ như gương sáng, tiểu nữ nương kia là cháu gái nhà mẹ đẻ của Thái hậu, Thái hậu đang trông cậy vào nàng tiến cung làm Hoàng hậu đây này.
Hiện tại, tiểu lang quân trong phủ đã xảy ra tranh chấp với nàng, kiểu người như Tôn thái hậu, ngoài mặt còn có thể ra vẻ công bằng, trong tối thì không biết sẽ như thế nào đây.

Ông không ưa Tôn thái hậu, tuy rằng ông cũng không ưa Hoàng đế không tiền đồ như Triệu Tông, nhưng dù gì cũng là người nhà họ Triệu.
Tôn thái hậu cũng giỏi, nhìn cách làm mấy năm qua của nàng ta, còn tưởng mình tự làm Nữ hoàng đế hay sao?
Ngụy quận vương thầm nghĩ, hôm nay phải cho Tôn thái hậu đẹp mặt mới được.

Cháu trai thứ mười một kia, tuy rằng ông không nhận ra, bình thường càng hiếm khi gặp, nhưng đó cũng là người nhà họ Triệu, còn là cháu trai của ông nữa! Dấu chân trên ngực áo cháu ông kia ông lại thấy rất rõ, chỉ là tiểu nương tử Tôn gia thôi, thế mà dám bắt nạt người nhà ông?!
Ngụy quận vương nghĩ xong, cứ như vừa thoát ra từ bi thương, hô to một tiếng: “Bệ hạ ơi! ——”
Triệu Tông đang chờ ông ta nói đây, cũng không cản trở, ai ngờ Ngụy quận vương trực tiếp hôn mê bất tỉnh, cũng ngã về phía hắn.
“Vương thúc!”
“Phụ thân!”
“Vương gia!”
Mấy tiếng đồng thanh, tình cảnh cực kỳ hỗn loạn, Phúc Lộc và Nhiễm Đào hoảng loạn vội vàng tiến lên dìu Triệu Tông.

Tiễn Thương cũng vội vàng dìu Triệu Tông, Triệu Từ Đức sốt ruột mà kéo phụ thân gã, mấy vị quan viên khác lại không thể giả bộ, dồn dập nhào tới.

Càng khỏi nói bọn thị vệ đang đứng, tình cảnh kia, quả thực là.
Đã sớm có tiểu cung nữ vội vã đi gọi ngự y, Triệu Tông lập tức lệnh mấy thị vệ đáng tin cẩn thận đỡ Ngụy quận vương lên đi đến Cảnh Phúc Điện gần nhất.

Thân thể Triệu Tông đúng là không dùng được, xong xuôi tất cả, cũng không khỏi thở hổn hển mấy hơi, đường nhìn cũng có chút lảo đà lảo đảo, Nhiễm Đào đỡ hắn gắt gao.
Thị vệ, cung nữ và mấy vị quan viên kia dưới sự chỉ đạo của Triệu Tông, toàn bộ cùng Ngụy quận vương đến Cảnh Phúc Điện, tại chỗ chỉ còn lại Triệu Tông, Phúc Lộc, Nhiễm Đào và Vương cô cô.

Tôn đại nương tử dù gì cũng là nữ nương chưa lấy chồng, từ khi có rất nhiều nam nhân bên ngoài đến đây, nàng đã trốn phía sau núi giả.

Nàng sớm bị lời nói của Ngụy quận vương dọa sợ, kéo tay nha hoàn, nửa ngày không dám nói lời nào, cũng không dám đi ra.
Triệu Tông cúi đầu liếc nhìn Vương cô cô, đột nhiên cảm thấy hơi bị không ý nghĩa.
Trước mặt quyền lực tuyệt đối, Vương cô cô có thể làm thế nào? Mặc dù buổi sáng Vương cô cô còn có thể mỉm cười đến ngăn cản hắn, giờ khắc này cũng chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ rạp dưới mặt đất trước mặt hắn.
Triệu Tông hắn muốn bà quỳ bao lâu, bà phải quỳ bấy lâu, toàn bộ đều nhìn vào tâm tình của hắn.
Vương cô cô biết Triệu Tông đang nhìn bà, dù bà thường thấy cảnh tượng hoành tráng, sau lưng không khỏi cũng chảy mồ hôi.
“Vương cô cô.” Triệu Tông gọi bà, âm thanh hòa hợp, tuồng kịch này, vẫn phải tiếp tục diễn thôi.
“Bệ hạ.” Vương cô cô nằm rạp trên đất, âm thanh trầm thấp mà run rẩy.
“Ai, việc này, xem ra không dễ xử lí.

vương thúc còn tức giận đến hôn mê bất tỉnh, ngươi trở về nói cho nương nương, thỉnh nương nương đưa ra một điều lệ.

vương thúc lớn tuổi, mà vào lúc đa đa (Tiên đế) còn sống, câu cửa miệng đều là vương thúc quả cảm.

Bây giờ vương thúc lại tức đến ngất xỉu trong cung chúng ta, nhiều người đều nhìn thấy.

Bị truyền đi, chung quy sẽ có người dị nghị, e rằng sẽ khiến tông thất bất bình.

Trẫm kinh nghiệm còn ít, không biết nên xử lý chuyện này như thế nào, vẫn phải để nương nương đứng ra.

