Triệu Tông Ninh vừa biết việc này, Triệu Tông cũng lập tức biết.
Mà đã biết rồi, còn có thể để Yến quốc công đắc ý?
Triệu Tông lập tức lệnh người đi mời Yến quốc công và người nhà tiến cung thăm Tôn thái hậu nhiều lên, chỉ nói Thái hậu đang bệnh, nhớ người nhà.
Lúc đám người Phúc Lộc xuất cung, mang theo rất nhiều người và quà.
Trước mắt bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm Yến Quốc công phủ? Tận mắt nhìn thấy đại quan bên cạnh bệ hạ mang quà đến, thái độ cung kính rất nhiều.
Trước khi đi, Phúc Lộc còn liên tiếp xoay người lại hành lễ, làm nhà Yến quốc công khoái chí, nói liên tục việc này không liên quan chút xíu gì đến Thái hậu.
Dù trấn định như Tôn Bác Huân cũng không khỏi nổi giận, ngày xưa thật sự đã coi thường Triệu Tông!
Chờ ông biết được, hôm qua Triệu Tông Ninh phái người truyền tin vào cung, liền biết, chính là vị quận chúa này giở trò quỷ.
Nhưng Quận chúa phủ của Triệu Tông Ninh có tường đồng vách sắt, bọn họ có thể làm gì?
Người quan sát Yến Quốc công phủ tất nhiên càng cảm thấy Yến Quốc công phủ làm giá quá đáng, còn muốn đại quan bên cạnh bệ hạ tự mình đi ra nhận lỗi nữa cơ!
Thế nhân đều như vậy, Yến Quốc công phủ vì sao độc quyền, không phải dựa vào Thái hậu trong cung? Tự có người không ưa bọn họ.
Bây giờ bọn họ gặp nạn, chẳng phải lúc đầu bệ hạ còn yếu, Thái hậu cũng ngã xuống rồi! Mọi người còn không thể ra sức? Tiêu Đường lại dẫn đầu, bây giờ danh tiếng Yến Quốc công phủ càng ngày càng kém.
Ý kiến nhỏ mà Tôn Tiểu Dục đã đề xuất, còn không kịp đổi thành thực hành, không kịp bốc lên tia lửa nhỏ, đã bị dập tắt mất rồi.
Mà đám người Tôn Bác Huân còn phải đàng hoàng vào cung thăm Tôn thái hậu.
Trước khi đi thăm, còn phải đến Phúc Ninh Điện dập đầu chào bệ hạ.
Bệ hạ đang bệnh cơ mà, không tiện gặp người.
Triệu Tông đang nghĩ làm sao tước chức vị của Yến quốc công, suy nghĩ một hồi, cũng cảm thấy vẫn là biện pháp của Tôn thái hậu dùng tốt nhất.
Lấy gậy ông đập lưng ông, hắn đang muốn kêu Tiêu Đường tìm người giội nước bẩn lên quý phủ nhà đó, nhưng không ngờ Yến Quốc công phủ tự mình làm rồi.
Chính bọn họ tự giội nước bẩn lên người mình.
Mà cố tình đây là tình trạng Triệu Tông không muốn nhìn thấy nhất.
Đây phải nói về chuyện nhà Yến quốc công mỗi ngày tiến cung thăm Tôn thái hậu.
Nhắc cũng khéo, sau cái hôm Triệu Tông rơi xuống nước, trong kinh luôn mưa đứt quãng, mà thời tiết càng ngày càng lạnh.
Tôn thái hậu mặc dù đã tỉnh, sức khỏe vẫn không được tốt, đa số thời điểm vẫn nằm trên giường.
Triệu Tông lúc này cũng lười diễn kịch rồi, hắn cũng phải mau mau triệt để dưỡng tốt sức khỏe, để kịp thân chính, chỉ kêu người tình cờ đến Bảo Từ Điện thăm nàng một cái, hắn thì chưa bao giờ qua đó.
Lại là một ngày mưa, Nhiễm Đào phụng mệnh dẫn theo hai tiểu cung nữ cùng đến Bảo Từ Điện vấn an Thái hậu, Thái hậu đang ngủ.
Tôn Tiểu Dục luôn ở đó, thấy nàng đến, cũng hành lễ.
Nhiễm Đào đi vào nội thất, mới phát hiện trong nội thất lại có một nam tử!
Nàng lập tức cúi đầu.
“Đây là ca ca ta.” Tôn Tiểu Dục nói rằng.
Nhiễm Đào hành lễ đáp vâng, nhưng trong lòng thầm nghĩ, Yến Quốc công phủ này đúng là ngu ngốc! Bảo Từ Điện cũng càng ngày càng không ổn, Thanh Mính nguyện đi ra nhận tội thay, còn phạm tử tội.
Trước đó vài ngày đã xử tử, mà bệ hạ niệm tình nàng trung tâm, thưởng nàng một chén rượu độc, chỉ mấy hơi thở đã chết rồi, được chết một cách thống khoái.
Chết rồi cũng đưa thi thể của nàng về nhà an táng, cũng không xử phạt người nhà của nàng, đã là vô cùng ưu đãi.
Bây giờ Thanh Mính không còn, Bảo Từ Điện vạn sự đều do Vương cô cô làm chủ, bây giờ mới mấy ngày, đã rối loạn hết rồi.
Lang quân lớn như vậy, vậy mà cũng cho hắn tiến vào nội thất của Tôn thái hậu! Tuy rằng một là cô mẫu, một là cháu trai, vầy cũng quá sơ sót rồi.
Tôn Trúc Thanh vừa thấy Nhiễm Đào đến, thì lập tức đứng lên.
Không uổng công hắn mỗi ngày tiến cung, cuối cùng cũng gặp được!
Tôn Tiểu Dục từ trước đến giờ ương ngạnh, bây giờ tiến bộ rồi, biết thể diện phải làm đủ, mà lại có cô cô nghiêm khắc giáo dục, cũng dần dưỡng thành tiểu nương tử có chút tâm nhãn.
Nàng nhìn lên thấy thần thái của ca ca nàng, còn gì không hiểu? Trong lòng nàng hận Triệu Tông, cũng hận Nhiễm Đào, lại biết nàng không có năng lực đối kháng với bọn họ.
Thậm chí là bây giờ Yến Quốc công phủ cũng không như trước nữa, bị vây khốn tại chỗ, không làm gì được.
Bây giờ nàng nhìn thần thái của ca ca nàng, trong lòng lại nổi lên một ý kiến.
Yến Quốc công phủ không bằng trước kia thật, nhưng Thái hậu cô mẫu, vẫn là Thái hậu nha!
Nhiễm Đào đi rồi, Tôn Trúc Thanh ngóng trông tiễn ra ngoài điện, Nhiễm Đào không hiểu gì, nhưng cũng không thể nghĩ tới hướng khác.
Nàng tiến cung từ nhỏ, cái học được chính là quy củ nghiêm túc, cũng là người có quy tắc, mà giữa nàng và Tôn Trúc Thanh, vô luận thân phận hay địa vị đều chênh lệch rất nhiều.
Nàng chỉ coi vị đại lang quân này có tính tình hàm hậu, không giống với những người khác trong Tôn gia.
Bệ hạ muốn thân chính, thể diện chung quy phải làm đủ, nàng còn cười cười, mới quay người rời đi.
Tôn Trúc Thanh vịn cửa, nhìn theo nàng đi xa.
Hắn rầu rĩ không vui trở vào trong điện, Tôn Tiểu Dục đang ăn kẹo hạnh nhân, thấy hắn như vậy, khinh thường nói: “Con ngươi đều đi theo người ta rồi!”
“Muội muội! Muội biết?!”
“Ai không thấy? Huynh nhìn bộ dạng không tiền đồ của mình đi!”
Tôn Trúc Thanh lập tức tiến lên, ngồi xuống bên cạnh nàng: “Muội muội ngoan của ta, muội nói xem sao lại có một người xinh đẹp như vậy?”
Kỳ thực Nhiễm Đào cũng không phải quá tuyệt sắc, mà trên đời này thường hay có loại nhãn duyên như vậy.
“Hừ, huynh thích thì lại làm sao? Người ta lại là nữ quan bên cạnh bệ hạ đó!”
Tôn Trúc Thanh lập tức ủ rũ, buồn bực nói: “Vậy phải làm thế nào đây, làm sao mới có thể cưới nữ quan của bệ hạ?”
Tôn Tiểu Dục nhướng mày: “Cưới?!”
“Đúng vậy, lần đầu tiên ta thấy nàng, đã muốn cưới nàng rồi!”
Tôn Tiểu Dục suýt bị hắn chọc tức ngất xỉu, mặc dù Nhiễm Đào là nữ quan của bệ hạ, nhưng cũng chỉ là cung nữ, còn lớn hơn hắn vài tuổi! Hắn đường đường là đích tử của Yến Quốc công phủ, lại muốn cưới một cung nữ? Tương lai hắn phải kế thừa tước vị! Nữ tử như vậy, nạp làm thiếp thị, cũng đã coi là tích đức cho tổ tiên nhà nàng rồi! Trước tiên bất luận việc này có được hay không, chỉ là nghe thôi đã thấy tức rồi.
Nàng lại nghĩ đến chính mình, lần trước ở trong cung vì chuyện của Ngụy quận vương, lúc này lại vì tiểu thái giám chặn nàng ở cửa thành nói mấy câu kia.
Sợ rằng không ai muốn cưới nàng, nàng là nữ nương ngàn tôn vạn quý của Quốc công phủ, lại không bằng một cung nữ!
Nàng vốn muốn trào phúng một phen.
Tôn Trúc Thanh lại hỏi: “Muội muội ngoan, muội thông minh hơn ta, muội nói xem phải làm sao, ta mới có thể cưới nàng?”
Tôn Tiểu Dục suy nghĩ một phen, cười nói: “Kỳ thực nếu huynh thật sự muốn cưới nàng, cũng không phải không thể, muội muội có cách.”
“Nói xem làm sao?!” Đôi mắt Tôn Trúc Thanh lập tức sáng ngời.
“Nghe nói Phúc Ninh Điện có nuôi thật nhiều chim bồ câu, huynh…” Tôn Tiểu Dục kề bên tai hắn, âm thanh càng nói càng nhỏ, ánh mắt Tôn Trúc Thanh lại càng ngày càng sáng.
Ban đêm, Nhiễm Đào theo thường lệ kiểm tra quanh Phúc Ninh Điện, đang muốn về phòng của mình, đã thấy Cát Lợi mặc soa y* muốn đi ra ngoài, nàng gọi lại hỏi: “Hôm nay không phải ngươi gác đêm à?”
*Soa y: Áo tơi theo cách nói của người Việt, là dạng áo khoác mặc đi mưa
Cát Lợi xoay người lại nhìn nàng, lập tức nói: “Nhiễm Đào tỷ tỷ, có chim bồ câu chưa về, đệ ra ngoài tìm.”
“Thiếu mấy con?”
“Thiếu ba, bốn con thôi.” Đếm gấp quá, Cát Lợi phải cẩn thận đếm lại mới biết được.
“Ta đi tìm, ngươi mau đi gác đêm tiếp đi.”
Cát Lợi lắc đầu: “Bên ngoài mưa lớn, còn lạnh nữa, tỷ tỷ đừng đi, đệ đi là được.”
Nhiễm Đào cười: “Đồ ngốc, về đi, bảo vệ tiểu lang quân mới quan trọng, ta đi là được rồi.”
Mỗi đêm Nhiễm Đào đều phải kiểm tra Phúc Ninh Điện, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, nên gác đêm thì gác đêm, nàng mới có thể đóng cửa điện.
Gác đêm quả thực cũng là đại sự, Cát Lợi suy nghĩ một hồi, lại liên tục bị Nhiễm Đào thúc giục, không thể làm gì khác hơn là về trắc điện.
Nhiễm Đào bung dù, đi ra ngoài tìm chim bồ câu.
Bên ngoài mưa không nhỏ, trên đường đang có thị vệ tuần tra ban đêm đi qua.
Thị vệ thấy nàng, còn hỏi một câu: “Nhiễm Đào tỷ tỷ muộn như vậy sao còn ở ngoài?”
Nhiễm Đào nói nguyên do.
Bọn họ nói: “Lại đi vào trong nữa thì có hơi tối, tỷ tỷ sao không mang theo đèn.”
“Nhất thời sốt ruột, quên mất rồi.”
“Chúng tôi đi cùng tỷ tỷ nhé?”
“Các ngươi tự đi kiểm tra, ta không sao, nơi này ta thường đến, tìm xong ta trở về ngay!”
Các thị vệ đích xác cũng phải làm nhiệm vụ, mỗi lần một tốp, kiểm tra bao nhiêu nơi đều có số lượng.
Bọn họ lại nói cùng nàng mấy câu, rồi tách ra hai hướng.
Nhiễm Đào đến Khôn Ninh Điện, chợt nghe trong điện tựa như có chim bồ câu đang kêu, nàng giơ tay đẩy cửa ra, bên trong lại đột nhiên có người túm tay nàng.
Nhiễm Đào dưới sự kinh hãi suýt hét thành tiếng, nhưng nàng tiến cung hơn mười năm, nắm quy củ hết sức tốt, vẫn nhịn được.
Nàng ra sức hất tay của người đó, đối phương lại túm tay nàng chặt hơn, cũng dùng sức kéo nàng ra phía sau cửa.
Nhiễm Đào dùng tay nắm cửa, đang nghĩ cách, chợt nghe một giọng nói quen thuộc: “Nhiễm Đào tỷ tỷ, ta thật lòng thích nàng, ta, ta muốn cưới nàng!”
Nghe vậy, Nhiễm Đào mới thực sự kinh hãi, nàng mượn ánh sáng mờ ngoài tường, thấy rõ người trước mặt, còn là Tôn Trúc Thanh! Nàng nhất thời tức cũng không được, không tức cũng không xong.
Nàng nể tình người này mặc dù hoang đường, cũng không có ý xấu, bình tĩnh nói: “Vị lang quân này sợ là đang nói mớ, xin hãy thả nô tỳ ra, câu nói này nô tỳ xem như chưa từng nghe thấy!”
Tôn Trúc Thanh sốt ruột: “Tỷ tỷ, ta nói thật! Nàng có bằng lòng gả cho ta không? Nàng bằng lòng, ta sẽ đi cầu bệ hạ, đi cầu Thái hậu cô mẫu!”
Nhiễm Đào thật không biết này đầu của người này phát triển như thế nào, câu thế này cũng nói được, nhất thời cũng có chút tức giận: “Mời thả ra!”
“Ta không thả!”
Nhiễm Đào nghiêm nghị, lần thứ hai giãy giụa.
Càng giãy giụa, Tôn Trúc Thanh càng không muốn buông.
Trước khi tới đây, muội muội dạy hắn trực tiếp làm Nhiễm Đào hôn mê, nằm chung một chỗ, nàng lại phái nha hoàn đến, gây ra động tĩnh, để các thị vệ tuần tra ban đêm đều nhìn thấy, có là gạo sống đi nữa, cũng phải thành cơm chín.
Nhưng hắn lại thật lòng thích Nhiễm Đào, không muốn ép buộc nàng như thế.
Hắn cũng biết, nếu như vậy, Nhiễm Đào chỉ có thể làm thiếp thị của hắn.
Hắn cũng chẳng biết vì sao, rõ ràng đã gặp rất nhiều nữ tử tuyệt sắc, đêm đó dưới ánh trăng Nhiễm Đào thật sự khiến hắn mê mẩn, làm sao cũng không thể quên.
Hắn dự định tỏ hết tâm ý của hắn trước mặt Nhiễm Đào, mong nàng có thể tiếp nhận.
Tôn Trúc Thanh là một người không thông minh, xưa nay không thích đọc sách, hiếm thấy đọc sách một lần, đều là tập từ tiểu tư lén mua về cho hắn, bên trong đều là mấy từ hoa mỹ, toàn đề cập tới công tử cùng giai nhân.
Bây giờ hắn biểu đạt tâm ý, thấy Nhiễm Đào cũng không chịu, còn dùng mọi cách giãy dụa, trong lúc nôn nóng, hắn móc ra cái khăn muội muội cho trong lồng ngực, một tay bịt miệng Nhiễm Đào.
Nhiễm Đào cố giãy dụa, mà chóp mũi ngửi thấy được mùi hương lạ lùng, nàng dần dần nhắm hai mắt, cơ thể mềm đi.
Dù trong tay nàng rơi xuống đất.
Tôn Trúc Thanh ngớ người, dù cũng không nhìn tới, lập tức ôm nàng vào một tiểu sương phòng trong Khôn Ninh Điện.
Cát Lợi gác đêm cho Triệu Thập Nhất, Triệu Thập Nhất vốn cũng ngủ không ngon, mấy ngày nay càng thêm ngủ không ngon.
Hắn lăn qua lộn lại ngủ không được, đành ngồi dậy, ngồi một mình cũng không thú vị, mà trong đêm mưa yên tĩnh lạnh lẽo này, không nói gì, cũng có chút cô đơn.
Hắn bèn gọi Cát Lợi, nhưng Cát Lợi không biết còn đứng đó làm gì, kêu một tiếng cũng không đáp lại.
Triệu Thập Nhất mở ra rèm, nhìn về phía Cát Lợi ngồi trên giường ngẩn người, gọi cậu: “Tên ngốc!”
“Hả? Tiểu lang quân!” Cát Lợi lập tức xoay người nhìn hắn.
“Nghĩ gì thế, xuất thần thành như vậy.”
“Tiểu, tiểu nhân đang nghĩ tới Nhiễm Đào tỷ tỷ…”
“…” Triệu Thập Nhất ngẩn người, cầm cái gối lên đập cậu, “Ngươi đúng là tên ngốc muốn ăn thịt thiên nga! Thiệt thòi ngươi còn nói ra được!”
Cát Lợi không hiểu ý của hắn, chỉ nói: “Nhiễm Đào tỷ tỷ ra ngoài tìm chim bồ câu, còn chưa có về.”
Triệu Thập Nhất mới biết hắn hiểu sai ý, không thèm để ý hỏi: “Nàng ra ngoài hồi nào?”
“Nửa canh giờ trước, lúc tiểu nhân vừa vào gác đêm.”
“Đã là lâu như vậy rồi?” Triệu Thập Nhất hơi nhướng mày.
Cát Lợi không trả lời, trong phòng đột nhiên yên lặng đến mức có chút quỷ dị.
Triệu Thập Nhất cảm thấy có gì đó không đúng, hắn là người ngay cả mạng cũng có thể hồi sinh, đôi khi đặc biệt lưu ý nhưng trực giác bỗng nhiên sinh ra của mình.
Hắn lập tức xuống giường, nói với Cát Lợi: “Ngươi với ta cùng đi ra ngoài tìm nàng!”
“Tiểu lang quân?”
“Nhiễm Đào luôn đúng mực, nào có chuyện tìm nửa canh giờ vẫn chưa trở lại? Chim bồ câu còn có thể quan trọng hơn người?”
Triệu Thập Nhất vội vàng mặc xiêm y, cùng cậu ra ngoài, hai người đi rất lặng lẽ, không ai biết.
Hoàng cung lại lớn như vậy, đường đi cũng có mấy đường thế thôi, hỏi mấy thị vệ từng gặp Nhiễm Đào, biết được bọn họ từng gặp Nhiễm Đào cô cô ở Tuyên Hữu Môn.
Triệu Thập Nhất càng cảm thấy không đúng, đang muốn đi tới Khôn Ninh Điện, lại nghe thấy phía sau cũng có tiếng bước chân, hắn quay đầu nhìn lại, mấy tiểu thái giám của Bảo Từ Điện sợ đến mức quên mất nhiệm vụ, quay người muốn chuồn.
Triệu Thập Nhất còn có gì không hiểu? Cát Lợi tiến lên bắt được mấy tiểu thái giám kia, thị vệ giúp đỡ áp chế.
Tiểu thái giám kêu khóc các kiểu “Tiểu nhân chỉ là phụng mệnh làm việc!”, “Tiểu nhân cái gì cũng không biết”, bị kéo lên tới Khôn Ninh Điện.
Nhiễm Đào hôn mê, đang cùng Tôn Trúc Thanh nằm trên giường trong sương phòng, nghe thấy có người đến, Tôn Trúc Thanh còn tưởng là tiểu thái giám và nha hoàn muội muội an bài dẫn thị vệ đến.
Trong lòng hắn còn có chút tiếc nuối, bị người trong cung nhìn thấy hắn cùng với Nhiễm Đào nằm cùng một chỗ, phá huỷ sự trong sạch của Nhiễm Đào, Thái hậu nương nương nhất định sẽ chỉ hôn Nhiễm Đào cho hắn, dù là bệ hạ cũng không nói gì được.
Nhưng như vậy, Nhiễm Đào chỉ có thể làm thiếp thị của hắn.
Hắn còn thầm nghĩ, về sau nhất định phải đối tốt với Nhiễm Đào.
Nghĩ vậy, hắn liền vui vẻ.
Ai ngờ hắn còn chưa vui mừng xong, cửa nội thất bỗng nhiên bị người đá văng, hắn còn chưa hiểu gì, đã bị người xách lên.
Người đến hất hắn ngã xuống đất, nhấc chân đạp lên bụng hắn.
Hắn ăn đau kêu thành tiếng, người đến lại đá lên ngực hắn hai cái, bị đá hắn không khỏi lăn lộn trên đất.
Lúc này hắn rốt cục hoàn hồn, còn nhớ muội muội đã dạy cho, luôn mồm nói: “Ta cùng với Nhiễm Đào cô nương thật lòng —— Á!”
Triệu Thập Nhất cho hắn cái tát, lại ném hắn lên giường, Tôn Trúc Thanh cùng tựa như con gà bệnh, đầu đập vào góc giường, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Triệu Thập Nhất lại kéo màn trên giường, ném lên người Nhiễm Đào, che lại cơ thể chỉ mặc áo lót của Nhiễm Đào.
Triệu Thập Nhất xoay người lại nhìn về phía mấy thị vệ phía sau, cười hỏi: “Các ngươi có thấy gì không?”
Thị vệ đều cúi đầu: “Cái gì cũng không thấy!”
“Nghe được gì không?”
“Cái gì cũng không nghe!”
“Nếu có người dám nói chuyện hôm nay ra, ta sẽ không tha cho kẻ đó! Nhất định sẽ khiến kẻ đó đầu thân chia lìa!”
Triệu Thập Nhất đang nói, ngoài phòng bỗng nhiên lại có một nha hoàn đến đây thò đầu nhìn ngó.
Thấy trong phòng lại là tình huống như vậy, nàng sợ đến mức quay người muốn chuồn.
Triệu Thập Nhất lại nhớ ra nàng, đó là nha hoàn bên cạnh Tôn Tiểu Dục! Lúc trước cũng từng đạp hắn một cước, tuy là hắn cố ý, nhưng trong lòng vẫn ghi nợ.
Hắn cười lạnh: “Cát Lợi, đánh ngất nàng!”
“Vâng!” Cát Lợi đi tới, lưu loát bắt nha hoàn tên Lục Thủy kia về, đánh hôn mê rồi mang vào ném xuống đất.
Triệu Thập Nhất nói với thị vệ: “Lột sạch xiêm y hai người này, ném bọn họ lên giường, các ngươi trông coi ở đây.
Sáng sớm ngày mai liền đến Bảo Từ Điện bẩm báo, gọi Tôn thái hậu lại đây nhìn cho rõ! Nhìn xem cháu ngoan của nàng ta ở trong cung làm việc ra sao, Tôn gia chính là tác phong như thế? Một chút thể diện cũng không cần! Uổng công bọn họ còn là người nhà công tước!”
Lưng thị vệ đầy mồ hôi, gật đầu liên tục đáp vâng, Cát Lợi đã vội vàng khiêng Nhiễm Đào đi ra ngoài.
Triệu Thập Nhất đi ra cửa, quay đầu lại uy hiếp nói: “Ngậm chặt miệng các ngươi.
Bằng không —— “
Thị vệ lần thứ hai bảo đảm: “Thỉnh tiểu lang quân yên tâm!”
Lúc này Triệu Thập Nhất mới mang theo Nhiễm Đào trở về.
Mấy thị vệ cùng thở phào một hơi, cũng làm việc theo lời Triệu Thập Nhất, sau đó khinh thường nhìn một đôi trần truồng đang hôn mê trên giường.
Đến cùng là lấy lá gan từ đâu? Dám làm vậy với Nhiễm Đào cô cô của Phúc Ninh Điện?
Trong lòng bọn họ còn nói, không có tiền đồ nhất chính là, đều là làm người ta hôn mê, cũng chỉ nằm một chỗ, cái gì cũng không dám làm.
Mẹ nó đây không phải ngu, thì là cái gì?
Bọn họ xem thường nhất người như vậy!
Tôn Tiểu Dục chỉ muốn làm Triệu Tông mất mặt, đâu nghĩ đến mấy thứ cấp độ sâu hơn? Nàng lại có tiến bộ, nhưng vẫn là cái gối thêu hoa.
Nàng cho rằng ca ca nàng sẽ vấy bẩn sự trong sạch của Nhiễm Đào, Triệu Tông mặt mày tối tăm, mà chỉ có thể để Nhiễm Đào làm thiếp thị cho ca ca của nàng.
Nữ quan kề cận của bệ hạ, làm thiếp thị cho ca ca của nàng, phải là chuyện hài đến thế nào? Người người đều cười hắn!
Thái hậu nương nương bây giờ có không tốt đi nữa, đó cũng là Thái hậu, còn có thể bị chuyện như vậy làm khó?
Nàng kiêu căng quen rồi, từ khi bắt đầu hiểu chuyện, người trong nhà đã nói Triệu Tông không được việc, hoàng cung là của Thái hậu cô mẫu.
Mặc dù bây giờ trong cung có biến, thì cũng không ngại.
Lấy suy nghĩ ngu xuẩn như thế của nàng, còn tưởng là thông minh, vừa báo thù cho mình, cũng thay nương nương báo thù.
Nàng còn tưởng rằng Thái hậu quay đầu sẽ cảm kích nàng.
Cũng may Tôn Trúc Thanh xác thực có mấy phần ái mộ Nhiễm Đào, không dám vấy bẩn thật, một lần quân tử hiếm thấy.
Bằng không cả đời này Nhiễm Đào quả thật sẽ bị huỷ.
Mà với nàng mà nói, đây quả nhiên cũng là tai bay vạ gió..