Phúc Ninh Điện


Triệu Tông thoả mãn gật đầu, bèn nhìn Triệu Thế Tình, nói rằng: “Trẫm đã lâu không gặp Thế Tình, sau này tiến cung nhiều lên, Tiểu Thập Nhất cũng nhớ ngươi lắm.”
Triệu Thế Tình ngẩn ngơ, nàng giống mọi người, đều bị lời nói đột ngột của Triệu Tông làm chấn động, bây giờ Triệu Tông điểm danh nàng.

Nàng vẫn chưa thể lập tức phản ứng lại, mà muội muội bên cạnh nàng chạm nàng một cái, nàng mới cười đáp: “Vâng, Thế Tình cảm ơn bệ hạ.” Bệ hạ thân thiết gọi nàng như vậy, nàng cần gì phải tự chuốc nhục nhã xa cách bệ hạ, cũng nên tự xưng thân thiết chút, tuy rằng kỳ thực giữa nàng và bệ hạ thật sự vô cùng không thân.
Triệu Tông lại nói với thế tử Nhận Trung Hầu: “Trẫm lại là lần đầu tiên nhìn thấy vị hôn phu của Thế Tình.”
Vị hôn phu của Triệu Thế Tình, thế tử Nhận Trung Hầu, họ Tư tên Lãng, giống đa số người nhà hầu tước khác, là một người chưa từng hỏi đến chuyện trong triều.

Hắn khôi ngôi, từ nhỏ đã quen biết Triệu Thế Tình, là thanh mai trúc mã chân chính, đến tuổi, hai người liền thành hôn.
Đến giờ này, thế gia từ lâu đã không còn đáng kiêng kỵ.
Triệu Tông lại cảm thấy, rất nhiều con cháu thế gia đều có thể sử dụng, ví như Tạ Văn Duệ, cùng với Tư Lãng trước mặt, hắn con là môn sinh đắc ý của Triệu Khắc Luật.

Trước mắt, sách quý, người đọc sách vẫn không nhiều, châu học* rất ít, Triệu Tông là muốn phát triển châu học.

Con cháu thế giá có văn hóa như Tư Lãng rất thích hợp tuyên truyền, phát triển những thứ này.
*Châu học: thành huyện tập trung giáo dục dạy học
Mà Triệu Tông cũng chỉ nghĩ trong lòng thôi, dù sao đây chỉ là bước đầu tư tưởng, châu học cũng không phải hắn nói xây dựng là xây dựng được.
Tư Lãng lập tức ra khỏi hàng, hành lễ nói: “Tư Lãng ra mắt bệ hạ!”
“Thỉnh mau đứng lên, ngươi là vị hôn phu của Thế Tình, không cần đa lễ.

Trẫm nghe nói ngươi đọc sách rất nhiều, về sau rảnh rỗi có thể vào cung, thảo luận với trẫm.”
Tư Lãng làm ra tư thái thụ sủng nhược kinh, lần thứ hai cảm ơn, mới trở về hàng đứng.
Triệu Tông rất hài lòng, lần này hắn cũng đang để người ta biết, chỉ cần quan hệ tốt với Triệu Thập Nhất, chỉ cần nghe lời Triệu Tông nói, toàn bộ đều có quả ngon để ăn, hắn mong người ở đây đều có thể hiểu đạo lý này.
Hắn lại nhìn về hướng một vị khác không phải nhân sĩ Triệu gia.
Nhà Yến quốc công.
“Có lẽ đã lâu chưa gặp Yến quốc công, khi trẫm còn bé, Yến quốc công thường vào cung, cũng thường giáo dục trẫm.

Không biết lời nói vừa rồi của trẫm, có sai lầm không? Trẫm ít kinh nghiệm, sợ mắc sai lầm.” Triệu Tông cười nói.
Tôn Bác Huân cúi đầu, lời nói vừa rồi?
Cái câu đến cùn giang sơn này họ gì vừa rồi?
Tôn Bác Huân ngẩng đầu nhìn hắn.
Triệu Tông mỉm cười với ông.
Tôn Bác Huân hai tay giao nhau, đặt trước ngực, khom lưng nói: “Lời bệ hạ nói, chữ nào cũng chân lý.”
Triệu Tông làm ra bộ dạng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Vậy thì tốt rồi, trẫm an tâm.”
Tôn thái hậu đi rồi, Triệu Tông vẫn đứng trước ghế nói chuyện, tay vẫn nắm tay Triệu Thập Nhất.
Chỉ có Triệu Thập Nhất biết đến, tay Triệu Tông vẫn đang run.
Tay Triệu Tông càng run dữ, y lại nắm càng thêm chặt
Lời nói của Triệu Tông khí thế kinh người, chấn kinh tất cả mọi người tại chỗ.
Chỉ có Triệu Thập Nhất biết, Triệu Tông đến cùng sợ thế nào.
Y cúi đầu, vẫn nhìn mũi chân.
Y cũng không biết, Triệu Tông không phải sợ, Triệu Tông không hề sợ chút nào.
Triệu Tông đang kích động, nhịn lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể biểu hiện một lần, hắn kích động muốn chết đi được.
Hắn hận không thể ở ngay đây cầm cái đĩa, ném vào cái mặt già của Tôn Bác Huân.
Cũng may Tôn Bác Huân và Tôn thái hậu giống nhau, thức thời nhận thua một lần.
Dưới tình huống này, ai lại không thể nhận thua?
Không uổng công hắn cực khổ giả bệnh nhiều ngày như thế! Đang muốn vào lúc đối phương vui mừng nhất, không hề chuẩn bị, đến một cách bất ngờ mới có thể đánh cho đối phương ứng phó không kịp.
Hắn thật sự cũng đánh cho mọi người ứng phó không kịp.
Vốn dĩ ai cũng cho rằng sau buổi gia yến hôm nay, Tôn thái hậu lại lần thứ hai áp chế Triệu Tông, ai ngờ tình hình đột biến!
Ai cũng còn hơi mơ màng, nhưng câu nói vừa rồi của Triệu Tông, câu này tới câu kia, khiến tông thân ở đây kiêng kỵ, đến cả cảm xúc cũng dâng trào, bây giờ ai cũng mong Triệu Tông tốt lên đây!
Bệ hạ nói đúng lắm, giang sơn này là của nhà họ Triệu!
Ai còn nhớ Tôn thái hậu họ gì tên gì.
Lúc này Triệu Tông mới quay người nhìn Triệu Thập Nhất, hắn cũng rút ra bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, cũng vỗ vỗ lên đầu Triệu Thập Nhất, nói: “Ngươi và Ninh Ninh ngồi cùng nhau, bây giờ phải khai yến rồi.”
Triệu Thập Nhất lại nhìn chằm chằm Triệu Tông, không nói một lời.
“Tiểu tử ngốc, đi đi.” Triệu Tông cứ như đang ở Phúc Ninh Điện, không thèm để ý những người khác còn ở đây, lại kêu  Triệu Tông Ning ngoài cửa, “Tiến vào, dẫn chất nhi Tiểu Thập Nhất của muội ăn tiệc đi.”
Triệu Tông Ninh nói cười vui vẻ đi tới, đưa tay túm Triệu Thập Nhất, đi cùng Triệu Thúc An ngồi xuống.
Mọi người thấy Triệu Tông thả lỏng, đều là kẻ khôn khéo, đều dồn dập thả lỏng.
Triệu Tông cầm lấy chung trà trên bàn Nhiễm Đào mới dâng, cười nói: “Lấy trà thay rượu, khai tiệc thôi.

Sau đó cùng ra hậu uyển ngắm trăng.”
“Bệ hạ anh minh!” Mọi người lần thứ hai hô một câu.
Giờ mới chính thức bắt đầu ăn tiệc.
Lần này, Tiễn Nguyệt Mặc lại có cống hiến lớn, Triệu Tông đưa tay dìu Tiễn Nguyệt Mặc, tự tay nàng dìu ghế ngồi bên trái.

Hắn biết Tiễn Nguyệt Mặc muốn cái gì, hắn cũng cần một phi tử như vậy, được cái mình muốn, hợp tác hoàn mỹ.
Tiễn Nguyệt Mặc nhìn thẳng hắn, hai người đều nở nụ ôn nhu.
Mọi người ở đây đều chứng kiến, địa vị Thục phi cuối cùng cũng vững chắc.
Triệu Thập Nhất ngồi bên cạnh Triệu Tông Ninh, nhìn chằm chằm Tiễn Nguyệt Mặc.
Sau chấn động vừa rồi về Triệu Tông, y vẫn chưa thể chân chính lấy lại tinh thần.
Bây giờ nhìn thấy Triệu Tông cười với Tiễn Nguyệt Mặc, cười còn lưu luyến như vậy, là nụ cười hoàn toàn khác khi cười với y.
Tay y đưa vào trong tay áo sờ thanh đao kia.
“Nào, đây là An tỷ tỷ của ngươi.” Triệu Tông Ninh lại đột nhiên kéo y đến gần.
Y bất mãn quay đầu lại, Triệu Tông Ninh đưa tay ấn tran y: “Ánh mắt gì thế.”
Hai huynh muội này sao cứ thích ấn trán người khác thế!
Triệu Thập Nhất cúi đầu, thu lại sát ý trong khóe mắt vừa rồi.
“Đây là An tỷ tỷ nhà Huệ quận vương.”
Triệu Thúc An cười nói: “Ngươi đừng miễn cưỡng hắn.” Nàng dứt lời nhìn chung quanh, nhỏ giọng nói, “Vừa rồi chỉ sợ cũng dọa sợ hắn.”
“Hừ.” Triệu Tông Ninh không thèm cố kỵ, nói, “Là cố ý muốn hắn biết! Bị người bắt nạt, sợ sệt có tác dụng gì? Về sau gặp lại chuyện như vậy, trực tiếp đánh luôn mới đúng ấy!”
“Ngươi đó…” Triệu Thúc An lắc đầu.
Triệu Thập Nhất lại nghe lọt tai lời nói của Triệu Tông Ninh, câu nói này thật sự cũng hợp khẩu vị y.
Y lại nghĩ đến bàn tay run rẩy vừa rồi của Triệu Tông, những câu nói kia chỉ sợ cũng là Triệu Tông Ninh dạy hắn nói nhỉ.
Y không khỏi lại nhìn phía Triệu Tông, nhưng Triệu Tông đang cười nói với Tiễn Nguyệt Mặc.
Y cúi đầu, hé môi, tiếp tục đi sờ đao.
Ăn được một nửa, Triệu Tông Ninh cảm thấy chán quá, đi hậu uyển ngắm trăng trước, nàng kéo Triệu Thúc An, lại hỏi mấy đường tỷ muội muốn đi cùng không, dẫn theo cung nữ, nha hoàn đi về phía hậu uyển.