Chỉ tiếc cho đại nương tử, trẫm thật sự không thể để biểu muội ủy khuất.”
*Đa đa: Anh trai của cha, bác
Vương cô cô càng cảm thấy bệ hạ không phải là bệ hạ trước kia, nhưng rõ ràng hồi sáng, bệ hạ vẫn đang bình thường mà, một người có thể thay đổi nhanh như vậy á? Ý tứ câu nói kia của Triệu Tông cũng quá mức rõ ràng: Hắn cái gì cũng không biết, nếu Thái hậu cái gì cũng biết, thì nàng đi ra giải quyết đi.
Còn nữa, Ngụy quận vương đâu có tức đến ngất xỉu, ông ta là tự khóc đến ngất xỉu mà!
Nhưng giờ khắc này bà chỉ có thể đáp một tiếng: “Vâng.”
“Ủy khuất biểu muội, trở về trẫm kêu Phúc Lộc tự mình đến Yến Quốc công phủ tặng vài thứ tốt cho biểu muội, để an ủi biểu muội.”
“Tạ ơn bệ hạ.”
“Vốn chỉ là chuyện giữa con nít, lúc xử lý, tóm lại là không có chuyện gì đâu, trẫm tin nương nương nhất.

Cũng không thể để người trong cả thiên hạ hiểu lầm đại nương tử chúng ta, thật sự cho rằng biểu muội phẩm cách không tốt, là một người không dễ ở chung.”
Triệu Tông nói, ngữ điệu ôn hòa, lại từng từ đâm thẳng vào tim gan.
Vương cô cô hít vào một hơi, ngẩng đầu lên nói: “Không bằng bệ hạ cùng nô tỳ đến Bảo Từ Điện chờ nương nương ——”
Bà nói được nửa câu, chân Triệu Tông đột nhiên mềm nhũn, ngã lên người Nhiễm Đào.
“Bệ hạ!” Phúc Lộc, Nhiễm Đào kinh hoảng lên tiếng.
Triệu Tông mở nửa mắt, yếu ớt nói: “Không sao, còn tri giác.”
“…” Câu còn lại của Vương cô cô cuối cùng cũng không nói ra được.
Triệu Tông được Nhiễm Đào dìu, chậm rãi ra ngoài hậu uyển.
Trước khi đi, Triệu Tông nhìn về phía người sớm bị quên lãng, tiểu lang quân lôi thôi vẫn mơ mơ màng màng, đây cũng là một đứa trẻ đáng thương.

Cha ruột ông nội ruột vậy mà đều không nhận ra, ở trong phủ chắc suốt ngày bị người bắt nạt nhỉ? Hôm nay uống say, còn xông vào hậu uyển, không chừng cũng do huynh đệ tốt nào đó của hắn gây nên.
Hắn thầm thở dài, thế đạo gian nan ghê, không chỉ là trong cung, nơi nào cũng không dễ sống.
Hắn nói với Phúc Lộc: “Đưa tiểu thập nhất lang quân đi.”
“Bệ hạ, đưa đi đâu ạ?”
“Đưa về Phúc Ninh Điện trước đi, rồi chờ vương thúc tỉnh thì lại nói.”
“Vâng.” Phúc Lộc lưu loát cõng Triệu Thập Nhất lên lưng, cùng Triệu Tông, Nhiễm Đào rời hậu uyển.
“Cô cô.” Tôn đại nương tử sợ hãi từ sau núi giả đi ra, luống cuống nhìn về phía Vương cô cô.
Vương cô cô làm nô tỳ cho người ta, từ nhỏ cũng đã ăn đắng nhiều rồi.

Mãi đến khi Thái hậu thành Thái hậu, cuộc sống của bà cũng mới dễ chịu lên.

Nhưng con người mà, từ trước đến giờ từ sang thành khổ rất khó, lúc trước có quỳ mấy canh giờ cũng không sao, bây giờ mới có một lát, bà đã khó thể đứng lên rồi.
Nha hoàn của Tôn đại nương tử tiến lên đỡ bà dậy.
Tôn đại nương tử có ương ngạnh đi nữa, dù gì thì cũng chỉ là tiểu nương tử trong khuê phòng, giờ khắc này nàng trực tiếp rơi lệ: “Cô cô, ta không muốn gả cho đăng đồ tử kia! Cô mẫu nói, Hoàng hậu không phải là ta thì không thể, ta không muốn gả cho đăng đồ tử kia đâu!”
Nhà Yến quốc công chỉ có một đứa con gái, từ sau khi Thái hậu trở thành Thái hậu, liền thường đón nàng tiến cung.

Vương cô cô cũng là thường gặp nàng, biết tính tình nàng có chút ương ngạnh, nhưng giờ khắc này thấy nàng khóc, Vương cô cô cũng thấy đắng chát.
Mà cũng hết cách, nếu như Ngụy quận vương làm xằng làm bậy thật, muốn tên tiểu tử nhà ông ta cưới nàng thật, Thái hậu cũng bó tay hết cách.

Nếu như Ngụy quận vương không ngất đi, việc này vẫn có biện pháp.

Mà Ngụy quận vương lại ngất đi trước mặt bọn thị vệ và mấy vị tướng công, một truyền mười, mười truyền trăm.
Sau khi người người đều biết, thì còn có thể làm sao?
Chỉ mong Ngụy quận vương thật sự chỉ nói chơi.
Bằng không, chờ khi đến tuổi, Tôn đại nương tử chỉ có thể gả đi.
Mà không gả, trong thời gian ngắn, sợ rằng cũng phải đưa khỏi kinh để tránh đầu sóng ngọn gió.
Nói chung, hôm nay nàng thật sự đã sai rồi, trở về nương nương cũng sẽ phạt nàng.
Phạt nàng là chuyện nhỏ, làm trễ nãi chuyện quan trọng của nương nương mới là tội lỗi lớn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui