Phúc Thê Doanh Môn

Ngoài cửa, Lý Họa đợi lúc lâu, không thấy Lý Mạn đi ra, liền gõ nhẹ cửa phòng, “Đồ vừa không?”
“A, tốt lắm, tốt lắm, từ từ.” Lý Mạn cuống quít đem hai cái yếm khó khăn nhét vào quần áo khác phía dưới, sau đó, hít sâu hai cái, bình tĩnh lại, lúc này mới tới mở cửa ra.
Cửa vừa mở, thấy trên người nàng vẫn là y phục cũ, Lý Họa có chút mất mát, “Thế nào không thay thử?”
“A.” Ánh mắt Lý Mạn trốn tránh, đành ha ha cười nói, “Ta vừa thử qua rồi, rất vừa người, cái kia, cám ơn huynh nha.”
“Thật chứ?” Lý Họa mới không tin đâu, đôi mắt nhìn chằm chằm mặt nàng, hai gò má đỏ ửng, bị hắn nhìn chăm chú, mặt như rặng mây đỏ càng nóng như lửa.
“Thực, thực sự.” Lý Mạn cảm giác trên mặt nóng rát, thầm mắng chính mình vô dụng, đã xuyên về, tật xấu đỏ mặt vẫn còn không sửa được.
Lý Họa còn có chút uể oải, nghĩ đến nàng không thích, lại nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn ngày càng hồng, đôi mắt nhỏ lóe lóe giống như con thỏ nhỏ, rõ ràng bối rối không biết làm sao lại muốn ra vẻ trấn định, thật là thú vị.
“Vừa người là tốt rồi.” Lý Họa nói.
Như thế nào còn nói ra? Lý Mạn nhớ tới cái yếm kia, chẳng lẽ hắn cũng liếc mắt số đo của nàng? A phi phi phi…… Không có gì cả, người ta thuần khiết là một thiếu niên, thuần túy chính là may quần áo, không có ý tứ khác.
“Ta đi giặt quần áo, giặt quần áo --” Lý Mạn cuống quít cong người trở về phòng, đem quần áo bẩn toàn bộ ôm đi ra.
Lý Họa hé miệng cười khẽ, thực săn sóc vào phòng bếp, cầm quần áo đi ra bồn giặt.
“A, ta đến phía sau hồ nước giặt đi, bồn nhỏ khó giặt hơn.” Lý Mạn sợ hắn lại muốn giúp, sau đó cùng một chỗ lại sinh ra xấu hổ, vội nói, một mặt ánh mắt tìm kiếm quanh sân, Tiểu Ngũ đâu? Không phải để cho đệ ấy cho gà ăn, sao không có người nào hết vậy?
“Đi hồ nước giặt?” Lý Họa liếc nhìn nàng một cái thật sâu, ý cười nơi đáy mắt vẫn còn, “Ta đưa nàng đi.”
“Không cần.” Lý Mạn vội cự tuyệt, nhìn biểu tình cứng đờ của hắn, vội giải thích, “Huynh còn muốn ôn kinh thư mà, để cho Tiểu Ngũ theo giúp ta là được rồi.”
Lý Họa rũ nửa mi mắt, khóe môi nhếch nhẹ, nói thật nhỏ, “Cũng tốt, vậy hãy để cho Tiểu Ngũ đi theo nàng.”
Nói xong, vừa nhìn khắp nơi, không nhìn thấy Tiểu Ngũ, liền kêu một tiếng, “Tiểu Ngũ.”
“Ai.”
Âm thanh Tiểu Ngũ từ sau viện truyền đến, rất nhanh, hắn liền từ sau viện chạy tới, bên cạnh người còn có đại hắc mặt khác cùng thêm một con chó tiểu hoàng.
Mấy ngày không thấy, đại hắc hình như lại tăng lên một vòng, da lông run run nhe răng trợn mắt vọt ra, nghiễm nhiên là một con sư tử hùng mạnh, hoảng sợ Lý Mạn liên tục lui về phía sau, sợ nó lủi đến trước chân mình cắn một cái.
“Đừng sợ.” Lý Họa từ phía sau nâng eo nàng, sợ nàng lảo đảo ngã sấp xuống.
Lý Mạn có chút xấu hổ, nói thật, Lý Mặc cùng nàng nói qua, đại hắc là nuôi trong nhà, sẽ không đả thương người, nhưng nàng chính là sợ hãi, hơn nữa nàng rất hoài nghi đại hắc căn bản không phải là chó, mà là một con chó ngao Tây Tạng nuôi trong nhà.
“Đại hắc là theo đại ca lớn lên, tính tình rất dịu ngoan, sẽ không tùy tiện cắn người.” Lý Họa thấy thần sắc nàng có chút sợ hãi, lại an ủi một lần.
Tiểu Ngũ lúc này cười nói, “Tỷ tỷ, không cần sợ, đại hắc không cắn người. Đúng rồi, Tứ ca, đây là tiểu hoàng, là đại hắc mang về.” Nói xong, hắn lại chỉ vào bên cạnh tiểu hoàng giải thích cho Lý Họa.
Con chó Tiểu hoàng kia cùng chó nhà không có gì khác biệt, hình dáng không phải rất lớn, Lý Mạn trông thấy không sợ, “Tiểu Ngũ, đệ theo ta cùng đi hồ nước giặt quần áo đi.”
“Ừ.” Tiểu Ngũ liền vỗ vỗ đầu đại hắc, sau đó sờ sờ da lông tiểu hoàng, cười phất phất tay, “Hai người các ngươi ở nhà ngây ngốc, ta đi một lát sẽ trở lại.”
Lý Mạn đem quần áo bẩn đểu bỏ vào rổ, sau đó cùng Tiểu Ngũ cùng đi ra cửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui