Cung khẩu bị thọc mở mang lại khoái cảm vừa kích thích vừa tê mỏi, Trang Uyển chỉ cảm thấy đã đến lúc khoái cảm toàn thân mình bao phủ, chỗ sâu bên trong vừa toan vừa đau, chỉ cảm thấy lớn tiếng mà kêu rên rồi lại hoàn toàn không biết là mình nói gì, khóe mắt bị hàm hàm nước mắt tẩm ướt, vì thở gấp mà khóe miệng đọng lại vài giọt nước trong suốt, hoàn toàn trưng ra bộ dáng được sủng hạnh đến ủy khuất đáng thương.
"Ưmn......
Không được......
Thật sự không được......
Tứ gia, không cần lộng nửa......
Muốn hỏng rồi......
Hỏng rồi...."
Dận Chân vừa tới cao hứng, ôm vòng eo Trang Uyển mạnh mẽ chinh phạt, mỗi lần đều rút ra tòa bộ phân thân chỉ lưu lại quy đầu sau đó dùng lực đỉnh nhập hoa tâm, tiếng vang " bạch bạch" bất tuyệt như thác lũ.
"Ngoan ngoãn nhẫn nhịn, chỉ một lát nửa thôi!"
Dận Chân lại mãnh liệt mà lộng thêm thời gian nửa tách trà, thẳng đến jhi Trang Uyển không thể kêu rên được nửa mới dừng lại, đem tinh dịch nóng rực bắn tận sâu trong tử cung.
Nhục huyệt đã bị ma xát mà đỏ bừng, bối thịt bên ngoài khẽ trương khẽ hợp, chỗ giao hợp ràn đầy thủy dịch bị kịch liệt đảo lộnh.
Trang Uyển lúc này mới mềm nhũn thân thể, ngã xuống trong lòng ngực Dận Chân, thất thần mê man mà tùy ý cho hắn vuốt ve đỉnh nhũ phong cùng hoa khẩu ướt át hoa chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
****
Ngày kế tiếp, thời điểm Dận Chân tỉnh lại Trang Uyển vẫn còn ở ngủ.
Dận Chân như cũ nhẹ nhàng rời giường, đi ra bên ngoài truyền gọi Tô Bồi Thịnh đến hầu hạ thay quần áo.
"Hôm qua chính viện đã xảy ra những chuyện gì?" - Dận Chân thong thả ung dung hỏi.
Tô Bồi Thịnh cung kính, trong lòng cân nhắc ý tứ Dận Chân.
"Phúc tấn phái sai người chỉnh đốn các ma ma......
sau đó.....
Đi Tây viện xem Vũ cách cách, liền trở về chiếu cố tiểu chủ tử......"
Dận Chân gật gật đầu.
"Không dùng nhân thủ trực tiếp đuổi rồi.
Ma ma cũng đã tìm được hai người mới, đưa đến chỗ phúc tấn xem qua."
Nghĩ nghĩ lại bổ sung.
"Lại tìm thêm vài nô tài được dạy dỗ tốt tới, ngươi tự mình đi chọn một lần, đồng thời mang đến cho phúc tấn xem."
Chuyện Vũ thị, thực sự lại chưa được nhắc đến.
Tô Bồi Thịnh ở trong lòng càng thêm nghiêng về chính viện, may mắn ngày thường hắn cũng không cùng chính viện đối nghịch thái quá, đối với lời Dận Chân phân phó nói lập tức đồng ý không đề cập tới.
Thời gian không còn sớm, Dận Chân thay đổi triều phục liền đi ra ngoài, đi ngang qua giếng trời cách vách vài bước chân dừng một chút.
Trong phòng, tiểu nhi tử được nằm trong chăn gấm vãn ngủ say, Dận Chân đi vào nhìn vài lần, dặn dò vài tiếng lại tiếp tục đi ra ngoài, không đến vài bước liền nhìn đến bên viện của Lya thị.
Tô Bồi Thịnh thấy Dận Chân nhíu mày, vội vàng tiến lên thấp giọng nói, "Lại thừa dịp phúc tấn chưa tỉnh, đi xem nhìn tiểu a ca......"
Lý thị hiện tại tốt xấu gì cũng là trắc phúc tấn, không thể so với mấy cách cách khác, hơn nửa hài tử mình được chiếu cố lên tự tin cũng không ít, nói thêm Trang Uyển từ trước đến nay là mặc kệ việc này cũng không cố ý ly gián cảm tình, sắc mặt Lý thị so lúc trước tốt lên không ít.
Nhìn thấy Dận Chân bước tới, Lý thị sửng sốt, liền lập tức tiến lên thỉnh an.
"Tứ gia cát tường......"
"Miễn đi, sáng sớm nàng vì sao lại ở chỗ này."
"Tiện thiếp......"
Lý thị do do dự dự mà nhìn Dận Chân liếc mắt một cái.
"Tiện thiếp đến xem hài nhi.....
Sau khi phúc tấn mang thai xảy ra nhiều việc, tiện thiếp tự biết thượng không được mặt bàn, lúc trước tiện thiếp không biết đúng mực, chỉ mong sau này ở trước mặt phúc tấn thỉnh an phụng dưỡng....."
"Minh bạch quy củ thì tốt."
Dận Chân lại nói không cần nhiều lời, hắn liếc Lý thị liếc mắt một cái, ngay sau đó đi nhanh chóng đi ra ngoài, "Phúc tấn thân mình không thoải mái, hôm nay miễn thỉnh an, nàng trở về đi."
Chỉ còn lại Lý thị cúi đầu cong thân, cắn răng kiềm chế.
.