Trước khi đi, cũng không thèm nhìn đã kéo Triệu Thập Nhất lên, Triệu Thập Nhất một chút cũng không muốn đi, y phải quan sát Triệu Tông và Tiễn Nguyệt Mặc.
Triệu Tông lại nói: “Đi đi, đi đi, đi chơi với cửu cô mẫu của ngươi đi.”
Tiễn Nguyệt Mặc cũng cười: “Phải đó, tiểu lang quân đi đi, hôm nay mặt trăng cực kỳ tròn.”
Triệu Thập Nhất nhìn về phía Tiễn Nguyệt Mặc, trong tên có chữ “Nguyệt” rất đáng gờm sao?
y quay người đi cùng Triệu Tông Ninh.
Tiễn Nguyệt Mặc quay đầu lại nhìn Triệu Tông, kinh ngạc nói: “Bệ hạ, tiểu lang quân hình như có chút bất mãn với thiếp…”
Triệu Tông cười: “Tình tình y quái gỡ thế đó.”
“Vậy thì tốt rồi.” Tiễn Nguyệt Mặc cũng cười, cứ cảm thấy tiểu lang quân mang địch ý rất lớn với nàng.
Lúc họ ra khỏi Khôn Ninh Điện, Triệu Thế Đình, không, Triệu Đình còn quỳ trong sân, Phúc Lộc làm hết phận sự đứng bên cạnh coi chừng.
Nghe thấy tiếng bước chân, Triệu Đình ngẩng đầu nhìn Triệu Thập Nhất, trong mắt suýt chảy máu, bay ra toàn là đao.
Triệu Thập Nhất vốn vì Triệu Tông, đã quên mất hắn, bây giờ lại nghĩ tới hắn.
Triệu Tông thế mà lại trực tiếp đổi tên cho hắn!
Y xoay mặt về phía Triệu Đình, lần thứ hai cười lạnh.
Triệu Đình lại muốn nhảy lên, chỉ tiếc hắn quỳ lâu, hai chân vô lực, căn bản không đứng nổi
Triệu Tông Ninh “Hừ” một tiếng, nói: “Phúc Lộc, ngươi trông chừng hắn cho kỹ! Nhìn bộ dạng hắn thế này, đúng là một chút cũng không biết hối cải!”
“Vâng! Quận chúa! Tiểu nhân đã rõ!”
Triệu Tông Ninh lại cười: “Quỳ đủ một canh giờ, rồi mang hắn tới hậu uyển cùng ngắm trăng nhé! Dù sao cũng là hậu nhân của Triệu gia, đã là gia yến Trung Thu, đúng là không thể để hắn thiệt thòi.”
“Vâng!”
Triệu Đình lại hận điên cuồng, đến chữ lót của hắn cũng bị mất, ở trước mặt mọi người bị phạt quỳ gối trong sân Khôn Ninh Điện! Thế này cũng không sao, còn muốn hắn cùng những người kia đi ngắm trăng? Là muốn đạp mặt mũi hắn dưới đất!
Triệu Tông Ninh nói xong liền kéo Triệu Thập Nhất, đi ra ngoài, trên đường đi, Triệu Tông Ninh lại nói chuyện với y: “Về sau không cho phép không tiền đồ như thế nữa, người khác bắt nạt ngươi, ngươi đánh lại là đượ!”
Triệu Thập Nhất hiếm khi tán đồng mà gật gật đầu.
“Từ bây giờ, yên tâm đánh lại! Ca ca và ta làm chỗ dựa cho ngươi!”
“…” Triệu Thập Nhất cúi đầu.
Y chưa bao giờ nghĩ tới lại có một ngày như thế, đến Triệu Tông Ninh đều coi y là người mình.
Vì muốn ngắm trăng, hậu uyển được bố trí lại, trên cây treo rất nhiều đèn lồng.

Phong cảnh trong hậu uyển vốn cũng rất tốt, bây giờ này ánh trăng và ánh sáng đèn lồng chiều rọi xuống, cứ như cung trăng.
Triệu Tông Ninh chỉ ngón tay về phía đình cao: “An nương, chúng ta đến đó, đó là ngôi đình ca ca thích nhất.”
“Được thôi.” Triệu Thúc An gật đầu.
Triệu Tông Ninh xoay người định kêu Triệu Thập Nhất, Triệu Thập Nhất cũng không muốn đi nữa.
Đó là ngôi đình Triệu Tông yêu thích, y vì bức tranh cảnh đình tặng Triệu Tông, cơ hồ mỗi ngày đều đến xem ngắm ngôi tiểu đình này.

Cố tình lúc này, y không nghĩ đến đó, hơn nữa y có những chuyện khác muốn làm.
Triệu Tông Ninh cũng không miễn cưỡng y, nàng cho rằng bình thường ca ca cũng chăm sóc Triệu Thập Nhất quá mức, bé trai cũng không phải bé gái, nuông chiều quá cũng không tốt, nàng nói với Cát Tường: “Các ngươi cố gắng đi cùng hắn, cứ đi dạo chung quanh là được.”
“Vâng.” Cát Tường và Cát Lợi cùng hành lễ.
Triệu Thập Nhất dẫn theo Cát Lợi và Cát Tường đi vào sâu hơn, sâu bên bờ hồ có cây đa.

Cây đa tuổi tác đã lâu, cành cây rất thô, y thường thích dựa lên đó vẽ tranh.

Chỉ là hôm nay, trên cây này cũng treo đèn, so với ban ngày trông cũng có chút bất đồng.
Y ngẩng đầu nhìn, Cát Tường biết y muốn leo cây, Cát Tường lập tức khom lưng, y đạp lên lưng Cát Tường leo lên cành cây.

Cát Lợi cũng nâng y, để y leo lên trên.

Y tìm được cành cây y thường nằm dựa, thuần thục ngồi lên.
Y không có lòng dạ ngắm trăng, chỉ xuyên qua lá cây nhìn ra ngoài, vừa vặn có thể nhìn thấy bên trong Khôn Ninh Điện đèn đuốc sáng choang.
Chỉ tiếc không nhìn thấy Triệu Tông và Tiễn Nguyệt Mặc.
Y lắc lư hai chân buông xuống, Cát Tường ở phía dưới nói: “Lang quân, ngài cẩn thận một chút.”
Triệu Thập Nhất nằm lên cành cây, rốt cục ngửa đầu nhìn mặt trăng, trải qua mấy ngày buồn bực, cuối cùng cũng bình tĩnh được một chút.

Triệu Tông có thể tới tham gia cung yến, sức khỏe chắc cũng không đáng ngại nhỉ.
Y không khỏi nhớ tới, vừa rồi Triệu Tông ở cửa điện đưa tay về phía y, cũng nói “Lại đây”.
Dưới tình huống y vẫn còn chưa hiểu, y cong khóe môi lên.
Thế nhưng, y còn có những chuyện khác muốn làm.
Đúng lúc gió thu đã lạnh, Cát Tường lại nói: “Tiểu lang quân! Tiểu nhân đi lấy cho ngài cái áo choàng đến đây nhé? Trời lạnh lắm!”
Triệu Thập Nhất vốn không muốn, có điều y có việc muốn làm, bèn gật đầu.
Cát Tường dặn Cát Lợi ở lại với tiểu lang quân, rồi quay người đi ra ngoài.
Chờ người đi rồi, Triệu Thập Nhất gọi với xuống dưới tàng cây: “Cát Lợi.”
“Tiểu lang quân?” Cát Lợi ngửa đầu nhìn y.
“Ngươi ra cửa hậu uyển chờ, Triệu Thế Đình vừa đến, thì kéo hắn lại đây!”
“Tiểu lang quân, hắn đổi tên rồi, bây giờ gọi là Triệu Đình.”
Triệu Thập Nhất cau mày: “Tên ngốc nhà ngươi! Nói chung ngươi cứ mang hắn đến đây.”
“Lỡ như bị phát hiện, tiểu lang quân ngài sẽ bị hoài nghi.” Cát Lợi tốt bụng nói.
Triệu Thập Nhất dở khóc dở cười, y lại nói: “Hắn phải quỳ đầy đủ canh giờ, Phúc Lộc nhất định nghe lời Quận chúa, nhất định sẽ đúng giờ đưa hắn tới.

Nhưng với bộ dạng của hắn hiện tại, ai muốn cho hắn vào? Nhiều lắm là vứt hắn ở cửa hậu uyển, ngươi chờ ở cửa, vừa vặn mang đến.”
Cát Lợi nghe rõ, đáp: “Vâng!”
“Nhớ chọn đường nhỏ, né ngôi đình kia và bọn cung nữ thái giám.”
“Tiểu nhân đã biết!”
Triệu Tông báo thù cho y, y cũng nên báo thù cho chính mình mới đúng.
Còn nữa, y phải thay Triệu Tông báo thù.
Quả nhiên đúng như Triệu Thập Nhất đã nói, Phúc Lộc phái các tiểu thái giám đúng giờ đưa Triệu Đình tới hậu uyển, cũng trực tiếp vứt hắn ở cửa hậu uyển.
Khăn vải trong miệng Triệu Đình vẫn còn đó, tiểu thái giám cười giật ra, cười nói: “Tiểu thập lang quân, tiểu nhân đưa ngài đến đây thôi!”
“Một lũ chó các ngươi ——” Triệu Đình là nhi tử của Từ trắc phi, ở Vương phủ có bao giờ từng chịu khổ thế này? Hắn há mồm muốn mắng, lại bị tiểu thái giám chặn họng một câu: “Ôi, tiểu thập lang quân ơi, đang ở trong cung đó, không phải Vương phủ của ngài đâu đây.

Tiểu lang quân nói chuyện, vẫn nên chú ý thì hơn.”
“Một đám lừa! Các ngươi toàn giúp đỡ Triệu Thế Tông, bản lang quân muốn phế các ngươi!”
Tiểu thái giám là người trong Phúc Ninh Điện, cười nhạo nói: “Tiểu thập lang quân, ngài nói đùa đó à? Sao ngài có thể so với tiểu lang quân của chúng ta? Tiểu lang quân của chúng, là cái này ——” Tiểu thái giám chỉ mặt trăng trên trời, “Còn ngài, là cái này.” Cậu lại chỉ xuống cỏ dại dưới đất.
“Khốn kiếp! ——” Triệu Đình còn muốn mắng.
Tiểu thái giám chỉnh chỉnh y phục, lạnh lùng nói: “Đến rồi, tiểu nhân không phí lời với ngài nữa, ngài cứ ở đây ngắm trăng đi! Tiểu nhân đi báo cáo cho Phúc đại quan!” Cậu lười hành lễ, quay người ra khỏi hậu uyển.
Triệu Đình vừa uất ức, vừa sợ, nơi này đột nhiên không còn ai, thở phào nhẹ nhõm, nước mắt bèn trực tiếp rơi xuống.

Hắn còn muốn tiếp tục mắng to, bên cạnh lại nhảy ra bóng người cao to, không chờ hắn phản ứng kịp, người kia đã khiếng hắn định đi.

Triệu Đình muốn rít gào, người kia nhặt khăn vải dưới đất, lần thứ hai nhét vào miệng hắn.
Cát Lợi khiêng Triệu Đình, đi đường nhỏ, đi tới dưới cành cây, trả lời: “Tiểu lang quân! Người mang đến rồi!”
Triệu Đình vốn còn đang ngẩn ngơ, vừa nghe “Tiểu lang quân”, đã biết là Triệu Thế Tông! Hắn mặc dù không nhìn thấy, không biết Triệu Thập Nhất ở đâu, lại đang liều mạng giãy dụa, trong miệng nghẹn ngào lên tiếng.
Trên cây vọng xuống âm thanh xa lạ: “Ném hắn xuống đất.”
“Vâng!” Cát Lợi quả nhiên “vứt” Triệu Đình xuống đất.
Cát Lợi sức lớn, Triệu Đình đau đến cơ thể cũng co giật, co giật đồng thời hắn cũng đang kinh hãi, Triệu Thế Tông thế mà nói chuyện được!! Triệu Thế Tông lại biết nói!!!
Trên cây lại vọng đến âm thanh: “Ngươi ra đầu đường trôn, Cát Tường đến thì chặn lại, người khác đến, lập tức đến đây bẩm báo ta biết.”
“Vâng!” Cát Lợi đi ra ngoài.
Triệu Đình giãy dụa từ dưới đất bò dậy, rút khăn vải trong miệng, hắn ngẩng đầu nhìn bóng dáng mơ hồ trên cây, mắng to: “Triệu Thập Nhất con mẹ ngươi! Đồ hèn! Đồ hèn! Ngươi không đánh lại ta, ngươi còn để cái tên bệnh —— Á!”
Triệu Thập Nhất nghe hắn mắng Triệu Tông, vốn đang ngồi đằng xa, lúc này lập tức từ trên cây nhảy xuống, đạp thẳng vào ngực Triệu Đình.

