Phúc Tấn Thuần Phu Ký


Lý thị đã sớm chờ, trong lòng biết lần trước chọc Dận Chân không vui, cũng biết chính mình hiện tại hoàn toàn dựa vào đứa bé trong bụng nên lần này tính toán cực kỳ cẩn trọng.
3 tháng cuối thai kỳ, chỉ dựa vào ở trên giường nệm lộ ra vẻ mặt hiền lành, một bên vuốt ve cái bụng đã lớn, một bên nhìn nhìn mama đang ôm Hoắng Thời dỗ dành, chờ Dận Chân đi vào.


Nam nhân sắc mặt hòa hoãn, thuở thiếu thời từng trải làm trong nội tâm hắn đối với loại tình mẫu tử như hiện tại mang một loại khát khao sâu sắc, thấy Lý thị muốn xuống giường thỉnh an Dận Chân cũng chỉ tiến lên đè lại bả vai nàng.


Lý thị liếc mắt nhìn thần sắc, Dận Chân hòa nhã không ít, trong lòng biết chính mình tỏ ra mềm yếu thế vẫn là hữu dụng nhất, thậm chí giơ tay đem hài tử ôm vào trong ngực, để Dận Chân nhìn thấy, hiện tại không thể đung thân thể câu dẫn Tứ gia thì ít ra cũng dùng đến lợi thế là hài tử chiếm lấy tâm hắn.


"Tứ Gia, Hoằng Thời nhìn thật giống ngài"

Vì để cho Dận Chân thấy rõ dung mạo hài nhi, Lý thị cố tình nghiêng người một chút, Hoằng Thời đã hơn một tuổi nên cũng đã lớn nhiều, tay Lý thị ẵm đến có chút mỏi nhưng vẫn là khăng khăng muốn chính mình ôm con cho Dận Chân xem, nhưng lúc này hắn chỉ nhìn đến bụng của Lý thị bị đè ép, thần sắc nặng nề, khiến trong lòng Lý thị đột ngột, càng thêm đem tiểu hài nhi hướng mắt Dận Chân lắc lư, nghĩ muốn nhận thêm sự quan tâm từ hắn..


Dận Chân phụ họa vài tiếng, quy tắc ôm tôn không ôm tử làm Dận Chân chung quy chỉ là nhìn nhìn, trong chốc lát gọi truyền đại phu tới.



Dận Chân hiện tại chỉ là Tứ Bối Lặc, ngự y trong Thái Y Viện chủ yếu hầu mạch các chủ tử trong hoàng cung, nhưng phủ đệ của các a ca cũng không phải muốn mời thái y liền mời được.
Tô Bồi Thịnh liền sai Tiểu Trương Tử mời một đại phu danh tiếng thường lui tới xem bệnh cho người trong Tứ phủ.




Vị đại phu họ này họ Canh, ở xung quanh 4 thành phụ cận này cũng coi như có chút chút danh tiếng, ngày thường Dận Chân hay Trang Uyển có vấn đề sức khỏe đều do thái y trong cung trực tiếp đến xem mạch.
Riêng những người còn lại trong Tứ phủ đểu do vị danh y này chuẩn bệnh nên đối với tình hình Lý thị xem như có hiểu biết.
Sau khi chẩn mạch lập tức nói rõ tình hình Lý thị với Dận Chân, hắn nghe qua lông mày hơi hướng lên mới từ từ hạ xuống

" Lý cách cách là hỏa cấp công tâm nên động đến thai khí, cần phải giữ được thanh tâm khí tịnh, chớ nên gây sự phiền nhiễu...
"

Nói trắng ra là chính là khí trứ mà nên, tuy nhiên vẫn còn chút vận may không nảy sinh dòng khí sản, lần sau cũng không biết chắc.
Nói xong viết một phương thuốc, liền bị Tiểu Trương Tử dẫn đi xuống.


Dận Chân cân nhắc phương thuốc trước mặt, nhìn trong chốc lát, một bên Tô Bồi Thịnh đã trở lại, thanh âm trầm thấp khẽ tâu bày việc buổi sáng Trúc Tương đến Hương Vận Uyển lấy lại điếu bài cùng sổ sách, Lý khanh khách liền nằm xuống không thoải mái.


Dận Chân trầm mặc không hé răng, chỉ nhìn phương thuốc trước mắt, ra hiệu cho đại nha hoàn của Lý thị cầm đi, bên trong lại truyền đến thanh âm nhỏ nhẹ, vừa nhấc đầu lại là Lý thị đang đỡ bụng lớn, thướt tha lả lướt mà bước ra.


"Tứ Gia, thiếp có cho người chuẩn bị cơm canh rau dưa, người có muốn ở lại dùng? "

Dận Chân thật sâu mà nhìn thoáng qua, dáng đứng cũng mang theo một cổ hương vị phong lưu đỡ lấy lưng Lý thị.


"Nàng hiện tại thân đang có bệnh, lại không thoải mái, vẫn nên trở về nghỉ ngơi cho tốt.

Hoằng Thời cứ giao cho mama chăm sóc, đừng cứ mãi ẵm bồng bên cạnh, sẽ mệt nàng"

Lý thị cảm giác được Dận Chân quan tâm mình, nhất thời cười tươi để lộ lúm đồng tiền như hoa.


" Tạ Tứ gia quan tâm, tiện thiếp lúc trước cùng tì nữ Trúc Tương có cùng nói mấy câu, buổi trưa đã nghỉ ngơi qua nên hiện tại có thể hầu Tứ gia dùng cơm...
"

Dận Chân nghe qua hoắc mắt một chút liền đứng lên, không biết khi nào trên mặt hắn lại khôi phục biểu tình lạnh như băng, cất bước liền hướng đi ra ngoài.


"Nàng nên nghỉ ngơi sớm đi"

Lý thị tươi cười đầy mặt mà nhìn theo bước chân Dận Chân rời đi, liền chuyển hướng một bên nhìn tiểu nha hoàn.


"Đi xem Tứ gia đi đâu."

Tất nhiên là hướng chính viện...


Lý thị phía trước được Dận Chân xem trọng ôn nhu như nước, hiện tại hắn lại bắt đầu thông cảm ả, trong lòng không giấu được vui mừng.

Một bên giả vờ mềm yếu, một bên nhỏ nhen cáo trạng, Lý thị là tay sành sỏi, hiện giờ chỉ còn chờ xem Dận Chân đi chính viện xử lý Phúc tấn, tay vân vê khăn tay, trong lòng chỉ nghĩ sáng mai cũng nên đến " thỉnh an" đích phúc tấn một chút.


Bên kia Dận Chân đi một lúc, tâm tình càng không xong.
Ban ngày uốn mình theo người khác là vì hắn thân bất do kỷ lại buồn bực còn không có chỗ phát, đi Nam Viện một chuyến lại cảm thấy tâm tình càng thêm tồi tệ.
Bình thường khi không vui Dận Chân hay đến chỗ Lý thị, vì nàng ta giỏi săn đón lấy lòng.
Nhưng hôm nay nhìn nàng ta tươi cười liền nghĩ đến lời nói hôm nay Thái Tử đã nói có bao nhiêu ẩn ý.
Nói cái gì là hảo hảo huynh đệ thân tín, nhưng so với bên ngoài đôi khi còn không được tự nhiên, liền nghĩ Thái Tử từng làm hắn âm thầm ngưỡng mộ ôn hòa phong độ, đều bởi vì vậy mà trở nên khác lạ?!

Nói cái gì thân thể không khoẻ, nói cái gì phúc tấn lạnh nhạt, cũng hoặc là Tô Bồi Thịnh truyền đến tin tức nói Trúc Tương chọc tới Lý cách cách, bao nhiêu việc khiến tâm tình Dận Chân trở nên xấu đi, lăn qua lộn lại vẫn là tâm phiền y loạn.





.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận