Triệu Tông Ninh đi rồi, Triệu Tông cũng hồi lâu không nhúc nhích.
Hắn đang suy nghĩ chuyện gì.
Triệu Tông Ninh là tiểu nương tử, nhưng không trách nàng, tiểu quận chúa cành vàng lá ngọc, người ca ca làm Hoàng đế như hắn bèn dùng mọi cách nuông chiều thôi.
Hiếm thấy nhất là Triệu Tông Ninh mặc dù tâm cao, cũng khí ngạo, lại rất hiểu lý lẽ, chưa bao giờ dùng thân phận ép người.
Mà vì thân phận của nàng, kỳ thực hiếm có tiểu nương tử muốn chơi với nàng, đa số tiểu nương tử đều hơi sợ nàng.
Nàng chỉ hai người bạn thân, nghiêm chỉnh mà nói đều là cháu gái của nàng, hết cách rồi, hai huynh muội họ bối phận lớn mà.
Một trong số đó là Triệu Thế Tình của Ngụy Quận vương phủ, cũng là đại tỷ của Triệu Thập Nhất.
Người còn lại chính là Triệu Thúc An, là bây giờ tiểu nữ của Huệ quận vương Triệu Khắc Luật.
Lão Huệ quận vương ba năm trước đã mất, Triệu Khắc Luật kế tục tước vị, vị trí Thế tử lại truyền cho đích trưởng tử của gã Triệu Thúc Hoa.
Vì ngự bảo của hắn vẫn ở chỗ của Tôn thái hậu, lúc tấu chương dâng lên vẫn là Tôn thái hậu phê.
Con người Triệu Khắc Luật, kỳ thực có chút tương tự Ngụy quận vương, cũng là một người không quản sự.
Khác biệt ở chỗ Ngụy quận vương là giả ngu, Triệu Khắc Luật là xem thường việc khuấy nước đục.
Nói tới Triệu Khắc Luật, thật sự là một đại tài tử trong hoàng thất Triệu thị, cầm kỳ thư họa đều tinh thông mọi thứ, con trai con gái cũng vậy.
Người như thế, Triệu Tông muốn lôi kéo.
Muốn lôi kéo cũng dễ, quan hệ của Triệu Tông Ninh và Triệu Thúc An vô cùng tốt, từ nhỏ đã tốt rồi, hai người họ một động một tĩnh, chơi với nhau rất hợp.
Ra tay từ chỗ Triệu Thúc An, nhất định hết sức dễ dàng.
Mà Triệu Thúc An là người bạn duy nhất hiện tại của Triệu Tông Ninh, Triệu Thế Tình đã gả rồi, tuy thân phận cao, nhà chồng không dám quản quá nhiều, dù gì cũng phải quản gia sự, không thể thường ra ngoài chơi với các nàng.
Hắn không muốn làm khó muội muội, không muốn lợi dụng bạn tốt của muội muội.
Vậy còn biện pháp gì có thể lôi kéo Triệu Khắc Luật, Triệu Tông cúi đầu nhìn ngón tay của mình, nhìn một hồi, hắn lại nghĩ tới cảnh Triệu Thập Nhất viết chữ trong tay hắn.
Hắn đã nghĩ ra nên làm gì lôi kéo Triệu Khắc Luật rồi.
Tạ Văn Duệ rời Phúc Ninh Điện, xuất cung từ Đông Hoa Môn, tiểu tư của hắn Tam Cửu nắm ngựa của hắn đang định chào đón, thái giám canh cửa cười hành lễ với hắn: “Lục lang quân gia định đi ạ?”
Tạ Văn Duệ đáp ừ, cũng gỡ hầu bao bên hông đưa cho hai người họ, hai người lập tức cao hứng hành lễ với hắn thêm lần nữa, đều chúc hắn đi Liêu quốc thuận lợi.
Đôi mắt của những thái giám này là độc nhất, biết bệ hạ gần đây đã dần dần có thể đánh tay đôi với Tôn thái hậu, mà hắn lại làm việc cho bệ hạ, bèn lấy lòng hắn.
Hồi trước lúc hắn còn chưa được bệ hạ trọng dụng, cũng chưa từng thấy họ nhấc mắt nhìn.
Có điều Tạ Văn Duệ cũng không tiếc chút bạc này, cho xong hắn liền đi về phía Tam Cửu.