Lại thừa dịp Triệu Đình lại muốn rít gào, y lại đá lưng Triệu Đình một cái, cũng nhặt cái khăn dưới đất lên, lại nhét vào miệng Triệu Đình, đầu gối y thụi lưng Triệu Đình, trở tay xoay hai tay Triệu Đình, cười lạnh: “Muốn chết phải không?”
Lần thứ hai y nói chuyện, nói xong y lại mạnh mẽ xoay cổ tay Triệu Đình, chỉ nghe một tiếng rắc, Triệu Đình trật khớp cổ tay.
Triệu Đình còn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ Triệu Thập Nhất lại biết nói, bây giờ cổ tay lại trật khớp, trong miệng hắn thống khổ kêu rên thành tiếng, sắc mặt trắng bệch.

Triệu Thập Nhất buông tay hắn ra, lại tựa như đá cầu, đá vào ngực hắn một cái, đá hắn về vị trí ban đầu.
Triệu Đình nằm dưới đất, trong miệng đã có máu tươi tràn ra, cũng không còn sức lực giãy giụa nữa.
Triệu Thập Nhất tiến lên, đưa chân xoay mặt hắn lại đây, cúi đầu nhìn về phía Triệu Đình, cười hỏi: “Thập lang quân bây giờ có vui không?”
Triệu Đình thống khổ nghẹn ngào.
Triệu Thập Nhất nắm lấy tóc hắn, nhờ ánh đèn trên cây, bắt hắn nhìn mình, gằn từng chữ một: “Còn muốn sống, thì ngoan ngoãn im lặng.” Dứt lời, y muốn lau khô khóe môi Triệu Đình, hôm nay cứ tính trước như vậy đi.
Triệu Tông sắp đến rồi, y phải tốc chiến tốc thắng.
Y lau khô máu ở khóe môi Triệu Đình, rồi kéo tay áo hắn xuống hắn, che lại hai tay trật khớp của hắn, còn chỉnh lại y phục cho hắn, đang định gọi Cát Lợi đến đưa hắn trở về.
Cố tình chờ y làm xong mọi thứ, lúc đứng dậy, Triệu Đình dùng hết toàn lực nhào về phía y.

Triệu Thập Nhất không đề phòng hắn vậy mà vẫn còn sức, bị hắn đột nhiên bổ nhào, y ngã ra đất, rên lên một tiếng.
Triệu Đình hận chết y, chống người đứng dậy, tiến lên định đá y.
Triệu Thập Nhất lập tức xoay người, đè Triệu Đình xuống bãi cỏ, húc đầu rồi tát vào mặt Triệu Đình một cái, Triệu Đình giãy dụa liên tục.

Đau thành như vậy, cũng không từ bỏ, như còn lời muốn nói.
Triệu Thập Nhất lại nghĩ tới kiếp trước, Triệu Đình cũng vậy, trước khi chết còn muốn mạnh miệng.

Cũng kiên cường đấy! Tiếc rằng, chỉ giỏi mạnh miệng!
Y bật cười, rút khăn vải chặn miệng Triệu Đình, lạnh nhạt nói: “Ngươi nói đi.”
“Triệu Thế Tông!! Thì ra ngươi luôn lừa gạt ta! Lừa gạt phụ thân! Lừa gạt đại đa! Lừa gạt tất cả mọi người!”
“Ta lừa tất cả mọi người đó, thì lại làm sao? Là các ngươi ngu xuẩn.”
“Ta phải nói cho đa đa!!”
(đa đa và đại đa đều là ông nội)
Triệu Thập Nhất cười: “Nói cho Triệu Từ Đức? Trước tiên cho dù ngươi nói cho ai, cuối cùng có ai sẽ tin.

Dù Triệu Từ Đức có biết, thì làm sao? Hắn xông vào cung giết ta?!”
“Triệu Thế Tông! Ngươi quả là tâm tư thâm trầm! Lần trước tiến cung ngươi say rượu, chọc giận chúng ta, quả nhiên là ngươi cố ý! Ngươi cố ý khiến chúng ta ném ngươi vào hậu uyển! Ngươi giả vờ đáng thương, khiến Triệu Tông đồng tình —— Á!” Triệu Thập Nhất liền tát hắn một cái, uy hiếp nói: “Gọi hắn bệ hạ.”
Triệu Đình bị hắn đánh cho đầu choáng mắt hoa, nhưng hắn cố gắng tập trung ánh mắt, đùa cợt nói: “Bệ hạ? Triệu Thế Tông! Người tâm cơ thâm trầm như ngươi, lừa gạt mọi người, ngươi đối với Triệu Tông —— “
Triệu Thập Nhất lại tát một cái, bình tĩnh nói: “Gọi hắn bệ hạ.”
“Ma ốm Triệu Tông!!!” Triệu Đình liều mạng cao giọng rít gào.
Sợi dây tên là lý trí trong đầu Triệu Thập Nhất lập tức đứt đoạn, y đứng dậy giẫm mạnh vào ngực Triệu Đình, miệng Triệu Đình phun ra càng nhiều máu.

Y rút thanh đoản đao từ trong tay áo, tay khẽ động, khom lưng định đâm vào đùi Triệu Đình.
Triệu Đình vừa thổ huyết vừa hận nói: “Triệu Tông che chở ngươi chiều chuộng ngươi như vậy, nếu ngươi nhất định phải tiến cung, chắc đang nhớ nhung hoàng vị của hắn chứ gì ha ha ha! Nếu biết ngươi lừa hắn, biết ngươi thậm chí còn muốn giết hắn, Triệu Tông sẽ làm gì với ngươi?! Sợ rằng hắn sẽ giết ngươi trước! Sợ rằng hắn còn hận ngươi hơn cả ta!”
Ánh mắt Triệu Thập Nhất ngưng trọng, nếu như Triệu Tông biết?
Y sẽ không để Triệu Tông biết.
Y đưa tay dùng sức đâm vào chân Triệu Đình, máu tươi tràn ra, cấp tốc nhuộm đỏ xiêm y Triệu Đình, Triệu Đình đau đến mặt mày vặn vẹo, trợn mắt với Triệu Thập Nhất: “Triệu Thế Tông, người độc ác như ngươi, ngươi không phải là người! Ngươi là ác quỷ! Ngươi không có kết quả tốt! Đáng đời ngươi xuống tầng mười tám địa ngục! Không có bồ tát muốn phù hộ cho ngươi! Đồ ác quỷ!”
Triệu Thập Nhất cười lạnh: “Ngực cũng muốn ăn một đao?”
Triệu Đình phun ra một ngụm máu, đột nhiên quỷ dị cười lên, sau đó hắn dùng hết toàn lực, cao giọng rít gào: “Triệu Thế Tông giết người rồi!!!!!”
Âm thanh rất lớn, lớn đến nỗi suýt rạch thủng màng tai Triệu Thập Nhất.
Xa xa cấp tốc vang lên tiếng bước chân liên tiếp.
Triệu Thập Nhất lại không hốt hoảng chút nào, lại nhìn Triệu Đình, cười lạnh trở tay cầm đao, dùng sức đâm vào cánh tay của mình một đao, còn rạch xuống một đường rất dài.

Đâm xong, y lại rút đao ra, đưa tay lau máu trên cánh tay, còn tát lên mặt mình hai cái, lại bôi hết máu lên mặt mình.
Tất cả mọi thứ gần như chỉ trong mấy hơi thở, chờ lúc Cát Lợi lo lắng nói “Tiểu lang quân, ở xa có người đến”, y vừa vặn ngã ra bãi cỏ, làm ra hình dáng đánh nhua với Triệu Đình.
Y ở trong bóng tối, quay lưng về hướng ánh sáng đèn lồng, cười lên với Triệu Đình.
Triệu Đình rốt cục biết được như thế nào là sợ hãi.
Triệu Thập Nhất đối với bản thân cũng tàn nhẫn như vậy, thật sự đã không phải là người nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui