Sở thích của Trang Uyển chính là khăn lạnh băng ngọc lộ, giúp Dận Chân xoa cổ.
"Những ngày nóng, nên thay đổi quần áo cho phù hợp.
Đâu tốn bao nhiêu thời gian."
"Lâm thời hướng đại doanh Kinh Giao"
Dận Chân ngồi thẳng trên ghế, "Hoàng a mã đối với nơi đó rất coi trọng, xuân sang năm Mông Cổ vào kinh, chính là muốn thao luyện tỏ rõ vị thế Đại Thanh, lại không đến nghĩ trước khi bắt đầu thao luyện hai tháng, đài đột nhiên sụp nửa bên.
Chắc chắn là đám nô tài ăn xén nguyên vật liệu."
"Tứ giabớt giận."
Trang Uyển đệ nước trà đi qua, tay vỗ về ngực Dận Chân, ném cho Trúc Tương ánh mắt ý bảo dẫn người lui xuống.
"Tóm lại là không tránh được tiểu nhân, hà tất vì những người đó tức giận làm hại thân mình."
Dận Chân nắm tay Trang Uyển gật gật đầu, nhắm mắt dựa vào ghế trên, sau một lúc lâu mở mắt ra.
"Lý thị thỉnh phong phỏng chừng muốn xuống dưới, hôm nay Hoàng a mã còn hỏi ta tình hình của tiểu a ca.
Tên này chỉ sợ cũng từ Hoàng a mã nổi lên hai cái tên tiểu a ca."
Khang Hi tự tay viết mệnh danh cũng không phải là chuyện thường, ngày thường các con của vợ cả trong phủ mới có thể hưởng vinh hạnh này, như thế nào hôm nay Lý thị thỉnh phong lại có đặc ân, lại là hai đứa nhỏ của Lý thị được Khang Hy nhìn trúng, thấy thế nào, đều kỳ quái.
Trang Uyển ngẩn người, vẫn là cười nói.
"Tên của Hoằng An sáng sớm liền có, nhưng thật ra hai tiểu a ca xấu hổ chút.
Có thể được Hoàng a mã đặt tên, là phúc phận của tiểu a ca, là chuyện tốt."
Đối với phản ứng của Trang Uyển, Dận Chân hiển nhiên cao hứng, trấn an mà vỗ vỗ mu bàn tay nàng, lúc này mới giải thích nói.
"Trước đó vài ngày trên đường ám sát người đều truy tra rồi, là nghịch đảnh của Bạch Liên giáo.
Lần này truy tra tung tích bọn họ đã tốn mất một phân đà, Hoàng a mã cũng là trong lòng cao hứng."
Trang Uyển bừng tỉnh,chung quy lại là do Khang Hi trong lòng cao hứng, nhưng mà Dận Chân bị thương lại không thể ra nói ra bên ngòai, không thể công khai khen ngợi Dận Chân, lúc này mới biến đổi cách thức mà bồi thường cho Dận Chân.
Chỉ là muốn Trang Uyển nói, cha thưởng cho con lại lý giải sang thưởng cho thê tử của con? Này thì muốn thưởng cái gì?
Trang Uyển tươi cười hoàn mỹ mà giống như không, nhẹ nhàng rút tay về, búng búng góc áo, thong thả ung dung đứng dậy hướng bên bàn đi đến.
"Tứ gia cao hứng thì tốt, đây cũng là chuyện tốt của Lý trắc phúc tấn cùng hai đứa nhỏ, thiếp thân liền phái người đi Hương Vận Uyển nói cho muội ấy một tiếng."
Dận Chân nhướng mày, đứng dậy cùng đi qua, hoàn eo Trang Uyển thấu tiến lên.
"Ta đã sai Tô Bồi Thịnh đi nói."
Trang Uyển tươi cười càng sáng lạn, "càng tốt, rốt cuộc Tứ gia càng thông cảm, bất quá Tứ gia vì sao lại không trực tiếp tự mình đi? Sợ rằng Lý trắc phúc tấn đang kiểng chân ngóng trông, hiện tại trời đông, đông lạnh nhân gia nhưng làm sao bây giờ."
"Nhưng ta lại sợ nếu ta đến nơi đó, đổi lại đến lượt Uyển Uyển kiểng chân chờ.
Hiện tại trời đông gió lạnh Uyển Uyển phải phải làm sao? "
Thưởng thức đủ bộ dáng tiểu phúc ghen, Dận Chân lúc này mới đắc ý đến đem người cản tiến hoài.
"Uyển Uyển ăn giấm gì chứ, Lý thị chỉ là một trắc phúc tấn, nàng việc gì phải so đo.? "
Nói, vê khởi danh mục quà tặng trên bàn.
"Ngày mai chính là đại thọ 70 của nhạc phụ, phận làm con cái nên về chúc thọ, ta sẽ tranh thủ ngày mai đưa nàng và Hoằng An về thăm nhạc phụ"
Vừa dứt lời, Dận Chân liền thấy thần sắc Trang Uyển, trong lòng biết có môn, lập tức rèn sắt khi còn nóng.
"Nghe nói nhạc phụ thích nhất trường đao minh cung binh tràng đúc đoạn thiết, ta hôm nay cố ý cùng Hoàng a mã cầu xin một phen, năm rồi công vụ bộn bề không dự tiệc thọ mừng nhạc phụ, ngày mai nhất định phải đi cho trọn lễ tiết"
Trang Uyển khẽ gắt hắn.
" Đường đường là a ca, ngài còn sợ một lỡ một buổi lễ thất tuần lão nhân sao? ""
Lời tuy nói như thế, trên mặt lại là cười nhạt diễm diễm,sai người ôm Hoằng An tới, phu thê hai người chơi với hài tử, tất nhiên là hoà thuận vui vẻ.
****
Tuy rằng Phí Dương thời xưa đã sớm từ nội quan đại thần, nhưng lực ảnh hưởng cũng không có hoàn toàn tiêu tán, hơn nữa hiện tại nhi tử cũng đều dần dần có tiền đồ, nữ nhi gả cho Tứ a ca làm Đích phúc tấn.
Bất luận là xuất từ lễ tiết vẫn là có lòng giao hảo, người tới mừng thọ không hề ít, đó là quan lại đương triều đều có xuất hiện.
Nhưng dù vậy, Trang Uyển cùng Dận Chân đích thân đến, vẫn làm trong phủ Ô Lạp Na Lạp đều lắp bắp kinh hãi.
Không chờ hai người từ cỗ kiệu bước xuống, Phí Dương Cổ liền lãnh thê tử - nhi tử ra đón.
Chỉ lúc này Dận Chân chính là rối rắm nhìn Hoằng An trong lòng ngực phúc tấn.
Hoằng An từ trước đến nay một khi chui vào vòng tay Trang Uyển ôm ấp liền không muốn rời đi.
Mỗi khi có người đến nó sẽ dùng đôi mắt đen như quả nho nhìn cáo giác xem đối phương, chỉ nhìn đến đối phương xấu hổ, mới tiếp tục cọ trong lòng ngach nương.
Nên thời điểm Trang Uyển xuống xe, vẫn cố sức ôm cái bánh bao của mình.
Dận Chân có tâm răn dạy nha hoàn bên cạnh, nhưng cả nhà Phí Dương Cổ đã ra tới, tiếng thỉnh an từ cổng lớn truyền tới xe ngựa bên, lại dong dong dài dài mà chính là hắn thất lễ.
Dận Chân không lại chần chờ, tiến nhanh mà duỗi tay đem lôi kéo Trang Uyển đanh ôm Hoằng An nhắc lên, chờ Trang Uyển cuộn chân buông xuống, liền lập tức lại tắc trở về, xoay người phảng phất như cái gì cũng phát sinh, đi nhanh đến đỡ nhạc phụ vừa quỳ hành lễ.
"Phí Dương Cổ đại nhân không cần đa lễ, trước đó vài ngày nghe nói đại nhân thân thể có bệnh nhẹ, hôm nay vừa thấy xem ra lại vẫn là càng già càng dẻo dai.
Ta cùng với phúc tấn cũng có thể yên tâm."
.