“Lục lang, hồi phủ chứ ạ?” Tam Cửu dìu hắn lên ngựa.
Tạ Văn Duệ tay cầm roi ngựa, trầm tư một lát, lắc đầu: “Ta muốn đi chào bằng hữu.” Hắn dứt lời, cúi đầu xem Tam Cửu, “Ngươi về nhà trước đi.”
“Vãn thiện có về dùng không ạ?” Tam Cửu hỏi lại.
“Có lẽ là không về nhà, ngươi nói một tiếng với mẫu thân.”
“Vâng, tiểu nhân đã biết.”
Tạ Văn Duệ dứt lời, kéo roi ngựa, cách cửa cung càng lúc càng xa.
Triệu Tông Ninh thì lại đang cùng Triệu Thúc An nắm tay đi dạo, bên người chỉ dẫn theo Triệt Hạ và nha hoàn của Triệu Thúc An, thị vệ toàn mặc thường phục, cẩn thận đi cùng các nàng.
Như vậy, mới không khiến người khác để ý.
Nhưng hai nàng ăn mặc bất phàm, thỉnh thoảng vấn có người đánh giá các nàng.
Triệu Thúc An có chút ngượng ngùng, muốn cúi đầu.
Triệu Tông Ninh không hề tự biết, chỉ cửa hàng trước mặt: “Chính là nơi đó! Lần trước ta đến, đồ ở đây làm rất tinh xảo.”
“Vậy nhanh đi.” Triệu Thúc An kéo tay nàng, cùng đi vào.
Tiểu nhị nhìn thấy hai vị tiểu nương tử, lập tức mời các nàng vào nhã gian, còn đi mời chưởng quỹ lại đây.
Chưởng quỹ dẫn theo hai tiểu nhị, bưng mâm gỗ làm cho các nàng chọn, bên trên tràn đầy các loại son phấn, còn có hương cao chế từ cánh hoa và hương dược, đặt trong bình gốm tinh xảo.
Trên nắp sứ vẽ hình hoa vô cùng xinh đẹp, Triệu Tông Ninh cười: “Bình trong cửa hàng các ngươi cũng thú vị đó, nhưng mà sợ không thể dính nước, dính rồi hoa không còn nữa.”
“Đã nhận yêu thích của tiểu nương tử.” Chưởng quỹ cười tươi đến mức mắt hiện nếp nhăn, “Quý nhân như tiểu nương tử, đâu cần lo lắng mấy cái đó, mua mười cái tám cái về, dù có bao nhiêu nước, cũng không sợ dính mà?”
Triệu Tông Ninh cười: “Ngươi thật biết nói chuyện, tuy rằng ngươi lừa bạc của ta, nhưng ta vui, vậy thì mua hương cao trong cửa hàng ngươi, mỗi loại mười cái.”
“Vâng vâng vâng!!” Chưởng quỹ mừng rỡ eo cũng cong luôn.
Triệu Tông Ninh liền xoay người lại hỏi: “An nương, ngươi thích cái nào? Hôm nay ta tặng ngươi.”
Triệu Thúc An rất thanh tú, mà cười cũng xinh, nàng nhoẻn miệng cười nói: “Hôm nay ngươi hào phóng thế.”
“Hừ, ta luôn hào phóng, huống hồ hôm nay ca ca ta cho ta hoa vàng.”
“Vậy ta phải mua nhiều một chút.”
“Dùng sức mà chọn!” Triệu Tông Ninh nhìn về phía chưởng quỹ, “Còn cái gì thú vị không? Cứ lấy đến!”
Chưởng quỹ nhanh chóng kêu tiểu nhị đi lấy món khác, Triệu Thúc An cẩn thận nhìn mấy bình sứ, hỏi chưởng quỹ: “Tranh hoa này là của ai? Chẳng lẽ cũng là của cửa hàng các ngươi?”
“Không gạt tiểu nương tử, quả thực không phải tranh của cửa hàng chúng tôi, chúng tôi đâu hiểu mấy cái này? Đây là tranh của một cử nhân.”
Triệu Thúc An gật đầu, không hỏi nữa, chỉ tiếp tục cầm những món khác lên xem.
Triệu Tông Ninh cũng rất hiếm thấy: “Cử nhân? Tên gì?”
Chưởng quỹ cũng không dối gạt: “Là một lang quân tên Cố Từ.”
Cố Từ, Triệu Tông Ninh trong lòng đọc lại cái tên này, là người nàng không biết.
Thế nhưng nếu bức tranh này không tệ, chắc chắn cũng có chút bản lĩnh.
Triệu Tông Ninh từ trước đến giờ không bỏ qua bất luận tài năng nào có thể mài giũa, nàng nói với chưởng quỹ: “Hắn hôm nay có ở đó không?”
“Hả, thật khéo, có ở đây, trong phòng phía sau vẽ tranh này.”
Triệu Tông Ninh nhất thời nổi lên hứng thú: “Gọi hắn tới đi!”
“…” Chưởng quỹ do dự.
“Sao? Không được?” Triệu Tông Ninh có chút bất mãn.
Chưởng quỹ cười làm lành: “Tính tình vị lang quân này có chút quái lạ, tiểu nhân sợ y chọc tiểu nương tử không vui…” Hắn đang nói chuyện rất cẩn trọng, đột nhiên có một hạ nhân lảo đảo từ bên ngoài xông vào, kinh hoảng lớn tiếng nói: “Chưởng quỹ! Không xong rồi! Cố lang quân đánh nhau với người khác!”
Triệu Thúc An nhát gan, bị dọa run lên.
Triệu Tông Ninh cau mày, đưa tay vỗ tay nàng, cả giận nói: “Quy củ gì đây!”
Triệu Tông Ninh tức giận, nhíu mày, vô cùng doạ người.
Chưởng quỹ nhanh chóng nhận tội, lập tức đuổi hạ nhân đi.
“Đừng đi!” Triệu Tông Ninh gọi lại hắn, “Vị Cố lang quân kia đánh nhau với ai? Đánh ở đâu?”
“Híc, ở, ở hậu viện, cùng ai, tiểu nhân cũng không biết…”
Triệu Tông Ninh vỗ bàn, nói với nha hoàn của Triệu Thúc An: “Ngươi trông chừng An nương, ta đi xem thử!” Nói rồi, nàng rút một cây roi mảnh từ trong tay áo, vỗ lên lòng bàn tay, nhìn về phía chưởng quỹ, “Dẫn đường đi.”
“…”
Chưởng quỹ run rẩy đưa nàng ra hậu viện.
Triệu Tông Ninh vừa đến hậu viện, quả thật nhìn thấy có hai nam tử đánh nhau, chỉ là một nam tử trong đó nhìn thế nào cũng thấy quen quen, gương mặt nam tử kia đỏ bừng lên, trở tay cầm hai tay ngưới kia, bướng bỉnh nói: “Hôm nay nhất quyết không cho ngươi đi! Ta cứ trói ngươi thế này đó!”
“Tạ Văn Duệ cái con lừa ngu ngốc này!!! Ta muốn tát ngươi!!!” Người bị kiềm chế, hai chân đá tới, cơ thể vặn vẹo muốn tránh thoát, nhưng không địch lại sức lực của người kia, y cũng vẫn không từ bỏ.
Mà người quen quen kia, không sai, chính là Tạ Văn Duệ.
Triệu Tông Ninh không khỏi lại vỗ roi lên lòng bàn tay, chưởng quỹ cũng sợ choáng rồi, cũng không biết vị tiểu nương tử này đến cùng là thần thánh nơi nào, đột nhiên lại lấy ra một cây roi từ trong tay áo!
Chưởng quỹ vội la lên: “Đừng đánh nữa! Vị lang quân này, mau thả Cố lang quân ra!”
Tạ Văn Duệ kiềm chặt không muốn buông.
Cố Từ mắng rất hăng.
Triệu Tông Ninh sinh ra trong vương phủ, lại chưa từng thấy sức mạnh mắng người thế này, nàng không khỏi quất roi xuống đất, một tiếng “Chát” vang lên, hai người đang quần nhau rốt cuộc cũng thoáng bình tĩnh.
Tạ Văn Duệ quay đầu nhìn sang, Bảo Ninh quận chúa ý cười dịu dàng nhìn hắn.
Tay hắn mềm nhũn, Cố Từ tránh thoát, nhấc chân đá Tạ Văn Duệ: “Cho ngươi trói ta này!” Đá xong, y muốn tát Tạ Văn Duệ thật, lại không làm.
Bởi vì Tạ Văn Duệ đỏ mặt nhỏ giọng hành lễ nói: “Xin chào quận chúa.”
Cố Từ quay đầu lại nhìn, Triệu Tông Ninh cũng cười ý dịu dàng nhìn y.
Chưởng quỹ cùng tiểu nhị toàn bộ “Ầm” quỳ xuống đất, không ai dám nói câu nào.
Triệu Tông Ninh nhìn Cố Từ, lại nhìn Tạ Văn Duệ, cười nói: “Cũng thú vị đấy.” Vẫn vỗ cây roi của nàng lên lòng bàn tay
Chưởng quỹ tìm cho họ một căn phòng, họ ngồi trong đó.
Triệu Tông Ninh ngồi trên thủ tọa, hỏi Tạ Văn Duệ: “Lục lang quân, không nói cho ta nghe đến cùng vì chuyện gì sao? Ngày mai ngươi phải đại diện Đại Tống đi Liêu quốc rồi, ngươi còn ở đây đánh nhau? Trên mặt nên mang sắc thái gì? Sứ thần Liêu quốc nhìn chúng ta thế nào? Mặt mũi Đại Tống hoàn toàn không cần sao?”
Tạ Văn Duệ ấp úng nói không nên lời, Cố Từ thống khoái cười thành tiếng.
Triệu Tông Ninh lại hỏi y: “Vị Cố lang quân này, ngươi nói đi, vì sao đánh nhau?”
Cố Từ lại cảm thấy vị Bảo Ninh quận chúa trong lời đồn này, tính tình thực sự rất khiến y thích, y không hề giấu giếm: “Học sinh nhọc nhằn khổ sở ở đây vẽ tranh hoa kiếm tiền trang trải! Con lừa này xông tới, không nói hai lời đã muốn trói ta, còn nói ta muốn mua son đưa đến Xuân Phong Lâu ——”
“Cố Từ!” Tạ Văn Duệ lập tức ngắt lời y.
Triệu Tông Ninh cũng đã hỏi: “Xuân Phong Lâu, là nơi nào?”
Trán Tạ Văn Duệ đều đổ mồ hôi, nhưng thủy chung không nói đến cùng là nơi nào.
Cố Từ chế giễu: “Học sinh thấy quận chúa là người đã gặp nhiều hoàn cảnh lớn, có gì phải sợ? Xuân Phong Lâu là thanh lâu! Nương tử trong đó đều xinh đẹp nhất Đông Kinh Thành!”
“… Thật chứ?”
“Đương nhiên! Hôm nào quận chúa đến đó thử, sẽ biết học sinh không lừa người, đặc biệt là Xuân nương, bàn tay kia, giọng hát kia, tư thái kia ——”
Cố Từ càng nói càng sai, Tạ Văn Duệ đưa tay che miệng y, cũng xoay người nói: “Quận chúa! Y không phải cố ý!”
Triệu Tông Ninh bất mãn: “Để hắn nói tiếp, bản quận chúa còn chưa nghe đã ghiền đâu.”
“…”
Cố Từ đưa tay đẩy hắn ra, cười ha ha, lại còn trò chuyện với Triệu Tông Ninh rất hăng hái.
Tạ Văn Duệ ở kế bên bó tay toàn tập, hắn vốn tới tìm Cố Từ cầu bài thơ, cũng tiện báo kết quả cho tiểu lang quân.
Ai ngờ tới hắn nhìn thấy Cố Từ đang vẽ hoa, lần trước khi túm Cố Từ từ Xuân Phong Lâu trở về, đã thấy Cố Từ lấy cái bình đưa cho nương tử Xuân Phong Lâu, mới tưởng Cố Từ lại muốn đi Xuân Phong Lâu nữa.
Quả thật hắn kích động, nhưng cuối cùng là số phận gì đây, còn bị quận chúa lườm sắc lẻm.
Cố Từ này đến cùng có còn muốn thi tiến sĩ nữa không?! Trước mặt quận chúa mà để lại ấn tượng này, về sau, bệ hạ sẽ nhìn y như thế nào?!
Cố tình Cố Từ và Triệu Tông Ninh càng nói càng hợp ý, đến khi nha hoàn của Triệu Thúc An đến hỏi, nàng mới hoàn hồn.
Nàng đứng dậy định đi, cũng hỏi: “Cố lang quân còn muốn ở lại Kinh Thành bao lâu? Là về nhà trước, hay là chờ thi Hội ba năm sau mới về?”
Cố Từ cười: “Tôi làm một cử nhân đã đủ rồi, cũng không có lòng thi tiến sĩ nữa, lần này đến Kinh Thành cũng là vì tìm kinh nghiệm, nhiều hơn là kiếm tiền.”
“Vì sao?” Triệu Tông Ninh kinh ngạc.
“Thi tiến sĩ chẳng phải vì làm quan? Tôi mới không làm quan, như bây giờ mới tự tại này!”
Câu này hợp ý Triệu Tông Ninh, sau khi Triệu Tông Ninh nghe xong cũng cười lên, nàng lệnh Triệt Hạ cho y một tấm thiệp, cũng nói: “Cố lang quân rảnh thì đến Quận chúa phủ tìm ta, nói mấy chuyện lý thú!”
“Nhất định!”
Triệu Tông Ninh quay người định đi, Cố Từ và Tạ Văn Duệ cùng hành lễ tiễn nàng.
Nàng lại xoay người, nói với Tạ Văn Duệ: “Lục lang quân, ngươi dẫn Cố lang quân cùng đi Liêu quốc, để hắn giả trang thành hộ vệ của ngươi, ta sẽ nói với ca ca.”
“… Vâng.” Tạ Văn Duệ mặc dù không hiểu vì sao quận chúa muốn làm vậy, nhưng vẫn gật đầu đáp vâng.
Cố Từ cũng bất mãn: “Tôi còn phải kiếm tiền ở Kinh Thành! Không đi Liêu quốc đầy bụi đất đó đâu!”
Triệu Tông Ninh cười lạnh: “Ta là quận chúa, ta nói cái gì, chính là cái đó, ngoan ngoãn đi cùng Tạ lục lang đi! Thị vệ Quận chúa phủ sẽ quan sát ngươi, đừng hòng chuồn, thành thật một chút!”
“…” Cố Từ nhất thời khổ không thể tả, làm hại y còn tưởng quận chúa này là quận chúa tốt, còn tán gẫu với nàng lâu như vậy!
Triệu Tông Ninh đi rồi, y xoay người lại muốn đá Tạ Văn Duệ: “Con lừa nhà ngươi!”
Tạ Văn Duệ vẫn đang suy nghĩ, Cố Từ phải cùng đi Liêu quốc với hắn, qua lại chung quy phải một tháng, hắn lại cao hứng cười lên.
Cố Từ giận điên: “Con lừa ngu ngốc! Con lừa ngu ngốc! Đá ngươi mà còn cười!” Y giậm chân, quay người tiếp tục vẽ hoa, y đến kiếm tiền! Không có tiền, làm sao đến Xuân Phong Lâu ngắm nương tử xinh đẹp được nữa?!
Triệu Thúc An thấy nàng trở về rất là cao hứng, sau khi lên xe ngựa, liền hỏi nàng vì sao.
Triệu Tông Ninh tránh Xuân Phong Lâu, chọn những điều thú vị kể cho nàng nghe, Triệu Thúc An quả nhiên dựa lên người nàng cười.
“Cố lang quân kia trắng trẻo, là hình mẫu An nương yêu thích đó.”
Triệu Thúc An đỏ mặt: “Ngươi cũng biết hình mẫu yêu thích của ta à.”
“Tất nhiên ta biết, còn nữa, sớm biết sớm tốt, về sau cũng có thể kêu ca ca ta tứ hôn cho ngươi nha! Nếu ngươi thấy ta nói không đúng, ngươi cứ nói, đến cùng ngươi thích kiểu lang quân nào nha.”
Triệu Thúc An thật sự ngượng ngùng, cúi đầu, tay quấn khăn, im lặng không nói.
Triệu Tông Ninh thở dài: “Chỉ tiếc tính tình Cố lang quân không tốt lắm, hơn nữa ham chơi, chỉ thích hợp làm bạn.
Nếu hắn có chút lòng cầu tiến, gia thế mặc dù không tốt, cũng ổn.”
“Ngoại hình thật sự tốt như vậy?” Triệu Thúc An nghe nàng nói vậy, lần thứ hai tò mò.
“Rất tuấn tú, có điều không bằng tên ngốc Tiểu Thập Nhất.”
Triệu Thúc An cười: “Thập nhất đệ dệ nhà Thế Tình quả thật rất đẹp trai, đến ta cũng thấy rất tuấn tú.”
“Tuấn tú vô dụng, Cố lang quân tuấn tú thì sao? Cứ như người điên.
Tiểu Thập Nhất tuấn tú đến thế, lại là một tên ngốc.”
Triệu Thúc An lắc đầu cười: “Bảo Ninh quận chúa chờ cập kê lại bận tâm những chuyện này.”
“Được nha! Ngươi cười ta!” Triệu Tông Ninh tiến lên chọc lét nàng, hai người cười lăn lộn trong xe ngựa.
Trước vãn thiện, Triệu Tông nhận được thư quận chúa đích thân viết đưa tới từ Quận chúa phủ.
Triệu Tông đang kinh ngạc, đang yên đang lành sao lại viết thư, lẽ nào đã bàn với Tiêu Đường xong rồi?
Hắn mở thư ra, Triệu Tông Ninh lại nói chuyện khác, nàng phái một thư sinh tên Cố Từ cùng đi Liêu quốc với Tạ Văn Duệ.
Triệu Tông Ninh viết thư cho hắn, dùng từ đơn giản dễ hiểu: Muội muội nói chuyện với Cố Từ, người đó là một quái nhân, nhưng cũng là kỳ nhân.
Đáng quý nhất chính là, trên người hắn không có định số, ai cũng không biết hắn muốn làm những gì.
Muội muội cho rằng, một biến số như thế mà đi theo bên cạnh Tạ lục lang, mới hoàn chỉnh.
Không chừng, qua bên kia, sẽ xảy ra chuyện mà người thường khó có thể phát hiện, lại bị hắn phát hiện đó.
Muội muội đã tự ý làm chủ, mong rằng ca ca có thể hiểu muội muội.
Triệu Tông có thể hiểu, đến một nơi xa lạ, có lúc, biến số so với định số càng có thể phát huy tác dụng, không chừng có thể làm ra vài chuyện chó ngáp phải ruồi.
Huống hồ, bên cạnh biến số này còn có một Tạ Văn Duệ, hoàn toàn không cần lo sẽ xảy ra đại sự.
Người của Quận chúa phủ còn chờ bên ngoài, hắn ngồi xuống viết thư hồi âm, niêm phong, để hắn mang về Quận chúa phủ.
Lúc này, ai trong bọn họ cũng không thể dự đoán được, nguyên nhân chính là hành động vô ý phúc đến tâm sáng bất ngờ của Triệu Tông Ninh, một người kỳ quái như Cố Từ, còn trong tương lai, không có ý gây rối giúp họ giải quyết một vài phiền phức.
Lúc này Triệu Tông, làm xong mọi chuyện, rốt cục cảm thấy hơi mệt, Triệu Tông Ninh đi rồi, hắn vẫn bận đến bây giờ.
Khuỷu tay hắn chống bàn, lấy ngón tay xoa trán mình, tận lực vuốt xuôi tâm tư trong đầu.
Đúng lúc này, Nhiễm Đào vào hỏi: “Bệ hạ, dùng bữa không ạ?”
Hắn vẫn chưa ngừng tay, chỉ là ừ một tiếng, lại nói: “Đi nhìn xem tiểu lang quân đã dùng chưa, nếu như chưa, gọi tới cùng dùng.”
“Vâng.”
Nhiễm Đào đi hỏi một hồi, trở về nói tiểu lang quân đã dùng vãn thiện rồi, Triệu Tông lại thấy có chút đáng tiếc.
Đúng lúc hắn muốn tìm người trò chuyện, giảm bớt cảm xúc căng thẳng.
Sao mà hắn biết, Triệu Thập Nhất rất sợ ăn cơm với hắn.
Đặc biệt là khi Triệu Thập Nhất nghe Nhiễm Đào nói, đến thu đông, Triệu Tông thường uống canh thịt dê.
Chết thật mà, hắn đâu còn dám tới dùng cơm nữa?!
Hắn mới mười một tuổi thôi!.