Phúc Thê Doanh Môn

Chạy một chặn đường, khi không còn thấy Lý Thư, Lý Mạn mới dừng lại, tay che ngực thở dốc, đứng đợi đã thấy Tiểu Ngũ cũng há miệng thở dốc, vẻ mặt như thỏ con hoảng sợ luống cuống, khăn búi tóc của Lý Họa bị lỏng, xem như hơi nhếch nhác, xì một tiếng liền nở nụ cười.
Lý Họa kéo khăn xuống, mỉm cười nhìn Lý Mạn, "Không sao chứ?"
Lý Mạn hơi ngượng ngùng cắn môi dưới, lập tức đi đến trước mặt hắn, cầm lấy khăn trên tay hắn, ý bảo nói, "Huynh ngồi xuống, ta giúp huynh đội."
Lý Họa giật mình, Lý Mạn lôi cánh tay hắn, đè hắn xuống, nhẹ nhàng vén tóc đen như mực lên đỉnh đầu, đùng khăn buộc lại, phần tóc còn lại xõa trên vai, như một thác nước.
"Tóc huynh thật đẹp, vừa đen vừa mượt." Cuối cùng, Lý Mạn hâm mộ nhìn chằm chằm tóc hắn, còn dùng ngón tay làm lược giúp hắn sửa lại một chút.
Lý Họa ngồi dậy, nhìn đôi mắt trong suốt của nàng, đáy lòng cũng dâng lên tình cảm ấm áp và vui vẻ, từ xưa đến nay, nữ tử chỉ búi tóc cho nam tử mình yêu, tựa như nương giúp cha búi tóc.
Chuyện này, chắc nàng biết đi.
"Huynh nhìn gì thế?" Bị hắn nhìn thẳng như thế có chút không được tự nhiên, Lý Mạn sờ sờ mặt mình, lại sửa sang tóc lại.
Lý Họa cong môi cười, kéo tay nàng xuống, vén tóc rối bời dính trên má nàng ra sau tai, "Được rồi."
"..." Đầu ngón tay của hắn nhẹ nhàng lướt qua gò má nàng, như bị điện giật, Lý Mạn khẽ run lên, đầu thoáng nghiêng, mà hắn cũng đã thu tay về.
Đây là? Có phải là ca ca đối tốt với muội muội? Lý Mạn không được tự nhiên nghĩ.
Lý Họa cầm giỏ cùng Tiểu Ngũ đi tiếp, thấy nàng không theo kịp, quay đầu chờ nàng.
Lý Mạn chỉ phải vứt đi cảm giác kỳ lạ vừa rồi, chạy theo.
Sau khi đến chân núi, có nhiều rau mọc nối liền nhau, rau gì cũng có, sinh trưởng tốt có, kém có.
Lý Họa lên chỗ đất cao cắt rau dại.
Thực ra Lý Mạn không biết rau dại nào heo có thể ăn, chỉ nhìn thấy lá non mềm đều hái, cũng may, những rau dại này không có đọc, Lý Mạn nhìn, nghĩ chắc không có vấn đề gì, đều ném vào giỏ.
Cây bồ công anh, ra dền dại, mùa xuân về hoa nở, trên bãi đất đầy rau dại, chỉ lát sau, ba người đã cắt một giỏ đầy... ít nhất... vừa đủ... cho hai con heo ăn đến mập mạp.
Nhưng vất vả mới đi một chuyến, muốn cắt nhiều hơn, Lý Họa ép mạnh rau dại trong giỏ xuống.
"Họa ca ca." Lúc này, cách đó không xa truyền đến một tiếng gọi to đầy ngạc nhiên.
Lý Họa theo tiếng gọi nhìn lại, chỉ thấy hai cô nương trẻ tuổi cách đó không xa đang chạy đến bên này, đầu mày hơi nhíu lại.
Lý Mạn cũng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn, thấy hai cô nương đã đến trước mặt, nàng đã từng gặp.
"Họa ca ca, huynh đang cắt thức ăn cho heo à? Nhà các huynh mua heo?" Liên Hoa mừng rỡ nhìn hắn, nói, "Muội giúp huynh."
"Không cần, chúng ta cắt xong rồi, đang chuẩn bị về đây." Lý Họa từ chối.
"Gấp gì chứ." Liên Hoa vội kéo giỏ qua nhìn, la lên, "Giỏ huynh chưa đầy này, vừa lúc muội và Thất Xảo đang không có việc gì làm, bọn muội giúp huynh."
Lý Họa kéo mạnh giỏ lại, khách khí nói, "Cám ơn, heo nhà chúng ta còn nhỏ, nhiêu đây là đủ rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui